Ngày thứ hai, lão Mã đi gặp chính quyền, cũng không ngờ liên tục bị sập cửa từ chối, căn bản không có một lãnh đạo nào gặp mặt hắn.
Sau khi cùng Đường Phong thương lượng một hồi, lão Mã lúc này liền mời đài truyền thành phố, đài truyền hình tỉnh, cùng với các ký giả của các tờ báo lớn chuẩn bị ngày thứ hai sẽ tổ chức họp báo tại khách sạn Hoàng Triều.
Họp báo như vậy thì bọn Đường Phong tự nhiên không thích hợp xuất hiện, lúc này bọn họ đang ở trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất thông qua các camera để quan sát hiện trường.
Hứa Cường có chút lo lắng hỏi:
- Lão đại, như thế này có ổn không? Chính phủ cấm truyền bá thì sao?
- Cấm truyền bá? Ha ha, cho dù ngăn cấm thì chuyện này cũng sẽ được truyền ra ngoài thông qua các thủ đoạn khác, thứ mà dân chúng trong nước không thiếu nhất chính là sự nghi ngờ. Nếu như bọn họ thực sự cấm truyền bá, lại càng tốt, quần chúng càng thêm hoài nghi trong lòng bọn họ có quỷ.
Quan Trí Dũng cười cười giải đáp.
Hứa Cường gật đầu, hắn cho dù ngốc, nhưng đạo lý đơn giản như vậy vẫn có thể hiểu rõ.
- Được rồi, họp báo bắt đầu rồi.
Vương Thắng nhìn chằm chằm vào màn hình, đột nhiên nói. Bên trong phòng không còn ai nói chuyện, tất cả sự chú ý của mọi người đều đặt vào buổi họp báo sẽ khiếu nại lên chính phủ, đây có thể coi như là sự việc xưa nay chưa từng có.
Tại hiện trường, lão Mã, kính mắt, cùng với các luật sự do tập đoàn Hoa Hưng bỏ ra rất nhiều tiền thuê về ngồi ở trên đài. Nhìn thấy những người cần đến đã đến, lão Mã điều chính microphone sau đó họ nhẹ một tiếng nói:
- Cảm tạ các ký giả bằng hữu hạ cố đến tham gia buổi họp báo đầu tiên từ khi thành lập đến nay của tập đoàn Hoa Hưng. Tôi chưa từng nghĩ tới buổi họp báo đầu tiên của tập đoán sẽ là chủ đề này, tôi nghĩ hai ngày qua mọi người cũng đều đã nghe nói về sự kiện của tập đoàn Hoa Hưng. Đúng vậy, buổi tối ngày hôm kia, gần 30 trung tâm giải trí của tập đoàn Hoa Hưng bị cục công an thành phố vô cớ niêm phong! Cho nên tôi cảm thấy rất tức giận. Chính phủ luôn miệng nói niêm phong các trung tâm giải trí của tập đoàn Hoa Hưng là bởi vì những chỗ này có các tai họa tiềm ẩn. Nếu như vậy tôi xin hỏi, toàn bộ thành phố XA, có hơn một nghìn trung tâm giải trí, vì sao chỉ nhắm vào tập đoàn Hoa Hưng? Tôi còn muốn hỏi, nếu chính phủ luôn miệng nói niêm phong là bỏi vì có các tai họa tiềm ẩn, vì sao trong hai ngày vừa qua không có bất kỳ ai đến những nơi này kiểm tra xem thực sự có các vấn đề như vậy hay không? Ngày hôm qua, tôi nhiều lần đi tìm các lãnh đạo có liên quan, nhưng lại bị tự tuyệt ngay từ ngoài cửa, điều này là vì sao? Lẽ nào việc này cứ tiếp tục như vậy hay sao? Tổn thất của tập đoàn Hoa Hưng ai sẽ gánh chịu? Được rồi, tôi không muốn nói nhiều như vậy nữa, tiếp theo chính là vấn đề thời gian.
Lão mã rất thông minh, tránh nặng tìm nhẹ, một hồi nói chuyện này của hắn làm cho bất luận là ai vừa nghe đều cho rằng đó là lỗi của chính phủ.
Ký giả phía dưới nghe xong lão Mã nói đều thì thầm bàn tán, một nữ ký giả xuất ra thẻ công tác của đài truyền hình tỉnh đứng lên hỏi:
- Mã tổng, tôi muốn hỏi ông, rất nhiều người đều nói Hoa Hưng tập đoàn kỳ thực là một tập đoàn xã hội đen. Ngài có muốn nói gì về điểm này không?
Lão Mã sớm đã nghĩ các phóng viên sẽ hỏi vấn đề này, cười cười, lão Mã nói:
- Trước khi trả lời tôi xin hỏi lại cô một câu, cô có ấn tượng về xã hội đen như thế nào?
Nữ ký giả kia không nghĩ lão Mã sẽ hỏi lại mình, cúi đầu suy nghĩ một chút sau đó ngẩng đầu nói:
- Gϊếŧ người, phóng hỏa, ức hϊếp dân chúng.
Lão Mã gật đầu, sau đó nói:
- Vậy thì cô đã từng nghe ai nói rằng Hoa Hưng tập đoàn đã làm những việc như thế chưa? Xã hội đen là cái gì? Chỉ là một cách gọi mà thôi. Theo ý nghĩ của tôi căn bản là không có xã hội đen nào hết. Một con người nếu tâm không hướng thiện, như vậy hắn chính là người xấu. Mặt khác một xã đoàn nếu như chẳng bao giờ làm tổn hại đến lợi ích của người khác, chẳng bao giờ ức hϊếp dân chúng, trái lại vì nhân dân mà cống hiến, như vậy xã đoàn đó cũng bị gọi là xã hội đen sao? Được rồi vấn đề này đợi sau khi cô trở về có thể chậm rãi suy nghĩ. Mời vị tiếp theo.
Nữ ký giả kia vừa mới ngồi xuống, phía sau nàng một ký giả của báo kinh tế đưng lên nói:
- Mã tổng, chào ngài. Theo tôi được biết từ khi tập đoàn Hoa Hưng được thành lập đến nay chưa tới một tháng, nhưng tài sản lại đạt tới vài ức, mà ngài trước đây chỉ là ông chủ của một trung tâm giải trí. Sản nghiệp của Hoa Hưng Xã trước đây đại thể đều là độc lập, ngài có thể giải thích tại sao tập đoàn Hoa Hưng được thành lập không? Thêm nữa làm sao để tính chung tất cả những tài sản cá nhân kia vào cùng một chỗ?
Cười cười, lão Mã nói:
- Vấn đề này không thuộc nội dung của buổi họp báo ngày hôm nay, nếu như anh có hứng thú với vấn đề này, tôi ngược lại không ngại sẽ tiếp chuyện riêng với anh.
Ký giả này mất hứng ngồi xuống, sau đó một gã ký giả của đài truyền hình thành phố đứng lên, nhìn lão Mã, ký giả này nói thẳng:
- Mã tổng, tôi là ký giả của đài truyền hình thành phố, có người nói, công tử của lãnh đạo thành phố ta bị tập đoàn Hoa Hưng sát hại, việc này có thật chăng?
Vấn đề này vừa đưa ra, tức thì ký giả trong sảnh ồ lên, không ngờ lão Mã đã sớm có chuẩn bỉ, thản nhiên nói:
- Anh hỏi rất hay, tôi cũng có thể thẳng thắn nói cho mọi người, chúng tôi có giáo huấn vị công tử kia một trận, đó là vì hắn gieo gió ắt gặp bão. Danh tiếng và nhân cách của vị công tử này tôi nghĩ tất cả mọi người đều rất rõ ràng, về phần nói bị Hoa Hưng tập đoàn sát hại, tôi cảm thấy rất hoang đường, thậm chí là buồn cười, xin hỏi chứng cư đâu?
Ký giả kia thấy lão Mã nói xong, lập tức nói tiếp:
- Theo một số người tận mắt nhìn thấy nói, Hoa Hưng tập đoàn câu kết với xã hội đen bắt cóc vị công tử này từ một khách sạn nào đó. Từ đó về sau vị công tử này không từng xuất hiện nữa. Đối với việc này, ngài có giải thích gì không?
- Bắt cóc? Các vị đang ngồi ở đây đều là những người hiểu biết, với thân phận cùng nhân cách của vị công tử này hẳn biết rõ, tôi có thể nói rõ ràng cho mọi người. Vị công tử này chính là một kẻ bại hoại, hắn có ý đồ cường gian muội muội của một vị lãnh đạo trong tập đoàn Hoa Hưng, bắt cóc mang đến một khách sạn. Lẽ nào chúng ta để mặc cho những công tử của các cán bộ cao cấp làm điều xằng bậy? Giáo huấn cho hắn một chút thì đổi lại sự chèn ép của chính phủ. Rốt cuộc là ai không tuân thủ luật pháp? Về vấn đề vị công tử kia mất tích, chúng tôi cũng không biết. Lúc đó sau khi giáo huấn hắn ta một trận, liền thả ra. Về phần hắn đi đâu chúng tôi không liên quan. Chúng tôi không phải bảo mẫu của hắn.
Lão Mã từ từ đề cao thanh âm, nhìn chằm chằm kí giả kia nói.
- Ý ngài là việc tập đoàn Hoa Hưng sở dĩ bị chính phủ chèn ép có liên quan đến việc vị công tử này mất tích?
Kí giả kia miệng lưỡi sắc sảo hỏi lại.
Lão Mã giả bộ xuất ra vẻ mặt tức giận, gõ gõ bàn nói:
- Đúng vậy!
Những lời này của lão Mã uy lực không thua gì bom rơi đạn nổ, nhìn kí giả phía dưới ồ lên, lão Mã một đường nói tiếp:
- Nếu chính phủ đúng là lấy việc công làm việc tư như vậy, tôi đây muốn hỏi một câu cuối cùng, chính phủ cuối cùng là vì nhân dân phục vụ hay là vì một vài người nào đó mà phục vụ đây? Các loại hành vi phạm tội của vị công tử kia lẽ nào sẽ không bị ai xem xét hay sao? Được rồi, buổi họp báo ngày hôm này kết thúc tại đây, một lần nữa cảm tạ các vị ký giả bằng hữu đến đây cổ động, mời mọi người đến tham dự bữa tiệc ở lầu ba dùng cơm.
Nói xong lão Mã đứng lên lưu lại kính mắt ứng phó với những kí giả kia, bản thân hắn đi thẳng đến tầng cao nhất.
- Lão Mã, giỏi ăn nói lắm. Mẹ nó, trước đây sao không phát hiện ra ngươi có tài ăn nói như vậy nhỉ?
Thấy lão Mã tiến đến, Vương Thắng đầu tiên là như một tiểu lưu manh lao đến ôm lấy cổ hắn, nói.
- Lão Mã, làm tốt lắm.
Đường Phong thấy lão Mã đang nhìn mình, hắn đương nhiên biết lão Mã mong được lời tán thành của mình, đối với một câu khích lệ, hắn đương nhiên sẽ không keo kiệt.
Ngừng lại một lát, Đường Phong lại nói:
- Ký giả kia cũng khá lắm, lát nữa gọi hắn tới gặp ta, ta nghĩ chúng ta rất cần một ký giả có thể giúp chúng ta tạo ra một ảnh hưởng chính diện.