- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hắc Đạo Đặc Chủng Binh
- Chương 15: Cố sự của Ân Phỉ
Hắc Đạo Đặc Chủng Binh
Chương 15: Cố sự của Ân Phỉ
Mấy người Đường Phong mặc dù không phải là kẻ ngốc nhưng mà đối với tình huống trước mắt họ cũng không biết phải làm sao. Cô gái không chịu nghe lời bọn hắn khuyên giải, chỉ biết khóc mà thôi, trong miệng còn không ngừng lầm bầm cái gì đó, rốt cuộc là nói gì thì bốn người cũng không có nghe rõ.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, cô gái cứ một mực khóc mãi cho đến sáng sớm, mấy lần khóc ngất đi nhưng đều được Đường Phong cứu tỉnh lại. Trước kia khi còn ở trong quân đội cũng có học một số tri thức cấp cứu, xem ra cũng còn chưa có quên mất.
“Cô à, đừng khóc nữa, nói chuyện với chúng tôi đi, nói cho chúng tôi biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Những lời này Đường Phong đã nói không dưới mười lần rồi, nhưng mỗi lần đều không được đáp lại, cô gái thậm chí nhìn thoáng qua hắn một chút cũng không có. Đường Phong cũng không kỳ vọng gì ở sự đáp lại của cô gái, hiện tại hỏi như vậy cũng chỉ là một loại bản năng vì hắn quan tâm đến nàng mà thôi.
Nhưng mà lần này cô gái lại có phản ứng, không những có phản ứng mà còn mở miệng đáp lại. Cô gái nhẹ ngẩng đầu lên, cầm lấy khăn giấy ở đầu giường, lau khô nước mắt, rồi chậm rãi nói: “Tuy hôm qua mấy người các anh gϊếŧ không ít người nhưng tôi tin tưởng các anh không phải là người xấu. Huống hồ các anh gϊếŧ người cũng là vì cứu tôi, hiện tại tôi muốn nhờ các anh giúp tôi một việc, nếu như các anh có thể giúp tôi thì muốn tôi làm gì cũng được.”
Nghe cô gái mở miệng thì mọi người đều thở phào một hơi. Đường Phong nhẹ gật đầu nói: “Cô nói đi, chỉ cần là việc chúng tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ giúp cô.”
Cô gái cảm kích nhìn Đường Phong rồi nói: “Tôi muốn các anh đưa tôi đi gặp mặt em trai tôi lần cuối, đồng thời giúp tôi gϊếŧ Điền Khuê.”
Đường Phong cũng không kinh ngạc trước lời nói của cô gái, lúc trước hắn cũng đã muốn làm chuyện này rồi. Huống hồ bởi vì chuyện của tiểu Tử Huyên nên Đường Phong vốn đã xem cô gái này như em ruột của mình. Nếu như tiểu Tử Huyên không chết thì bây giờ cũng lớn như vậy. Vì cái gì mà trên thế giới này lại có nhiều kẻ xấu như vậy? Chỉ riêng ta đã gặp chuyện như thế này hai lần rồi, vậy trong xã hội có bao nhiêu chuyện như vậy, chẳng lẽ lại cứ để những kẻ xấu xa làm ác mà không có ai trừng trị sao? Trong thời khắc này, ý nghĩ muốn thống nhất hắc đạo nước Z của Đường Phong lại càng thêm kiên định.
Hắn thở ra một hơi, trìu mến nhìn cô gái nói: “Tôi đồng ý với cô, giờ cô đem sự tình nói rõ cho chúng tôi biết đi.”
Cô gái vội vàng đứng lên, muốn quỳ xuống lạy tạ mấy người Đường Phong, trong miệng thì nói: “Đa tạ ân nhân, chỉ cần anh có thể giúp tôi báo thù thì sau này tôi sẽ là người của anh.”
Hứa Cường vội đưa tay giữ chặt cô gái lại, Đường Phong thì nghiêm mặt nói: “Cô không cần phải như vậy. Chúng tôi cứu cô không vì nguyên nhân gì khác cả, chỉ là cô làm tôi nhớ một người em gái cũng giống như cô vậy. Hai người giống hệt nhau, đều rất là đáng thương. Hai người thật sự rất giống nhau, chỉ khác ở một điểm là cô gặp được bọn tôi, được chúng tôi cứu, mà nó thì đã sớm rời khỏi thế gian, nếu như mà nó còn sống thì có lẽ bây giờ cũng ngang tuổi cô vậy.”
Sau khi nói xong, Đường Phong có vẻ đau thương, ôn nhu nói: “Nếu như cô nguyện ý thì sau này sẽ là thân nhân của chúng tôi, cứ coi tôi như là anh ruột của cô vậy, chỉ cần chúng tôi còn sống thì sẽ không để cho ai thương tổn cô.”
Cô gái bị những lời nói này của Đường Phong làm cho xúc động, oa một tiếng khóc lớn, ôm chặt lấy Đường Phong khóc lóc: “Cảm ơn, cảm ơn các anh, các anh đều là người tốt, tôi… tôi nguyện ý.”
Bốn người đều nở nụ cười, bọn họ vốn cho là đã không còn có thể gặp lại thân nhân nữa, nhưng hiện tại có thêm được một cô em gái như thế này thì bọn họ cũng rất cao hứng.
Vương Thắng cươi vui vẻ, hớn hở nói: “Ha ha, em gái, tôi là người thô kệch, cũng không biết nói mấy cái gì hay ho, chỉ cần gọi mấy tiếng anh là được rồi.”
Cô gái có chút thẹn thùng nói: “Anh… anh… anh…”
“Ha ha ha…” Bốn người đồng thời cười vang, vui vẻ vô cùng, thậm chí giờ khắc này bọn họ có cảm giác rất ấm áp.
“Em đã gọi chúng ta là anh, chuyện gì cũng không cần phải lo, sau này chỉ cần có ai dám khi dễ em thì dù cho hắn có nguyện ý hay không hắn sẽ phải nói chuyện với nắm tay của Tả Thủ ta.” Hứa Cường cười khúc khích nói.
Tâm tình của Quan Trí Dũng cũng rất tốt, hắn liếc mắt nhìn Hứa Cường một cái rồi mới nói: “Không phải chuyện gì dùng bạo lực cũng có thể giải quyết được. Được rồi, được rồi, có thêm một em gái cũng là chuyện rất đáng mừng. Nhưng bây giờ trước tiên chúng ta cũng phải giới thiệu để mọi người biết nhau cái đã. Cứ anh anh, em em như thế mà đến tên của người ta còn không biết.”
Nghe Quan Trí Dũng nhắc nhở mọi người mới phát hiện ra đúng là như vậy.
Hứa Cường giành nói “Để ta giới thiệu cho, người là lão đại của chúng ta, em cứ gọi anh ấy là anh Tử Thần là được” Vừa nói vừa chỉ vào Đường Phong, đợi cô gái nhẹ đáp “Chào anh Tử Thần” thì hắn mới nói tiếp, “Người này gọi là Thứ Đao, em cứ gọi là anh Thứ Đao”. Cô gái lại nhẹ chào, “Chào anh Thứ Đao” Hứa Cường lại vỗ vỗ Vương Thắng nói tiếp, “Người này gọi là Hữu Thủ, em cứ gọi là anh Hữu Thủ”. Cô gái lại chào Vương Thắng, xong không đợi Hứa Cường giới thiệu tiếp thì đã nhìn Hứa Cường nói: “Chào anh Tả Thủ.”
Hứa Cường sửng ra một chút rồi mói cười nói: “Ha ha, em gái thật là thông minh, anh không nói mà em cũng có thể đoán ra được tên của anh.”
Cô gái che miệng, khẽ cười nói: “Không phải là em thông minh, mà là anh đã nói trước rồi.” Đây là lần đầu tiên cô gái cười từ khi đến đây, giờ phút này cô dường như đã quên hết thảy bi thương, nhưng cũng chỉ là trong thời gian ngắn mà thôi, bởi vì có một số việc trước sau gì cũng phải đối mặt.
Hứa Cường xấu hổ cười hắc hắc hai tiếng, sau đó không biết nói gì thì cô gái lại mở miệng đáp: “Em gọi là Ân Phỉ, sinh ngày 25 tháng 12 năm 1990, còn ba tháng nữa là em tròn mười bảy tuổi.”
Đường Phong cười cười nói: “Em gái thật là may mắn, sinh đúng vào ngày lễ giáng sinh. Xem ra sau này không cần tốn nhiều tiền quà cho em rồi. Em gọi là Ân Phỉ sao, vậy sau này chúng ta cứ gọi em là Phỉ Phỉ nhé.”
Mấy người lại hàn huyên, tâm sự một chút sau đó Quan Trí Dũng mới nói vào vấn đề chính: “Phỉ Phỉ, hiện tại em kể lại sự tình từ đầu đến cuối cho chúng ta biết đi, để chúng ta nghĩ xem nên làm thế nào.”
Nghe Quan Trí Dũng nói, khuôn mặt đang tươi cười của Ân Phỉ trong nháy mắt đã biến mất, mà thay vào đó là vẻ bi thương vô cùng. Sau khi đem suy nghĩ sắp xếp lại cho rõ ràng, Ân Phỉ mới chậm rãi nói: “Nhà của em ở trong trấn, cha em mở một tiệm, sinh ý cũng khá, trước kia làm việc rất tốt nhưng năm nay đột nhiên có một tên tội phạm chạy trốn đến đây. Tên đó chính là Điền Khuê, cũng không phải là người ở đây. Em nghe ba nói là người này trong một lần uống rượu đã vô tình tiết lộ ra hắn là tội phạm mà khi đó ba em cũng đang ở đó, thế là từ đó ba em cũng biết chuyện này.
“Sáu tháng tiếp theo, người này tập hợp lũ lưu manh lại, thành lập một bang phái, bắt đầu thu phí bảo kê. Bọn họ bắt ba em mỗi tháng phải đóng cho bọn chúng năm ngàn tệ. Ba em là người hiền lành, sợ bị trả thù nên không có đi báo án, giống với đa số người làm ăn đều lựa chọn nộp tiền để lấy bình an. Mấy tháng đầu còn đỡ, nhưng gần đây học sinh nghỉ, số người ra hàng chơi ngày càng nhiều, sinh ý cũng tốt lên, Điền Khuê bảo tiểu đệ tới tìm ba em, muốn ba mỗi tháng phải nộp thêm năm ngàn tệ nữa. Ba em không chịu nên bị họ đánh. Sau đó ba không biết làm thế nào, đành đi báo cảnh sát nhưng vừa ra khỏi cục cảnh sát thì bị bọn họ bắt gặp, sau đó bọn họ tra tấn ba em ở trong một cái nhà kho bỏ đi ở phía tây trấn, đánh ba em đến chết.” Nói đến đây thì Ân Phỉ nhịn không được, nước mắt muốn trào ra.
Đường Phong thấy nàng đau khổ như vậy thì nói: “Phỉ Phỉ, muốn khóc thì cứ khóc đi, khóc lên sẽ thấy thoải mái hơn.”
Ân Phỉ quật cường lắc đầu nói: “Hôm nay em đã khóc đến khô cả nước mắt rồi, trước khi nói chuyện với các anh em đã thề là từ nay về sau sẽ không khóc nữa. Kỳ thật em cũng biết là khóc không thể giải quyết được chuyện gì cả, nhưng mà em lại không nhịn được. Em không muốn làm người nhu nhược, người nhu nược thì sẽ bị người ta khi dễ, cho nên sau này em sẽ không khóc nữa.”
Sau khi nói xong thì Ân Phỉ cũng trấn tỉnh lại, tiếp tục nói: “Chuyện của ba em và em trai cũng không biết, đến đêm hôm đó ba không có về thì em với em trai cho rằng ba ở lại trông hàng qua đêm, cũng không có nghĩ gì nhiều. Đến sáng hôm sau, khi em cùng với em trai đến đưa cơm cho ba thì người coi hàng nói ba đi báo án tại cơ quan cảnh sát từ trưa hôm qua đến giờ mà vẫn chưa có về. Em và em trai cũng không biết làm gì, nhưng mà không hiểu sao trong lòng em lại có một dự cảm không hay.”
“Ba ngày sau, có người phát hiện ra thi thể của ba, chúng em cũng không phải dân ở đây, không có họ hàng thân thích nào, cũng may là bà con hàng xóm giúp chúng em đưa di thể của ba đi hỏa táng. Mấy ngày sau đó mỗi ngày em đều đến cục cảnh sát bốn năm lần nhưng cục cảnh sát cũng không điều tra được manh mối gì. Qua vài ngày sau, Điền Khuê đã bị bắt, nhưng không biết tại sao ngày hôm hắn lại được thả. Đêm qua em trai em đói bụng, em xuống mua mì tôm cho nó, mới tới cửa siêu thị thì bị bọn Trường Phát bắt lại. Sau đó mọi chuyện thế nào thì các anh cũng biết rồi.”
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hắc Đạo Đặc Chủng Binh
- Chương 15: Cố sự của Ân Phỉ