Ngày 7 tháng 10, hôm nay Hứa Cường phải đi xem xét tiến độ xây dựng sân huấn luyện. Hôm đó, sau khi làm xong thủ tục, Đường Phong bảo Hứa Cường tìm một đội xây dựng tiến hành tu sửa trường học. Nói là tu sửa kỳ thật cũng không có làm công trình gì lớn, cũng chỉ là quét vôi lại các toà nhà để mọi người đến là có thể ở được. Về các phần khác thì Đường Phong cũng mặc kệ, dù sao thì tài chính cũng có hạn.
Mà bốn người Đường Phong, Quan Trí Dũng, Vương Thắng cùng với Ân Phỉ thì đã rời đi từ sớm, cũng không biết là đi đâu.
Hứa Cường trở về lúc trời đã tối, mà mấy người Đường Phong vẫn chưa trở về. Hôm nay Hứa Cường có chút dị thường, bộ dáng vô tư, tuỳ tiện hàng ngày của hắn đã biến mất, thay vào đó là một người cô đơn cạnh bể bơi, vẻ mặt của hắn có chút đau thương.
Hôm nay là sinh nhật hắn, không có tổ chức thì cũng không sao, nhưng mà một câu chúc mừng sinh nhật cũng không có, “Gần đây sự tình bừa bộn, có lẽ mấy người lão đại đã quên mất rồi.” Hứa Cường thầm nghĩ như vậy, hắn cũng không trách chuyện mấy người Đường Phong không nhớ rõ sinh nhật của hắn, hắn chỉ có chút thương cảm. Trước kia, khi còn ở trong bộ đội, bất kể là sinh nhật ai thì mọi người cũng đều tụ tập lại một chỗ làm một trận náo nhiệt, nhưng sinh nhật năm nay có lẽ hắn chỉ có một mình.
Điện thoại vang lên, Hứa Cường lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra nhìn thì thấy là Vương Thắng gọi, vội vàng đưa điện thoại lên tai hỏi: “Hữu Thủ, có chuyện gì?”
“Tả Thủ, không tốt rồi. Lão đại… mấy người lão đại bị vây ở Hắc Mạn Đà La, mày nhanh đến đây.” Thanh âm của Vương Thắng trong điện thoại rất là gấp gáp, kinh hoảng.
Hứa Cường cả kinh, ai mà có thể vây khốn hai người Đường Phong và Quan Trí Dũng? Nhưng mà giờ này hắn cũng không quan tâm nhiều, hắn biết rằng lúc này cứ chậm trễ một phút thì Đường Phong và Quan Trí Dũng càng bị nguy hiểm. Hắn vội nắm lấy áo khoác rồi chạy ra khỏi biệt thự: “Mẹ nó, thằng chó nào to gan như vậy? Hiện giờ mày đang ở đâu?”
“Tao đang ở bên ngoài Hắc Mạn Đà La, mày mau tới đây. Mày đến là tao có thể thấy mày liền.” Nói xong thì Vương Thắng ngắt điện thoại.
Hứa Cường phẫn nộ vô cùng, nếu như Đường Phong hay Quan Trí Dũng gặp chuyện không may thì hắn thề sẽ làm cho những người kia biết thế nào là sống không bằng chết, cũng không để ý đến điện thoại ở trong tay vì bị hắn bóp quá mạnh mà không chịu nổi áp lực, sớm chia năm xẻ bảy. Hứa Cường nhào vào trong một taxi, hối thúc tài xế mau lái tới Hắc Mạn Đà La.
Mười lăm phút, một con đường phải đi hết hai mươi phút mà tài xế dưới sự uy hϊếp của Hứa Cường trên suốt con đường chỉ đi mất mười lăm phút. Mà đây là khu vực nội thành, lái xe này xem như hôm nay gặp vận rủi, trên đường đi không biết đã bị bao nhiêu cái đồng hồ điện tử của cảnh sát bắn tốc độ.
Ném một đống tiền lẻ cho tài xế xong, Hứa Cường chạy nhanh tới Hắc Mạn Đà La, khi gần tới cửa thì Vương Thắng nhảy ra ngăn hắn lại, giữ chặt nói: “Tả Thủ, mày đến rồi.”
“Mẹ kiếp, bớt nói nhảm đi, bọn kia là ai? Tổng cộng có bao nhiêu tên? Còn mày làm con mẹ gì ở đây?” Hứa Cường trong tâm rối vô cùng, hỏi một ít cái này cũng chỉ để biết tình hình mà thôi, dù sao thì người có thể đồng thời khiến cho Đường Phong và Quan Trí Dũng gặp khó khăn thì hắn càng không phải đối thủ.
Vương Thắng bị bộ dáng phẫn nộ của Hứa Cường làm giật nảy mình, vội kéo hắn lại nói: “Tả… Tả Thủ, đừng vội, chúng ta đi vào đây rồi nói.”
“Không cần! Tao đi vào một mình, mày ở đây chờ nửa giờ, nếu tao vẫn không ra thì hãy đi thật xa. Ngay cả chúng ta mà đối phó không được thì mày có vào cũng không khác gì dê vào miệng cọp.” Nói xong thì đi nhanh về phía Hắc Mạn Đà La.
Trong lòng Vương Thắng thầm cảm động, tuy lời của Hứa Cường có chút thô lỗ nhưng hắn biết rõ đó không phải là Hứa Cường xem thường hắn, chỉ là Hứa Cường không muốn hắn vào chỗ chết mà thôi. Nhìn bóng lưng của người anh em tốt biến mất sau cánh cửa, Vương Thắng cười cười đi theo.
“TᏂασ mẹ mày, ai….” Hứa Cường vừa tiến vào thì không thèm để ý gì, nhấc bổng người đang ngồi ở cạnh cửa hỏi, nhưng vừa nói ra một nửa thì dừng lại, bởi vì hắn phát hiện ra là mình bị chơi xỏ.
“Gọi là anh Tả Thủ.” Tiếng của Đường Phong vang lên.
“Chào anh Tả Thủ.” Hơn bốn mươi tên đàn em đồng thanh hô.
Lúc này Hứa Cường mới nhìn rõ mọi người xung quanh, mới hiểu rõ tất cả mọi chuyện cũng chỉ là một trò đùa. Tất cả mọi người vây quanh hắn, còn có một vài cô gái cầm nến ở trên tay.
Đúng lúc này, Đường Phong bỗng vỗ tay một cái, từ trên lầu hai xuất hiện một cái băng rôn, phía trên viết: “Chúc anh Tả Thủ sinh nhật hai mươi hai tuổi thật vui vẻ!” Mà Ân Phỉ cùng với Quan Trí Dũng đẩy một cái xe đẩy, ở trên đặt một cái bánh kem ba tầng, đến trước mặt Hứa Cường. Ân Phỉ tự mình thấp hai mươi hai ngọn nến ở trên bánh kem rồi nói: “Anh Tả Thủ, em không biết nên tặng cái gì cho anh mới tốt, bánh ngọt này là em tự mình làm mất cả ngày hôm nay đó. Anh phải ăn nhiều nhiều một chút, nếu không thì người ta sẽ rất giận đó.” Nói xong thì nghịch ngợm thè lưỡi trêu Hứa Cường.
Cái bánh ngọt này đã hao phí không ít tâm tư của Ân Phỉ, từ sáng sớm đã phải đi kiếm thuê nhà bếp một nhà hàng, sau đó làm hỏng hết năm sáu cái, đến cái thứ bảy mới có thể miễn cưỡng hoàn thành.
Khi ngọn nến được thắp lên, Hứa Cường lợi dụng bóng tối mập mờ mà len lén lau nước mắt cảm động, các người anh em cũng không có quên sinh nhật của hắn, vào thời điểm quan trọng như hiện giờ mà vẫn tổ chức một buổi tiệc sinh nhật lớn như vậy cho hắn, hắn sao có thể không cảm động đây?
Đang lúc mọi người ồ lên, Hứa Cường đã thổi tắt ngọn nến. Đợi đèn được bật lên một lần nữa, cả quán bar trở nên sáng sủa, Đường Phong đứng ở vị trí DJ, cầm micro nói: “Các anh em, tất cả là bằng hữu, hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của người anh em Tả Thủ của ta. Hôm nay Hắc Mạn Đà La và Phi Điểu miễn phí toàn bộ, mọi người cứ thoải mái vui chơi.”
Mọi người ở dưới reo hò ầm ĩ, còn mấy người Đường Phong thì đi vào một gian phòng riêng.
“Lão đại……” Hứa Cường mở miệng.
Đường Phong khoác tay áo cắt ngang lời của Hứa Cường: “Đã là anh em thì không cần khách khí, đừng quên chúng ta còn thân thiết hơn cả anh em ruột.”
Hứa Cường gật mạnh đầu, cũng không nói gì nữa, chỉ ra sức tiêu diệt cái bánh kem mà Ân Phỉ làm, khi Vương Thắng muốn chia một phần thì Hứa Cường liền đuổi đi. Theo như lời Hứa Cường nói thì: “Đây là Phỉ Phỉ làm cho ta ăn, mọi người không được tranh đoạt, một mình ta sẽ ăn hết. Không phục sao? Muốn ăn? Vậy thì chờ đến sinh nhật của mọi người lại kêu Phỉ Phỉ làm cho mà ăn. Ha ha ha.”
Đêm đó là một đêm điên cuồng, mấy người Đường Phong uống rất nhiều, cuối cùng được một vài tiểu đệ và lão Mã đưa trở về biệt thự. Qua đêm đó, tên Tả Thủ cũng được giới hắc đại XA ghi nhớ kỹ. Dù sao thì sinh nhật này cũng đã tạo nên một oanh động rất lớn. Chuyện hai nơi ăn chơi lớn như Hắc Mạn Đà La và Phi Điểu ngừng kinh doanh một đêm đã mất đi một khoản thu lớn đến mức nào, lại còn đãi toàn bộ khách nhân ăn uống một bữa thì phí tổn lại càng lớn hơn.
Ngày hôm sau, hết thảy mọi thứ đều trở lại bình thường, Hứa Cường vẫn như trước, mỗi ngày đi xem xét tiến độ thi công, đối với hắn thì không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện nhanh chóng tiến hành huấn luyện các tiểu đệ trong bang. Một điểm khác với trước đây chính là khi đi đường gặp một tên côn đồ, lưu manh nào đó thì những tên đó đều cung kính chào hắn: “Chào anh Tả Thủ.”
Mấy ngày này, Quan Trí Dũng cũng rất bận rộn, Hoa Hưng Xã đã dần có chút danh khí, hiện tại số lượng người muốn gia nhập càng ngày càng đông. Mấy ngày hôm trước hắn vẫn là quang can tư lệnh, ai đến cũng không cự tuyệt nhưng bây giờ thì đã khác, không giống với lúc trước nữa, hiện tại muốn gia nhập Hoa Hưng Xã cũng không phải chuyện đơn giản.
Ngày hôm nay, Quan Trí Dũng thu thêm ba mươi tiểu đệ nữa, người này được lựa chọn kỹ từ trong những người muốn gia nhập Hoa Hưng Xã. Quan Trí Dũng nhận người chỉ chú ý hai điểm, một là vẻ ngoài không thể quá kém, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tâm tình, hai là nghĩa khí, lá gan nhỏ thì có thể bồi dưỡng được, nhưng nghĩa khí thì lại không giống như vậy.
Mắt thấy mọi chuyện phát triển thuận lợi, Đường Phong lại cao hứng không nổi, càng ngày càng có nhiều thủ hạ, nhưng mà tiền trên tay lại càng ngày càng ít. Phi Điểu vẫn như trước, là nơi tập trung của đám lưu manh, côn đồ, mà bây giờ có một nửa số đó là đàn em của mình, lợi nhuận cũng không được bao nhiêu.
Hắc Mạn Đà La là hắn hợp tác kinh doanh với lão Mã, tuy sinh ý tốt nhưng mà phải chờ tới cuối tháng mới được chia lợi nhuận. Hiện nay trong tay hắn còn không được ba mươi vạn, thật không biết có thể duy trì bao lâu. Vốn còn được hai trăm vạn nhưng mà vì việc lắp đặt thiết bị, các thứ thì sơ bộ cũng đã mất một trăm hai mươi vạn, lại thêm hôm trước phải đi bái phỏng ngoại cửu của lão Mã, làm hắn tiêu thêm hơn năm mươi vạn nữa. Hiện giờ Đường Phong mới phát hiện ra, làm xã hội đen không khác gì đi đốt tiền.
“Anh đang nghĩ gì thế?” Ân Phỉ thấy Đường Phong ngồi ngẩn ra ở trên salon, nhịn không được hỏi.
Bị tiếng nói của Ân Phỉ làm cho bừng tỉnh dậy, Đường Phong cười cười nói: “Không có gì, anh đang nghĩ đến chuyện đi học của em. Trường học của em anh đã liên hệ rồi, chờ mấy ngày nữa có thời gian anh và em sẽ đi ghi danh.” Đường Phong cũng không muốn Ân Phỉ phải lo lắng về chuyện tiền bạc, hắn muốn để Ân Phỉ có thể sống thật hạnh phúc, khoái hoạt. Về chuyện đi học thì cơ bản không có vấn đề gì. Lần đi gặp ngoại cửu của lão Mã, Đường Phong đã nhắc tới việc này, Vương phó cục trưởng đáp ứng ngay, mấy ngày nữa là có thể nhận được tin.”
Ân Phỉ nghe chuyện mình có thể tiếp tục đi học thì tự nhiên rất kích động, liền quên mất câu hỏi trước đó của mình. Lại đấm bóp vai, chân của Đường Phong để nói cảm ơn.