- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hắc Đạo Đặc Chủng Binh
- Chương 146: Giao ước nửa năm
Hắc Đạo Đặc Chủng Binh
Chương 146: Giao ước nửa năm
Ma Ngũ suy nghĩ một chút rồi nói với lão Mạc: “Chúng ta sẽ đi gặp Lão đại của Hoa Hưng Xã! Ta muốn xem hắn nói cái gì!”
Ma Ngũ tuy khó chịu trong lòng nhưng không hề lo lắng. Huynh đệ Nghịch Thiên Hội nhiều đến mức nào chứ? Hắn không nghĩ rằng những người liên quan đến Hoa Hưng Xã có thể trốn thoát khỏi tay hắn. Lão Đại của Hoa Hưng Xã nếu đã tới, vậy giải quyết luôn cả hắn.
Xuống xe, Ma Ngũ cùng lão Mạc hướng phía Đường Phong bước tới. Toàn bộ hội viên Nghịch Thiên và Hoa Hưng Xã đều ngừng chém gϊếŧ, lặng lẽ nhìn hai lão đại.
Hoa Hưng Xã hiện nay đã bị Nghịch Thiên Hội bao vây xung quanh. Nhưng huynh đệ Hoa Hưng Xã không ai lộ vẻ sợ hãi. Vì bọn họ cho rằng, Tử Thần đã nhiều lần tạo ra kì tích. Lần này cũng sẽ không ngoại lệ.
Đường Phong phất tay, thủ hạ đưa đến một chiếc bàn cùng hai chiếc ghế. Sau khi dùng tay ra hiệu cho Ma Ngũ, hắn ngồi xuống trước tiên. Tay cầm cương đao tuỳ ý để trên bàn, Đường Phong nhìn Ma Ngũ nói: “Nghịch Thiên Hội quả nhiên danh bất hư truyền!”
Ánh đèn hiu hắt, đất đầy máu tanh. Lúc này nơi đây như địa vực Tu La. Tất cả mọi người không ai nói gì. Chỉ có những kẻ bị thương nằm trên mặt đất không ngừng kêu rên thảm thiết.
Ma Ngũ nhìn xung quanh một chút, hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống nói: “Hừ! Tử thần lão đại quả thật là người quyết đoán. Đem trứng chọi đá, chuyện ngu xuẩn ấy mà cũng làm được. Không hiểu Hoa Hưng Xã làm thế nào mà quật khởi được?”
Đường Phong không thèm để ý đến những lời của hắn, điềm đạm nói: “So với Ma lão đại, tự tay gϊếŧ hết cả nhà nghĩa phụ. Ta đây còn kém xa!”
Ma Ngũ nắm chặt hai tay, hung hăng nhìn Đường Phong nói: “Tiểu tử! Có trăn trối gì thì mau nói. Tóm lại, đêm hôm nay các ngươi đều phải chết! ”
“ Phải không đó? Không sao hết, ngay từ khi bước chân vào con đường này ta đã sớm coi nhẹ chuyện sống chết. Có điều ta nghe nói, hiện tại Ma Ngũ lão đại có một con trai độc nhất đang ở tại XY?” Khi hỏi điều này, Đường Phong nhìn chằm chằm vào mắt Ma Ngũ.
Ma Ngũ có phần sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia phẫn nộ, lạnh lùng nói: “Tử Thần lão đại đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu?”
Tuy rằng Ma Ngũ che giấu rất tốt nhưng Đường Phong vẫn thấy một tia giật mình trong ánh mắt của hắn nên trong lòng thở phào nhẹ nhõm: “Xem ra Ma Ngũ vẫn còn rất quan tâm tới con trai của hắn!” Đường Phong cười nói: “Sao? Như thế thì có lẽ ta lầm. Có người đang làm khách trong tay ta, tự xưng là thái tử gia của Nghịch Thiên Hội. Chẳng lẽ là mạo danh?”
Nói xong, Đường Phong cố tình lấy điện thoại di động bấm số của Hứa Cường. Hắn cố ý bật loa ngoài của điện thoại để Ma Ngũ có thể nghe rõ âm thanh đầu dây bên kia.
“Lão đại!” Tiếng của Hứa Cường từ đầu dây bên kia truyền đến.
Mặt Đường Phong đầy hứng thú, nhìn Ma Ngũ, miệng thản nhiên nói: “Tả Thủ! Tên tiểu tử bắt được chiều nay là kẻ mạo danh. Ngươi hãy gϊếŧ chết hắn đi!”
“Cái gì? Không phải đâu. Tiểu đệ của hắn nói hắn là thái tử gia của Nghịch Thiên Hội mà!” Hứa Cường không hiểu rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Ở đầu dây bên kia tiếng ồn ào nổi lên.
“Tiểu đệ nói có ích gì? Đích thân Lão đại Nghịch Thiên hội nói không phải. Lẽ nào ngay cả chính con trai mình cũng không biết ở đâu hay sao? Một đao kết liễu hắn cho ta. Dám giả mạo thái tử Nghịch Thiên Hội, thực sự là chán sống rồi!” Đường Phong vẫn bình tĩnh diễn xuất như trước.
Khi Đường Phong gọi điện thoại, ở phía sau, lão Mạc cũng lặng lẽ rút điện thoại di động liên tiếp ấn số. Mặt lão Mạc xám ngoét, ghé tai Ma Ngũ nói gì đó.
“Chờ một chút!” Ma Ngũ nghe lão Mạc nói xong, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch, vội vã nói với Đường Phong.
Đường Phonh khẽ cười với hắn, sau đó nói với Hứa Cường: “Nghịch Thiên lão đại hình như đã nhớ ra rằng mình có con trai. Ngươi hãy thiết đãi cho tốt, ngàn vạn lần không được lãnh đạm với hắn biết chưa?” Nói xong, Đường Phong cất điện thoại, im lặng nhìn Ma Ngũ.
“Tiểu tử, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Ma Ngũ trong lòng lo lắng cho con trai, khuôn mặt lộ vẻ tức giận hỏi.
Đường Phong nhún vai nói: “Không có gì! Ta chỉ muốn dùng mạng của hắn hoán đổi một vài thứ mà thôi.”
“Nói!” Hiển nhiên Ma Ngũ rất tức giận. Chính mình cùng lão Mạc thiên tính vạn tính. Không ngờ sau cùng vẫn bị người khác đi trước một bước.
“Kỳ thực không có gì! Yêu cầu của ta chỉ có ba điều. Một là để chúng ta an toàn rời khỏi đây. Hai là bảy thành thị phía nam sẽ do Hoa Hưng Xã tiếp nhận. Ba là trong vòng nửa năm không được tiến đánh Hoa Hưng Xã. Ngươi thấy ba yêu cầu này thế nào?”
Kỳ thực trong đầu Đường Phong cũng không thể nhận định chính xác hiện giờ trong lòng Ma Ngũ điều gì là quan trọng. Bây giờ hắn chính là đang đánh cược, cược xem Tà Long trong lòng Ma Ngũ quan trọng đến mức nào! Nếu như hắn thắng, có thể nói lần này Hoa Hưng Xã đã có một trận phản công đẹp, có thêm thời gian để phát triển. Còn nếu như hắn thất bại, không chỉ chính bản thân hắn mà toàn bộ thành viên Hoa Hưng Xã chỉ có một con đường chết.
L*иg ngực Ma Ngũ phập phồng, run rẩy đưa ngón tay chỉ Đường Phong nói: “Tiểu Tử! Người đừng quá đáng. Tối đa ta chỉ có thể để cho các ngươi an toàn rời khỏi đây. Đồng thời cho các người ba ngày để rút khỏi các thành thị phía nam. Những điều khác các ngươi đừng mơ tưởng tới nữa.”
Đường Phong trong lòng căng thẳng nhưng vẫn giữ nụ cười nhạt trên mặt. Hắn làm như vậy khiến đối phương không thể đoán được hắn đang nghĩ gì: “Ma lão đại! Ba điều kiện của ta, một cái cũng không thể thiếu! Nếu ngươi làm theo những lời ta nói, ta cam đoan nửa năm sau sẽ đem con trai ngươi trả lại nguyên vẹn. Nếu ngươi không đáp ứng, chúng ta hôm nay, bên sứt càng bên gãy gọng. Ai sống ai chết còn chưa phân định rõ đâu!”
Đường Phong đùa nói đồng thời phất tay ra hiệu cho Vương Thắng. Vương Thắng hiểu ý gật đầu, liền huýt lên một tiếng. Tại đây, ban đêm vắng vẻ, tiếng huýt vang dội. Nghe thấy tiếng huýt, trên nóc nhà dân lân cận xuất hiện hơn mười huynh đệ Hoa Hưng Xã cầm trong tay vi xông. Những người người này đều do Vương Thắng bố trí từ sớm, không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn không hề muốn dùng tới. Dù sao trong nước mà dùng súng ống sống mái với nhau hậu quả cũng rất nghiêm trọng. Có điều, đến mức tối hậu như bây giờ, bảo toàn sinh mệnh mới là vấn đề quan trọng còn những hậu quả đó sau này hãy tính.
Ma Ngũ lạnh lùng liếc nhìn một vòng, nói: “Ngươi cho rằng các ngươi có thể thoát ra ngoài sao? Đừng quên Nghịch Thiên Hội chúng ta làm thế nào dựng nên nghiệp lớn!” Những người này tuy rằng có khiến Ma Ngũ kinh ngạc. Nhưng chỉ là kinh ngạc mà thôi. Nghịch Thiên Hội từ việc buôn lậu súng ống đạn dược quy mô nhỏ mà làm nên sự nghiệp. So về súng đạn, bọn họ tuyệt đối không ít hơn Hoa Hưng Xã. Ngày hôm nay, để dự phòng, bọn họ cũng mang theo không ít súng ống.
Đường Phong trong lòng cũng lo lắng không yên, cười, nói vào tai nghe: “Thiết Thi, cho Ma lão đại thấy thành ý của chúng ta!”
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Đường Phong, Thiết Thi mang theo mười lính đánh thuê của đội quân Tử Thần. Mỗi người cầm trong tay hai thanh vi xông đồng loạt xả đạn điên cuồng.
Điều này khiến trong lòng Ma Ngũ có chút sợ hãi. Hắn không nghĩ tới đối phương còn có một đội quân mai phục bằng hoả lực. Nghe tiếng súng thì ít nhất cũng có hơn mười thanh vi xông. Nếu bọn họ trước sau cùng đánh thì đêm nay ai sống ai chết thật đúng là không thể biết trước được.
Cơ nhục trên mặt kịch liệt rung động, Ma Ngũ hung tợn nhìn Đường Phong nói: “Tiểu tử! Giang hồ có quy củ giang hồ, không được làm hại vợ con người khác. Hiện tại, ngươi dùng con trai ta để uy hϊếp ta không sợ bị người giang hồ chế nhạo sao?”
Đường Phong khinh thường bĩu môi nói: “Nói những điều này với ta cũng vô dụng. Con trai ngươi tự mình bước chân vào giang hồ. Hắn đã sống mái với chúng ta trước khi bị bắt làm tù binh. Đây rốt cuộc là phá bỏ quy củ sao? Hơn nữa, ta không cho rằng là ngươi có tư cách đàm luận về quy củ với ta. Khi ngươi gϊếŧ cả nhà nghĩa phụ của mình cũng đã quên mất quy củ của giang hồ rồi!”
Ma Ngũ bị Đường Phong làm cho tức giận vô cùng, lấy tay đỡ l*иg ngực đang phập phồng dữ dội, sắc mặt đã trắng lại càng trắng hơn. Lão Mạc thấy lão đại như vậy, vội vã lấy bình thuốc trong túi ngực móc ra hai viên đổ vào miệng lão đại.
Thấy tình trạng của lão đại không tốt, lão Mạc cũng biết việc này không thể kéo dài nữa bằng không lão đại thế nào cũng bị làm cho tức chết tại đây. Suy nghĩ một chút, hắn thấp giọng ghé tai lão đại nói chút gì đó. Ma Ngũ liên tục nhíu mày nhìn chằm chằm vào Đường Phong. Hình như hắn không đồng ý với ý kiến lão Mạc đưa ra nhưng cuối cùng cũng phải gật đầu. Sau đó, hắn đứng dậy rời đi. Nếu là trước đây, Ma Ngũ có thể sẽ thà rằng hi sinh đứa con trai cũng không thoả hiệp. Nhưng bây giờ Ma Ngũ hắn già rồi, chỉ còn một đứa con trai này. Huống hồ hắn cũng hiểu bản thân mình không còn sống được bao lâu nữa. Người cận kề cái chết bao giờ cũng hành động theo tình cảm.
Lão Mạc mắt nhìn theo bóng của lão đại rồi lạnh lùng nhìn Đường Phong nói: “Tiểu Tử! Lần này tính là ngươi thắng. Ngươi quả thực không tệ, giá như thêm một thời gian nữa nhất định ngươi sẽ làm rung chuyển hắc đạo! Đáng tiếc ngươi đã chọn sai đối thủ! Chúng ta cho các ngươi sống thêm nửa năm nữa. Nửa năm sau các ngươi hãy rửa sạch cổ chuẩn bị chờ chết đi!”
Nói xong, lão Mạc cúi người xuống, dí sát mặt vào Đường Phong lạnh lùng nói: “Nếu như Tà Long mất một sợi lông, ta sẽ chôn cả nhà ngươi.” Dứt lời lão Mạc xoay ngưới nói: “Các huynh đệ! Các ngươi phải nhớ kỹ: ngày hôm nay Hoa Hưng Xã đã gây cho chúng ta một nỗi sỉ nhục lớn! Nửa năm sau, ta muốn các ngươi cầm đao trong tay, cùng ta chém sạch đầu bọn họ!” Lão Mạc biết một khi Nghịch Thiên Hội thoả hiệp, chào đón sự tiếp quản của Hoa Hưng Xã sẽ bị vô tận người trên giang hồ chế nhạo. Nhưng hắn không còn cách nào khác.
Người của Nghịch Thiên Hội nghe nói không cần phải đánh nữa trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Là người ai chẳng sợ chết. Bọn họ cũng không phải là ngoại lệ. Hơn 3000 huynh đệ cùng đến thì lúc này đã có mấy trăm người bỏ mạng. Sự dũng mãnh của huynh đệ Hoa Hưng Xã cùng những họng súng đen ngòm gây cho họ một áp lực lớn. Những người này phần lớn đều không phải là thành viên chính thức của Nghịch Thiên Hội. Do đó, với Nghịch Thiên Hội, bọn họ chỉ có sợ hãi chứ không có sự trung thành.
Thấy NghịchThiên Hội sẽ rời khỏi đây, Đường Phong thả lỏng cơ thể, thở phào nhẹ nhõm, ngoài miệng lẩm bẩn: “Mẹ nó! Căng thẳng muốn chết!”
Huynh đệ Hoa Hưng Xã thấy lão đại chỉ mới nói mấy câu không chỉ bức lui đối phương mà còn khiến cho họ hai tay dâng bảy thành thị phía nam cho mình, trong lòng ngưỡng mộ không thể nói thành lời. Họ đồng loạt giơ cao vũ khí trong tay, lớn tiếng hô: “Tử Thần! Tử Thần! Tử Thần!”
Vương Thắng cũng thở phào nhẹ nhõm, ôm cổ Đường Phong nói: “Mẹ kiếp! Lão đại, quả thực quá ư sảng khoái!”
Đường Phong trong lòng thở phào nhẹ nhõm nhưng hắn không thể vui nổi. Thời gian chỉ có nửa năm. Ngày này nửa năm sau hắn cùng Nghịch Thiên Hội sẽ chạm mặt nhau. Với khoảng thời gian quá ngắn như thế, Hoa Hưng Xã có thể nắm chắc diệt trừ được Nghịch Thiên Hội sao? Lần này là vận khí tốt, nhưng lần sao sẽ thế nào đây?
Đứng lên, Đường Phong vui vẻ nói với Vương Thắng: “Kiểm kê toàn bộ nhân lực. Số huynh đệ bị thương đưa về XA. Toàn bộ những ai có thể chiến đấu theo ta về phía nam. Chúng ta không có nhiều thời gian lắm!”
Tất nhiên, Vương Thắng hiểu ý tứ của Đường Phong , gật đầu thật mạnh rồi mang theo thủ hạ cùng các huynh đệ bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Bọn họ chỉ tập trung số huynh đệ Hoa Hưng Xã tử trận. Còn về phần Nghịch Thiên Hội, bọn họ không quản tới. Quan Trí Dũng cùng bọn người của Thiết Thi lúc này cũng đã tới nơi. Thân Chính Hoán sau khi nhìn thấy Đường Phong bèn cho hắn một cái hôn mà nói: “Sư phụ! Mẹ kiếp,ban nãy, ta sợ muốn chết. Nhiều người như vậy… Cho tới tận bây giờ ta vẫn chưa từng nhìn thấy nhiều người sống mái với nhau như thế.”
Đường Phong khẽ cười nhạt. Nhiều người có tác dụng cái rắm. Những người anh em chân chính có thể tin dùng thì được bao nhiều? Nghịch Thiên Hội kéo đến 3000 người nhưng ít nhất non nửa số đó từ đầu đến cuối đao không hề nhiễm máu!
Nhìn qua một lượt chiến trường, trong lòng Đường Phong có chút thổn thức. Sinh mệnh con người thật là mỏng manh. Đêm nay ít nhất đã có mấy trăm người chết, đường lêи đỉиɦ cao, nói không chút khoa trương chính là xây từ những cỗ thi thể kia mà thành!
- 🏠 Home
- Đô Thị
- Hắc Đạo Đặc Chủng Binh
- Chương 146: Giao ước nửa năm