Chương 56: Lựa chọn khó khăn

Đêm hôm nay, Đường Phong nói chuyện qua với bọn Quan Trí Dũng xong thì lái xe đến Tôn Phủ.

Cùng thời điểm khi hắn khởi hành, tại một tiểu lâu ở Trung Nam Hải, BJ có hai lão nhân đang vô cùng vui vẻ đánh cờ. Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra một trong hai người đó chính là Trương tướng quân.

“Hay cho một chiêu song pháo bức tướng. Lão Trương à, mấy người trẻ tuổi mà lão chọn thật không đơn giản, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà đã khống chế được toàn bộ thành phố XA, xem ra không phải là không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ.” Người kia nói với tướng quân.

“Hừm, ta xem ông có thể chạy đi đâu?” Trương tướng quân hung hăng đẩy một quân cờ trên tay về phía trước, lại nói: “Thật sự không đơn giản đâu. Bọn họ đều là tinh anh trong tinh anh, không phải chỉ có thân thủ tốt mà đầu óc cũng cực kỳ nhạy bén, ông có biết bảy điều không chuẩn trong hắc đạo không? Hà, thật sự là những thanh niên tốt. Ta hiện tại cảm thấy để bọn họ đi con đường này dường như có chút đáng tiếc.”

Ánh mắt của lão nhân kia lóe lên một tia hàn quang, thản nhiên nói: “Nếu như không phải bởi vì bọn họ là tinh anh trong tinh, thì liệu có thể nhanh như vậy nắm được XA sao? Ông cũng đừng phàn nàn nữa, quốc gia bồi dưỡng cho họ nhiều năm như vậy, họ cũng cần phải làm ra một chút gì đó cống hiến cho quốc gia. Chỉ cần bọn họ có thể làm tốt thì cuộc sống của bọn họ không phải sẽ rất tiêu dao, tự tại sao?”

Trương tướng quân nhẹ gật đầu, rồi lại cau mày nói: “Tôn lão đầu ở Tây Bắc hình như có ý đồ gì đó với bọn họ. Lão đầu này thật không đơn giản.”

“Ta biết rõ lão nhân này, hắn quả thật không đơn giản. Nhưng tạm thời trước mắt vẫn không có uy hϊếp gì đối với quốc gia. Có sự ủng hộ của hắn thì mấy tiểu tử của ông cũng có thể nhanh chóng phát triển thế lực. Nếu như lão nhân này không biết an phận thì chúng ta cũng không cần phải khách khí với hắn.” Lão nhân nói xong, nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Ông có thể ra lệnh cho cấp dưới chú ý một chút, tưởng lầm là sau lưng mấy tiểu tử này có chỗ dựa, dù sao thì bọn họ cũng đang làm việc cho quốc gia, cũng nên cung cấp cho bọn họ một ít hỗ trợ. Nhưng phải nhớ cho kỹ là chỉ dùng danh nghĩa cá nhân thôi đó.”

Trương tướng quân nhẹ gật đầu, cũng không nói gì nữa. Hai người lại tiếp tục đánh cờ.

Lần thứ hai đi vào Tôn Phủ, Đường Phong mặc dù không có bị choáng ngợp như lần đầu tiên, nhưng mà vẫn có một cảm xúc dâng lên trong lòng hắn. Bảo vệ tựa hồ đã nhận chỉ thị từ trước, thấy xe của Đường Phong thì không ngăn trở gì, mở cửa cho hắn đi thẳng vào trong.

Mười phút sau, Đường Phong dừng xe lại, nhìn mấy viên ngọc bồng bềnh trên đài phun nước cười cười rồi đi vào trong.

“Tiểu huynh đệ quả nhiên là người thủ tín. Ha ha, theo ta đến đây, Tôn lão gia tử đang chờ cậu ở trong thư phòng.” Liễu bá thấy Đường Phong thì liền đi đến chào.

“Tôn lão gia tử mời ta tới, ta tự nhiên không thể không tới, chỉ là không biết Tôn lão gia tử tìm ta có chuyện gì?” Đường Phong muốn từ Liễu bá biết một chút thông tin để có thể chuẩn bị cho thật tốt.

Liễu bá cười ha ha nói: “Tiểu huynh đệ không cần phải lo lắng, lần này Tôn lão gia tử tìm cậu là có chuyện vui.” Nói xong thì hắn ngừng cười, tiếp tục nói: “Tiểu huynh đệ, cậu đã đáp ứng làm giúp ta mọt việc, mà chuyện ta muốn cậu làm chính là mong cậu đáp ứng yêu cầu của Tôn lão gia tử. Chỉ cần cậu đáp ứng thì mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp, còn nếu không…… Ta cũng chỉ có thể nói như vậy thôi, tiểu huynh đệ đi theo ta nào.”

Đường Phong đi theo Liễu bá đến thư phòng của Tôn lão gia tử, trên đường đi cũng không có tâm tư thưởng thứ bài trí trang nhã của ngôi nhà này, trong tâm thầm cân nhắc rốt cuộc là Tôn lão gia tử có yê cầu gì đối với hắn. Liễu bá tuy không nói nhưng Đường Phong có thể nghe ra được là nếu như hắn không đáp ứng yêu cầu của Tôn lão gia tử thì có lẽ sẽ không sống qua được đêm nay. Chết? Đường Phong không sợ chết nhưng hắn không muốn chết một cách vô nghĩa.

“Lão gia tử, Tử Thần lão đại đã đến.” Đi tới trước cửa thư phòng, Liễu bá gõ cửa nói.

“Vào đi.” Từ bên trong truyền ra âm thanh già nua của Tôn lão gia tử.

Khi đi vào, Đường Phong gật đầu trào Tôn lão gia tử, trên mặt có một nụ cười nhàn nhạt nói: “Chào ngài, ngài có khỏe không?”

Tôn lão gia tử nhìn nhìn Đường Phong, gật đầu thỏa mãn rồi chỉ vào cái ghế sô phá trước mặt mình nói: “Ngồi đi.” Đợi Đường Phong ngồi xuống xong, Tôn lão gia tử lại nói: “Gần Hoa Hưng Xa nổi lên như diều gặp gió, chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngui mà đã thay đổi toàn bộ bộ mặt hắc đạo của XA. Quả nhiên không phụ sự trọng vọng của lão phu.”

Đường Phong cười cười nói: “Lão gia tử quá khen rồi, chúng ta cũng chỉ làm được chút chuyện nhỏ, so với thành tích năm xưa của ngài thì thật sự không thể sánh bằng.” Vốn hắn cũng có chút bận tâm, nhưng hiện giờ lại không còn suy nghĩ gì nữa. Hắn hiểu rõ, chỉ cần vứt bỏ hết mọi vướng bận, không nghĩ gì nữa thì mới giúp cho bản thân tỉnh tóa, mới có thể tranh thủ cho bản thân một cái cơ hội.

Tôn lão gia tử ngẩn người ra, sau đó cười ha ha nói: “Tốt, hảo tiểu tử, có dã tâm, nhanh như vậy đã dám so sánh với ta rồi?” Qua lời nói của Đường Phong, Tôn lão gia tử cũng hiểu được ý tứ của hắn. Lão gia tử cũng không có chút tức giận, ngược lại còn có vẻ rất vui mừng, thấy Đường Phong có vẻ không hiểu, Tôn lão gia tử gật đầu nói: “Rất tốt! Người còn trẻ có dã tâm là chuyện tốt, có điều muốn làm được thì phải có thực lực. Năm đó, lão nhân ta có thể xưng bá Tây Bắc là vì xã hội lúc đó hỗn loạn, mà hiện nay hoàn cảnh đã đổi khác rồi. Quốc gia đã ổn định, không có nhiều cơ hội cho các cậu đâu. Nếu như các cậu muốn vương lên ở Tây Bắc này thì còn cần phải cố gắng rất nhiều. Trừ khi các cậu có được chỗ dựa, hiểu không?”

Trong lòng Đường Phong thầm rùng mình, lão nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ muốn thu phục Hoa Hưng Xã của hắn? Hắn làm bộ khó hiểu, cau mày nói: “Lão gia tử nói quả không sai, Hoa Hưng Xã bây giờ vẫn còn rất nhiều thiếu xót, không thể so sánh với các bang hội đã thành danh nhiều năm. Nhưng Hoa Hưng Xã phần đông là người trẻ tuổi, có sức khỏe, nhiệt huyết. Về phần chỗ dựa như ngài nói thì ta thật sự không hiểu lắm.”

Tôn lão gia tử lăn lộn nhiều năm, có loại người nào mà hắn chưa từng thấy quan? Sao không hiểu được ý tứ trong lời nói của Đường Phong được, lão khoát tay áo nói thẳng: “Được rồi, ta sẽ nói cho cậu rõ ràng. Lão nhân ta muốn thu cậu là cháu nội nuôi, tuy ta đã sớm rửa tay gác kiếm nhưng mà lời nói ta ở Tây Bắc này vẫn còn trọng lượng, đối với Hoa Hưng Xã các cậu có lợi mà không có hại.”

Đường Phong ngẩn người ra, hắn hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Tôn lão gia tử lại muốn thu hắn làm cháu nội. Bản thân Đường Phong không có gì đáng già cả, ngược lại hắn lại còn được cái gia tài to lớn của lão, điều này làm cho Đường Phong có chút mù mờ, hắn nhíu mày nói: “Tôi càng nghe càng hồ đồ, không biết tại sao lão gia tử lại muốn nhận ta làm cháu? Chuyện này dường như không có chỗ nào tốt đối với ngài cả?”

Tôn lão gia tử nhìn Đường Phong một hồi, sau đó thở dài một hơi nói: “Ài… lão nhân ta sống một đời này, chuyện gì cũng đều đã trải qua hết rồi, cái gì cũng có, chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất là không có người kế tục. Có lẽ cậu không biết, ta từng có con trai. Nhưng hắn lưu lại cho ta một cháu nội và một cháu gái xong thì tạ thế. Mấy năm trước nam nhân duy nhất của Tôn gia ta cũng có chuyện ngoài ý muốn mà ra đi. Hiện tại cả Tôn gia cũng chỉ còn có hai người, ta và cháu gái ta. Nhụy nhi là một cô gái, đối với mấy chuyện này không có hứng thú, quyết tâm học hành, huống hồ ta cũng không muốn nó đi theo con đường này, cho nên cần phải có một người thừa kế Tôn gia.”

Đường Phong ngạc nhiên, hắn thật sự không biết nên nói là mình vận khí quá tốt hay tựa rủa bản thân thật không may. Loại sự tình này không còn câu nào để diễn tả ngoài câu vàng từ trên trời rơi xuống, người ở dưới đứng chờ cục vàng rơi xuống, nhưng đến khi nó tới gần mới nhận ra là cục vàng quá lớn, chỉ cần sơ xẩy một chút thì sẽ bị đè chết.

“Vậy tại sao ngài lại chọn ta? Ngài không phải đã rời khỏi giang hồ sao? Vì cái gì còn muốn tìm người thừa kế Tôn Gia?” Đường Phong có chút buồn bực hỏi, nhưng trong lòng hắn cũng có chút thương cảm Tôn lão gia tử. Cả một trang viên lớn như vậy mà lại không có một người thân nào, chỉ còn lại một đứa cháu gái duy nhất. Hắn cũng thật là đáng thương.

“Ha ha, rời khỏi? Người đã vào giang hồ rồi còn có thể rút ra được sao? Nói cho cậu biết, đã bước vào giang hồ rồi thì vĩnh viễn là người của giang hồ, rửa tay gác kiếm cũng chỉ là làm cho có mà thôi. Đúng là nhiều năm qua ta không có nhúng tay vào chuyện trên giang hồ, nhưng mà huynh đệ trên giang hồ đều nể mặc ta, có chuyện gì đều thông báo cho ta một tiếng. Có thẻ nói Tôn gia hiện giờ là nửa trắng nửa đen. Về phần tại sao lại chọn cậu thì có thể nói là do ta thấy cậu vừa mắt.” nói xong Tôn lão gia tử có chút không kiên nhẫn nhìn hắn nói: “Nói đi, có nguyện ý hay không? Chỉ cầu cậu đồng ý, thì có thẻ nhận được sự hỗ trợ của Tôn gia, có lão đầu tử ta đây, thì chuyện cậu muốn thống nhất cả Tây Bắc này cũng không phải là không thể. Ta cũng không muốn cậu làm gì nhiều cả, chỉ cần cậu đối xử thật tốt với Nhụy nhi, đảm bảo cho nó có thể sống một cuộc sống hạnh phúc. Nó thật sự rất đáng thương.”

Đường Phong thật không biết nên nói gì bây giờ, hắn biết rõ nếu như mình không đáp ứng thì chắc chắn sẽ bị người ta làm cho biến mất khỏi thế giới này. Nhưng nếu như đáp ứng thì hắn lại có chút không thoải mái. Cái hắn thích chính là kɧoáı ©ảʍ chinh phục được người khác, một khi có được sự trợ giúp của Tôn lão gia tử rồi thì chuyện hắn thống nhất Tây Bắc đã không có vấn đề gì nữa, như vậy thì hắn cũng sẽ mất đi cái kɧoáı ©ảʍ này. Nghĩ nghĩ một lúc lâu, Đường Phong khẽ cắn môi nhìn Tôn lão gia tử nói.