Trong một xưởng vẽ lớn, mấy đứa bé đang vui vẻ vẽ tranh lên giá vẽ bằng sơn. Chỉ có một cậu bé trong góc, khuôn mặt u ám, vẽ những đám mây bằng sơn đỏ và cỏ bằng những mảng màu đen, toàn bộ bức tranh là một thế giới trừu tượng mang màu sắc đậm nhạt tùy ý.
Cậu nhóc mặc chiếc áo len mỏng cổ lọ màu xanh nhạt ngồi bên cạnh nhìn một lúc rồi bĩu môi nói: “Cậu dùng màu sai rồi.” Nói xong, nó đưa chiếc cọ vẽ trong tay cho cậu bé: "Cậu có thể dùng màu của tôi, tôi có màu trắng và xanh lá cây đấy."
Tay cầm cọ của cậu bé dừng lại, nhìn thoáng qua đối phương một chút, sau đó quay đầu tiếp tục vẽ, trên khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo không thấy nổi một chút ý cười.
Cậu nhóc kia sững sờ tại chỗ, có chút không vui, thấp giọng hỏi: "Cậu sao lại không để ý tới tôi? Là thiếu sơn sao? Có thể lấy của tôi..."
"Đừng đυ.ng vào tôi!"
Giá vẽ rơi xuống đất tạo ra một tiếng động rất lớn, xưởng vẽ ầm ĩ hẳn lên.
"Thầy ơi, có đánh nhau!"
"Thầy ơi, Lạc Ly đẩy người!"
……
Trong phòng đột nhiên chỉ còn lại tiếng phàn nàn và ồn ào của lũ trẻ.
Tô Dịch Thần quay đầu lại, mới phát hiện nhóc con bị đẩy kia chính là Tô Tiểu Bảo, anh giật mình, bước tới ôm nhóc vào lòng, vỗ vỗ chiếc áo len xanh nhạt màu của nhóc, hỏi: "Bảo bối? Con không bị thương ở đâu chứ?"
Tô Tiểu Bảo bướng bỉnh không khóc, cậu nhóc vòng hai tay bé nhỏ quanh cổ Tô Dịch Thần, rồi dụi khuôn mặt non nớt của mình vào mặt Tô Dịch Thần, khiến trái tim Tô Dịch Thần dường như tan chảy.
Anh đến gặp đứa bé tên Lạc Ly kia, trông nó trạc tuổi Tô Tiểu Bảo, mặc quần áo sang trọng, khuôn mặt mới chỉ năm sáu tuổi nhưng đã đầy vẻ kiêu ngạo.
“Nó xen vào việc của của tôi.” Ánh mắt Lạc Ly đầy âm trầm nói.
Tô Tiểu Bảo nhìn những cây cọ vẽ nằm rải rác trên sàn nhà, rồi nhìn lên bức tranh tối màu của Lạc Ly, nhíu mày lại.
Lạc Ly hừ lạnh một tiếng, cầm bức tranh lên xé toạc trước mặt mọi người, không chút do dự ném vào thùng rác.
Nguyên Thanh Nhi kéo Tô Dịch Thần đến văn phòng dành cho nhân viên, nói một cách bí ẩn: "Đừng gây sự với đứa trẻ đó, nó có vấn đề ở đây."
Cô chỉ vào đầu mình.
"Làm sao có thể, nó mới có bao nhiêu tuổi..." Tô Dịch Thần khó hiểu.
"Ha ha, trước kia nó vẩy sơn lên người cậu, cậu quên rồi sao?" Nguyên Thanh Nhi nói xong vỗ vỗ đầu: "Xem trí nhớ của tôi này, cậu thật đúng là không nhớ, không chỉ quên cái này, ngay cả con của cậu..."
Tô Dich Thần vội vàng nhìn đứa con trai đang ngồi trên đùi mình, lúc này Tô Tiểu Bảo đang nghiêng đầu lắng nghe bọn họ nói chuyện, trong mắt nhóc không có một tia tạp chất nào, lấp lánh sáng ngời.
“Tôi không quên, ba cũng không quên Tiểu Bảo.” Tô Dịch Thần vỗ vỗ lưng nhóc an ủi, sau đó nhìn Nguyên Thanh Nhi một cái tỏ ý không tán thành.
Anh mất trí nhớ cách đây không lâu, nhưng làm sao anh có thể nói điều đó với đứa trẻ trước mặt?