Ngày thứ hai, Đường Phong theo hẹn đi gặp Trần Hạo Nam. Khi đi hắn chỉ mang theo một mình Quan Trí Dũng.
Ở trong khách sạn, Đường Phong và Trần Hạo Nam nói chuyện rất tâm đắc, rất có cảm giác gặp lại người xưa. Một mạch nói chuyện đến tận trưa, sau khi cùng đi dự tiệc tại khách sạn Hoàng Triều, Đường Phong mới chia tay Trần Hạo Nam.
Trở lại biệt thự, Đường Phong ngả người trên sô pha, cười tà nói: "Trần Hạo Nam này quả thực rất có ý tứ. Thứ Đao à, em thấy người này thế nào?"
Quan Trí Dũng cười khẽ nói: "Không có gì nhiều lắm. Lúc này vừa mới quen biết. Nói cách nhìn có vẻ quá sớm. Tối đa chỉ có thể nói ấn tượng ban đầu cũng không tệ lắm."
Gật đầu Đường Phong nói: "Em nói có lý lắm. Bất quá có đôi khi cảm giác đầu tiên là cảm giác chuẩn nhất, anh cảm thấy có thể quan hệ qua lại với Trần Hạo Nam này."
"Thế còn Đường Việt của Lang Xã thì sao? Ở bữa tiệc em thấy tựa hồ anh và người đó nói chuyện rất tương đắc." Quan Trí Dũng nói.
"Con người Đường Việt cũng không tệ lắm, thế nhưng dù sao tuổi cũng khá lớn, tư tưởng bảo thủ, tiếng nói chung với hắn quá ít." Đường Phong cười khổ một tiếng nói. Nguyên bản hắn cho rằng Đường Việt là một người đáng để giao du. Ai ngờ trong bữa tiệc càng nói lôi kéo càng nói chuyện, thì từ trong lời nói của Đường Việt, Đường Phong không khó để nhận ra, tư tưởng của Đường Việt đã không theo kịp bước tiến của xã hội.
Quan Trí Dũng gật đầu. Điều này là sự thực. Xã hội phát triển, hắc bang cũng phải dung nhập, thích ức. Nói một cách khác, trước đây hắc bang muốn thăm dò tin tức đều dựa vào nhân lực, còn hiện tại đều dùng công nghệ cao để nắm bắt tin tức. Nếu như tư tưởng của ngươi cũ kỹ, còn khăng khăng dùng nhân lực để nghe ngóng tin tức, vậy tất nhiên ngươi sẽ lạc hậu, lạc hậu sẽ chịu đòn, đây là chân lý tự cổ chí kim không thay đổi.
"Lão đại, ngoại trừ bốn đại bang phái ra, các bang phái khác đều không có chút lợi ích nào, chỉ sợ bọn họ sẽ gây khó dễ cho Hoa Hưng Xã ở khắp nơi." Quan Trí Dũng vẫn luôn nghĩ đến vẫn đề này, nhưng chưa có cơ hội hỏi.
"Em cảm thấy bây giờ Hoa Hưng Xã còn cần phải sợ bọn họ sao? Cho dù bọn chúng muốn tìm chúng ta phiền phức, tự nhiên cũng sẽ có người giúp chúng ta dẹp loạn! Em phải nhớ rằng, nếu như chúng ta bị diệt thì quyền tiêu thụ trong tay bốn đại bang phái toàn bộ sẽ biến thành bọt nước, bốn đại bang phái sẽ bằng lòng sao?" Đường Phong cười tà nói.
"Hay nói cách khác, lần này đánh một trận với Nghịch Thiên Hội, chúng ta trăm phần trăm sẽ không bị thua? Vào thời khắc mấu chốt chúng ta đánh không lại Nghịch Thiên Hội thì bốn đại bang phái chắc chắn sẽ xuất thủ đúng không?" Quan Trí Dũng là người thông minh, từ trong lời nói của Đường Phong lập tức hiểu ra huyền cơ.
Gật đầu, Đường Phong nhẹ giọng nói: "Anh nghĩ Nghịch Thiên Hội sẽ không rõ đạo lý này. Lần này bọn chúng tới XA chỉ sợ cũng là việc này. Chỉ là anh nghĩ không ra bọn chúng sẽ sử dụng thủ đoạn nào thôi!"
Đường Phong vừa dứt lời, điện thoại đổ chuông. Cầm lấy điện thoại vừa nhìn lập tức nhíu mày, trong lòng hắn có dự cảm xấu.
"Hữu Thủ, chuyện gì?"
"Lão đại, có chuyện rồi. Có người phục kích lão đại Hồng Bang Điền Hùng!"
"Cái gì? Có người nào chết không?" Đường Phong từ sô pha bật dậy, vội vã hỏi.
"Không có, đối phương bắn phát thứ nhất vào cánh tay phải Điền Hùng, phát thứ hai bị vệ sĩ của hắn ngăn cản. Nhưng mà Điền Hùng rất tức giận."
"Mẹ nó, nhất định là Nghịch Thiên Hội làm trò quỷ rồi! Lục soát Ma Ngũ và thành viên của Nghịch Thiên Hội cho tao, tìm được thì mang về đây! Nếu như bọn chúng dám phản kháng thì trực tiếp gϊếŧ chết cho tao!" Đường Phong rít lên.
Vương Thắng ở bên kia cười khổ hai tiếng nói: "Lão đại, vẫn đề là ma ngũ căn bản không tham gia bữa tiệc. Ngay sáng sớm hôm nay hắn đã mang người rời đi rồi."
"Mẹ nó! Mày tự mình dẫn người đi tìm thằng sát thủ kia, tao đi gặp Điền Hùng bây giờ!" Nói xong, Đường Phong cúp điện thoại, nhìn Quan Trí Dũng nói: "Đi theo anh!"
Trên xe, Đường Phong đem tình huống hiện tại nói cho Quan Trí Dũng. Quan Trí Dũng chau mày nói : "Lão đại, chuyện này không dễ giải quyết đâu. Điền Hùng thân là lão đại của Hồng Bang, thiếu chút nữa chết ngay trên địa bàn của chúng ta, mặc kệ có phải do chúng ta làm hay không, Hồng Bang khẳng định rất khó chịu với chúng ta!"
Đường Phong hung hăng vỗ vào vô lăng tức giận nói: "Ma Ngũ chết tiệt, sao anh lại không nghĩ ra chứ? Mục đích hắn tới đây lần này chính là muốn phá hỏng quan hệ giữa chúng ta và bốn đại bang phái. Nếu như Điền Hùng chết trên địa bàn chúng ta, Hồng Bang vì mặt mũi chắc chắn sẽ khai chiến với chúng ta. Đến lúc đó nguy cơ của Nghịch Thiên Hội đương nhiên sẽ được giải trừ."
"Ài, hiện tại vạn hạnh là Điền Hùng không chết, nếu không thì việc này sẽ không thể cứu vãn nổi." Trong mắt Quan Trí Dũng tràn ngập vẻ lo lắng.
Gật đầu, Đường Phong nói: "Chỉ sợ Điền Hùng này sẽ không chịu bỏ qua cho chúng ta, cũng không biết hắn sẽ làm gì nữa."
Một đường chạy như bay, 20 phút sau, Đường Phong và Quan Trí Dũng đã tới khách sạn Điền Hùng đang ở. Lúc này phạm vi xung quanh khách sạn đã sớm bị thành viên của Hoa Hưng Xã vậy chặt như nêm cối. Nhìn thấy Đường Phong và Quan Trí Dũng, hai tiểu đệ đi đầu vội vã chạy đến chào: "Lão đại!"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Đường Phong cau mày hỏi.
"Đối phương chờ Điền lão đại xuống xe chuẩn bị đi vào khách sạn thì nổ súng. Cũng may lúc đó người bên cạnh Điền lão đại khá nhiều, người nọ chỉ bắn trúng cánh tay của Điền lão đại."
"Có manh mối gì không?"
Hai tiểu đệ liếc mắt nhìn nhau, sau đó một người nói: "Không có, chỉ có thể xác định đối phương ẩn náu trong tòa nhà tài chính đối diện nổ súng sang bên này. Ngay khi xảy ra chuyện, các huynh đệ lập tức đến mái nhà đối diện, nhưng không phát hiện được bất cứ cái gì. Xem ra đối phương đã sớm lên định ra đường rút lui rồi."
Đường Phong gật đầu vừa đi vào thang máy vừa nói: "Thủ thật chặt ở chỗ này cho ta, phát hiện ra kẻ nào khả nghi lập tức khống chế."
Tiến vào phòng Điền Hùng. Lúc này bên trong chỉ có 8 người, những người này đều là thành viên Hồng Bang Điền Hùng mang theo.
Những người đó nhìn thấy Đường Phong và Quan Trí Dũng tiến vào, cùng lúc rút súng lục ra chĩa về phía hai người.
Đường Phong hơi nhíu nhíu mày, mẹ nó đây là ý tứ gì? Định ra oai phủ đầu lão tử chăng? Cho đến bây giờ chỉ có lão tử cầm súng chĩa vào người khác, chưa có kẻ nào dám cầm súng chĩa vào lão tử!
"Tất cả thu súng lại ! Đi ra ngoài đi!" Điền Hùng ngồi trên sô pha, cởi trần, Phó Thiên Thủy đang tiến hành băng bó cho hắn. Nhìn Đường Phong vài cái, lúc này Điền Hùng mới phất phất tay ra hiệu cho các tiểu đệ.
Mấy tên tiểu đệ này sau khi thu súng thì hung hăng nhìn Đường Phong và Quan Trí Dũng, sau đó ra khỏi phòng.
"Thiên Thủy, thương thế của Điền lão đại có gì đáng lo không?" Quan Trí Dũng hỏi.
Phó Thiên Thủy ngẩng đầu, chưa kịp nói gì thì Điền Hùng mở miệng: "Ta chưa chết được! Bất quá việc hôm nay ta muốn được nghe Tử Thần lão đại giải thích."
Đường Phong thầm nghĩ: đến rồi. Nhíu nhíu mày nói: "Điền lão đại, chuyện như vậy xảy ra ngay tại địa bàn của ta, thật sự rất xấu hổ, bất qua ta nghĩ Điền lão đại cũng biết, việc này tuyệt đối không liên quan gì đến Hoa Hưng Xã!"
Điền Hùng tự nhiên biết rõ việc này không quan hệ đến Hoa Hưng Xã, nhưng cơ hội bắt chẹt tốt như vậy hắn sao có thể buông tha? Chỉ thu được quyền tiêu thụ súng đạn tại Ấn Độ với hắn mà nói còn chưa đủ!
Cười nhạt hai tiếng, Điền Hùng nói: "Tử Thần lão đại vừa đến đã muốn rũ bỏ sạch trách nhiệm, lẽ nào tính mạng điền mỗ không đáng tiền như vậy sao? Tùy tiện một câu nói mà có thể cho rằng cái gì cũng chưa từng phát sinh?"
Đường Phong thở dài, thản nhiên nói: "Ta chưa hề muốn rũ bỏ trách nhiệm. Điền lão đại gặp chuyện không may trên địa bàn của ta, Hoa Hưng Xã hiển nhiên có một phần trách nhiệm. Điền lão đại yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm ra tên sát thủ không biết sống chết kia, giao nộp hắn cho Điền lão đại."
"Hừ! Bao lâu? Ta muốn ngươi trong vòng 3 ngày giao ra sát thủ, ngươi có thể làm được không?" Điền Hùng khinh thường hừ lạnh nói.
Nhíu chặt đôi lông mày, Đường Phong có chút khó chịu nói: "Điền lão đại, mong ngươi đừng tần lực làm khó dễ nữa. Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ cho người một câu trả lời thuyết phục. Chỉ là thời gian ba ngày thực sự quá ngắn." Mẹ kiếp, nhân khẩu ở XA gần nghìn vạn, trong 3 ngày muốn tìm được một người không khác gì xuống biển mò kim. Ít nhất kim cũng là mục tiêu, còn muốn tìm người kia căn bản là không có đầu mối!
"Ha ha, quá ngắn, ta cũng biết quá ngắn. Không biết Tử Thần lão đại muốn ta chờ trong bao lâu? 3 năm có đủ hay không nhỉ? Nói khó nghe một chú, chuyện xảy ra tại địa bàn của ngươi, người trong giới sẽ nghĩ như thế nào ta nghĩ cũng khó mà giải thích được. Hồng Bang ta tuy bất tài, nhưng tốt xấu gì cũng là bang phái đứng đầu trong nước. Gϊếŧ bang chủ đại bang đứng đầu trong nước, nói vậy tiếng tăm Hoa Hưng Xã có thể như mặt trời giữa trưa phải không?" Điền Hùng lạnh lùng nhìn Đường Phong, hắn đã dự định đem chậu *** này đổ lên đầu Hoa Hưng Xã, không tin Hoa Hưng Xã không xuất ra cái giá đủ lớn!
"Ngươi..." Quan Trí Dũng cảm thấy Điền Hùng này khinh người quá đáng, rõ ràng chuyện này không quan hệ đến Hoa Hưng Xã, nhưng hắn lại cố tình nói Hoa Hưng Xã đã hạ thủ!
Đường Phong đưa tay ngăn cản Quan Trí Dũng. Trong đầu hắn đã hiểu rõ vấn đề, con cáo già này muốn lợi dụng cơ hội này để kiếm chác đây mà. Xem ra hắn rất không hài lòng về việc phân phối quyền tiêu thụ đây!
Cười nhạt hai tiếng, Đường Phong nói: "Điền lão đại có chuyện gì không ngại cứ nói thẳng ra, hà tất chụp mũ làm gì? Hồng Bang là đệ nhất đại bang, Hoa Hưng Xã ta so với Hồng Bang quả thực là nhỏ bé không đáng kể, Điền lão đại không cần phải nói chuyện như thế."
Trên mặt Điền Hùng lộ ra nụ cười âm hiểm, nhẹ giọng nói: "Ai, Tử Thần lão đại à, cũng không phải ta làm khó. Dù sao việc này phát sinh rất trùng hợp. XA là địa bàn của Hoa Hưng Xã, chuyện lại xảy ra ở đây khó tránh khỏi sẽ khiến cho người ta Hoa Hưng Xã dụng tâm! Bất quá từ trước đến nay ta luôn rất hiểu lý lẽ, ta cũng không nguyện ý tin tưởng việc này có quan hệ với Hoa Hưng Xã, nhưng mấy vạn huynh đệ Hồng Bang sợ rằng sẽ không nghĩ như vậy đâu."
Tháy Đường Phong im lặng, Điền Hùng tiếp tục nói: "Nói trắng ra là, gia nhập hắc đạo chính là cầu lợi ích! Đến thăm một bệnh nhân còn phải mang theo chút lễ vật nữa là. Ta nghĩ Tử Thần lão đại hẳn là rõ ràng rồi chứ? Nếu như Hoa Hưng Xã có thể xuất ra chút gì đó thực tế, việc này chúng ta hoàn toàn có thể bỏ qua coi như chưa từng phát sinh chuyện gì!"
"Điền lão đại muốn cái gì thì cứ việc nói thẳng ra đi." Đường Phong lạnh lùng nói.
"nếu Tử Thần lão đại đã sảng khoái như thế, Điền mỗ ta cũng sẽ không khách sáo nữa. Nếu như Tử Thần lão đại có thể đem quyền tiêu thụ tại Trung Đông cấp cho Hồng Bang, ta đây nghĩ trên dưới Hồng Bang nhất định sẽ rất hài lòng."
Hai hàng lông mày của Đường Phong nhíu chặt. Con cáo già này thật đúng là mõm sư tử mà! Lợi nhuận tại Trung Đông lớn thế nào mọi người đều biết. Lượng tiêu thụ hằng năm ở đây chiếm hơn một nửa toàn Châu Á! Nguyên bản Đường Phong muốn tìm một đối tác làm ăn ở một quốc gia nào đó tại Trung Đông, dù sao họ cũng sẽ hiểu rõ tình hình địa phương hơn mình. Kỳ thực việc hợp tác buôn bán với ai cũng không quan trọng, dù thế nào Đường Phong tạm thời không định để Hoa Hưng Xã trực tiếp tham dự vào trong buôn bán súng ống. Trước khi Hoa Hưng Xã có đủ thực lực thì làm người trung gian sẽ tốt hơn.
Thấy Đường Phong cau mày, Điền Hùng còn tưởng rằng Đường Phong không đồng ý. Nếu như Đường Phong không đáp ứng, Hồng Bang cũng không có biện pháp làm khó Hoa Hưng Xã. Nếu như hạ thủ với Hoa Hưng Xã, ba đại bang khác khẳng định sẽ ra tay viện trợ Hoa Hưng Xã. Hắn chỉ muốn hù dọa một chút mà thôi.
"Tử Thần lão đại, ta biết Trung Đông rất béo bở. Nếu như ngươi nguyện ý cấp quyền tiêu thụ cho chúng ta, sau này Hồng Bang nhận được súng đạn từ Hoa Hưng Xã, ta nguyện ý trích ra 5 phần trăm lợi nhuận tặng ngươi. Như vậy, Hoa Hưng Xã đỡ phải tự mình kiến thiết mạng lưới tiêu thụ và các con đường vận chuyển. So với việc trực tiếp giao dịch với bên kia cũng kiếm không ít đâu. Quan trọng là đỡ phải đùa với quá nhiều nguy hiểm." Điền Hùng nói ra điểm quan trọng nhất của mình.
Thật ra Đường Phong sau khi lấy vũ khí từ Chiến Hỏa với giá gốc có thể bán trực tiếp cho tổ chức cần súng đạn hưởng 20 phần trăm giá chênh lệch, hoặc là hơn 10 phần trăm nếu bán cho các tổ chức tiêu thụ. HIện tại Đường Phong dã quyết định chỉ làm người trung gian, như vậy chỉ có thể kiếm được 10 phần trăm. Nhưng Điền Hùng vừa nói như thế, thì sau này súng đạn giao cho Hồng Bang Hoa Hưng Xã sẽ đạt được lợi nhuận là 15 phần trăm! Có nghĩa là có thể kiếm được nhiều lợi nhuận hơn so với việc tìm thương nhân tiêu thụ tại Trung Đông! Mà lợi nhuận bên phía Ấn Độ cũng sẽ lớn hơn trước đây!
Đường Phong cười thầm trong lòng. Con cáo già này muốn nắm trong tay quyền tiêu thụ vũ khí nóng tại toàn bộ Trung Đông đây mà! Ha ha, vốn đang cho rằng sẽ bị "thịt luộc" một trận, ai ngờ đối phương lại chủ động đưa tiền cho mình kiếm. Có tiền không kiếm là vương bát đản, huống chi là hắn bức mình kiếm! Về phần Hồng Bang làm sao để buôn bán súng đạn tại Trung Đông, hắn chẳng thèm quan tâm!
Đường Phong trong lòng mừng thầm nhưng trên mặt lại làm ra bộ dạng khó khăn. Cân nhắc một hồi, Đường Phong nói: "Nếu Điền lão đại muốn quyền tiêu thụ tại Trung Đông, ta đây cũng không có gì để nói, chỉ mong chuyện hôm nay Điền lão đại nếu có thể thì tốt nhất là giải thích rõ ràng một phen cho Hoa Hưng Xã! Còn quyền tiêu thụ tại Trung Đông ta không hi vọng có người khác biết. Về phần thời hạn tiêu thụ chúng ta tạm thời có thể chưa cần nhắc đến."
Điền Hùng vô cùng mừng rỡ. Mặc dù hiện tại chỉ có 5 phần trăm lợi nhuận tiêu thụ súng đạn tại Ấn Độ và Trung Đông, nhưng so với 10 phần trăm lợi nhuận tại Ấn Độ cũng đã lớn hơn rất nhiều! Nhu cầu súng đạn hàng năm ở Trung Đông đều hơn trăm ức đô la trở lên, 5 phần trăm lợi nhuận cũng có vài ức rồi!