Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hắc Đạo Đặc Chủng Binh

Chương 173: Nước N* hỗn loạn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ba ngày sau, xôn xao toàn thế giới, chính phủ Mỹ quả nhiên công bố đoạn video hương diễm đó như mong muốn của Đường Phong. Nhất thời phản ứng của các giới khác nhau. Có người khiển trách chính phủ Mỹ can thiệp vào chuyện riêng của người ta, cũng có người chuẩn bị xem trò hay, tất nhiên, càng nhiều người đều bắt đầu chống lại người N*, cho dù ở quốc gia nào, chủng tộc nào, cách làm của người N* không còn nghi ngờ gì khiến người ta không thể chấp nhận.

Đường Phong cũng không nhàn rỗi, hắn cho Hứa Cường và Thiết Thi dẫn các anh em biết tiếng N* bắt đầu kích động quần chúng tiến hành biểu tình. Hành vi của hoàng thất khiến rất nhiều người N* không thể tượng tượng, đặc biệt là một số chàng trai trẻ tuổi, công chúa Hạnh Tử là danh từ đại biểu cho sự đoan trang, là nữ thần trong lòng họ. Khi ảo tưởng kia tan vỡ, phẫn nộ trong lòng họ tất nhiên có thể tưởng tượng được, lại thêm có người có cố ý châm ngòi kích động. Cả thủ đô T* rất nhanh chìm trong hỗn loạn.

Lúc đầu khi video được công bố, hoàng thất nước Anh liền tổ chức công bố tin tức công khai xin lỗi nhân dân toàn thế giới, bọn họ cũng hết cách. Người N* luôn có cuộc sống thối nát, đây gần như là việc toàn thế giới đều biết. Nhưng nước Anh lại khác, họ vẫn luôn tự xưng là thân sĩ, chuyện thế này bị bại lộ, bọn họ không thể chấp nhận áp lực từ quần chúng.

Trong buổi công bố, nữ hoàng Anh đích thân xin lỗi nhân dân toàn thế giới, hơn nữa tuyên bố cách chức vương tử xuống làm bình dân. Cuối cùng nữ hoàng theo lý thường đổ tất cả những điều này lên đầu N*, bà nói với nhân dân toàn thế giới, vương tử bị sự quyến rũ của người N* vô liêm sỉ mới làm ra chuyện như vậy. Đồng thời, nữ hoàng làm sáng tỏ giữa Anh và N*không hề đạt được bất cứ hiệp nghị nào, bọn họ là nước đồng minh kiên cố của Mỹ. Đồng thời, bà thay mặt chính phủ Anh tuyên bố bãi bỏ tất cả quan hệ hợp tác với N*, phao tin phải cho người N* đáng xấu hổ phải trả giá.

Hoàng thất N* rõ ràng không may mắn như vậy, lúc viedeo được công bố, Thiên hoàng N* đang cũng con trai cưng của mình và mấy người em đang hưởng thụ sự phục vụ của mấy mỹ nhân. Lúc đại thần tổng quản hoàng cung biết được chuyện này lại không thể kịp thời thông báo tới thiên hoàng. Đợi Thiên hoàng biết chuyện này đã muộn rồi, cục diện đã không phải là hắn có thể khống chế được. Thiên hoàng lúc này không biết làm thế nào đối mặt với sự nổi giận của quần chúng và áp lực của phương tây trên toàn thế giới.

Thiên hoàng đưa ra một quyết định khiến hắn hối hận cả đời, đó là dùng vũ lực trấn ấp biểu tình và bạo động của nhân dân trong nước. Đồng thời, thiên hoàng cho cơ quan tuyên bố tin tức của mình phát ra thông cáo thế giới, mãnh liệt khiển trách Mỹ thăm dò hành vi cuộc sống cá nhân của người khác, yêu cầu Mỹ xin lỗi.

Tin tức này một khi phát ra, nhân dân toàn thế giới đều choáng váng, đầu của thiên hoàng N* lẽ nào bị lừa (con lừa) đá đi rồi. Lúc này chẳng những không nghĩ cách bổ cứu, ngược lại còn áp dụng phương thức cứng ngắc như vậy?

Không chỉ là ngoại giới không chấp nhận được, ngay cả cấp cao chính phủ N* cũng không thể chấp nhận.

Lúc này, trời đã tối, nhưng quan lớn chính phủ N* tề tựu ở hoàng cung, buổi biện luận đang diễn ra kịch liệt.

“Thiên hoàng bệ hạ, xin người thu hồi mệnh lệnh, trước mắt tất cả mọi người đều đang chăm chú nhìn chúng ta. Tiếp tục như vậy e sẽ dẫn tới dân biến” Thủ tướng N*, Quy Đảo trầm giọng nói. Thiên hoàng vẫn không nói gì, đại thần tổng quản nội các Ichiro hừ lạnh một tiếng nói: “Thủ tướng quá lo lắng rồi. quyết sách của Thiên hoàng bệ hạ rất anh minh. Đại N* đế quốc chúng ta không cần nhìn sắc mặt của bất kỳ ai để hành sự. Dù sao chúng ta đã quyết định triển khai hành động với Mỹ, bây giờ chính phủ Mỹ đã biết rồi. Cho dù bọn họ mềm mỏng, chuyện này cũng không thể thay đổi. Cho nên, tôi kiến nghị đại N* đế quốc ta có thể nhân cơ hội này chính thức ngả bài với Mỹ. Mỹ hôm nay chỉ là con hổ giấy, chúng ta không cần phải sợ chúng” Ichiro là cận thần của thiên hoàng, đồng thời, hắn cũng là đối thủ một mất một còn của Quy Đảo. Mấy năm trước trong cuộc bầu cử, hắn kém một phiếu bại dưới tay Quy Đảo, trong lòng hắn vẫn luôn không phục, một lòng muốn đá Quy Đảo xuống.

Quy Đảo nhíu nhíu mày nói: “Ichro quân, xin ngài đừng đem ân oán cá nhân vào chuyện công, bây giờ không phải lúc nội chiến! Việc này liên quan lớn tới vận mệnh của đại N* đế quốc”.

“Quỷ Đảo quân, tôi có thể nói rõ với ông, những gì tôi nói đều là lời trong lòng tôi. Là thủ tướng của đại N* đế quốc, làm việc sợ này sợ nọ, ông làm mất mặt đại N* đế quốc quá” Ichiro không hề yếu thế nói.

Thiên hoàng nhíu nhíu mày, sau đó nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa. Chuyện này ta đã quyết định rồi, Ichiro quân nói đúng, nếu bây giờ đại N* đế quốc yếu thế trước Mỹ sẽ mãi mãi không ngẩng đầu lên được. Da mặt đã xé rách, chúng ta chi bằng chính thức tuyên chiến với bọn họ”.

Quy Đảo há to miệng, cuối cùng thở dài nói: “Ây, nếu thiên hoàng bệ hạ trong lòng đã quyết, vậy Quy Đảo cũng không còn gì để nói. Nhưng Quy Đảo thỉnh cầu điện hạ thu hồi quyết sách dùng vũ lực trấn áp công chúng biểu tình. Nếu chúng ta đã quyết định muốn khai chiến với Mỹ, vậy thì lúc này, chúng ta càng không thể để mất lòng dân. Nước Z có một câu ngạn ngữ, người được lòng dân thì được cả thiên hạ”.

Thiên hoàng hung hăng nhìn Quy Đảo một cái. Chuyện này bại lộ, người khó chịu nhất là hắn. Chuyện này đã làm hoàng thất mất mặt, nếu lúc này bảo hắn đi xin lỗi dân chúng, thân là thiên hoàng, hắn sao có thể rũ bỏ sĩ diện đây?

“Đừng nói nữa, lòng ta đã quyết, đối với bất kỳ ai dám khiêu chiến quyền uy của hoàng gia đều không thể dễ dàng bỏ đi” Nói xong thiên hoàng đứng dậy rời đi.

Ichiro cười nhạt nhìn Quy Đảo, sau đó cùng người phía hệ với hắn cũng rời khỏi đó.

Quy Đảo hung hăng một quyền nện trên sàn nhà, sau khi ngẫm nghĩ nói với người bên cạnh: “Thông báo cho tất cả các thành viên quốc hội, một giờ sau họp ở phòng quốc hội. Nếu thiên hàng bệ hạ cố ý muốn làm như vậy, vậy chúng ta chỉ có thể áp dụng biện pháp cuối cùng. Chỉ cần vượt quá một nửa thành viên quốc hội phản đối quyết nghị của thiên hoàng bệ hạ, vậy chúng ta có thể đả đảo quyết nghị của thiên hoàng bệ hạ rồi”.

“Thủ tướng các hạ, nhưng trong thành viên quốc hội có không ít là người của phái Ichiro, sợ là cơ hội thành công không lớn.”

Tâm phúc của Quy Đảo, viện trưởng tòa án tối cao N*, Đằng Dã nhíu mày nói.

“Không quan tâm được nhiều như vậy, vì tương lai của dân tộc đại N*, tôi nghĩ bọn họ sẽ không bộc lộ ân oán của nhau đâu. Huống hồ, đây là cơ hội cuối cùng”. Nói xong, Quy Đảo thở ra nặng nề sải bước rời khỏi.

Bên ngoài loạn rồi, mà người khởi xướng chuyện này Đường Phong bây giờ đang cùng với Đức Dã ngồi trên sofa, hút thuốc, uống rượu, vui vẻ xem tường thuật trực tiếp bạo động các nơi trên tivi.

“Tử Thần à, lần này náo nhiệt biết bao, he he, trẻ tuổi thật tốt, nếu tôi cũng đang trẻ 20 tuổi sẽ cùng những anh em đó của cậu ra ngoài tìm niềm vui rồi” Đức Dã uống một ngụm rượu, chẹp chẹp miệng nói. Đây chính là rượu nhờ người mang từ trong nước tới, rượu của N* uống không đủ vị, đâu có sảng khoái thế này?

Đường Phong cười thâm hiểm nói: “Chú quá khiêm nhường rồi, cơ thể chú không hề kém so với chàng trai 20 tuổi. Chú muốn ra ngoài góp vui, vậy đợi chút nữa đi cùng cháu, tuyệt đối sẽ khiến chú thỏa mãn”.

Trên mặt Đức Dã lộ rõ vẻ hưng phấn, cách nói của Đường Phong thật làm người ta động lòng. Mặc dù hắn được xưng là quỷ vương, người bên ngoài đều biết cái đầu hắn hữu dụng, nhưng rất ít người biết hắn đánh nhau cũng là một cao thủ. Năm đó dưới tay lão gia, sống đi chết lại hắn cũng có không ít kinh nghiệm.

“Được, mẹ kiếp, ta 20 không làm, tiếp tục thế này làm xương cốt hoen rỉ mất. Tối nay sẽ theo cậu ra ngoài mở rộng kiến thức, xem những người trẻ tuổi các cậu làm việc thế nào?” Đức Dã vỗ mạnh lên vai Đường Phong cười lớn ha ha. Tử khi bọn Đường Phong tới, buôn bán trong tay Đức Dã giao cho cấp dưới quản lý, hắn lại ngày ngày sống qua ngày với Đường Phong, một mặt là vì lão gia bảo ông toàn lực phụ tá Đường Phong, mặt khác hắn thấy sau khi mình và bọn Đường Phong bên nhau cả người cũng trẻ ra không ít.

“Chú ở N* thời gian lâu như vậy, chắc là hiểu không ít về chính phủ N*. Chú thấy bước tiếp theo chính phủ N* sẽ làm thế nào?” Đường Phong cười hỏi. Đức Dã cau mày nheo mắt, theo thói quen sờ cằm nói: “Chính phủ N* do ba bộ phận tạo thành, lần lượt là quốc hội, cơ cấu lập pháp cao nhất của N*, phân hạ nghị viện và tham nghị viện. Nội các, cơ cấu hành chính cao nhất của N*, tòa án tối cao bộ ngành tư pháp cao nhất của N*. Trên danh nghĩa thủ tưởng thống lĩnh ba ngành này, nhưng thực tế người có quyền quyết định cao nhất vẫn là thiên hoàng. Mặc dù sức ảnh hưởng của hoàng thất trong nhân dân đã dần dần suy yếu, nhưng quyết định của thiên hoàng cho dù là thủ tướng cũng không có quyền phản bác. Trừ khi do trên nửa quốc hội phủ quyết mới có thể bác bỏ quyết sách của thiên hoàng.”

Trước mắt thủ tướng của N* là Quy Đảo, người này không đơn giản,rất có năng lực, mấy năm này Nhật có thể phát triển nhanh chóng như vậy Quy Đảo này có tác dụng rất quan trọng. Bây giờ thiên hoàng hạ lệnh ngu xuẩn này, tôi nghĩ Quy Đảo chắc chắn sẽ phản đối. Nhưng đại thần tổng quản nội các Ichiro Taro không chỉ là thân tín của thiên hoàng, là là đối địch của Quy Đảo. Ichiro chắc chắn sẽ đứng về phía thiên hoàng, Quy Đảo và Ichiro thế lực cấp cao ngang nhau, có thể nói người này cũng không thể làm gì được người kia, tôi đoán chuyện này cuối cùng vẫn phải triệu tập quốc hội ra quyết sách cuối cùng.

Đường Phong gật gật đầu, sau đó nói: “Vậy chú thấy phần thắng của ai lớn hơn?”

Đức Dã cười nhạt một tiếng nói: “Lo những chuyện này làm gì? Cho dù ai thắng, dù sao mục đích của chúng ta cũng đạt được rồi. N* đã loạn rồi, cho dù Quy Đảo có cách đả đảo quyết sách của thiên hoàng, muốn dẹp loạn chuyện này cũng không dễ. Huống hồ sợ là Mỹ sắp tới sẽ ra tay với N*. N* muốn bình phục lại, khó đó.”

Nụ cười trên mặt Đường Phong không ngừng, lần này tới N* đúng là không uổng công, nếu thật sự Mỹ và N* đánh nhau, vậy không còn nghi ngờ gì nước Z là người được lợi lớn nhất rồi.

“Vậ chú thấy bốn bang phái lớn sẽ có phản ứng thế nào?” Đường Phong hỏi.

“Cài này rất rõ ràng mà, tổ chức Sơn Khẩu vẫn luôn ủng hộ thủ tướng. Lão đại của Anh Đào Xã là tộc đệ của Ichiro, về phần hai tổ chức còn lại, hội Đạo Xuyên và hội Trụ Cát hoàn toàn bảo vệ hoàng phái. Thiên hoàng có thể giữ địa vị hoàng thất cũng chính là vì sự ủng hộ của hội Tạo Xuyên và hội Trụ Cát. Chắc tranh đấu giữa tổ chức Sơn Khẩu và Anh Đào Xã tiếp đây sẽ càng kịch liệt. Mà tạm thời hội Đạo Xuyên và hội Trụ Cát có thể giữ thế trung lập”. Đức Dã uống ngụm rượu nhỏ nói.

Đường Phong thở ra một hơi, nhìn kim đồng hồ đeo tay đã chỉ qua một giờ sáng, hắn đứng dậy nói: “Chúng ta cũng nên đi rồi, nếu không các anh em bên dưới không còn kiên nhẫn nữa, ha ha, tối nay nhất định sẽ là một đêm thú vị”.

Đức Dã uống cạn ngụm rượu cuối cùng, đứng dậy cười lớn ha ha ôm bả vai Đường Phong cùng hắn đi ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »