Chương 8: Vượt ngục (3)

Trong lúc mọi người đang thầm thương cảm cho tên đáng thương kia thì một đoàn xe chậm rãi chạy tới trước cửa trại giam. Đi đầu là một chiếc Hummer quân dụng, sau đó là một chiếc xe buýt, theo sát phía sau hai xe chở hai tiểu đội lính đặc chủng.

Lãnh đạo trại giao thấy vậy vội tiến ra nghênh đón, bộ dạng vô cùng tôn kính, so với cha mẹ còn tôn kính hơn. Đoàn xe chậm rãi dừng lại ở cách chỗ Đường Phong không xa, bộ đội đặc chủng từ trong hai xe phía sau nhảy xuống, bảo vệ nghiêm mật xe buýt. Cử xe buýt mở ra, người bước xuống đầu tiên chính là Trương tướng quân, trên vai là ba ngôi sao sáng, lấp lánh dưới ánh dương quang rất là chói mắt.

Đoàn người đi lên đài cao trong sự đón chào nồng nhiệt của ban lãnh đạo trại giam. Trong những người này ngoại trừ Trương tướng quân ra, những người còn lại Đường Phong chưa từng gặp qua. Đợi đoàn đại biểu đã ngồi vào hàng ghế chủ tịch, trưởng ngục cầm microphone nói lớn: “Các đồng chí, hôm nay phó chủ tịch quân ủy Trương tướng quân đến kiểm tra và chỉ đạo công tác cho chúng ta, đây là vinh quang của trại chúng ta, mọi người hãy nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo nào.”

Trong tràng vỗ tay vang dội và tiếng hoan hô “Nhiệt liệt”, Trương tướng quân phất phất tay nói: “Các đồng chí, mọi người khỏe chứ? Hôm nay gặp được mọi người ta rất là cao hứng. Tuy trong quá khứ mọi người làm những chuyện sai trái, hoặc ít hoặc nhiều, nhưng vi quốc gia, nhân dân đã cho mọi người cơ hội để thức tỉnh, sửa đổi. Quá khứ là chuyện của quá khứ, ta tin rằng dưới sự dạy dỗ của Đảng, mọi người nhất định có thể hối cải, làm một con người mới.”

Đường Phong hoàn toàn không có để ý nghe những lời nói nhảm của Trương tướng quân. Giờ phút này hắn đang châm chút quan sát tình hình xung quanh. Hiện giờ toàn bộ bộ đội đặc chủng đều vây quang, bảo về đài chủ tịch. Hiện không có ai bảo vệ đoàn xe cả. Dựa theo kế hoạch thì bọn họ chờ lúc hỗn loạn thì chui vào gầm xe buýt, mà Trương tướng quan cũng sẽ vì sự hỗn loạn mà tức giận rời đi, không để cho trại giam kịp phát hiện sự vắng mặt của mấy người bọn họ. Đây cũng là lý do tại sao Trương tướng quân không ngồi xe riêng mà lại kéo nhiều người cùng ngồi xe buýt như vậy. Nói thì tựa hồ rất đơn giản nhưng phạm vi hai mươi mét xung quanh xe buýt không có ai cả, cho dù là tạo nên hỗn loạn thì Đường Phong cũng không chắc trong thời gian ngắn ngủi có thể làm cho hỗn loạn lan ra đến khu vực phụ cận xe buýt.

Đang lúc Đường Phong đang suy nghĩ tìm biện phát thì đã xảy ra bạo động, nguyên lai là hai người Lão Hổ và Độc Xà đã không nhịn được nửa rồi. Đường Phong cũng cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Mẹ kiếp! Tiểu tử này sao không đợi đến khi mình ra hiệu hãy làm? Nhưng sự tình đã tới nước này thì cũng không thể dừng lại được nữa rồi.

Chỉ thấy Độc Xà xắn tay áo lớn tiếng mắng: “Mẹ! TᏂασ mẹ mày, con hổ đéo có răng, hôm nay lão tử không phế ngươi thì không làm người!”

Lão Hổ đương nhiên cũng không chịu yếu thế, đánh ra một quyền vào mặt Độc Xà nói: “Mẹ mày! Oắt con mặt dày không biết xấu hổ! Hôm nay gia gia sẽ đánh chết mẹ mày luôn!”

Cứ như vậy, vừa đấu võ vừa chửi lộn, trong một phút ngắn ngủi, chiến hỏa đã lan ra cả nhà giam. Phạm nhân ở ngoại khu và nội khu sớm không ưa nhau, giờ phút này có cơ hội tốt như vậy sao còn không tranh thủ nữa? Lập tức tiếng chửi mắng, đánh lộn loạn xạ nổi lên khắp thao trường.

“Mẹ mày, lão tử sớm thấy ngươi rất là chướng mắt! Tiểu hỗn đản! Đừng có chạy!”

“Hỗn đản! Mày là cái thá gì mà đòi chơi với gia gia?”

………

Hứa Cường, Quan Trí Dũng cũng không có động thủ mà chỉ theo sát phía sau Lão Hổ, bọn họ một phần lo là Lão Hổ, mà Lão Hổ cũng càng đánh càng hăng, một mình đánh với Độc Xà cùng với sáu tiểu đệ của hắn mà không kém chút nào. Độc Xà cả người đầy máu, cũng may là trong trại giam không có vũ khí, nếu như là ở bên ngoài thì chỉ cần một cục gạch cũng đủ để xử lý vài người rồi.

“Phong ca, làm sao bây giờ?” Quan Trí Dũng nhìn tràng cảnh hỗn loạn trước mắt, cũng không biết nên làm gì tiếp theo.

“Ài… Hiện giờ chúng ta phải sao để hỗn loạn ra ra khu vực gần đoàn xe, nếu không chút ta cũng không thể tiếp cận được xe buýt.” Đường Phong nhăn mày, thấp giọng nói.

“Phong ca, cứ để ta.” Hứa Cường nháy mắt với Đường Phong một cái rồi cả người chớp động, thoáng cái đã xông vào giữa một đám hỗn loạn ở gần đó.

Đường Phong nhìn theo Hứa Cường, thoáng cái thì cũng hiểu được ý đồ của Hứa Cường, khóe miệng hơi nhếch lên, thầm nhủ: “Tiểu tử này cũng không tệ, vậy mà cũng nghĩ ra được.” Hắn quay qua Quan Trí Dũng nói: “Cậu đi giúp Lão Hổ nhanh chóng giải quyết mấy tên nhóc kia đi, chúng ta không có nhiều thời gian.”

Quan Trí Dũng gật gật đầu, tung cước đá vào một tên đang chuẩn bị đánh lén sau lưng lão hổ, sau đó gia nhập trận chiến. Mà Đường Phong thì quay đầu nhìn lên đài chủ tịch.

Trương tướng quân giờ này vô cùng tức giận, mắng những mấy người lãnh đạo trại giam một trận xối xả. Mà mấy người này cũng chỉ có thể cúi đầu im lặng, mồ hôi chảy ròng ròng.

Đột nhiên có một vài tên phạm nhân to gan dám chạy về đài chủ tịch, trưởng ngục vội vàng hô to: “Nhanh! Nhanh bảo vệ lãnh đạo, đội chống bạo động sao còn chưa tới? Nhanh giục bọn chúng đi! Mẹ kiếp! Nếu mà không nhanh đến đây thì lão tử sẽ cho bọn chúng về nhà trông trẻ hết.” Trưởng ngục lúc này cũng rối lắm rồi, nếu lỡ có tên phạm nhân nào xông lên làm thương tổn đến mấy vị thủ trưởng này thì hắn dù có một trăm cái đầu cũng không đủ để cho người ta chém. Mặc dù hắn ở trong trại giam hô phong hoán vũ, uy phong vô cùng nhưng trước mắt mấy người này thì hắn không hơn gì một đống phân. Nếu như hắn biết hết thảy những chuyện này là do vị thủ trưởng trước mặt hắn dàn xếp thì không biết sẽ cảm thấy thế nào.

Nhìn thao trường đang hỗn loạn vô cùng, thân âm chửi mắng, đánh lộn loạn xạ cả lên, Hứa Cường lao thẳng một đường, cũng không có đánh những tên tiểu tốt trên đường đi, hắn lao thẳng đên bên một tên có vẻ là lão đại, tặng cho tên đó một quyền thật mạnh, ngoài miệng thì hô to: “TᏂασ con mẹ mày, lão tử cho mày chết.”

Lão đại bị một quyền đánh ngã ra sau, sau khi được mấy tên tiểu đệ vội chạy lại nâng lên, hắn giơ tay ngăn cản mấy tiểu đệ muốn báo thù cho mình, tiến lên trước mặt Hứa Cường hỏi: “Ngươi anh em này, chúng ta dường như không không quen biết nhau? Nếu mày không nói cho rõ ràng thì……hự”

Không đợi hắn kịp nói xong, Hứa Cường lại đánh thêm một quyền vào mặt hắn, trong miệng hô to: “Chết mẹ mày đi, thật là một con heo ngu ngốc, đơn giản như vậy mà còn không hiểu sao, lão tử thấy mày chướng mắt nên mới đánh mày.”

Lão đại cũng không phải là kẻ hiền lành gì, che mặt hô to: “Mẹ kiếp, đánh nó! Bắt nó lại cho tao, toa muốn lột da nó dùng làm lòng đèn.”

Hứa Cường bỉu môi khinh thường nói: “Nói ngươi là đầu heo quả thực không có ai? Làm l*иg đèn? Mẹ, đây là trại giam!” Nói xong thì không chút phong độ nào, chạy thẳng về phía đoàn xe.

Lão đại đã bị Hứa Cường mắng cho dục hỏa bộc phát: “Mẹ nó, đuổi theo cho tao, lão tử muốn đánh cho hắn sống không bằng chết.” Nói xong thì dẫn mấy tiểu đệ của đuổi theo.

Con mắt nhìn người của Hứa Cường quả là không tồi, hắn vốn chỉ muốn chọ một tên tiểu đầu mục, không nờ lại chọ ra một đại lão hổ. Nam tử này là phó đường chủ Đông Bắc Lang Xã, tiểu đệ dưới tay có hơn một ngàn, bởi vì lúc phạm tội hắn chạy không thoát để bị bắt. Lão đại vốn rất con trọng hắn nên đã bỏ không ít tiền, vận dụng các mối quan hệ, nếu không phải chuyện quá nghiêm trọng thì chỉ cần vài ngày là đã ra được rồi. Với thực lực của Đông Bắc Lang Xã thì chuyện cứ một người đi ra cũng rất đơn giản. Vốn mấy ngày nữa là hắn ra tù rồi. Nhưng mà bây giờ lại bị Hứa Cường hạ nhục như vậy, mà hắn tuy chỉ là một phó đường chủ, nhưng uy danh hiển hách, thậm chí còn hơn rất nhiều bang chủ các bang phái khác, hắn có thể nuốt trôi cục giận này sao? Đáp án là không! Mà mấy tiểu đệ bên cạnh cũng là vì lão đại sợ khi hắn ở trong tù gặp chuyện, bị ức hϊếp nên cài vào để bảo vệ hắn. Mà bây giờ bị đánh trước mặt các tiểu đệ, cho hăn lửa giận trời, vì mặt mũi của mình, hôm nay nhất định phải đánh chết tên tiểu tử dám vuốt râu hùm này.

Thấy Hứa Cường quả nhiên dẫn một đám người chạy về phía đoàn xe, Đường Phong cười cười dẫn theo Quan Trí Dũng cùng Vương Thắng đuổi theo. Đúng lúc này thì đội chống bạo động xuất hiện, mỗi người cầm trong tay một cây côn điện và một tấm chắn, cón có một vài người cầm súng thủy lực. Đường Phong dường như không thấy những thứ này, dễ dàng đánh gục hai cảnh sát, sau đó bốn người hội họp lại.

Mà phạm nhân bây giờ đã đánh đến đỏ cả mắt, giờ phút này cũng không thèm để ý đến đội chống bạo động kia nữa. Trưởng ngục thấy không có hiệu quả gì thì tức giật hô lớn: “Mẹ kiếp, tiểu Chu, kêu bọn chúng dùng lựu đạn đi.”

“Hưu, hưu, hưu.” Đường Phong vừa nghe được âm thanh này thì đã biết đó là cái gì, mỉm cười thần bí, quay đầu về phía mấy người Hứa Cường nói to: “Cẩn thận! Bom cay!”

Ngay sau khi bom cay vừa nổ, bốn người thừa dịp lựu đạn nổ ra, khói trắng mù mịt, không có ai chú ý thì ngã ra đất, lăng mấy vòng chui vào trong gầm xe buýt. Bốn người đem y phục trên người xét ra, kết lại thành dây thừng rồi buộc vào gầm xe tạo thành một cái khuyên, sau đó nhanh chóng chui vào, để sợi dây chắn ngang eo.

“Hừ! Đây là cái gì thế này? Cậu là trưởng ngục kiểu gì vậy? Lại để xảy ra tình huống hỗn loạn như thế này. Cách chức nửa năm, về nhà tự kiểm điểm lại.” Sau khi nghiêm khắc phê bình trưởng ngục, Trương tướng quân dưới sự hộ tống của bộ đội đặc chủ đi xuống đài chủ tịch trở lại trên xe. Ngoại trừ hắn ra, không co ai biết rằng giờ phút này bên dưới gầm xe có thêm bốn người nữa.

Tới nhanh đi cũng nhanh, tất cả mọi chuyện xảy ra chỉ trong vòng mười phút, mà trưởng ngục xui xẻo tạm thời bị cách chức, còn phải gánh thêm tội để thoát bốn tên trọng phạm. Cũng may là hắn cũng tham ô không ít tiền, cho dù không làm gì cũng đủ sống đến khi qua đời.