Chương 33: Cướp đoạt phi điểu

Hiện giờ ở XA vẫn còn rất sớm, cũng chỉ mới hơn bảy giờ, trời bắt đầu tối, đường phố rất đông người, có tốp năm tốp ba người đi chung với nhau, nói chuyện rôm rả, cũng có người cuối đầu đi một mình, đương nhiên là không thiếu những tên côn đồ không có việc gì, dường như tất cả các thành phố đều giống nhau điểm này.

Đường Phong cùng Hứa Cường đi đầu đường tên là Hoa Đông Nam Lộ, là chỗ giao với Đại Học Thành Tây Lộ nơi Hắc Mạn Đà La đang nằm trên đó. Mà mục tiêu của Đường Phong và Hứa Cường đêm nay là trung tâm giải trí Phi Điểu nằm trên con đường này.

Trung tâm giải trí Phi Điểu cso thể nói là một trong những nơi được thành lập sớm nhất ở XA, có từ năm 1998, lúc ấy khiến cho cả XA trở nên sục sôi, chỉ có điều là theo thời gian trôi qua, khi mà người ta càng ngày càng có nhiều tiền thì trung tâm giải trí Phi Điểu lại rớt lại phía sau vì không thỏa mãn được nhu cầu của khách hàng, dần dần xuống dốc.

Đến năm 2000 thì đã thay đổi tới mười ông chủ, mỗi ông chủ đều tốn không ít tiền lắp đặt các loại thiết bị mới, trang trsi lại, dùng đủ kiểu để hấp dẫn khách hàng, có lẽ là vì XA càng ngày càng có nhiều trung tâm giải trí nên sinh ý của Phi Điểu cũng không có gì khởi sắc. Cuối cùng, năm ngoái, khi Phế Vật cưỡng chế mua lại chỗ này, đã triệt để biến nơi này thành nơi vui chơi của đám côn đồ, lưu manh, xã hội đen, cũng không còn đi theo con đường thuần chính trước đây của Phi Điểu.

Đường Phong lựa chọn mục tiêu này là vì hai nguyên nhân, một là nơi này khá gần Hắc Mạn Đà La, sau này có cần thì chiếu cố cũng dễ, hai là khách nhân ở đây chủ yếu là những tên côn đồ. Chớ xem thường những tên côn đồ này, những tên này có tin tức vô cùng linh thông, ở nơi này tìm hiểu tin tức là chuyện rất dễ dàng.

Đi vào trong trung tâm giải trí, dưới sự chiêu đãi nhiệt tình của công chúa, hai người ngồi ở một bàn gần sàn nhảy, ngọn đèn mê huyễn, sương mù mông lung lại thêm loại âm nhạc xập xình làm cho người ta có cảm giác nơi này có gì đó hoang dã, dâʍ ɭσạи, xác thực là nơi rất tốt cho tuổi trẻ tiêu khiển.

Uống một hớp rượu, hai người ngồi thoải mái trò chuyện. Bọn họ đang chờ một cơ hội để có thể xuất thủ.

“Ba, ba, ba.” Ba tiếng vỗ tay vang lên, ngay sau đó một giọng nam thô lậu vang lên: “Mẹ mày, lão từ sờ mày có hai cái mà không vui? Mày đi làm cái này mà còn làm ra bộ dáng đó hả? Mày biết lão tử là ai không?”

“Ông chủ, van xin ông tha cho tôi đi, tôi thật sự không làm chuyện này. Tôi còn là học sinh, chỉ dùng thời gian rảnh để đến đây làm công, xin ngài thương tình buông tha cho tôi đi.” Nữ nhân khóc lóc van xin.

“Không làm? Mẹ nó, hôm nay con mẹ mày không làm cũng phải làm.” Nam nhân nõi xong thì đưa tay ra tựa như muốn xé quàn áo của nữ nhân mà những người xung quanh thì giống như đang xem kịch vui, có vẻ là họ đã gặp loại chuyện như thế này rất nhiều lần rồi. Đường Phong giữ Hứa Cường đang có chsut xúc động lại, thấp giọng nói: “Vẫn chưa tới lúc.”

Hứa Cường lại ngồi xuống một lần nữa, một người mang kính, tướng mạo văn nhã, chen từ trong đám người đi ra, kéo cô gái ra sau lưng mình, cười nói: “Anh Hùng, mới vài ngày không tới đây rồi, sao mà mới đến đã làm khó tiểu đệ vậy? Nơi này là do anh Lang quản lý, mà em này thì quả thực không có bán thân, nếu như anh Hùng muốn thì để em gọi mặt hàng tốt đến bồi tội với anh, anh thấy sao?”

“Mẹ, đừng có lấy con sói chết kia ra dọa lão tử, tưởng là lão tử không biết chuyện xấu xa của bọn mày đang làm sao? Lão đại dưới sự bảo vệ của mấy chục người lại bị một tiểu bang phái không có danh tiếng gì gϊếŧ chết, mà hơn nữa đối phương lại chỉ có một người. Ha ha, con sói chết kia phỏng chừng không nhịn nổi nữa rồi nên bán đứng anh em? Nếu mà Phế Vật biết được thì dù cho có thành quỷ rồi cũng tức chết. Ha ha.” Người được gọi là “anh Hùng” vừa cười vừa nói.

Thanh niên biến sắc nói: “Chẳng lẽ hôm nay anh Hùng cố ý tới đây gây chuyện?”

“Đúng thế thì sao? Nói thật cho mày biết, nếu Phế Vật không chết thì ta quả thật không dám tớ đây gây chuyện, bất quá tên hỗn đản đó đã đi gặp thượng đế rồi. Hắc hắc, nói sao thì lão Hùng ta cũng muốn một hớp canh. Tiểu tử, lão Hùng ta thấy mày là người tài, có muốn đi theo ta không?” Hùng dùng một ngón út ngoáy ngoáy mũi, vừa ngoáy vừa nói.

Thanh niên biết rõ chuyện ngày hôm nay không thể nào dừng lại được nữa rồi, hôm nay Thối Hùng này đến đây là muốn gây chuyện, nhưng mà hiện nay người ở đây đều bị anh Lang mang đi hết rồi, chỉ còn lại có vài tên bảo vệ, đánh nhau là chuyện không đơn giản. Nhưng dù saothif hắn cũng đã lăn lộn một thời gian dài rồi, tuy trong lòng chột dạ nhưng cũng biết là không thể biểu hiện ra ngoài được, làm bộ cứng rắng nói: “Anh Hùng, tôi khuyên anh vẫn nên suy nghĩ cho kỹ, có một câu anh có lẽ anh nên nghe qua. Lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa béo. Tuy sau khi Phí lão đại đã ra đi, trong bang chúng ta có chút vấn đề bất quá sáu mươi người các anh tưởng có thể gây chuyện với anh Lang được sao?”

“Hắc hắc! Tiểu tử đừng có bày đặt nữa, hôm nay ta sẽ cho Tử Lang chính thức biến thành một con sói chết.” Hùng cười cười nói, chuyện ngày hôm nay hắn đã cùng với Tang Bưu, một người dưới trướng của Phế Vật thương lượng rồi, hai người hợp lực xử lý tên Tử Lang này, rồi chia nhau địa bàn của hắn. Đáng thương là tên thanh niên trước mắt này vẫn còn đang trông chờ vào tên Tử Lang có lẽ đã biến thành một con sói chết kia. Thật là quá buồn cười!

Thanh niên là người thông minh, nghe Hùng nói xong thì cũng hiểu ra được một chút. Tuy lão Lang đối với hắn rất tốt, nhưng mà nếu phải lựa chọn thì hắn vẫn lựa chọn mạng của mình. Hắn lau mồ hôi lạnh ở trên trán, nói: “Anh… anh Hùng à, lúc trước là em không đúng, anh đừng so đo. Sau này trung tâm giải trí Phi Điểu chính là của anh.”

Hùng cười ha hả nói: “Tiểu tử biến đổi thật là nhanh. Hừm! Không được, lão Lang đối với mày tốt như vậy mà mày còn có thể bán đứng, có gì đảm bảo là sau này mày sẽ không bán đứng tao? Mấy người bọn bay bắt hắn lại mang về, thuận tiện gọi Trương đạo diễn chuẩn bị đi. Cô nàng này cũng không tồi, chờ ta chơi xong rồi sẽ cho nàng cùng với tên này biểu diễn “Tân tam thập lục chiêu”. Hắc hắc, phỏng chừng có thể bán được không ít tiền. Nghe xong lời của Hùng nói, tên thanh niên mặt xám như tro, mà cô nương kia thân thể run rẩy, miệng không ngừng hô không muốn, không muốn. Cái mà tên Hùng nói chính là một loại ma túy. Hắn chủ yếu sống bằng tiền kinh doanh ma túy, còn có một ít các loại ấn phẩm cấp ba các loại.

Hứa Cường nhìn Đường Phong có chút khó hiểu liền chủ động giải thích: “Dưới tay Phế Vật có bốn đại kim cương, theo thứ tự là Tử Lang, Tang Bưu, Sấu Tử và lão K. Chiều hôm nay Hữu Thủ đã gọi điện nói cho em biết, khuya hơm nay bốn đại kim cươn họp nhau bàn về vấn đề phân chia địa bàn. Giờ xem ra sự tình không phải đơn giản như vậy. Về phần tên Hùng này thì em cũng chỉ biết là hắn là đại ca một thế lực nhỏ ở nam khu, có sáu mươi tiểu đệ, chủ yếu là kinh doanh ma túy và các loại ấn phẩm cấp ba.”

Đường Phong nhẹ gật đầu, không nói gì. Vừa lúc này đột nhiên tiếng hét tê tâm liệt phế vang lên, quay đầu nhìn lại thì thấy cô gái vừa rồi đã bị Hùng lấy một chai rượu đập vào đầu nàng, máu theo nước chảy lên láng, mà Hùng thì mắng: “Con điếm thúi, lão tử thấy mày cũng được, muốn nâng đỡ mày. Đừng tưởng mình là cái gì cao quý! Mẹ kiếp! Mấy người bọn mày, đem con này đi cho tao. Cường Tử ở lại đây trông chừng, đừng để xảy ra chuyện gì. Lão tử còn trông chờ vào chỗ này để nuôi sống tụi mày đó, hiện tại chuyện kinh doanh càng ngày càng không được tốt.” Nõi xong thì xoay người, chuẩn bị rời đi.

Đường Phong nhìn Hứa Cường nhẹ gật dầu, trong mắt toát ra một tia sát khí.

“Ai cho phép bọn mày đi?” Hứa Cường tùy tiện đứng lên, đi đến bên người Hùng, đẩy văng hai tên đàn em của hắn ra, nâng cô gái đặt nàng ngồi ở trên ghế sa ***.

“Tên này từ cái lỗ nẻ nào chui ra vậy? Không có chuyện gì làm dám xen vào chuyện của lão tử sao?” Hùng nhìn Hứa Cường hung ác nói. Trong mắt hắn thì Hứa Cường cũng chỉ cường tráng hơn người bình thường một chút mà thôi, mà bên cạnh hắn còn có mấy tên đàn em, vẫn có tự tin không sợ thua thiệt.

Hứa Cường cũng không nói lời nào, đợi cô gái ngồi vững ở trên ghế rồi mới buông cánh tay của cô gái ra, cười hì hì nhìn anh Hùng nói: “Lão tử từ đâu chui ra thì liên quan gì đến mày?” Nói xong không đợi Hùng kịp đáp lại, đá một cước vào mặt Hùng.

Một cước này của Hứa Cường dùng năm phần lực lượng, bởi vì hành động đánh cô gái vừa rồi của Hùng làm cho hắn rất tức giận, mà năm phần lực lượng này không phải là người như Hùng có thể đỡ được.

Hùng nằm trên mặt đất rên la như heo bị cắt tiết, mà người chung quanh lại có chút ngơ ngác, ở đâu ra một tên mạnh mẽ như vậy?

“Mày là ai?” Một trợ thủ đắc lực của Hùng đỡ hắn dậy đồng thời hỏi. Người này không giống như Hùng, rất thông minh, là một quân sư giúp đỡ cho Hùng rất nhiều. Hắn nhì góc độ ra chân của Hứa Cường thì biết được đây là một cao thủ, huống hồ Hùng đã biểu lộ thân phận, lại có mười đàn em đi theo, dưới tình huống như vậy mà vẫn không chút e sợ thì người này hẳn phải có chỗ dựa.

“Tao? Ha ha… ngươi khác hay gọi tao là anh Tả Thủ, bất quá tao rất thích được gọi là Tả Thủ Tử Thần.” Hứa Cường cười cười, không hề để đám người này vào amwst. Đối với hắn thì chuyện thu phục mấy người này không khác gì một trò chơi cả.

“Anh Tả Thủ?” Người này ngẩn ra, hiển nhiên không nhớ được ở XA có một nhân vật nào có tên như vậy.

Hứa Cường cũng không nói nhảm, thẳng thắn nói: “Chưa nghe qua sao? Có nghe qua Hoa Hưng Xã chưa?” Vừa nghe tên này thì người chung quanh liền xôn xao bàn tán, dù sao thì sáng sơm hôm nay Hoa Hưng Xã đã làm một chuyện rất lớn.

“Hoa, Hoa Hưng Xã? Tổ chức dám gϊếŧ chết Phế Vật?”

“Chúc mừng! Trả lời chính xác! Có điều không có thưởng. Tao là một trong ba đại đường chủ của Hoa Hưng Xã, hiện tại tuyên bố trung tâm giải trí Phi Điểu chính thức thuộc về Hoa Hưng Xã. Bọn mày có phục không?” Hứa Cường vẫn một bộ dáng ngông nghênh như vậy, thậm chí cái thân phận hữu danh vô thực của hắn cũng nói ra luôn.