Chương 164: Chuẩn bị lên đường (Khởi hành)

Vài ngày sau đó, Nhị Nhi đều không tới, mấy ngày này, Đường Phong luôn cảm thấy như thiếu gì đó. Nghĩ ngợi rất lâu hắn cũng không nghĩ ra rốt cuộc là thiếu điều gì.

Khoảng thời gian này, Nhị Nhi mua rất nhiều sách nấu ăn, ngày ngày ở nhà nghiên cứu khắc khổ, Tôn lão đáng thương trở thành đối tượng thử nghiệm của cô. Khác với Đường Phong, Tôn lão cưng chiều cháu gái, cái mà yêu ai yêu cả đường đi lối về, món ăn cháu gái làm khó ăn ông vẫn cảm thấy rất ngon.

Đường Phong lúc này mới nhận được một tin tức rất không hay, Tôn lão gọi điện nói với hắn, giữa hội Hắc Long và mafia Italy đạt được hiệp nghị, sau này hội Hắc Long sẽ thủ tiêu tất cả các thế lực của châu Âu.

Tin tức này đối với Đường Phong mà nói đúng là quá tồi tệ. Hội Hắc Long chết hai người cấp cao ở nước Z, hơn nữa cái chết của hai người này đều có liên quan tới Tôn gia. Người thứ nhất Tiểu Khuyển là vì Tôn gia giật dây và lúc giao dịch với Chiến Hoả bị gϊếŧ, người thứ hai Tỉnh Thượng cũng chết trong tay Tôn gia. Dựa vào tác phong của hội Hắc Long, bọn họ nhất định sẽ triển khai báo thù mãnh liệt với Tôn gia.

Trước đây bọn họ bận chiến sự ở châu Âu, không rảnh tìm xúi quẩy ở Tôn gia, nhưng bây giờ bên Châu Âu đã kết thúc rồi, sợ là hội Hắc Long ít ngày nữa sẽ tới nước Z. Đối với nước Z, trong mấy chục năm người Nhật chưa từng bỏ qua, một khi bọn họ tới nước Z, mục tiêu đầu tiên chắc chắn là Tôn gia!

Đường Phong là cháu nuôi của Tôn lão, Tôn gia có chuyện hắn không thể chỉ lo thân mình. Cho dù hắn làm kẻ tiểu nhân không giúp đỡ, chỉ dựa vào quan hệ giữa Hoa Hưng Xã và Tôn gia, hội Hắc Long cũng sẽ không buông tha cho Hoa Hưng Xã.

Vội vã chạy tới Tôn phủ, Đường Phong lòng nóng như lửa đốt nhanh chân sải bước vào thư phòng của Tôn lão. Chiến trường Châu Âu nếu đã kết thúc, vậy thì hội Hắc Long có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

“Tôn gia gia, cháu tới rồi” Đẩy cửa ra, Đường Phong đi về phía Tôn lão nói

Tôn lão lúc này cũng có vẻ mặt nghiêm trọng, gật gật đầu nói: “Ngồi đi”.

Sau khi ngồi xuống, Đường Phong nhíu mày nói: “Tôn gia gia, ông có dự định gì không?”

“Ây, hiện giờ thời gian cấp bách, Tiểu Quỷ tử có thể tới nước Z bất cứ lúc nào. Nếu cho ông thời gian hai tháng chuẩn bị, chúng ta cũng không phải sợ bọn họ. Nhưng bây giờ, ây!” Ông Tôn nhíu mày nói, lúc này tới quá mau, ai nghĩ tới Tiểu Quỷ Tử và mafia nới dừng là dừng?

“Tôn gia gia, ông cần cháu làm gì cứ nói, cháu sẽ không chối từ đâu” Đường Phong mặc dù không biết Tôn lão sao lại nắm chắc cho ông thời gian hai tháng sẽ không sợ hội Hắc Long như vậy, nhưng chỉ cần hắn có thể giúp, hắn hoàn toàn sẽ cố hết sức làm.

Tôn lão hài lòng gật gật đầu nói: “Tiểu Phong à, chúng ta đều là người nhà, ông cũng không giấu cháu. Ông nghĩ cháu cũng đoán ra rồi, thủ hạ của ông có một đội ngũ thực lực rất mạnh, có thể nói thực lực của họ không thua kém quân Hắc Long. Nhưng bây giờ những người này phần lớn đều có nhiệm vụ trên mình, ước chừng ít nhất nửa tháng nữa mới có thể trở về, sau khi bọn họ về, trên địa bàn của chúng ta chỉ cần Tiểu Quỷ Tử dám tới, ông có thể nắm chắc lưu toàn bộ bọn họ lại”.

Đường Phong sớm đã biết dưới tay Tôn lão có một đội ngũ thực lực lớn mạnh, chính là người mà Tiếu Di Lặc dẫn đi lần trước ở Nga. Nhưng hắn không biết đội ngũ này có bao nhiêu người, quân Hắc Long có khoảng 5000 người, lẽ nào thủ hạ của Tôn lão cũng có nhiều như vậy? Vậy, vậy thì quá khủng khϊếp rồi!

“Tôn gia gia, cháu rất tò mò, đội ngũ thuộc hạ này của ông có bao nhiêu người?” Đường Phong hỏi ra nghi hoặc trong lòng mình

Tôn lão cười nói: “Nhân số không nhiều, chỉ có 1000 người mà thôi, mặc dù nhân số không nhiều hơn quân Hắc Long, nhưng cháu đừng quên, đây là địa bàn của chúng ta, quân Hắc Long có tới cũng không có quá nhiều người, những người này đã đủ để đối phó với họ rồi.”

Trong lòng Đường Phong thầm khen, 1000 người , thật là ngưỡng mộ. Nếu quân đánh thuê Tử Thần cũng có 1000 người, vậy Hoa Hưng Xã còn sợ gì nữa?

“Ây, những người này là ông bảo Di Lặc bí mật bồi dưỡng, để không gây sự chú ý của nhà nước, sau khi bọn họ thành tài đều lần lượt gia nhập các tổ chức đánh thuê, chỉ khi Tôn gia cần bọn họ mới quay về. Bây giờ ở XA chỉ có không tới 100 người” Tôn lão lại thở dài giải thích cho Đường Phong.

Đường Phong gật đầu, Tôn lão không hổ là người từng trải, làm việc đều là ổn thỏa, những người này ngoài sáng là thành viên các tổ chức đánh thuê vô biên giới, trong tối lại là át chủ bài của Tôn gia. Có đội ngũ thế này tồn tại, chẳng trách Tôn lão không sợ gì cả.

“Tiểu Phong à, bây giờ, điều chúng ta thiếu nhất là thời gian, cho nên ông muốn để cháu dẫn người tới Nhật một chuyến, làm chút chuyện gây loạn trong nước bọn họ, kiềm chế hội Hắc Long” Tôn lão nhìn Đường Phong, chuyện này rất nguy hiểm, nếu Đường Phong từ chối ông cũng sẽ không miễn cưỡng.

Đường Phong suy nghĩ, đi Nhật hắn không sợ, trước đây lại không phải chưa từng đi nước ngoài chấp hành nhiệm vụ, chỉ là hiện giờ đại chiến của Hoa Hưng Xã và hội Nghịch Thiên sắp tới, mình dẫn người đi, vạn lỡ hội Nghịch Thiên khai chiến trước thì làm thế nào? “Tôn gia gia, Hoa Hưng Xã và hội Nghịch Thiên hiện giờ đang dòm ngó nhau, một chút sơ hở đều có thể đưa đối phương vào chỗ chết. Cháu lo lắng hội Nghịch Thiên sẽ nhân thế cháu tới Nhật khai chiến trước với Hoa Hưng Xã.”

Tôn lão cười nhạt nói: “Hội Nghịch Thiên nhỏ bé cháu hoàn toàn không cần lo lắng, có ông ở đây, bọn họ không đến còn tốt, nếu dám tới ông sẽ thay cháu diệt bọn chúng!”

Trong lòng Đường Phong thở phào nhẹ nhõm, điều hắn đợi chính là câu nói này của Tôn lão, đi Nhật, ta kháo, quá sướиɠ, hắn tất nhiên không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Trong lòng hắn sớm đã suy nghĩ, đợi Hoa Hưng Xã tới lúc nào đó ổn định rồi, hắn sẽ dẫn các anh em tới Nhật vui chơi, bây giờ xem ra cơ hội tới rồi.

“Vậy thì không thành vấn đề, ông yên tâm chỉ là ngăn chặn bọn họ hai tháng mà thôi, chút chuyện này không khó” Đường Phong cười thâm hiểm.

Trong mắt Tôn lão tràn đầy vẻ tán thưởng, gật đầu nói: “Tốt lắm. mấy ngày này các cháu chuẩn bị một chút đi, tốt nhất trong vòng năm ngày có thể xuất phát, mười ngày sau là sinh nhật 18 tuổi của con gái thiên hoàng Nhật Bản, tới lúc đó có không ít các nhân vật nổi tiếng các giới quốc tế sẽ xuất hiện, tốt nhất có thể trong thời gian đó khiến Tiểu Quỷ Tử mất đi một ít người! Về phần thủ tục nhập cảnh và trang bị vũ khí của các cháu ông sẽ thu xếp ổn thỏa cho các cháu.”

Trong lòng Đường Phong vô cùng sảng khoái, sau khi cáo biệt Tôn lão suốt dọc đường mỉm cười rời khỏi Tôn phủ.

Về tới nhà, Đường Phong lập tức gọi điện thoại cho Hứa Cường, bảo hắn dẫn tất cả các thành viên của lính đánh thuê Tử Thần trong vòng hai ngày mau chóng trở về. Lần này Đường Phong định dẫn lính đánh thuê Tử Thần đi, mặc dù người ít chỉ có 180 người, nhưng vậy là đủ rồi, quý chất không quý lượng mà, thực lực kém đi nhiều cũng vô dụng, hơn nữa còn dễ bị đối phương phát hiện. 180 người này, nếu sử dụng đủ hiệu quả sẽ quậy Nhật một trận long trời lở đất.

Bọn Hứa Cường mới tới sa mạc vài ngày, bây giờ Đường Phong lại gọi bọn họ trở về gấp, trong lòng Hứa Cường không vui, lần tập huấn này còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi, quá nhanh rồi nhỉ?

Nhưng sau khi Đường Phong nói chuyện đi Nhật Bản với Hứa Cường, Hứa Cường xông thẳng ra lều trại, xông vào các thành viên còn đang khổ luyện rống lên nói: “Mẹ kiếp, mau thu dọn đồ đạc cho ta, mười phút sau toàn bộ tập hợp ở đây, cái gì có thể mang thì mang đi, không mang được thì vất lại. Lão đại dẫn chúng ta đi Nhật chơi”

Người bên dưới nghe thấy ai cũng hưng phấn như sói tru! Thiết Thi hú to nhất, lớn tiếng hét lên: “Các anh em, tốc độ nhanh lên, nhanh chóng thu dọn, nhanh chóng trở về, ngủ với gái của chúng, tiêu tiền của chúng, đốt nhà chúng, tốt nhất có thể cho nổ cả WC của chúng”.

Điện thoại vệ tinh của Hứa Cường vẫn chưa tắt, Đường Phong ở bên này nghe thấy gượng cười, suy nghĩ xem có nên dẫn Thiết Thi đi? Tiểu tử này đúng là một phần tử khủng bố!

Hai ngày sau, một đoàn xe việt dã kéo hàng dài đỗ trong sân huấn luyện. Sau khi Hứa Cường dàn xếp cho bọn họ xong liền lôi Thiết Thi chạy tới biệt thự.

“Lão đại, lúc nào đi, các anh em đều chuẩn bị xong rồi” Đẩy cửa phòng sách ra, Hứa Cường liền lớn tiếng gọi.

Đường Phong lúc này đang ăn cơm trưa Nhị Nhi đưa tới, tay nghề của nha đầu này có tiến bộ, cách thời gian một tuần ngắn ngủi món canh độc đó, cơm nấu bây giờ đã có thể ăn rồi, mặc dù không phải mỹ vị gì, nhưng cũng làm Đường Phong rất hài lòng.

Nhị Nhi ngồi trên ghế sofa vui mừng rạo rực nhìn Đường Phong ăn từng miếng lớn bữa trưa mình làm bằng cả tấm lòng, trong lòng tràn ngập cảm giác hạnh phúc.

Hứa Cường đi vào như thế, khiến hai người giật mình, Đường Phong vừa chuẩn vị đưa cơm vào trong miệng, Hứa Cường rống lên như thế làm tay hắn run lên, cơm vãi trên đất.

Thấy Đường Phong bò trên bàn ăn cơm trưa, mà Nhị Nhi cũng ở đây, Hứa Cường gãi gãi đầu có chút xấu hổ nói: “Nhị Nhi cũng ở đây à?”

Nhị Nhi trừng mắt nói: “Lớn đầu, lần sau trước khi vào gõ cửa trước nha! Anh ấy đang ăn cơm, nếu bị cậu làm nghẹn rồi, cậu không xong với tôi đâu”.

Hứa Cường há to miệng, trời, lão đại và Nhị Nhi phát triển nhanh quá đi?

“Việc này, việc này xin lỗi, tôi không ngờ cô cũng ở đây, càng không ngờ lão đại đang ăn cơm, ha ha” Hứa Cường cười xấu hổ.

Đường Phong nói: “Ngồi đi, tôi ăn cơm xong rồi nói” Nói xong Đường Phong lại gắp một miếng cơm định đưa vào miệng.

“Lão đại, khi nào thì xuất phát tới Nhật? Em không đợi được nữa rồi, mẹ kiếp, nghe nói các em Nhật rất biết phục vụ đàn ông, he he, lần này….” Đường Phong còn chưa đưa cơm vào trong miệng, Thiết Thi vừa đi WC giải quyết xong xông vào hưng phấn rống lên.

Câu hét này, lại một miếng cơm rơi xuống, Đường Phong bực mình nhìn hai người, đặt đũa lên bàn: “Các người không thể để ta ăn bữa cơm thật ngon được sao?”

“Đi đi đi, ra ngoài, ra ngoài, đợi anh ấy ăn cơm xong rồi vào” Trong lòng Nhị Nhi rất khó chịu, thời khắc hạnh phúc bị hai người làm phiền, cô hận một nỗi không gϊếŧ được họ.

“Ơ, việc này, xin lỗi, tôi không cố ý” Thiết Thi cũng xấu hổ gãi gãi đầu.

Đường Phong xua xua tay với Nhị Nhi đang đẩy Hứa Cường và Thiết Thi ra ngoài nói: “Được rồi, Nhị Nhi chút nữa anh ăn tiếp, nếu không nói rõ với họ, bữa cơm này chắc không ăn được rồi”.

Hứa Cường và Thiết Thi cùng cười hì hì, Nhị Nhị trừng mắt với họ một cái, sau đó ngồi trên sofa một mình hờn dỗi.

Đường Phong thấy Nhị Nhi không có ý ra ngoài, định bảo cô về trước, dù sao chuyện này vẫn nên để cô biết ít thì tốt hơn.

“Nhị Nhi à, em về nhà trước đi, anh và bọn họ có chuyện phải bàn bạc, chuyện trong xã hội đen em cũng không có hứng thú”.

Nhị Nhi rất muốn ở lại, nhưng Đường Phong nói như vậy, cô cũng không tiện nói gì nữa.

“Uh, vậy em về trước đây, tí nữa anh ăn hết cơm đi nha, đó là do em vất vả làm đó, tuyệt đối đừng lãng phí” Nói xong Nhị Nhi lè lè lưỡi với Đường Phong rời khỏi phòng sách.

“Hì hì, lão đại, không nhìn ra mà, nhanh như vậy đã tán đổ Nhị Nhi rồi, he he cơm trưa yêu thương à, mùi vị thế nào?” Hứa Cường trước khi tới sa mạc vẫn luôn ở phía bắc tỉnh N, không biết chuyện cơm độc của Nhị Nhi, hắn nhìn Đường Phong cười đùa nói.

Trên mặt Đường Phong méo mó, khẽ nói: “Đúng rồi, Tả Thủ, tôi đột nhiên nhớ ra còn có chuyện cậu phải làm, lần này đi Nhật cậu đừng đi nữa”.