Lúc này, Đường Phong cũng không biết gì về những chuyện xảy ra bên ngoài. Hắn nhận tiền xong, theo ước định thả Nông Dân đi về với tiểu đệ của hắn, chỉ là phế đi tứ chi của Nông Dân, cả đời này Nông Dân cũng đừng nghĩ tới chuyện lăn lộn trong hắc đạo nữa.
Hai người cầm hai gói to đi trên đường, nhìn khắp nơi đều là xe cảnh sát hú còi inh ỏi, chạy loạn cả lên, mà người đi đường cũng rất hỗn loạn, vội vàng. Quan Trí Dũng nhíu mày nói: “Lão đại, dường như bọn Tả Thủ gặp chuyện gì đó rồi!”
Đường Phong nói: “Có lẽ không có gì đâu, nếu có chuyện gì thì hắn nhất định sẽ gọi cho ta.” Nói xong Đường Phong lấy điện thoại trong túi áo ra xem xét thì phát hiện điện thoại đã bị tắt, sắc mặt hắn đại biến, xoay người nhìn Quan Trí Dũng.
Quan Trí Dũng cũng cuống quýt lục lọi trên người nhưng không tìm được điện thoại. Nghĩ nghĩ một hồi hắn mới nói: “Có lẽ do vừa rồi vận động mạnh quá rớt lại tại Hong Kong rồi.”
“Mẹ!” Đường Phong chửi thầm một tiếng, kéo Quan Trí Dũng tới một cửa hàng ở bên đường.
“Con mẹ nó, nghe máy đi!” Gọi cho Hứa Cường mãi mà vẫn không có ai nghe máy, Đường Phong và Quan Trí Dũng đều vô cùng lo lắng.
Khi hai người sắp tuyệt vọng thì từ đầu dây bên kia vang lên tiếng của Hứa Cường: “Mẹ kiếp, là ai?”
“Tả Thủ, tình hình thế nào?” Đường Phong hỏi.
“Lão… lão đại, mẹ nó, anh cùng với Thứ Đao đi đâu vậy? Gọi điện thoại một cái thì tắt máy, một cái không nghe. Mau đến sân huấn luyện đi, chuyện hôm nay lớn rồi. Gặp nhau rồi nói sau.” Hứa Cường nói dồn dập.
Đường Phong gác điện thoại, móc trong túi ra mười đồng bỏ lên bàn rồi chạy ra ngoài, kéo Quan Trí Dũng nhảy lên xe taxi chạy về sân huấn luyện.
Trên phố tràn ngập cảnh sát, xe taxi vừa đi được hơn năm trăm mét thì liền bị một xe cảnh sát ngăn lại.
Quan Trí Dũng nắm thật chặt hai cái gói lớn ở bên người, trong đó là súng và tiền đoạt được của bọn Nông Dân, nếu để cho cảnh sát phát hiện thì bọn Đường Phong chắc chắn không thoát được.
Một người mặc quan phục, tướng mạo trẻ tuổi, anh tuấn đi ra khỏi xe cảnh sát, đến bên cửa sổ nói: “Người ngồi sau đi đâu vậy?”
“Đường Bắc Sơn, anh cảnh sát, có chuyện gì vậy? Ta vừa mới nhận xe, cũng không biết có chuyện gì, có phải là có quan chức nào tới đây không?” Tài xế tưởng có nhân vật nào quan trọng tới đây nên cảnh sát mới tiến hành kiểm tra. Hắn cũng không biết là cả đêm nay ở XA đã xảy ra chuyện gì, đài truyền hình đã đưa tin vài lần vậy mà hắn cũng không biết.
“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, biết không?” Cảnh sát trợn mắt nhìn lại xe, sau đó xoay người tới cửa sau.
Hắn gõ gõ lên mặt kính, nói: “Chứng minh thư!”
Đường Phong làm bộ tìm kiếm trên người, một lát sau xấu hổ nói: “A, thật xin lỗi, lúc đi ra ngoài cũng không nghĩ tới chuyện gặp phải kiểm tra nên không có mang theo.”
“Địa chỉ nhà.” Nhân tiện cảnh sát lại hỏi tiếp.
“Hải Hồ Hoa Viên.” Đường Phong thuận miệng nói ra một cái tên. Hắn cũng không biết nơi này là đâu, chỉ là hai ngày trước hắn thấy qua trên tivi nên thuận miệng đáp.
“Hải Hồ Hoa Viên? Đó là ở Tây Giao, sao hai người lại đi xe tới đường Bắc Sơn?” Cảnh sát hỏi.
Đường Phong cười cười nói: “Chúng tôi đến nam khu chơi.”
“Chơi? Tất cả các khu giải trí ở nam khu hiện giờ đều rất hỗn loạn, các người lại muốn đi chơi?” Cảnh sát đặt tay lên khẩu súng ngắn ở bên hông.
“Xếp à, chúng tôi đi chơi mà còn phải khai báo sao?” Đường Phong có chút nóng giận nói, tên cảnh sát này thật đúng là đáng ghét.
Viên cảnh sát nhìn nhìn hai người một chút đột nhiên rút súng lục ra, chỉ vào hai người nói: “Cái gói kia là gói gì thế, bên trong đựng cái gì?
Đường Phong và Quan Trí Dũng sắc mặt đột biến nhưng vẫn cố gắng lấp liếʍ: “Không có gì, chỉ có một ít quần áo mà thôi, không có gì đáng xem.”
Viên cảnh sát hừ lạnh một tiếng nói: “Đi chơi còn mang theo quần sao? Xuống xe!”
Hai người bất đắc dĩ ngoan ngoãn xuống xe.
“Để tay lên đầu.”
Thấy hai người vừa bước xuống, viên cảnh sát chỉ súng vào hai người, lại hơi cúi định lấy cái gói.
Khi hai người đã tuyệt vọng thì Đường Phong đột nhiên nghe được tiếng của cứu tinh.
“Chuyện gì vậy?” Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đi đến bên cạnh.
Viên cảnh sát vừa thấy nam nhân này thì liền đứng nghiêm người, hành lễ rồi lễ phép nói: “Báo cáo Vương phó cục trưởng, tôi phát hiện hai người này có vẻ khả nghi, lời nói mơ hồ, không rõ ràng. Tôi nghi ngờ bọn họ có vấn đề, đang muốn kiểm tra vật dụng mang bên người của bọn họ.”
“Hả?” Vương phó cục trưởng nhìn hai người.
Nội tâm Đường Phong thầm vui mừng, không ngờ vận khí của mình lại tốt như vậy, không ngờ lại gặp chuyện như thế này. Hắn hạ tay xuống cười cười nói: “Vương bá bá, người có khoẻ không?” Đường Phong cố ý chuyển từ Vương phó cục trưởng thành Vương bá bá, như vậy nói rằng hắn có quan hệ thân thiết với Vương phó cục trưởng, lại không để người ta hoài nghi ông.
Vương cục phó ngẩn người ra, hắn tốt xấu gì cũng lăn lộn quan trường nhiều năm rồi, hắn rất nhanh liền tỏ vẻ thân mật vỗ vỗ vai Đường Phong nói: “Tiểu… a… đứa nhỏ này, sao lại là cháu? Bá mẫu vẫn nhắc đến cháu hoài đó, sao dạo này không thấy đến nhà chơi?” Vừa há miệng ra thì Vương phó cục trưởng mới ngớ ra là không biết nên xưng hô thế nào. Cuối cùng thì hắn cũng chỉ biết người trẻ tuổi này có ngoại hiệu là Tử Thần, cũng không thể gọi là tiểu tử được.
“Ha ha, gần đây công việc bề bộn quá, có thời gian cháu nhất định sẽ đến thăm bá bá cùng bá mẫu.” Đường Phong đáp.
“Được rồi, hiện thời gian cũng không còn sớm nữa, cháu với bạn nhanh về nhà đi. Gần đây XA hỗn loạn vô cùng, cháu phải cẩn thận.” Mấy chữ sau hắn cố tình nhấn thật mạnh.
“Vâng, cháu cũng thấy vậy. Có điều vị này muốn kiểm tra gói đồ của chúng ta, hay là chờ kiểm tra xong đã.” Đường Phong cố tình nói như vậy.
“Hà, không cần. Nếu đã là người thân của Vương cục phó thì hẳn là không có vấn đề gì, hai người đi đi. Hôm nay rất loạn, buổi tối tránh đừng ra khỏi nhà.” Nhân viên cảnh sát vui vẻ nói, thái độ cũng đổi thành nhiệt tình, vồn vã.
Đường Phong và Quan Trí Dũng cũng không khách khí, chào Vương cục phó một cái rồi chui vào trong xe.
“Đứa nhỏ này, đi nhanh đi. À chiều mai hãy tới nhà của ta chơi, ta có chuyện rất quan trọng cần nói với cháu.” Vương cục phó nói đầy thâm ý.
Đường Phong nhẹ gật đầu rồi bảo tài xế lái xe tiếp tục đi về phía sân huấn luyện.
Sau khi xe đi được một khoảng thì hai người mới thở phào ra một hơi. Quan Trí Dũng day day thái dương, lau mồ hôi lạnh thấp giọng nói: “Hú hồn.”
Hai người trở về sân huấn luyện thì bị tình huống trước mắt làm cho sợ ngây người.
Trong ký túc xá, người nằm la liệt, gào khóc, la hét, trông vô cùng thê thảm, có người thương thế nhẹ hơn thì ngồi dựa vào tường, có người hút thuốc, có người khóc lóc, tất cả mọi thứ rất là hỗn loạn.
“Lão đại!” Đường Phong vừa vào thì Vương Thắng và Hứa Cường đã nhìn thấy, vội vàng đi đến cạnh hai người Đường Phong.
“Xảy ra chuyện gì?” Đường Phong mặt ngoài vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng, tưởng như tất cả những gì trước mắt đều không liên quan gì đến hắn.
“Bọn em cũng không biết, bọn em chia thành nhiều nhóm công kích các quán bar, hộp đêm, nhà hàng do Tang Bưu bảo kê, đang đi đường thì bị công kích. Vương Thắng cúi đầu nói.
“Thương vong thế nào?” Đường Phong hỏi.
Vương Thắng nhìn nhìn Hứa Cường, rồi sau đó thấp giọng nói: “Chết hai mươi chín người, còn lại đa phần đều bị thương, có nặng, có nhẹ.”
Các bạn thank là nguồn động lực lớn cho người post vì sao không thank:0 (104):