Chương 11: Một chút trừng phạt nhỏ

Tô Dịch Thần kéo hắn đến chỗ hành lang trống, rồi tức giận hỏi: "Đây là cách anh giáo dục con cái sao? Nếu thằng bé không nghe lời, anh sẽ đánh nó? Lạc tiên sinh, tôi nghĩ anh ít nhất cũng phải có trình độ học vấn cao, anh sẽ không đối xử với con cái như vậy. Tôi không thể nghĩ gia đình anh lại như vậy... quả thực không biết xấu hổ!"

"Tôi nên làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Thiếu Kiệt sẽ phát hiện ra ... Tại sao quản gia lại thông báo cho Thiếu Kiệt!"

Nhân Nhân cắn ngón tay rồi đi đi lại lại trong phòng, lẩm bẩm một mình dù nhìn thế nào cũng không giống người bình thường.

Nhưng những người sống trong ngôi nhà này, làm sao có thể bình thường cho được?

Bên ngoài vang lên tiếng xe tiến vào ga ra, Nhân Nhân như một con chim sợ hãi cong chân chạy qua cửa sổ nhìn xuống, Lạc Thiếu Kiệt xuống xe trước, Lạc Ly theo ngay sau.

Toàn thân cô ta không tự chủ được mà run lên, hết rồi, hết thật rồi!

Nhân Nhân nhìn Lạc Thiếu Kiệt bước vào phòng khách với khuôn mặt lạnh lùng, quản gia ra hiệu cho hắn rằng cô ta đang ở trong phòng trên lầu hai.

Thời điểm hai người đi lên, cửa phòng đã bị khóa chặt, Nhân Nhân ở bên trong đập phá đồ vật, điên cuồng hét lên: "Là anh, anh đã cưỡng bức tôi!"

Lạc Thiếu Kiệt lùi lại hai bước với vẻ mặt chán chường hắn yêu cầu quản gia dùng chìa khóa mở cửa.

Cửa vừa mở ra, một chiếc bình thủy tinh bay thẳng về phía hắn, Lạc Thiếu Kiệt quay đầu tránh đi, chiếc bình thủy tinh đập xuống đất vỡ tan tành.

Trong phòng, Nhân Nhân đang thở hồng hộc, vừa nhìn thấy Lạc Thiếu Kiệt lại xụi lơ, ngã xuống giường: “Thiếu Kiệt, em không muốn ở lại đây nữa, thả em ra được không?”

Lạc Thiếu Kiệt đứng trước cửa u ám nói: "Là cô đánh Lạc Ly?"

Nhân Nhân nhìn sang chỗ khác trong lòng dường như còn có chút áy náy, không tự chủ được run rẩy, nói năng không mạch lạc: "... Là lỗi của nó, thầy Tô nói nó không nghe lời, thằng bé làm sao có thể đi cãi lời thầy Tô, nó nên bị đánh..."

Lạc Thiết Kiệt cảnh cáo cô ta: "Tôi từ rất lâu trước đây nói, nếu cô còn dám chạm vào thằng bé một lần nữa, tôi sẽ cho cô nếm thử mùi vị tương tự."

Nhân Nhân run lên, ôm lấy chân của Lạc Thiếu Kiệt, ngẩng đầu lên òa khóc: "Em làm tất cả đều là vì anh, Thiếu Kiệt, em làm tất cả những điều này đều vì để anh bình tĩnh lại!"

"Ý kiến này

hay đấy, nhưng cô cũng không được phép đánh con trai tôi..." Lạc Thiếu Kiệt dùng hai ngón tay kéo tay cô ra, giật tay cô khỏi ống quần: "Tôi đã báo cảnh sát rồi, cô còn có gì hối hận liền khai báo với cảnh sát đi."

Không lâu sau đó, Nhân Nhân bị cảnh sát bắt đi vì tội bạo hành trẻ em, cô ta điên cuồng hét lên: "Tôi đánh con trai tôi, Lạc Thiếu Kiệt anh không có quyền kiểm soát. Tại sao anh lại kiểm soát nó? Tôi chỉ có Lạc Ly. Tôi chỉ có thằng bé ấy thôi!"

Cô ta lôi mấy chuyện cũ ra mắng, người hầu cùng quản gia đều vờ điếc không dám nói nửa lời.