Hoàng cung Nhật ở điền khu Thiên Đại trung tâm của Tokyo, năm Thiên chính thứ 18 (lịch công nguyên năm 1590) do đời thứ nhất nhà tướng quân Tokugawa-Tokugawa Mạc Phủ xây dựng, là cung điện thiên hoàng Nhật và các thành viên khác trong gia đình sống.
Hoàng cung có diện tích 230000m2, theo lối kiến trúc truyền thống của Nhật, có đỉnh ngói màu xanh, tường màu trắng và cột trụ màu trà. Trong đó chính điện là trung tâm của cả cung điện, hoạt động chủ yếu và lễ nghi ngoại giao của hoàng thất đều tổ chức ở chính điện “Tùng Chi Các”, điện Trường Hòa là nơi thiên hoàng tiếp nhận chầu mừng của quần chúng, trong Phong Điện có hội trường đại yến, thường ngự bởi nội cung thiên hoàng. Ngoài ra, nội cung còn có đình Hoa Âm, Quan bộc đoạt, đình Sương Cẩm, phòng trà, điện Hoàng Linh, Bảo điện, Thần điện, thư viện ngự phủ cũ.
Lúc này trời dần tối, Đường Phong và Hứa Cường dẫn Thiết Thi và 20 anh em thân thủ tốt nhất ẩn phục xung quanh hoàng cung. Còn các anh em khác lại ở các khu vực phồn hoa của Tokyo đợi lệnh, nếu bọn Đường Phong ở bên này xảy ra chuyện, nhiệm vụ của những anh em này chính là cố gắng gây sự khắp nơi kéo dài thời gian chạy tới của cảnh sát.
Nửa tiếng trước Đức Dã đã vào trong hoàng cung, mặc dù những năm này ông ở Nhật phát triển thuận lợi, nhưng dựa vào thân phận của ông vẫn không đủ có được coi trọng của Thiên hoàng. Các khách Thiên hoàng mời tới hôm nay đều là nhân vật nổi tiếng của các giới, chỉ cần giá trị người vượt qua 10 triệu USD cơ bản đều nhận được thiệp mời. Mà Đức Dã vừa vặn tới mức đó. Sở dĩ mời những người có tiền tới, đơn giản chính là muốn thu nhiều điều tốt hơn, con gái của Thiên hoàng đón sinh nhật, ai dám không chuẩn bị quà giá trị lớn ?
Nhưng điều này đối với bọn Đường Phong mà nói ngược lại là chuyện tốt, Đức Dã càng không có được sự coi trọng vậy càng thuận tiện cho ông điều tra tình hình ở đó.
Trong tai nghe truyền tới giọng khàn khàn, sau đó, tiếng của Đức Dã truyền tới: “Tử Thần, tôi đã thấy lão đại của bốn bang phái lớn còn có hội trưởng của mười tập đoàn lớn của Nhật, còn có một người e là cậu đoán không ra đâu”.
“Là ai?” Đường Phong nhíu mày nói “Vương tử nước Anh” Đức Dã hạ giọng nói.
Đường Phong hơi sửng sốt, vương tử nước Anh? Sao lại trùng hợp như vậy? Nhật và Anh vẫn luôn là chó săn của Mỹ, nhưng quan hệ giữa hai nước luôn không tốt lắm, sao vương tử nước Anh lại tới đây?
“Không nói nữa, có người tới rồi, các cậu cẩn thận chút” Đức Dã nói xong cắt đứt liên lạc.
Đường Phong sờ sờ cằm, trong lòng có chút khó hiểu. Trong lòng hắn càng lúc càng cảm thấy yến tiệc lần này không đơn giản! Trong đó nhất định còn có ẩn tình.
Mấy người vẫn luôn kiên nhẫn đợi bên ngoài, nhoáng một cái, một tiếng trôi qua, lúc bọn Thiết Thi đều sắp ngủ rồi, Đức Dã lại liên lạc với Đường Phong.
“Tử Thần, 10 phút trước Thiên hoàng và mấy nhân vật quan trọng lần lượt rời khỏi phòng yến tiệc, chỉ để lại mấy thành viên hoàng thất chiêu đãi khách khứa. Còn vương tử nước Anh lại rời khỏi cùng hoàng thái tử…đồng hành còn có công chúa Hạnh Tử”.
“Ồ, Hiện giờ có cách cho chúng cháu trà trộn vào trong không?” Đường Phong hỏi. Mục đích tối nay tới đây là gϊếŧ chết mấy thành viên hoàng thất hoặc người trong giới thượng lưu Nhật, tốt nhất là có thể gϊếŧ chết thiên hoàng, dù sao đã tới rồi, không chơi lớn chút, hắn quả thật không cam lòng.
Bên kia im lặng một lát, sau đó Đức Dã nói: “Tôi không thể tùy tiện đi lại trong hoàng cung, rất nhiều bảo vệ, tôi không quan sát được tình hình. Nhưng theo tình hình hiện giờ, cơ hội vẫn rất lớn, các cậu muốn vào trong thì từ phía sau ra tay đi”.
Đường Phong suy nghĩ nói: “Được, chú tiếp tục giám sát bọn họ, tốt nhất có thể nghĩ cách làm rõ Thiên hoàng và Hoàng thái tử đi đâu?”
Nói xong, Đường Phong cắt đứt liên lạc, lấy ra bản đồ hoàng cung có trước nghiên cứu.
Cân nhắc cẩn thận một hồi, Đường Phong thấy Đức Dã nói có lý, phía cuối cùng của hoàng cung là nội cung, người sống trong nội cũng đều là thành viên hoàng thất, người ngoài bình thường không được vào trong. Mà lúc này thành viên hoàng thất gần như đều ở phòng yến tiệc phía trước, ở đây có lẽ là lựa chọn tuyệt nhất.
“Tả Thủ, Thiết Thi, và mấy người các cậu theo tôi, các người khác ở chỗ chờ lệnh” Đường Phong chỉ mấy người bên cạnh hạ lệnh nói.
Các anh em được chọn trong lòng rất kích động, có thể tới hoàng cung Nhật chơi một chút, nói không chừng có thể gϊếŧ chết mấy thành viên hoàng thất, đúng là vô cùng sảng khoái. Các anh em không được chọn đều là vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn bọn họ.
Một đoàn 6 người khom người cẩn thận tiếp cận hoàng cung. Bên ngoài hoàng cung, có không ít vệ sỹ mặc áo đồ đen cảnh giác nhìn bốn phía. Mấy lượt bọn Đường Phong đều suýt nữa bị phát hiện.
Cuối cùng cũng an toàn tới bên dưới tường thành, Hứa Cường ghé tai trên tường : “Lão đại, bên đó không có người, bây giờ chúng ta qua?”
Đường Phong nhìn xung quanh, sau đó gật đầu, mấy anh em đều lấy dây thừng trong ba lô ra, đồng thời ném qua đầu tường.
Kéo kéo dây thừng, Đường Phong nhìn các anh em nói: “Sau khi vào trong, hai người một tổ phân ra hành động, có tình hình gì lập tức báo cáo, trước khi chưa được tôi phê chuẩn, không ai được động thủ, hiểu chưa?”
Mấy người gật đầu tỏ ý hiểu. Đường Phong ngẩng đầu nhìn bức tường cao tới 5, 6m, liếʍ liếʍ môi nắm dây thừng, chân đạp lên tường trèo lên trên.
Cho dù là Đường Phong, Hứa Cường hay Thiết Thi và các thành viên khác, rất nhẹ nhàng vượt qua tường vây.
Ra hiệu tay với Thiết Thi và Hứa Cường, hai người bọn họ gật đầu mỗi người dẫn một anh em rời khỏi. Đường Phong nhìn kỹ kiến trúc trước mắt, đây chắc là nơi thành viên hoàng thất sống- thường ngự điện.
Gật gật đầu với mấy anh em bên cạnh, Đường Phong dần dần tìm tới thường ngự điện, trên đường đi, Đường Phong đều rất cẩn thận, nhưng điều khiến hắn tiếc nuối chính là trên đường hắn không phát hiện ra bảo vệ và trạm gác ngầm nào. Xem ra thiên hoàng này có chút sơ suất, nhưng cũng không trách hắn, ai có thể nghĩ tới có người dám tập kích hoàng cung chứ?
Vào Thường ngự điện rồi, trong lòng Đường Phong lo lắng, thường ngự điện này vô cùng lớn, tìm từng phòng chắc chắn là điều không thể, hơn nữa trong điện rõ ràng vẫn có thị nữ.
Ra hiệu tay với anh em bên cạnh, sau khi mấy thị nữ đi qua, Đường Phong đi lên cầu thang bên trái, còn người anh em kia lại đi bên phải.
Đường Phong vừa lên tầng hai vừa vặn có một thị nữ đi xuống, thị nữ đó thấy Đường Phong mặc đồ đen còn đeo mặt nạ tất nhiên giật mình, vừa chuẩn bị hét lên, Đường Phong vội vàng xông lên bịt miệng cô lại đánh một chưởng mạnh trên cổ đánh cô ta ngất đi.
Sau khi giấu thị nữ kia đi, Đường Phong thở ra một hơi trong lòng mắng thầm: “Mẹ kiếp, đi đường không chút tiếng động gì, ngươi là quỷ à?”
Sau đó, Đường Phong càng cẩn thận, lúc đi tới cửa một căn phòng, Đường Phong nghe thấy bên trong có động tĩnh, trong lòng hắn mừng thầm, nhìn nhìn xung quanh không có người, hắn áp lai lên cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Đường Phong đánh bậy đánh bạ tới đúng phòng Hạnh Tử, trong phòng Hạnh Tử đang chơi đùa cùng hoàng thái tử và vương tử nước Anh, Hạnh Tử lúc này giống một con chó quỳ rạp trên mặt đất.
“Vương tử điện hạ, không biết Hạnh Tử có làm ngài hài lòng không?” Hoàng thái tử thoải mái rêи ɾỉ một tiếng, sau đó cười nhìn vương tử nước Anh dùng tiếng anh cũng coi như lưu loát hỏi.
Vương tử Anh quốc lúc này thở hổn hển, một tay vịn Hạnh Tử, tay kia giơ ngón tay cái lên nói: “Công chúa Hạnh Tử đúng là cô gái hoàn mỹ nhất cả đời ta từng làm chuyện này”.
Hoàng thái tử kéo tóc Hạnh Tử nói: “Nghe thấy chưa? Vương tử điện hạ đang khen ngợi ngươi đó, khả năng lớn nhất của ngươi không phải lấy lòng đàn ông sao? Tối nay phải phục vụ vương tử điện hạ cho tốt”.
Hạnh Tử cả mặt đỏ bừng, hai mắt có chút hấp hẫn, cô thè lưỡi liếʍ liếʍ môi, lại lớn tiếng gọi: “Vương, vương tử điện hạ, ngài thật lợi hại…”
“Em, thích ta làm ngươi thế này không?” Vương tử thở dốc dần dần thêm hổn hển, động tác thân dưới cũng càng lúc càng nhanh lực cũng càng lúc càng lớn.
Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc hưởng thụ của hắn. Nghĩ ngợi, hắn ngược lại còn phải cảm ơn người Nhật bỉ ổi này. Nếu không là bản tính*** tiện của họ, mình sao có thể hưởng thụ được ưu vật Hạnh Tử này. Mặc dù***của hoàng thất Nhật khiến hắn có chút không thể chấp nhận, nhưng điều này cũng khiến hắn cảm thấy kí©h thí©ɧ hơn. Cùng hoàng thái tử Nhật làm chuyện đó với em gái hắn, he he. Cảm giác này khó mà dùng ngôn ngữ biểu đạt được.
Hạnh Tử không ngừng lắc lư ***cực lớn trong tay mình, và cơ thể sáng bóng hơi đỏ ửng, đan chéo vào vẻ phong tình hấp dẫn diễm lệ….
“Ư, a ,a....Hạnh Tử nhắm mặt, ngửa cổ, trên mặt lại là dáng vẻ rất hưởng thụ, không ngừng rêи ɾỉ.
Tốc độ của vương tử dần dần nhanh hơn, đột nhiên, hắn cảm thấy thân dưới của Hạnh Tử một khối nước tràn ra. Sau đó, Hạnh Tử giống như đống bùn nhão quỳ rạp trên đất, vương tử nhíu mày, cô gái Nhật này kỹ thuật tốt, đáng tiếc khả năng chịu đựng quá kém, mình vẫn chưa lêи đỉиɦ cô ta đã không xong rồi.
Thấy vương tử có chút không vui, hoàng thái tử đi lên trước nắm tóc Hạnh Tử tát mạnh một cái lên mặt cô, sau đó nói quang quác một đống từ thô tục.
Hạnh Tử bất lực trả lời vài câu, sau đó hoàng thái tử ném cô ta ra, nịnh nọt nói với vương tử: “Vương tử điện hạ, ngài thật là quá mạnh. Hạnh Tử không thể khiến ngài tận hứng, điều này đúng là tội lỗi, nhưng ngài đừng lo lắng, tối nay tôi nhất định cho ngài tận hứng, mẹ Hạnh Tử cho dù thân hình hay thướng mạo đều không thua kém Hạnh Tử. Bây giờ tôi sẽ gọi cô ta tới phục vụ ngài, lát nữa Hạnh Tử phục hồi thể lực, ngài sẽ hưởng thụ đôi mẹ con thượng hạng này cùng phục vụ, đó chính là chuyện vui trên đời” Hoàng thái tử vẻ mặt tươi cười.
Vương tử trong lòng kinh ngạc, mẹ con cùng giường, trời, chuyện này thật sự quá kí©h thí©ɧ.
Hoàng thái tử cười lớn, lấy điện thoại từ trong túi ra, sau khi gọi tới một số máy lại là một hồi tiếng Nhật, tắt máy vẻ mặt hắn tươi cười nói với vương tử: “Ngài có thể nghỉ ngơi trước, mẹ Hạnh Tử sẽ tới ngay”.
Hạnh Tử hôm nay cũng coi như hưởng thụ đủ rồi, trước khi yến tiệc bắt đầu, cô liên tiếp phục vụ ba, anh trai và mấy chú, lúc này đã có chút thể lực không chống đỡ nổi, đối mặt với vương tử Anh quốc độ công năng khá cường hãn, cho dù cô là một tay lão luyện này cũng không tiếp tục kiên trì được.