Chương 11: Không Cần Giả Vờ

Đông Phương Tước tiến lại gần Đinh Tiểu Lộ, giọng trầm hơn hỏi lại.

" Tôi hỏi cô giấu gì sau lưng?"

" Tôi là đến tháng, chỉ là bánh xốp của phụ nữ, anh không nên xem thì hơn." Đinh Tiểu Lộ nói dối trắng trợn, nhưng lại vô cùng thuyết phục.

Thấy Đông Phương Tước im lặng, Đinh Tiểu Lộ cứ tưởng hắn buông tha cho cô, nhưng không. Đinh Tiểu Lộ vừa chuẩn bị di chuyển, Đông Phương Tước tay nhanh chóng nắm lấy cánh tay của cô kéo mạnh ra, Đinh Tiểu Lộ bị phục kích bất ngờ buông tay ra.

Nội y ngay lập tức rơi trên sàn, Đinh Tiểu Lộ mặt đỏ như gấc, cô chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống cho rồi, thật là mất mặt. Đinh Tiểu Lộ đang tính cúi xuống nhặt lên giấu đi, nhưng tay đã bị nắm chặt, Đông Phương Tước đưa mắt nhìn nội y rơi trên sàn, miệng cười nham hiểm.

" Ồ! Thì ra cô thích mặc đồ như thế này, muốn mặc nó câu dẫn tôi sao?"

Đinh Tiểu Lộ kiềm chế không được sự tức giận, cô quay sang nhìn Đông Phương Tước trợn mắt mắng.

" Thích cái đầu của anh á, cả nhà của anh đều thích, tôi không có điên mà đi câu dẫn con ác quỷ như anh."

Đinh Tiểu Lộ tuôn một tràng, sau đó nhận ra sai lầm đưa tay bịt miệng lại. Đông Phương Tước nhìn cô, đôi mắt lạnh lẽo như muốn đông cứng Đinh Tiểu Lộ.

" Nói lại lần nữa!" Đông Phương Tước tay bóp chặt cằm của Đinh Tiểu Lộ nói.

Đinh Tiểu Lộ đau đớn, không dám hé răng nửa lời, cô chỉ cầu mong hắn còn chút nhân tính buông tha cho cô. Đông Phương Tước thủ đoạn ném cô lên giường, Đinh Tiểu Lộ cả người ê ẩm, đầu còn đang tê rần đã bị Đông Phương Tước chế trụ hai tay đè dưới thân hắn. Cong vυ"t lông mi run rẩy, cô cùng hắn mắt đối diện nhau.

Đông Phương Tước tay mân khẩn đôi môi của Đinh Tiểu Lộ.

" Ta đã nói rồi, kẻ không nghe lời phải dạy dỗ."

Đông Phương Tước nói, hơi thở trầm trọng.



Đinh Tiểu Lộ còn chưa kịp nói gì, đã bị Đông Phương Tước hôn xuống, mạnh mẽ đến tàn nhẫn. Đinh Tiểu Lộ tim đập tốc độ không ngừng tăng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, hốc mắt đã mờ mịt ẩm ướt hơi nước. Trong lòng gào thét, uất ức chua xót, tại sao cô lại rơi vào tay của hắn a?

Đinh Tiểu Lộ bị hôn đến đau đớn, nhưng tay lại bị chế trụ, cô không thể làm gì hơn, mặc cho Đông Phương Tước giày xéo môi của mình. Hắn hôn đến cuồng nhiệt, bá đạo quét từng ngõ ngách trong khoang miệng của cô, mang theo sự trừng phạt. Đến lúc hắn buông cô ra, Đinh Tiểu Lộ thở dốc sức lực như bị rút cạn, Đông Phương Tước ghé sát tai cô, hơi thở nóng bỏng chui vào lỗ tai Đinh Tiểu Lộ.

" Lần sau, sẽ không dễ dàng như vậy, tốt nhất nên quản cái miệng của cô." hắn vuốt ve đôi môi của Đinh Tiểu Lộ nói.

Nói xong Đông Phương Tước đi nhanh vào phòng tắm, tiếng nước lại bắt đầu chảy. Đinh Tiểu Lộ uất hận cuộn tròn trong chăn khóc nấc, thà là hắn một đao gϊếŧ chết cô, còn hơn giữ lại mạng sống của của cô để dày vò nhục nhã.

Có lẽ vì quá mệt, Đinh Tiểu Lộ ngủ quên mất, cô nằm co rúm thân thể trên giường, hơi thở chầm chậm đều dần, chỉ có nước mắt còn đọng lại trên mi. Cửa phòng tắm mở , Đông Phương Tước một thân trắng tinh áo tắm bước ra, đầu còn ẩm ướt. Hắn nhìn nữ nhân nhỏ bé nằm trên giường, lại quay lưng tiến đến quầy rượu.

Nhấp một ngụm rượu, hắn nhìn ra cửa sổ suy tư, từ ngày rời khỏi Đông Phương Gia, hắn hầu như mỗi ngày đều gặp ác mộng. Hắn nhìn thấy mẹ mình mang khuôn mặt quỷ dữ, từng bước từng bước ép hắn đẩy xuống vực thẳm. Mỗi lần tỉnh dậy trong bóng đêm tịch liêu, hắn cảm thấy cô đơn vô cùng, nhưng rồi cũng thành quen. Nếu như Đông Phương Tước cũng có một người mẹ yêu thương hắn như mọi người, thì chắc bây giờ hắn cũng không đến nổi tàn bạo như vậy.

Đặt ly rượu trở lại bàn, Đông Phương Tước nằm lên giường, hắn đưa tay ôm lấy Đinh Tiểu Lộ vào lòng, cứ như sợ cô sẽ chạy mất. Từ ngày Đinh Tiểu Lộ xuất hiện, hắn cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều. Nếu như người khác chạy trốn khỏi hắn, thì sẽ không đơn giản chỉ là bẻ gãy tay chân, hắn thật sự nhân từ với cô rất nhiều rồi.

Sau lưng mọi người có thể mắng chửi hắn thế nào cũng được, nhưng trước mặt hắn chưa từng có người dám nói hắn là ác quỷ. Bình thường thì có thể Lý Kiệt đã cắt lưỡi của Đinh Tiểu Lộ trừng phạt rồi.

Đông Phương Tước hít lấy hương thơm trên người Đinh Tiểu Lộ, nó giống như thuốc an thần, có thể khiến hắn dễ đi vào giấc ngủ hơn, lần đầu tiên nếu không phải cô có tác dụng với hắn, thì có lẽ bây giờ cô đã đi theo gặp cha mẹ mình rồi.

Thức dậy vào sáng hôm sau, Đinh Tiểu Lộ nhìn thấy cô đang nằm gọn trong vòng tay của Đông Phương Tước, tâm của cô bỗng sợ hãi, cơ thể cứng đờ nằm yên. Đến nỗi cô còn chẳng dám thở mạnh, nếu lỡ làm Đông Phương Tước tức giận không biết hắn sẽ trừng trị cô như thế nào?

Nhận thấy Đông Phương Tước như muốn tỉnh dậy, Đinh Tiểu Lộ vội vàng nhắm hai mắt lại, vờ như đang ngủ. Đông Phương Tước đêm qua không gặp ác mộng, hắn ngủ rất ngon, hắn nhìn qua Đinh Tiểu Lộ, hai hàng mi run run.

" Không cần giả vờ đâu, mau thức dậy nhanh lên." Đông Phương Tước âm thanh khàn khàn nói.

Đinh Tiểu Lộ biết không giả vờ được nữa, cô mở mắt ra nhìn hắn.