Mấy người uống rượu trắng, đợi mở rộng tầm mắt món ăn đệ nhất nổi danh của Nhật Bản “Nữ thể thịnh”. Hứa Cường mặc dù trên miệng khinh bỉ Thiết Thi, nhưng đôi mắt hắn không ngừng nhìn ra cửa, điều này cũng không trách hắn, nói thế nào hắn cũng là một người đàn ông bình thường mà, trước đây không có cảm giác với phụ nữ, đó là vì hắn luôn trong bộ đội, thời gian rời khỏi bộ đội, hắn cũng tiếp xúc với không ít phụ nữ, trong lòng không mơ màng tới phụ nữ là giả, chỉ là chưa có người thích hợp thôi.
Đường Phong cũng gần như Hứa Cường, trong lòng có chút chờ mong. Tư tưởng của Đường Phong hiện giờ đã có chút chuyển biến rồi, trước đây hắn luôn cho rằng sứ mệnh của đàn ông là pk với thế giới chứ không phải pk với phụ nữ, đối với phụ nữ loại sinh vật này hắn cũng không có cảm giác đặc biệt. Nhưng bây giờ, hắn mới biết trước đây mình quá sai lầm, phụ nữ đúng là món quà tuyệt nhất thượng đế ban tặng cho đàn ông. Đường Phong bây giờ, thấy các em xinh đẹp trong lòng cũng mơ màng, thỉnh thoảng không có việc gì còn thưởng thức một chút av trên máy tính, hắn càng ngày càng hòa nhập vào xã hội rồi.
Cửa bị kéo ra, ba người đàn ông to lớn có chút hồi hộp chăm chú nhìn cửa ghế lô. Đường Phong mặc dù vẻ mặt như thường, hai tay đã bóp thành đấm, cảm thấy lòng bàn tay đã toát mồ hôi rồi, trong lòng Đường Phong thầm khinh bỉ chính mình thật không có tiền đồ, còn chưa nhìn thấy đã thành thế này, lát nữa thấy rồi còn không biết sẽ thành thế nào nữa.
Mấy em xinh đẹp mặc kimono khiêng một bàn lớn đi vào trong, lúc các cô đặt chén đĩa lên bàn, ánh mắt mấy người Đường Phong đều nhìn chằm chằm vào món ăn ngon trong mâm.
Người phục vụ dẫn đầu kia nói gì đó với Thiết Thi, mắt Thiết Thi sáng lên, sau đó là nụ cười phóng đãng trên mặt gật gật đầu.
Mấy người phục vụ cười duyên ngồi bên cạnh ba người rất tự giác rót rượu cho ba người. Đường Phong rất không thích được phụ nữ phục vụ thế này, cau mày nói với Thiết Thi: “Bọn họ sao không rời đi?”
Thiết Thi chớp chớp mắt với hắn nói: “Ông chủ, ở đây người là thượng đế, anh có yêu cầu thế nào bọn họ cũng đều thỏa mãn anh, hì hì”.
“Bảo họ ra ngoài” Đường Phong mặt lạnh lùng nói.
“Đừng mà, ông chủ, đời người trên thế gian này ngắn ngủn mấy chục năm, thời gian nên hưởng thụ thì phải hưởng thụ. Nếu không sau này hối hận cũng không kịp. Hơn nữa, các em Nhật này đều rất biết phục vụ đàn ông, nếu bỏ lỡ sợ là cả đời tiếc nuối đó” Thiết Thi vừa nói, một tay nắm chặt vào bộ***của cô gái bên cạnh cô gái đó úp sấp lên người Thiết Thi, tùy ý Thiết Thi tay chân sờ mó.
Đường Phong mặc dù vẫn không quen lắm, nhưng kích động trong lòng lại thật sự tồn tại, hơn nữa mặc dù hắn không thích, nhưng hắn không có quyền ngăn cản Thiết Thi, nhíu nhíu mày Đường Phong không nói thêm gì nữa.
“Cái này ra tay từ đâu vậy?” Trong tay Hứa Cường cầm đũa, nhìn món ngon trong mâm, nhưng không biết nên làm thế nào
Thiết Thi tuổi tác lớn, kinh nghiệm nhiều, hơn nữa phụ nữ chơi đùa qua cũng không ít, cười hì hì cầm đũa gắp miếng cá sống trên bộ***của cô gái, Thiết Thi vừa nhai miếng cá sống trong miệng, vừa đánh giá bộ***của cô gái.
“He he, lớn thì đủ lớn, đáng tiếc hình dáng không đẹp”.
Đường Phong trợn trừng mắt không để ý tới hắn, Hứa Cường ngồi máy bay lâu như vậy, trên máy bay cũng không ăn gì, sớm đã đói bụng rồi. Mặc dù Thiết Thi bắt đầu trước, nhưng Hứa Cường vẫn chỉ giơ đũa không biết nên làm thế nào, chuyện này đối với trai tân chưa từng làm chuyện đó với bạn gái như hắn mà nói vẫn có chút khó mà chấp nhận, nói cách khác chính là có ý xấu mà không có gan làm (có sắc tâm mà không có sắc đảm).
“Mẹ kiếp” Hứa Cường tức giận chửi một tiếng, cô gái xinh đẹp bên cạnh run lên, tưởng mình làm sai điều gì, vội vàng cúi đầu khom lưng xin lỗi hắn.
Hứa Cường nói một tràng quang quác với nhân viên phục vụ đó, sau đó cô gái xinh đẹp vừa gật đầu tỏ ý hiểu, vừa đứng dậy lui ra ngoài.
“Huấn luyện viên, nhìn không ra được, ngươi vẫn là một người “thuần khiết”, ha ha” Thiết Thi nhìn vẻ mặt Hứa Cường có chút ửng hồng, lại thêm hắn bảo nhân viên phục vụ đó đi lấy chút đồ ăn khác tới, trong lòng đâu thể không hiểu?
“Cút nhà ngươi đi, ngươi hãy nhân mấy ngày này hưởng thụ đi, đợi quay về xem ông đây làm sao tiêu diệt ngươi! Tới lúc đó nếu thể lực ngươi không chống đỡ nổi, hừ hừ”.. Hứa Cường bị Thiết Thi cười nhạo trong lòng tất nhiên khó chịu, trừng mắt với hắn ác khẩu nói.
Thiết Thi sợ run cả người, mặc dù hắn chỉ dưới tay Hứa Cường huấn luyện vài ngày, nhưng sự đáng sợ của Hứa Cường hắn đã cảm nhận sâu sắc. Yêu cầu của Hứa Cường đối với bọn họ hoàn toàn là dựa theo cường độ huấn luyện ở Lam Ưng trước đây. Dù gì bọn Thiết Thi cũng từng là bộ đội đặc chủng, nhưng đối mặt với huấn luyện kiểu địa ngục thế này cũng không có mấy người chịu được.
“Hả, anh muốn làm gì?” Thiết Thi vừa chuẩn bị cầu xin tha thứ, đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng thét của một cô gái, hơn nữa còn nói tiếng nước Z.
Ba người Đường Phong đều nhíu mày “Tới xem sao” Đường Phong nói với Thiết Thi.
Thiết Thi vừa chuẩn bị đứng dậy, nhân viên phục vụ bên cạnh hình như thấy quen tình hống thế này rồi, kéo cánh tay của Thiết Thi cười quyến rũ dùng tiếng Nhật nói gì đó với hắn.
Thiết Thi thẳng tay quăng cô gái kia ra, sau đó hung dữ nhìn cô ta một cái, rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa đi ra, lúc này anh em ghế lô đối diện cũng chạy ra ngoài, bọn họ gật gật đầu với Thiết Thi sau đó đi tới hướng ghế lô phát ra tiếng.
Trên đường đi, không ngừng truyền tới tiếng đập đồ, tiếng quát tức giận của người đàn ông Nhật và tiếng khóc cầu cứu của cô gái.
Đi tới cửa ghế lô, có hai bảo vệ mặc áo đen mắt đeo kính râm đứng thẳng tắp ở cửa, Thấy bọn Thiết Thi tới, một người trong đó giơ tay dùng tiếng Nhật nói: “Không phải chuyện của ngươi, xin rời khỏi”.
Thiết Thi hung dữ nhổ một miếng nước bọt trên đất, hung dữ nhìn tiểu tử đó nói: “Người vừa kêu cứu mạng vừa nãy là người nước Z phải không?”
Lúc trước Thiết Thi rõ ràng nghe thấy tiếng kêu cứu của cô gái người nước Z, nhưng trên đường tới, tiếng kêu cứu lại là tiếng Nhật, điều này khiến hắn có chút không xác định bên trong là người nước Z hay người Nhật?
Người đàn ông áo đen mặt lạnh lùng, tay vẫn chặn trước người Thiết Thi, lạnh lùng nói: “Chuyện này không liên quan tới các hạ,xin ngài hãy rời khỏi”.
Thiết Thi nhíu nhíu này, tiểu tử này thật lôi thôi? Mẹ kiếp, dù sao ông đây tới Nhật cũng là để gây chuyện, thêm chút việc xen giữa cũng không tệ? Nghĩ xong, Thiết Thi nhe răng cười với hắn một tiếng, bắt lấy cánh tay của người đàn ông kéo mạnh, sau đó một chân đá thẳng vào mặt hắn.
Người đàn ông áo đen còn lại bên cạnh thấy đồng bọn bị đánh, vội vàng thò tay vào ngực, thành viên lính đánh thuê Tử Thần đâu có thể cho hắn cơ hội lấy vũ khí? Hai anh em đi lên mỗi người một quyền đập ngất hắn bất tỉnh.
Lúc này Đường Phong và Hứa Cường cũng tới cửa rồi, Đường Phong nháy mắt với Hứa Cường, Hứa Cường đi thẳng lên trước đá văng cửa ra, cả cánh cửa bị tung ra.
Cảnh tượng bên trong lập tức xuất hiện trước mắt mấy người, Đường Phong nhìn thấy hành vi của mấy người bên trong, có chút khó chịu cau mày đi vào trong.
“Các người là ai?” Một tên Nhật Bản tướng mạo dung tục, dáng người thấp mập, quần đã cởi xuống một nửa thấy Đường Phong bọn họ tức giận nói.
Hứa Cường dịch lời của người đó cho Đường Phong, Đường Phong liếc hắn một cái, sau đó nói với cô gái đang bị ba người đàn ông thành hình chữ đại(大) đè ngã trên mặt đất, trên mặt và trên người rõ ràng có rất nhiều vết thương nói: “người nước Z?”
Cô gái đó hơi sững sờ, sau đó vội vàng gật đầu, trong miệng mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Cứu tôi, cầu xin anh cứu tôi với”.
Đường Phong lúc này thật sự muốn xông lên bóp chết cô gái kia! Mẹ kiếp, thật là làm mất mặt tổ quốc, bán thân bán tới tận nước ngoài?
Nhưng trước khi giáo huấn cô gái kia, hắn càng muốn tiêu diệt mấy tên người Nhật này trước đã. Nói thế nào cô gái kia cũng là đồng bào của mình, người Nhật vẫn không có tư cách động vào cô ta.
Đưa mắt nhìn đám Thiết Thi một cái, bọn Thiết Thi khinh bỉ nhìn cô gái, sau đó trên mặt là nụ cười nhạt xông lên đánh ngã mấy người Nhật kia.
“Mẹ kiếp, đám người đáng ghét này, dám động vào ta, ta cho các người chết hết trên đại Nhật đế quốc này” Tên lùn bị Thiết Thi đè trên mặt đất, hung hăng nhìn Đường Phong rít gào nói.
Thiết Thi tát một cái đánh rơi hai cái răng của hắn, hung dữ dùng tiếng Nhật nói: “Khốn kiếp, mẹ ngươi còn nói nhảm ông bây giờ sẽ bóp chết ngươi”.
Đường Phong thở dài, nhận quần áo Hứa Cường lấy trên người một người đàn ông Nhật ném cho cô gái, sau đó hai tay đút túi lãnh đạm nhìn cô gái nói: “Cho tôi một lý do thuyết phục, nếu không hôm nay cô chuẩn bị chết cùng mấy tên tạp chủng này đi, có đồng bào như cô, đối với tôi mà nói là một sự sỉ nhục”.
Người cô gái kia run lên, sau đó khóc nói: “Anh gϊếŧ tôi đi”.
Đường Phong ngạc nhiên, hắn không ngờ cô gái này sẽ nói như vậy, lẽ nào bên trong chuyện này có ẩn tình gì chăng?
Tiếp đó, Đường Phong ngậm thuốc nghe xong chuyện của cô gái.
Cô gái này tên Trần Khiết, là người Z chính cống. Cô sinh ra trong một gia đình nghệ thuật, năm ngoái thi đại học thiếu 5 điểm không thể như mong muốn vào học viện nghệ thuật, ở nhà nhàn rỗi hai tháng, cuối cùng Trần Khiết quyết định đi du học ở Nhật, tiếp tục học vũ đạo.
Cô có một người dì mấy năm trước đã di cư sang Nhật, dưới sự giúp đỡ của dì, Trần Khiết lấy được visa, ai biết được sau khi tới cô mới phát hiện Nhật Bản không tốt đẹp như trong tưởng tượng. Chồng của dì đã mất hai năm trước, chỉ còn lại dì và một chị họ lớn hơn cô một tuổi. Sức khỏe của dì không tốt, chi tiêu của cả nhà đều dựa vào chị họ làm tiếp viên để duy trì.
Khi Trần Khiết tới vẫn chưa tới thời gian nhập học, cô vốn muốn tìm việc bên này trước, trước khi khai giảng kiếm ít tiền học, nhưng cô không tinh thông tiếng Nhật tìm công việc quả thật là khó càng thêm khó.
Cuối cùng một người bạn của dì giới thiệu công việc này cho cô, Trần Khiết cảm thấy có chút không ổn, dù sao tư tưởng của nữ giới nước Z vẫn khá bảo thủ, cô không ngờ dì sống mấy năm ở Nhật, tư tưởng đã thoáng rất nhiều, dì lại cổ vũ mình, dì nói với cô, ở Nhật, nữ thể thịnh là một loại nghệ thuật. Mọi người sẽ không dùng ánh mắt háo sắc để nhìn, mà chỉ là ánh mắt thưởng thức. Sau đó dì lại đảm bảo không nói cho cha mẹ Trần Khiết biết, bảo chị họ và cô cùng làm, dù sao thu nhập của nữ thể thịnh cũng vô cùng khả quan.
Túi tiền càng ngày càng ít, cuối cùng Trần Khiết vẫn quyết định tới thử xem. Từ sau một tháng bắt đầu nghiệm thân tới huấn luyện cuối cùng cô mới được đạt tiêu chuẩn trúng tuyển, còn chị họ lại vì đã không còn là gái trinh nên bị sa thải.
Vừa bắt đầu, Trần Khiết có chút lo lắng, nhưng sau khi tiếp đãi vài bàn khách, cô dần dần quen. Mặc dù có một số khách ngôn ngữ rất khó nghe, thậm chí có lúc mười mấy người vây quanh cô bình luận thân hình cô, bàn về làʍ t̠ìиɦ cùng cô có cảm giác gì. Nhưng cũng may những khách này chỉ nói mà chưa động tay động chân với cô.
Hôm nay là công việc cuối cùng của Trần Khiết, cho tới hôm nay cô đã làm ở đây sáu tháng, học phí đã kiếm đủ, cô đang định hôm nay tan làm nhận đủ lương rồi thôi việc không làm nữa. Ông chủ hôm nay mời khách, bảo cô tới, trong lòng cô mặc dù không có thiện cảm với ông chủ, nhưng nghĩ đây là ngày cuối cùng đồng ý tới coi như xong việc. Sau khi bị khiêng vào trong, bạn của ông chủ không ăn cơm ngay, đầu tiên là bình luận thân hình cô, tán dương hình dáng bộ***bụng và đùi cô. Sau đó một người uống nhiều rượu, lại tới vuốt ve bộ phận riêng tư phần dưới của cô, trong lòng cô vừa sợ hãi vừa tức giận, nhưng lại không thể nói chuyện, càng không thể động đậy. Vì nguyên tắc cao nhất của hạng mục phục vụ nữ thể thịnh này là hoàn toàn phục vụ khách, giải trí và phục tùng
Cô vốn tưởng chịu đựng một chút rồi sẽ kết thúc, ai biết được bọn họ càng lúc càng quá đáng, cuối cùng người đó lại yêu cầu cô đứng dậy cho hắn***
Trần Khiết nhắm chặt mắt giả bộ không nghe thấy, nhưng không ngờ ông chủ lại tát mạnh cô một cái kéo cô đứng dậy ấn xuống đũng quần của người đó.
Trong lòng Trần Khiết sợ hãi, thấy người đó đã bắt đầu cởϊ qυầи, tình thế cấp bách cô mới bắt đầu cầu cứu.