9h30 tối, Đường Phong mặc chiếc áo gió màu đen đi vào khách sạn Đông Hải
Nhân viên lễ tân rất có tố chất, thấy Đường Phong đi vào, trên mặt giữ nụ cười mang tính nghề nghiệp hỏi: “Chào ngài, chúng tôi có thể giúp gì cho ngài ạ?”
“Có người giúp tôi đặt phòng trước, số 506” Đường Phong gật đầu với cô lễ tân, sau đó nói.
Cô lễ tân nói: “Phiền ngài cho tôi xem chứng minh thư một chút”.
Đường Phong lấy chứng minh thư trong túi ra đưa cho cô. Ngày mai thủ tướng sẽ tới, hôm nay trong khách sạn Đông Hải đề phòng cao độ. Sợ là bây giờ muốn vào ở trong khách sạn Đông Hải đều không thể.
Sau một hồi kiểm tra, cô lễ tân đưa chứng minh thư và thẻ phòng cho Đường Phong nói: “Phòng của ngài là số 506, ngài có thể đi thang máy từ bên này lên, nếu có bất cứ yêu cầu gì ngài cứ bấm chuông điện trong phòng.”
Đường Phong khẽ cười tỏ ý cảm ơn với cô, sau đó quay người đi tới thang máy. Tới tầng năm, khóe miệng Đường Phong hiện lên nụ cười nhạt, máy giám sát đúng là không ít, giả bộ buộc dây giày, Đường Phong ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn khắp lượt học thuộc vị trí của các máy giám sát.
Về tới phòng mình, đầu tiên Đường Phong kiểm tra kỹ một lượt, sau khi thấy không có bất kỳ thiết bị giám sát nào, Đường Phong lấy thẻ phòng trong túi ra, trong thẻ này có trang bị ghi chép điện tử, mình mở cửa một lần, nó sẽ ghi lại một lần, điều Đường Phong phải làm bây giờ chính là xử lý thiết bị bên trong này, để người ta tưởng rằng hắn luôn trong phòng.
Điều này chỉ là chuyện nhỏ với Đường Phong, mặc dù Đường Phong không phải là nhân viên tình báo, nhưng nhiều năm phối hợp với nhân viên tình báo ra nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, tiểu xảo này hắn làm xong rất nhẹ nhàng.
Quay một vòng trong phòng, Đường Phong bắt đầu tìm kiếm xem đồ vật mà Trương tướng quân nói ở đâu. Đột nhiên, điện thoại vang lên, Đường Phong nhận điện thoại, bên đó một giọng lạ nói: “Trong máng bồn cầu trong nhà vệ sinh có đồ cậu cần” Nói xong bên kia cúp máy.
Đường Phong thở dài, cho tới khi vào phòng vệ sinh mở nắp máng nước, quả nhiên bên trong có một túi plastic.
Ngồi trên giường, Đường Phong mở túi plastic ra, bên trong có ba cái thuốc tiêm, một thẻ thân phận. Ngoài ra không còn gì nữa. Đường Phong cau mày nghĩ ngợi, ý của Trương tướng quân rất rõ ràng, là bảo mình dựa vào thẻ thân phận này tiếp cận thủ tướng Trịnh sau đó tìm cơ hội hạ thủ.
Nhưng nếu như vậy, tỷ lệ mình bại lộ là rất lớn. Một khi có người phát hiện thủ tướng Trịnh xảy ra chuyện chắc chắn sẽ điều tra người tiếp cận hắn đầu tiên, mà thân phận này của mình là giả, tới lúc đó chắc chắn sẽ trở thành người đáng nghi đầu tiên.
Nên làm thế nào bây giờ? Mày Đường Phong càng lúc càng nhăn chặt lại.
Lúc Đường Phong đang khổ não, điện thoại lại vang lên. Thấy số của Ám Lang, Đường Phong vội vàng nhận điện thoại, hắn biết, thường thì Ám Lang không chủ động liên lạc với hắn, trì phi điều tra ra tình hình quan trọng gì.
“Alo”
“Tử Thần, tình hình có chút không ổn, 10 phút trước em nhận được tin, chủ lực của hội Nghịch Thiên đã đi vào phía nam, nhưng điều lạ là toàn bộ bọn họ đều vây quanh nơi bọn Tả Thủ tới, em nghĩ trong đó chắc chắn có vấn đề” Giọng Ám Lang nghiêm túc truyền tới.
Đường Phong trầm giọng nói: “Tình hình Tả Thủ hiện giờ thế nào rồi?”
“Sự tình có chút khác thường, những nơi bọn Tay Trái tới người của hội Nghịch Thiên đều nhanh chóng rút lui, hoàn toàn không tiếp xúc chính diện với thành viên của Hoa Hưng Xã. Nhưng theo em điều tra, sau khi những người này rút lui không tập trung ở tổng bộ mà khuếch tán xung quanh. Em lo lắng hội Nghịch Thiên muốn bao vây bọn Tả Thủ”.
Đường Phong chửi thầm một tiếng, lại nói: “Cậu tiếp tục điều tra, có chuyện gì trực tiếp liên lạc với Tả Thủ, tôi sẽ thông báo cho cậu ấy trong khoảng thoài gian này toàn quyền nghe lời cậu. Bắt đầu từ giờ tới trước tối mai, tôi sẽ tắt máy, tóm lại cố gắng kéo dài bên tỉnh N, đợi tôi làm xong chuyện ở đây, hiểu chưa?”
“Vâng, em hiểu rồi. Đúng rồi, theo thủ hạ nói bên GS và QH cũng có động tĩnh, em thấy anh vẫn nên liên lạc với Tôn lão một chút, bên đó là địa bàn của ông” Nói xong Ám Lang cúp máy.
Đường Phong nhắm mắt bóp bóp huyệt thái dương, đúng là phòng hở gặp trời mưa.(tương đương với chó cắn áo rách)
Suy nghĩ một hồi, Đường Phong lập tức gọi điện thoại sai bảo.
“Tả Thủ, bắt đầu tử bây giờ đẩy tốc độ chậm lại, thời gian này sẽ có người gọi điện thoại cho cậu, cậu làm theo yêu cầu của cậu ấy là được rồi, không cần có bất cứ nghi vấn nào, biết chưa?” Đường Phong trầm giọng nói với Hứa Cường.
“Lão đại, không phải chứ? Bây giờ, tình hình của chúng ta rất tốt, theo tiến độ này chiều mai có thể tràn vào tới tổng bộ của hội Nghịch Thiên, tại sao phải giảm chậm tốc độ?” Hứa Cường có chút kỳ lạ hỏi.
Đường Phong nói: “Cậu không cảm thấy tình hình có chút không ổn sao? Hội Nghịch Thiên sao lại cho không Hoa Hưng Xã những thành phố đó? Bây giờ là thời khắc then chốt, cậu đừng ham chiến mà lu mờ suy nghĩ. Làm theo sai bảo của tôi, đồng thời bảo bọn Pháo Thủ chú ý, các cậu kéo khoảng cách giữa nhau ra, đừng lại quá gần nhau, tránh bị kẻ thù vây quanh.”
Đường Phong đã nói như vậy rồi, Hứa Cường tất nhiên không có ý kiến gì nữa, thở dài nói: “Được rồi, em nghe lão đại” Nói xong, Hứa Cường lại khẽ nói: “Lão đại, tình hình Thứ Đao bây giờ thế nào rồi?”
Nhắc tới Thứ Đao, trong lòng Đường Phong thắt lại, nhưng hắn biết, bây giờ nếu nói tình hình của Thứ Đao cho Hứa Cường, chỉ sợ Hứa Cường sẽ lập tức xông vào KF gây chuyện với Ma Ngũ. Trước khi rời khỏi hắn đã dặn mọi người không được nói tình hình của Thứ Đao cho Hứa Cường biết.
“Yên tâm đi, Thứ Đao không sao, từ bây giờ tới tối mai sẽ có người khác liên lạc với cậu. Cậu chỉ cần chấp hành mệnh lệnh của cậu ấy, đừng có bất cứ nghi vấn gì” Nói xong Đường Phong cúp máy.
Hắn thật sự lo lắng cho Hứa Cường, với tính cách của hắn nếu biết chuyện của Quan Trí Dũng, chỉ sợ tới lúc đó mình cũng không ngăn cản nổi hắn. Bây giờ Đường Phong chỉ hi vọng Quan Trí Dũng có thể qua cơn nguy hiểm thôi.
Nghĩ ngợi, Đường Phong thấy Ám Lang nói đúng, hội Nghịch Thiên rất có thể đang định bao vây bọn Hứa Cường. Nhưng vẫn có hai vấn đề Đường Phong nghĩ không ra được. Hội Nghịch Thiên làm như vậy nhiều nhất cũng chỉ có thể vây được bọn Hứa Cường vài giờ, sau vài giờ chi viện bảy thành phố phía nam tới, sẽ hình thành thế bao vây ngược lại hội Nghịch Thiên, vòng vây của hội Nghịch Thiên rất dễ sẽ bị phá vỡ.
Mà theo Ám Lang nói, bây giờ hội Nghịch Thiên đã phái toàn bộ chủ lực ở tổng bộ tới tuyến trên. Trừ phi bọn họ có thể đảm bảo trong mấy giờ đó tiêu diệt bọn Hứa Cường, nếu không hội Nghịch Thiên làm như vậy không khác gì tìm cái chết. Nghĩ ngợi, một khi vòng vây của hội Nghịch Thiên bị phá vỡ, bọn Hứa Cường lên thẳng phía bắc, còn chủ lực của hội Nghịch Thiên muốn quay vầ cũng cần thời gian, cho dù bọn họ về tới quanh tổng bộ trước Hứa Cường, cũng không thể trong thời gian ngắn hình thành nên phòng ngự có hiệu quả, vậy sao lại ngăn thế tấn công của Hoa Hưng Xã?
Nếu nói hội Nghịch Thiên muốn liều chết một phen, vậy thì miễn cưỡng nói cho qua. Nhưng ở điểm tiếp giáo tỉnh SX và tỉnh N, Vương Thắng, Quỷ Diện, Mãnh Tử đầu đang canh giữ, điều này không cho qua được. Trừ Chẳng lẽ người của hội Nghịch Thiên là một lũ ngu ngốc? Không nhìn rõ thế cục hiện giờ?
Đường Phong càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy không ổn, mấy lần đánh nhau với Ma Ngũ, hắn biết rõ Ma Ngũ chẳng những không ngu ngốc mà còn rất thông minh. Càng huống hồ bên cạnh hắn có Lão Mạc nổi danh trong xã hội đen được gọi là “người kế thừa” của Quỷ Vương
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có một khả năng, hội Nghịch Thiên làm như vậy chắc chắn có chỗ dựa, nhưng bọn họ có chỗ dựa nào chứ? Ấn ấn huyệt thái dương, mắt Đường Phong đột nhiên mở ra.
Ám Lang vừa nói GS và QH gần đây có động tĩnh? Lẽ nào bọn họ và hội Nghịch Thiên đã đạt thành hiệp nghị nào đó, sẽ giúp hội Nghịch Thiên ngăn Hoa Hưng Xã? Không thể nào? Tuyệt đối không thể. Bọn họ đều là thủ hạ của Tôn lão? Sao có thể đi giúp người ngoài đối phó với mình chứ? Nhưng nếu không phải vậy Đường Phong thật sự không nghĩ ra được rốt cuộc hội Nghịch Thiên có chỗ dựa nào?
Đấm mạnh một cái trên bàn, Đường Phong lấy điện thoại gọi điện cho Tôn lão.
“Alo, Tiểu Phong à, nghe nói cháu đi Sh rồi? Có chuyện gì không?” Tôn lão đang đánh cờ với Liễu bá, nhận đương điện thoại của Đường Phong rõ ràng rất vui vẻ.
Đường Phong bình tĩnh nói: “Tôn gia gia, cháu muốn nhờ ông điều tra giúp cháu tình hình bên GS và QH gần đây. Bên cháu nhận được một tin rất không hay”. “Ồ, GS và QH sao vậy? Có chuyện gì cháu nói ông nghe xem nào” Tôn lão nghe thấy Đường Phong nói như vậy nhíu nhíu mày trầm giọng hỏi.
Đường Phong thở dài, sau đó nói tình hình sơ lược cho Tôn lão.
Sau khi nghe xong, Tôn lão lạnh lùng nói: “Được rồi, ông biết rồi, chuyện còn lại để ông xử lý. Ông đảm bảo với cháu, GS và QH tuyệt đối sẽ không can thiệp vào trận chiến giữa cháu và hội Nghịch Thiên” Nói xong Tôn lão tắt máy.
Ở XA trong Tôn phủ, vẻ mặt lão gia đầy sát khí, nhìn Liễu Bá lạnh tiếng nói : “Đi, điều tra gần đây Tiểu Vương và Tiểu Hoàng gần đây làm những gì cho tôi”.
Liễu Bá nhíu mày nói: “Lão gia, ngài sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không? Lão Vương và Lão Hoàng mấy ngày trước không phải tới báo cáo tình hình công việc rồi sao?” Tôn lão nhắm mắt hít sâu một hơi nói: “Xem ra ta già rồi, không thu phục được. Cậu đi điều tra cho tôi, gần đây thủ hạ của Tiểu Vương và Tiểu Hoàng có hành động gì?”
Liễu Bá gật đầu đi ra ngoài.
Sau khi Liễu Bá đi, ông Tôn híp mắt bắn ra hàn quang, tự nhủ: “Theo ta nhiều năm như vậy rồi, các người đừng cho rằng già rồi thì sẽ hồ đồ”.
1 tiếng sau, Liễu Bá quay về thư phòng của ông Tôn nói: “Lão gia, thủ hạ của Lão Vương Lão Hoàng gần đây quả thực có chút động tĩnh. Người bên dưới cho rằng không sao nên không báo cáo, nếu là bình thường thì đúng là không sao, nhưng trong lúc mấu chốt này thì có chút bất thường.”
Tôn lão hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: “Gọi Di Lặc tới đây cho tôi”.
Sau khi Tiếu Di Lặc tới thư phòng Tôn lão, vẫn chưa kịp ngồi xuống, Tôn lão nói thẳng: “Di Lặc, Tiểu Vương và Tiểu Hoàng gần đây không an phận, cậu đi cảnh cáo bọn họ chút. Theo ta nhiều năm như vậy, ta không muốn làm gì họ, bảo họ anh phận chút cho ta đi.”
Tiếu Di Lặc vẫn chưa hiểu tình hình, nhìn Tôn lão và Liễu Bá một cái, sau đó gật đầu nói: “Vâng, tôi lập tức đi làm” nói xong nháy mắt với Liễu Bá một cái rồi đi ra ngoài.
Sau khi Tiếu Di Lặc đi ra Liễu Bá cũng đi theo ra.
“Lão Đao, rốt cuộc có chuyện gì thế? Lão gia lâu rồi không tức giận như vậy?” Tiếu Di Lặc nhỏ tiếng hỏi.
Liễu Bá thở dài nói: “Ây, Lão Vương Và Lão Hoàng xem ra trong lòng có bất mãn với lão gia, lần này có thể bọn họ đạt thành hiệp nghị với hội Nghịch Thiên, giúp Nghịch Thiên đối phó với Hoa Hưng Xã. Cậu nói lão gia có thể không tức giận sao?”
Tiếu Di Lặc kinh hãi, nhíu mày nói: “Mẹ kiếp, hai tên khốn kiếp này, tôi sớm đã nói hai tên này không phải chim ngoan, bình thường trộm buôn lậu thuốc phiện, lão gia cũng đã mắt nhắm mắt mở cho qua rồi, lần này mẹ kiếp đúng là tự tìm đường chết rồi”.