Hứa Cường cho phần lớn anh em rút lui, để lại chỉ có 20 người, để không cho đối phương chú ý tới, Hứa Cường và các anh em còn lại gần như là hai tay hai súng điên cuồng bắn phá.
10 phút sau, xem chừng những anh em đó chắc đã an toàn rồi, Hứa Cường biết mình nên đi thôi. Còn không đi, lát nữa viện quân của đối phương tới muốn đi cũng không đi được.
“Cho nổ bọn chó đẻ này cho ta, nổ xong lập tức rút lui” Hét xong, Hứa Cường lấy ra hai quả lựu đạn từ trên người, kéo chốt an toàn ra ném mạnh về phía đám người kia.
Các anh em khác thấy huấn luyện viên lên tiếng, lập tức gác súng lên người, từng người lấy ra lựu đạn ném về phía đám người dày đặc nhất, nếu di cũng phải gϊếŧ thêm vài tên chứ?
Tiếng nổ liên tục lấy đi mạng của rất nhiều lính thân cận, không ít ô tô cũng liên tiếp dẫn phát nổ. Thiên hoàng và thủ tưởng còn tốt, xe nổ bị lật nhưng xe của họ đều qua trang bị đặc biệt, vào lúc này bảo vệ họ rất tốt.
Đám người Hứa Cường lập tức rút lui, người N* không nghe thấy tiếng súng, tất nhiên biết đối phương đi rồi, một bộ phận truy kích, số người còn lại ở lại bảo vệ Thiên hoàng và thủ tướng. Bọn họ cũng không dám chắc chắc đây có phải là kế điệu hổ ly sơn của kẻ địch không.
Thiên hoàng và thủ tưởng được cứu từ trong xe ra, nhìn cảnh tượng trước mắt. Hai nắm đấm Thiên Hoàng nắm chặt, hàm răng cắn vang lên ken két.
Sau khi trực thăng chạy tới, Thiên hoàng hung hăng sạc cho viện quân tới muộn này một trận. Trừ người điều khiển ra, những người khác đều mổ bụng tạ tội tại chỗ.
Hòng cung bị nổ, thành viên hoàng thất tử thương quá nửa, ngay cả mình cũng suýt mất mạng, Thiên hoàng rất phẫn nộ. Sau khi trở về biệt thự của thủ tướng, thiên hoàng lập tức hạ lệnh, phong tỏa các cửa khẩu của Tokyo, kiểm tra nghiêm ngặt các nơi Tokyo, phàm là người ngoại quốc, toàn bộ tạm thời giam giữ lại, đợi điều tra rõ sự việc sẽ thả ra.
Thành viên lính đánh thuê Tử Thần sau khi trở về công xưởng đều thở phào nhẹ nhõm. Cuộc chiến lần này đối với họ mà nói quả thật quá kí©h thí©ɧ rồi. Bọn họ đều chưa từng nghĩ sẽ có ngày thế này, chuyện thế này trước đây bọn họ chỉ dám ngẫm nghĩ trong lòng. Lão đại cho bọn họ cơ hội này, mặc dù rất nguy hiểm, nhưng nhìn từng người N* ngã xuống trước mắt mình, trong lòng họ thoải mái thế nào tất nhiên không cần nói nhiều rồi.
Hứa Cường bị thương rồi, tay trái trúng một phát đạn. Dưới sự an bài của Đức Dã, rất nhanh mười mấy bác sỹ chuyên nghiệp được mời tới công xưởng. Những người này sau khi tới vừa nhìn tình cảnh, tất nhiên đoán ra bọn họ đã làm gì. Dù sao bây giờ bên ngoài náo loạn xôn xao, cả T*không ai không biết.
Nói tới những bác sỹ này cũng có chút khí phách, từ khi bắt đầu họ đã cự tuyệt tiến hành điều trị cho bọn Hứa Cường. Nhưng Đường Phong tự tay vặn gãy cổ mấy người trong số họ, người còn lại đều lựa chọn phục tùng.
Sau phẫu thuật đơn giản, đạn trong cơ thể các anh em được lấy ra. Để phòng ngừa tin tức tiết lộ ra ngoài, những bác sỹ đó chỉ có thể chết. Đường Phong phát huy tác phong vốn có, đào một cái hố lớn ở gần công xưởng tùy ý chôn bọn họ xuống.
Cuộc chiến lần này các anh em của lính đánh thuê Tử Thần đều biểu hiện rất tốt, hơn 40 anh em trúng đạn bị thương, không có tử vong.Chỉ có 5, 6 anh em thành tàn phế, các anh em khác nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là có thể hồi phục.
“Các anh em, lần này chúng ta làm rất đẹp. Người N* từng xâm lược thổ địa của chúng ta, gϊếŧ vô số đồng bào ta, mà những gì chúng ta làm hôm nay chỉ là thu chút lợi tức mà thôi! Vơi mấy anh em bị thương khá nặng, tôi không có gì để nói, mọi người đều xuất thân từ quân nhân, trong lòng chắc sớm đã có giác ngộ tử vong, điều tôi có thể làm chỉ là cho mỗi người một cơ hội, bây giờ mỗi người các người có thể đưa ra một điều kiện, chỉ cần không quá đáng, tôi sẽ đáp ứng” Đường Phong nhìn những anh em bị thương, trong mắt lộ ra vẻ khen ngợi.
“Lão đại, chúng tôi không muốn gì, khẩu hiệu của lính đánh thuê Tử Thần là gì? Giao tín ngưỡng cho Tử Thần, giao tính mạng cho Tử Thần, đây là vận khí của chúng tôi không tốt, chúng tôi không có gì để nói. Nói thật, trong lòng tôi không hề hối hận, mẹ kiếp, bao nhiêu năm rồi, từ khi tôi hiểu chuyện đã muốn giáo huấn bọn cẩu tạp chủng này rồi. Hôm nay cuối cùng cũng thỏa ước nguyện. Cho dù mất đi tính mạng tôi cũng không hối hận! Mọi người nói đúng không?” Một lão binh nằm trên giường cười lớn nói, trong cuộc chiến lần này hắn mất đi một cánh tay, nhưng từ trên mặt không nhìn ra được chút bất mãn và mất mát nào.
“Đúng vậy, có thể gϊếŧ chết mấy người N* tạp chủng ta chết cũng đáng. Cảm giác này, mẹ kiếp còn sướиɠ hơn chơi gái” Một huynh đệ khác nói.
“Lão đại, tôi hỏng một cánh tay, nhưng vẫn còn một cánh tay, tôi không vướng mắc gì, một thân một mình. Tôi chỉ hi vọng có thể cho tôi ở lại trong lính đánh thuê Tử Thần, cho dù không ra được chiến trường, chạy vặt thôi cũng được. Nếu anh đuổi tôi đi, tôi, mẹ kiếp thật sự không có chỗ mà đi”.
Đường Phong gật đầu, sau đó nhìn mọi người nói: “Mọi người yên tâm, chỉ cần mọi người vẫn có thể thở, tôi tuyệt đối sẽ không ép mọi người rời khỏi lính đánh thuê Tử Thần. Vị huynh đệ này nói đúng, không ra được chiến trường chúng ta có thể làm việc khác, đối với một tổ chức đánh thuê mà nói, hậu cần cũng quan trọng.
Nhìn các anh em phía dưới thở phào, Đường Phong nói: “Nhưng nên thưởng thì vẫn phải thưởng. Chúng ta là một tổ chức chính quy, lúc mọi người tới, chúng ta đã đạt thành hiệp nghị có thưởng có phạt, cho nên tôi quyết định, những anh em tàn phế lần này mỗi người được thưởng 100 vạn, anh em bị thương mỗi người 50 vạn, các anh em khác mỗi người 10 vạn.”
Lời Đường Phong vừa hạ xuống, các anh em đều cao giọng hoan hô, không ai không thích tiền, cũng không ai ngại kiếm nhiều tiền.
Nhìn các anh em hài lòng, trong lòng Đường Phong cũng rất vui, hắn tiếp tục nói: “Các anh em đầu liều mạng, những điều đó đều là mọi người nên được. Chỉ cần mọi người làm tốt, tôi tuyệt đối không bạc đãi mọi người” Trong lòng Đường Phong rất rõ, trong những người này có tới 80% vì kiếm tiền mới gia nhập lính đánh thuê Tử Thần. Mặc dù bọn họ hướng về cuộc sống chiến trường, nhưng điều kiện tiên quyết phải có thu nhập thỏa mãn, dù sao bọn họ còn có gia đình, người không vướng mắc gì thật sự liệu có mấy người?
Mọi người đều kiên định nhìn Đường Phong, Thiết Thi làm đại diện đứng ra nói: “Lão đại, từ khắc anh đánh bại em, em đã nói, mạng Thiết Thi này là của anh. Nói thật, ai không sợ chết? mẹ kiếp ai cũng sợ? Các anh em tới làm nghề này cũng đúng là không còn cách nào khác.
Những lời của anh ngày hôm nay các anh em đều ghi nhớ trong lòng, sau này mẹ kiếp ai không làm tốt, không cần anh nói, em sẽ vặn rơi đầu người đó trước”.
“Giao tín ngưỡng cho Tử Thần, giao sinh mạng cho Tử Thần” Các anh em cùng lớn tiếng hô khẩu hiệu của lính đánh thuê Tử Thần.
Cùng lúc Đường Phong an ủi các anh em bị thương, Thiên hoàng lại lần nữa triệu tập họp công bố tin tức ở phủ thủ tướng! Đối với chuyện chuyện xảy ra lúc trước, Thiên hoàng cảm thấy rất tức giận, hô hào nhân dân toàn quốc cùng phối hợp giúp đỡ chính phủ nhanh chóng tìm ra hung thủ.
Đồng thời, Thiên hoàng chỉ mũi giáo về phía Mỹ, một mực khẳng định người Mỹ đứng sau giật dây, hắn yêu cầu người Mỹ cho hắn một giải thích thỏa đáng. Hai nước nếu đã khai chiến, vậy thì súng đao đường hoàng mà đánh, làm việc ám sát này làm gì? Thật ra Thiên hoàng cũng không dám khẳng định chuyện này có liên quan tới Mỹ, chỉ là khoảng thời gian này trong dư luận N* luôn bị Mỹ chèn ép, hắn muốn nhân cơ hội này báo thù người Mỹ một chút mà thôi.
Hoàng cung N* bị nổ, Thiên hoàng tới thăm viếng đền thờ Tĩnh quốc suýt nữa bị ám sát, trong mấy tiếng đồng hồ gần 2000 người tử vong! Trong đó còn có 7 thành viên hoàng thất N*.
Tin tức này lập tức dẫn tới sự chú ý rộng khắp trên thế giới. Phần lớn đều vỗ tay khen hay, đặc biệt là nước Z và Đại Hàn, thậm chí rất nhiều người đều coi ngày này như ăn tết vậy.
Còn một số quốc gia có thù với Mỹ lại mượn cơ hội này hung hăng xem thường chính phủ Mỹ, người ta thực lực vốn dĩ không bằng các người, các người vẫn còn ra chiêu thức ấy, quá xoàng rồi.
Đối với việc này, phía Mỹ rất nhanh đưa ra phản ứng, người Mỹ tất nhiên một mực phủ nhận chuyện này có liên quan tới bọn họ. Bọn họ làm vẻ công khai an ủi Thiên hoàng, cũng tỏ vẻ chuyện này rất có khả năng vì Thiên hoàng tới thăm viếng thần thánh gì đó dẫn tới nhân dân nước mình vô cùng bất mãn mà gặp phải báo thù. Đồng thời người phát ngôn Mỹ hứa hẹn rất nghiêm túc. Nếu chính phủ N* tài chính thật sự eo hẹp, bọn họ có thể hiệu triệu dân chúng Mỹ quyên tiền cho N*, giúp đỡ họ trùng kiến hoàng cung.
Mỉa mai của phia Mỹ suýt nữa làm Thiên hoàng tức chết. Hắn muốn nhân cơ hội gây phiền phức cho người Mỹ, nhưng ai biết ngược lại bị chính phủ Mỹ chế nhạo một phen.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của phát ngôn viên cơ quan ngoại giao Mỹ trên tivi, Thiên hoàng hai mắt trừng lên phẫn nộ, khóe miệng giật giật, cầm điều khiển từ xa đập trên tivi, sau đó nói với người bên cạnh: “Thông báo cho xã trưởng của sáu tập đoàn lớn cho ta. Tôi nay ta muốn nhìn thấy bọn họ” Nói xong mình hắn đi lên tầng.
Trong nước Mỹ, bây giờ phần lớn dân chúng đều ủng hộ chính phủ diệt N*. Dân tộc này luôn là đại danh từ hèn hạ. Còn một bộ phận lại hi vọng chính phủ có thể đàm thoại với người N*, những người này cơ bản đều là người yêu hòa bình.
Trong quán ăn Trung Quốc, Cổ Tĩnh Tiệp một tay chống cằm, ngơ ngác nhìn đám người đang biểu tình bên ngoài. Trong lòng cô có chút lo lắng cho Đường Phong. Anh ấy bây giờ chắc vẫn ở N*, vừa nãy trên tivi nói hoàng cung N* bị nổ, Thiên hoàng suýt nữa bị gϊếŧ chết, đó không phải do anh ấy làm chứ? Anh ấy bây giờ ở N* chắc chắn rất nguy hiểm.
“Tĩnh Tiệp, nghĩ gì đó?” Chị Phương từ trong đi ra, thấy Cổ Tĩnh Tiệp ngẩn người, cô cười cười hỏi.
“Không, không nghĩ gì. Chị Phương, chị nói Mỹ và N* có đánh nhau không?” Cổ Tĩnh Tiệp nghe thấy tiếng của chị Phương, vội vàng quay đầu gượng cười hỏi.
Chị Phương nhìn nhìn đám người bên ngoài, thở dài nói: “Ây, rốt cuộc có thể đánh hay không ai biết được chứ. Nhưng N* đúng là vô liêm sỉ, trước đây nghe nói người N* hoang da^ʍ, hèn hạ, chị vẫn luôn tưởng là phẫn nộ mà khuếch đại sự thật thôi. Không ngờ bọn họ đúng là như vậy. Bỏ đi, muốn đánh thì đánh, không liên quan tới chúng ta, em ấy, quan tâm thật tốt tới em bé trong bụng em đi”.
Vừa nhắc tới em bé, trên mặt Cổ Tĩnh Tiệp lập tức hiện lên nụ cười, cúi đầu nhìn bụng ngày càng lớn lên, cô sờ sờ bụng nói: “Chị Phương, sinh em bé có phải rất đau không?”
Chị Phương che miệng cười: “Sao? Sợ rồi? Muộn rồi. Có đau em cũng phải chịu. Đúng rồi, em nghĩ tên xong chưa? Dù sao chị cũng nói trước, sinh em bé rồi cho dù là là trai hay gái chị cũng phải làm mẹ đỡ đầu”.
Cổ Tĩnh Diệp cười cười nói: “Tất nhiên rồi, có mẹ đỡ đầu có lợi như chị, em vui còn không kịp nữa là. Còn tên em vẫn chưa nghĩ xong, thời gian còn sớm, không vội”.
“Sớm cái gì hả, bây giờ sắp 5 tháng rồi, chẳng mấy mà sinh. Hơn nữa em chỉ nói miệng thôi, chị thấy em vội hơn ai hết, mấy tháng này không phải em đã làm mười bộ quần áo cho bé cưng rồi sao” Chị Phương trêu nói.