Chương 192: Dự cảm không tốt

Trong không khí tỉnh N hôn nay hình như hỗn tạp không khí căng thẳng. Bắt đầu từ ba ngày trước, toàn bộ bảy thành phố phía nam mà Hoa Hưng Xã khống chế đã vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, khắp nơi trên phố có thể nhìn thấy thanh niên mặc đồng phục của Hoa Hưng Xã bảo vệ trật tự.

Ở điểm giáp giới của hai thế lực, Đường Phong ngậm thuốc ngồi trước một chiếc bàn bình thường, gió đêm thổi mạnh khiến áo gió trên người không ngừng vung vẩy. Phía sau hắn, mấy trăm tiểu đệ Hoa Hưng Xã đứng chỉnh tề, không ai phát ra tiếng động, một màu đen nghịt, khiến người ta có áp lực trên thị giác.

“Lão đại, hội Nghịch Thiên này thật không đúng giờ? Mẹ kiếp, hẹn 12h , bây giờ đã 12h30 rồi”. Hứa Cường có chút bất mãn nhíu nhíu mày nói.

Đường Phong cười cười không nói gì, hắn biết, hội Nghịch Thiên chắc chắc sẽ tới.

“ĐM, nhìn cái gì mà nhìn? Cha mày không cần mày nữa rồi , đợi thêm nửa tiếng nữa, nếu cha mày còn không tới, hừ hừ, ngày mai ông sẽ gửi đầu mày tới”. Hứa Cường hung hắn trừng mắt với Tà Long bên cạnh khó chịu nói.

Tà Long nhếch môi quay đầu lại không thèm nhìn hắn. Mấy tháng này, Tà Long vẫn bị Hoa Hưng Xã khống chế nghiêm mật. Hắn mấy lần nghĩ tới chạy trốn, nhưng không lần nào thành công. Bên cạnh người của Hoa Hưng Xã thời gian dài rồi, Tà Long cũng thầm kinh ngạc với sự phát triển của Hoa Hưng Xã, bây giờ hắn thật sự có chút lo lắng cho hội Nghịch Thiên rồi, không biết mấy tháng này hội Nghịch Thiên chuẩn bị thế nào rồi, nếu vẫn như ngày trước, trận chiến lần này hội Nghịch Thiên tất bại.

Không lâu sau, phía trước sáng lên đèn xe, mấy chục chiếc xe tạo thành một đội xe từ từ chạy về bên này. Khi khoảng cách từ Đường Phong tới bọn họ còn 3,40m, đội xe dừng lại, cửa xe mở ra. Từng thành viên của hội Nghịch Thiên xuống xe, đối diện Đường Phong hình thành nên thế giằng co.

Ma Ngũ cùng Lão Mạc dần đi tới bàn xem. Lúc hắn nhìn thấy Tà Long không tổn hại gì trong mắt lộ ra vẻ quan tâm cùng kích động.

Ngồi vào chỗ trước bàn, Ma Ngũ cười nhạt một tiếng nói: “Tử Thần lão đại, mấy tháng không gặp vẫn phong thái phi phàm”.

Đường Phong cười nhạt một tiếng: “Ma lão đại không phải cũng vậy sao? Nhưng Ma lão đại hôm nay lại đến muộn”.

Ma Ngũ hừ lạnh một tiếng nói: “Dựa vào cái gì mà Hoa Hưng Xã các người nói giờ nào thì phải giờ ấy? Theo ta thấy thời gian ta tới vừa đúng. Chỉ sợ là Tử Thần lão đại tới sớm rồi”.

Đường Phong cũng không để ý, vẫy vẫy tay ra sau, Hứa Cường đẩy Tà Long tới. Ma Ngũ nhìn kỹ con trai mình, phát hiện không có bất kỳ điều khác thường nào trong lòng thở phào. Lão Mạc cũng vẻ mặt nhẹ nhõm. Mặc dù chỉ khẽ vỗ bả vai Tà Long, nhưng ý quan tâm trong đó, mọi người có mặt đều có thể cảm thấy.

“Tử Thần, bắt đầu từ giờ khắc này, cuộc chiến giữa hội Nghịch Thiên và Hoa Hưng Xã chính thức triển khai” Ma Ngũ đứng dậy cười âm hiểm nhìn Đường Phong.

Nhìn nụ cười tự tin trên mặt Ma Ngũ, trong lòng Đường Phong có dự cảm không tốt. Nhưng hắn vẫn cười nói: “Ta hi vọng không lâu sau vẫn có thể gặp được ngươi. Nhưng lúc đó ngươi sẽ trở thành bại tướng dưới tay ta” Nói xong Đường Phong cũng đứng dậy quay người đi về.

Ma Ngũ nhìn bóng lưng Đường Phong. trong mắt bắn ra vẻ lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, hội Nghịch Thiên ẩn nhẫn đủ lâu rồi, bây giờ cuối cùng có thể buông tay đánh cược một lần. Đánh một trận với Hoa Hưng Xã, Ma Ngũ rất có lòng tin. Mặc dù vẻ ngoài nhìn có vẻ hội Nghịch Thiên yếu hơn Hoa Hưng Xã, nhưng tình hình thật sự trong lòng hắn rất rõ.

Trên đường trở về, Đường Phong nói với Hứa Cường: “Thông báo cho Thiết Thi, tối nay đừng động thủ, bảo hắn dẫn người tới thẳng thành phố KF đợi lệnh của tôi” Tối qua Đường Phong lệnh cho Thiết Thi dẫn 50 anh em của lính đánh thuê Tử Thần lặng lẽ lẻn vào địa bàn của hội Nghịch Thiên, theo kế hoạch ban đầu của Đường Phong là định trên đường Ma Ngũ trở về trực tiếp giải quyết hắn. Mặc dù thủ đoạn có chút không đủ quang minh, nhưng Đường Phong không để ý tới nhiều như vậy, sống trong xã hội đen có ai là quang minh lỗi lạc chứ? Chỉ cần có thể tiêu diệt được kẻ thù, thủ đoạn gì cũng có thể.

Hứa Cường nhíu mày nói: “Lão đại, tại sao thế? Mặc dù Ma Ngũ dẫn theo không ít người, nhưng bọn Thiết Thi muốn gϊếŧ chết cha con Ma Ngũ hay là tên Lão Mạc đó chắc là không thành vấn đề, chỉ cần bọn họ chết rồi, hội Nghịch Thiên cũng gần như tan rã, tới lúc đó chúng ta không phải nhẹ nhàng hơn rất nhiều sao?”

Đường Phong nhếch miệng cười nhạt nói: “Tôi có cảm giác, lần này hội Nghịch Thiên tuyệt đối còn có chuẩn bị, hành động của bọn Thiết Thi sẽ không thuận lợi lắm. Cậu hiểu tôi, chuyện không nắm chắc, tôi sẽ không bao giờ làm”.

Nghe Đường Phong nói như vậy, Hứa Cường gật gật đầu không nói nữa. Hắn rất tin vào trực giác của lão đại. Lão đại ngày trước còn có biệt hiệu Lôi Đạt sống.

Từ lúc nhìn thấy nụ cười của Ma Ngũ vừa nãy, trong lòng Đường Phong liền có cảm giác không tốt. Hắn cảm thấy mình đã coi thường Ma Ngũ, vẻ tự tin của Ma Ngũ chắc chắn có nguồn gốc. Nhưng nguồn gốc ấy cuối cùng là cái gì? Thực lực của hội Nghịch Thiên thời gian này Ám Lang đều điều tra kha khá rồi, mặc dù thế lực che dấu quả thực lớn mạnh hơn bề ngoài nhiều, những chỉ dựa vào những điều này của hội Nghịch Thiên cũng không nắm chắc tất thắng. Nhưng biểu hiện vừa nãy của Ma Ngũ rõ ràng đã cáo chứng với mình, trận này Hoa Hưng Xã thua là cái chắc.

Đồng thời, trên xe của Ma Ngũ, trên mặt hắn là nụ cười nhạt nói với Tà Long: “Sau khi về nghỉ ngơi cho khỏe, những việc khác con đừng quan tâm tới. Con chỉ cần biết, hội Nghịch Thiên lần này chắc chắn sẽ thắng”.

Tà Long nhíu mày nói: “Tình hình hội Nghịch Thiên con còn không hiểu sao? Con không thấy tốt cho Nghịch Thiên, mọi người có lẽ không hiểu thực lực của Hoa Hưng Xã, nhưng mấy tháng này con lại hiểu sâu sắc. Thân thủ thành viên chính thức của bọn họ hoàn toàn cao hơn thành viên chính thức của chúng ta. Hơn nữa hiện giờ Hoa Hưng Xã cho dù là nhân số và uy vọng đều thắng hội Nghịch Thiên. Hơn nữa bây giờ bọn họ có chỗ dựa lớn như Chiến Hỏa. Xã hội đen trong nước gần như đều đứng về phía họ. Trừ phi thời gian này thực lực của hội Nghịch Thiên tăng gấp bội, nếu không con không cho rằng hội Nghịch Thiên có thể thắng Hoa Hưng Xã”.

Lão Mạc cười ha ha, sau đó nhìn Tà Long nói: “Tà Long à, cháu nghe lời lão đại đi, chú Mạc đảm bảo với cháu, lần này Hoa Hưng Xã nhất định sẽ thua. Nực cười Hoa Hưng Xã hắn còn tự cho rằng ăn đứt chúng ta, chờ xem, vài ngày nữa sẽ có kết quả thôi”.

Tà Long biết cha và chú Mạc nhất định có chuyện gì dấu mình, nhưng hắn không hỏi, hắn biết, nếu cha không muốn nói với hắn, hắn hỏi thế nào cũng vô ích. Nhưng tò mò trong lòng lại khó tránh khỏi.

Về tới XY, Đường Phong lập tức triệu tập hội nghị, Quan Trí Dũng, Hứa Cường, bốn anh em Pháo Thủ, đám người Tiểu Mạo tề tựu lại.

Nhìn các anh em thủ hạ vẻ mặt hưng phấn, trong lòng Đường Phong cũng nhẹ nhõm một chút, có lẽ là mình quá đa nghi rồi chăng? Hoặc là Mã Ngũ quá tự đại.

“Được rồi, bắt đầu từ hôm nay trận chiến của Hoa Hưng Xã và hội Nghịch Thiên chính thức bắt đầu. Mọi người phải nhớ kỹ, có vô số ánh mắt đang chú ý tới trận chiến này. Tôi chỉ có một yêu cầu, chỉ được thắng không được thua? Rõ chưa?” Đường Phong trầm giọng nói.

Các anh em bên dưới đồng thời đứng dậy: “Rõ”.

“Tốt, hôm nay cơ bản đã thu xếp tương đối rồi. Lát nữa sau khi tan họp các cậu bắt đầu hành động đi. Lần lượt đẩy từ bảy thành phố phía nam tới phía bắc, nhớ kỹ không được ham công, phải giữ được chiến tuyến đồng bộ, chiến tuyến càng dài càng có lợi cho chúng ta. Còn nữa, nói với các anh em bên dưới, đối với kẻ thù thế nào cũng được, nhưng ai dám quấy nhiễu dân, hừ hừ, bảo họ xách đầu tới gặp tôi, hiểu không?” Đường Phong nghiêm túc nói. Bây giờ nhân thủ của hội Nghịch Thiên không bằng Hoa Hưng Xã, hơn nữa Hoa Hưng Xã hai mặt giáp công, chiến tuyến kéo càng dài thực lực của hội Nghịch Thiên càng phân tán.

Mọi người gật gật đầu mặt bừng đỏ rời khỏi phòng họp tạm thời. Quan Trí Dũng thở dài nói: “Lão đại, cuối cùng đợi tới ngày này rồi, mẹ kiếp, thời gian này khiến người buồn bực chết được. Cả ngày chờ đợi lo lắng hội Nghịch Thiên tới đánh lén, bây giờ triển khai trận thế đường hoàng đánh tới, trong lòng thấy thật thoải mái.”

Đường Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, không sợ trộm cắp chỉ sợ đánh lén. Nhưng chúng ta hiện giờ đâm lao phải theo lao, bây giờ người trong đạo đều chú ý tới chúng ta, nếu chúng ta thua, vậy tất cả những cố gắng lúc trước đều uổng phí rồi.”

Quan Trí Dũng vừa định nói thì điện thoại vang lên, cau mày nhìn nhìn, trên mặt Quan Trí Dũng lập tức hiện lên nụ cười, sau khi nhận điện thoại giả bộ bình tĩnh nói: “Alo”.

“Cái gì? Bây giờ em ở đâu?”

“Được, em đợi anh, cố gắng kéo dài thời gian, anh tới ngay” Cúp máy, Quan Trí Dũng vẻ mặt phẫn nộ nói với Đường Phong: “Lão đại, em ra ngoài một lát, lát nữa sẽ về” Nói xong quay người chạy ra ngoài.

Rất lâu rồi Đường Phong không thấy dáng vẻ Quan Trí Dũng như vậy, trong lòng không khỏi tò mò, lên tiếng nói: “Đợi chút, xảy ra chuyện gì thế?”

Quan Trí Dũng quay người lại nói: “Chút chuyện riêng, em đi giải quyết một chút, tí em về”.

Trong mắt Đường Phong sáng lên, hắn đã đoán ra chuyện gì rồi. Cười gian xảo nói: “Được, he he, đi đi”.

Trên mặt Quan Trí Dũng hiện lên chút ửng đỏ hiếm thấy, sau đó bước nhanh rời đi.

Sau khi Quan Trí Dũng đi, Đường Phong dựa trên ghế sofa ấn ấn huyệt thái dương suy nghĩ hồi lâu, hắn lấy điện thoại ra gọi tới số của Ám Lang.

“Tình hình thế nào?” Đường Phong thản nhiên nói.

“Lão đại, tình hình bình thường, nhân mã của hội Nghịch Thiên bắt đầy tập kết, đã có một bộ phận thế lực tập kết ở điểm phân giới. Nhưng át chủ bài của hội Nghịch Thiên vẫn chưa có hành động gì” Ám Lang đã ẩn núp ở tỉnh N mấy tháng, hội Nghịch Thiên hiện giờ có bất cứ động tác gì cũng không lọt qua được mắt hắn.

“Uh, cậu chú ý nhiều tới Ma Ngũ một chút, xem xem tối nay hắn có tiếp xúc với ai không. Còn nữa, tôi thông báo cho Thiết Thi suốt đêm đi tới thành phố KF, cậu bảo người bên đó chuẩn bị tiếp ứng cho tốt. Bọn họ là một đoàn kỳ binh, tôi không muốn để hội Nghịch Thiên phát hiện ra sự tồn tại của họ, hiểu không?” Hiện giờ Đường Phong vô cùng cẩn thận, mặc dù hắn thấy mình đa nghi, nhưng phòng bị cần thiết vẫn phải làm. Nếu hội Nghịch Thiên thật sự có năng lực có thể thắng Hoa Hưng Xã, vậy chắc chắn có thế lực giúp đỡ. Nếu không chỉ dựa vào thực lực của hội Nghịch Thiên, Ma Ngũ tuyệt đối không có lý nào tự tin đến vậy.

“Việc này chỉ sợ có chút khó khăn, từ sau khi hội Nghịch Thiên và Hoa Hưng Xã định ra hẹn ước nửa năm, Ma Ngũ luôn rất cẩn thận. Từ sau lần trước bọn họ tham gia xong hội nghị xã hội đen ở XA, hắn càng cẩn thận hơn. Gần như ngày nào cũng ở nhà không bước chân ra khỏi nhà. Em từng có ý đồ sắp xếp tai mắt vào trong, nhưng đều thất bại” Ám Lang có chút khó xử.

Đường Phong nhíu nhíu mày nói, mặc dù hắn không muốn nghe những lời này, nhưng hắn cũng biết Ám Lang đã cố hết sức rồi, thở dài Đường Phong nói: “Được rồi, cậu cố hết sức đi”.