Đông Phương Tước quay lại nhìn Stephen, đi sau còn có Charlie.
" Ngươi không tự trả, thì ta phải tới đòi. Mau trả cháu gái lại cho ta." Stephen tiếp tục lên tiếng.
Đinh Tiểu Lộ hoang mang khó hiểu, ai là cháu gái ông ta? Cô cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ lặng lẽ quan sát hành động của Đông Phương Tước.
" Ông có thể tự đến mang cô ấy đi, có muốn thử không?" Đông Phương Tước lúc này cũng không kiêng dè nói.
" Nếu muốn, ông có thể để người của mình nhắm vào tôi, nhưng tôi không chắc, cháu gái của ông có thể an toàn."
Nghe Đông Phương Tước nói mà Stephen tức muốn hộc máu, nhưng hắn nói đúng, nếu người của ông nhắm bắn vào chúng, thì Đinh Tiểu Lộ cũng sẽ không an toàn.
" Cậu vẫn nghĩ mình có thể thoát được?" Stephen hỏi lại hắn.
Đông Phương Tước chỉ nhếch miệng lên cười, hắn không có trả lời, chỉ ra hiệu cho Lý Kiệt và Hứa quản gia lên xe trước. Mình hắn và Đinh Tiểu Lộ đứng đó làm mồi.
Stephen vì cháu gái nên ông ta cũng không dám manh động, chỉ đang cố thuyết phục hắn thả người, hai bên không ai nhượng bộ, không khí ngày càng căng thẳng.
Mười phút sau:
" Ngài tổng thống, thời gian chào hỏi đã hết rồi, lần sau gặp lại vậy." Đông Phương Tước vừa nói xong, phía sau cả dinh thự đã phát nổ.
" Bùmm....Ầm..Ầm!" Tiếng nổ lớn vang dội cả một góc trời, cả dinh thự to lớn, bỗng chốc sụp đổ thành đống hoang tàn trong chớp mắt.
Quân đội của Stephen còn đang ở bên trong, đều bị chôn cùng những khối bê tông đổ vỡ. Lửa cháy ngùn ngụt, như muốn nuốt chửng mọi thứ. Ngay chỗ Charlie và ông ta đứng cũng bị ảnh hưởng, cả trăm người bị thương vụ nổ khiến họ bỏng nặng. Ngay cả Stephen cũng bỏng một cánh tay.
Cả quân đội hoảng loạn thật sự, những người an toàn thì cố giúp những người bị thương, kẹt dưới đất đá. Xung quanh là tiếng kêu than vì đau đớn của quân đội, Charlie cũng cố gắng bình tĩnh chỉ đạo mọi người.
Trong lúc hỗn loạn, Lý Kiệt lái xe đến trước mặt Đông Phương Tước. Hắn liền kéo tay Đinh Tiểu Lộ, muốn mang cô rời đi. Nhưng một cơn đau nhói, xuyên thẳng bên ngực trái của hắn.
" Tí tách!" Máu chảy xuống đất, âm thanh phát ra thật nhỏ.
Đông Phương Tước nhìn xuống ngực mình, Đinh Tiểu Lộ đã cắm một con dao nhỏ vào ngực hắn.
" Đông Phương Tước, ta chờ ngày này lâu lắm rồi, xuống địa ngục làm bạn với người thân, bạn bè của ta đi." Đinh Tiểu Lộ thét đến chói tai, bàn tay cô đã nhiễm đầy máu của hắn.
Đinh Tiểu Lộ nắm xoắn cán dao, đẩy mạnh vào. Đông Phương Tước đau đến hơi thở nặng nề, hắn lùi lại mấy bước.
" Cô ..muốn gϊếŧ....tôi....vậy sao?" Đông Phương Tước giọng run run nói, máu từ miệng hắn cũng tràn ra, một màu đỏ thẫm kinh người.
" Ngươi là đang hỏi thừa, ta tất nhiên mỗi một phút một giây đều muốn lấy mạng chó của ngươi." Cô nghe hắn nói mà muốn bật cười thành tiếng, sau những chuyện hắn đã làm với cô, đương nhiên là cô muốn gϊếŧ chết hắn rồi.
Đinh Tiểu Lộ cũng từng bước lùi về sau, hắn đôi mắt bắt đầu mờ dần nhìn theo bóng dáng cô, dùng sức lực còn lại đưa tay về phía Đinh Tiểu Lộ. Tuyệt nhiên chỉ có đau khổ cùng tổn thương, không một tia hận ý nào xuất hiện.
Đông Phương Tước vô thức ngã xuống đất, Hứa quản gia đi xuống, nhanh tay đỡ hắn lên xe. Lý Kiệt liền khởi động chạy đi.
" Thiếu gia, cậu có sao không? Mau trả lời tôi đi!" Hứa quản gia lo lắng gọi hắn, nhưng hắn không có một chút gì phản ứng.
" Lý Kiệt, thiếu gia sẽ không sao chứ? Chúng ta không thể đến bệnh viện được?"
" Ông hãy gọi cho Vân Đình, đến nhà cô ta." Lý Kiệt lo lắng không yên lên tiếng, Hứa quản gia càng sợ hãi, thì lòng hắn càng như lửa đốt.
Đông Phương Tước hơi thở yếu dần, hắn sẽ chết sao? Thật tốt nếu hắn được chết đi, ở nơi này không một ai mong chờ hắn, có lẽ chết đi là cách tốt nhất.
Trong cơn hôn mê, hắn thấy mình được nằm trong vòng tay của mẹ, nó thật ấm áp, bà còn đưa tay xoa đầu hắn. Đông Phương Tước chưa từng được mẹ ôm một lần nào cả, cảm giác này thật tuyệt. Vậy cũng tốt, ít ra trước khi rời khỏi thế giới này, hắn được mẹ yêu thương một lần, dù cho nó không phải hiện thực.
Ở dinh thự :
Đinh Tiểu Lộ mệt mỏi ngồi bệch xuống đất, cô nhìn hai tay của mình, nó đã thấm đẫm máu tươi. Cô nở nụ cười gượng gạo, hạnh phúc vì cô trả được thù cho mọi người rồi.
" Đông Phương Tước, ngươi tốt nhất là nên chết đi!" Cô thì thầm một mình, giọng nói rất nhỏ.
Stephen ôm cánh tay đang bị thương đến gần Đinh Tiểu Lộ, ông ta nhìn cô từ trên xuống dưới, rồi nói.
" Thật giống, con rất giống với mẹ của mình."
Đinh Tiểu Lộ ngơ ngác không hiểu ông ta nói gì, cô cũng lười nói chuyện với người lạ, nhất là những kẻ liên quan đến Đông Phương Tước, đều không phải là người tốt.
Cô đứng lên, đi về phía trước, xem như không nghe không thấy gì cả. Stephen có hơi bất ngờ, người như ông vậy mà bị cháu gái làm lơ.