Giữa trưa ngày hôm sau, Đường Phong một mình bước ra xuống xe khách, nhìn thành thị lạ lẫm trước mắt, trên mặt Đường Phong thoáng hiện một nụ cười. ắn biết rõ, không bao lâu nữa, Hoa Hưng Xã sẽ nắm giữ vùng đất này.
“Tả Thủ, ta đến rồi. Các cậu ở đâu?” Đường Phong châm một điếu thuốc, sau đó bấm điện thoại gọi cho Hứa Cường.
“Lão đại, bọn em ở khách sạn XY, anh tới thẳng đây đi.” Hứa Cường ở đầu dây bên kia nói.
Ngắt điện thoại xong, Đường Phong nhìn phong cảnh xung quanh một chút, sau đó tìm đến một chiếc xe taxi, vừa mới chuẩn bị lên xe thì hắn đột nhiên có người đυ.ng vào hắn.
Đường Phong nở ra một nụ cười tà dị, cũng không quay đầu lại, vươn tay bắt lấy cổ tay người kia, nói: “Anh bạn, tay dài quá đó!”
Người kia thấy bị Đường Phong phát hiện cũng không có chút sợ hãi, ngược lại còn kiêu ngạo nói: “Tiểu tử, thức thời thì đem toàn bộ các thứ có giá trị trên người giao ra đây, nếu không thì đừng trách lão tử độc ác!”
Đường Phong lạnh lùng cười, uy hϊếp mình? Đã lâu rồi không có ai dám nói chuyện với hắn như vậy!
“Mày lợi hại như vậy?” Đường Phong cười lạnh, khẽ nói.
Tên kia tưởng rằng Đường Phong sợ, đắc ý hừ khẽ nói: “Hừ… tiểu tử, ta cho ngươi biết, anh em bọn ta rất đông! Biết điều thì ngoan ngoãn làm theo sự sai bảo của ta! Lão tử chỉ cầu tài, mày đừng ép lão tử lấy mạng trước rồi mới đoạt tài!”
Đường Phong làm bộ dáng suy nghĩ nhìn hắn nói: “Mày khẳng định là như vậy?”
Tiểu tử kia lúc này mới chú ý tới vẻ mặt của Đường Phong, sắc mặt khẽ biến, móc từ trong túi ra một con dao bật lò xo đam thẳng vào phần eo của Đường Phong.
Đường Phong vẫn như không hề thấy con dao đó, tay khẽ ra sức, hai tiếng xương gãy vang lên, cổ tay, đốt ngón tay của tên côn đồ vỡ nát, tên côn đều kêu thả một tiếng, quỳ rạp xuống đất, con dao lò xo ở tay kia cũng lăn lốc ở trên mặt đất.
“Anh em của mày rất nhiều phải không? Không phải để cho ta sẽ cảm nhận cảm giác tam đao lục động sao?” Đường Phong nhe rằng cười nhìn hắn. Vừa mới tới XY liền gặp chuyện như thế này, thật là xui xẻo!
Tên côn đồ kia chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, sắc mặt tài nhợt, nhìn Đường Phong cầu khẩn nói: “Vị đại ca này, ta sai rồi, anh buông tha cho ta đi, ta chỉ là vì kiếm miếng cơm mà thôi. A!!!”
Đường Phong hừ một tiếng, sau đó hung hăng đá một cước vào ngực của người nọ, làm cho hắn văng ra x aba bốn mét. Đường Phong nhìn những người chung quanh đang vây lại xem náo nhiệt lắc đầu rồi xoay người đi về xe taxi. Lái xe thấy Đường Phong đi về phía mình thì giơ ngón tay cái về phía hắn.
Đường Phong cười cười mở cửa vào trong xe.
“Người anh em đi đâu?” Tài xế vui vẻ hỏi.
“Đi khách sạn XY.”
“Hà hà… vừa rồi cậu ra tay thật là đẹp, thấy mà khoái. Đam tiểu tử này bình thường kiêu ngạo thành tính, có rất nhiều người tức giận nhưng cũng không giám làm gì bọn chúng, có điều cậu cũng nên cẩn thận một chút, bọn chúng là thành phần xa hội đên đó, nghe nói là tiểu đệ của Thiên Bang.” Sau khi xe nổ máy rời đi, lái xe nhìn Đường Phong qua gương chiếu hậu nhắc nhở đầy thiện ý.
Đường Phong thầm cười trong lòng: “Ngươi như vậy mà cũng xứng là xã hội đen sao? Thanh danh của xã hội đen bị những tên rác rưỡi này là ô nhục. Trên mặt hắn lộ ra vẻ bình thản nói: “Chính phủ không quan tâm sao?”
Tài xế hít sâu một hơi rồi nói: “Ài, câu là người noài mới tới phải không? XY rất là rối loạn, chính phủ cũng không thể nào quản hết được. nghe nói mấy ngày trước còn xảy ra chuyện mấy hắc bang quyết đấu, chết mất mười mấy người!’
Đường Phong cười cười, cũng không nói gì thêm, tình hình ở XY hắn cũng nắm khá rõ rồi. Trước mắt ở XY có bốn ban phái lớn nhất lần lượt là: Ưng Bang, lão đại là Lôi Ưng, bốn mươi tuổi, là người âm hiểm, ra tay tàn nhẫn, thủ hạ chỉ có hai trăm sáu mươi người nhưng tất cả đều là tinh anh, theo như báo cáo của Ám Đường thì thực lực của những người này không kém gì tiểu đệ của Hoa Hưng Xã.
Đông Dương Hội, lão đại không rõ, ngoại hiệu là Đông Ca, hơn ba mươi tuổi, tính tình ngay thẳng, nóng nẩy, có điều rất là háo sắc. Hắn có hai trăm tám mươi tiểu đệ, chỉnh thể thực lực kém hơn Ưng Bang một chút/
Tụ Nghĩa Bang, lão đại là Lưu Kiên, người này rất là giảo hoạt, hắn là người đầu tiên tổ chức bang phái ở XY. Hai năm trước hắn bỏ ra lượng lớn tiền bạc để thành lập công ty Tụ Nghĩa, mà thành viên trong bang phái đều hóa thành công nhân ở nơi này. Có hai trăm bốn mươi tiểu đệ, thực lực chiến đấu tuy không mạnh nhưng mà ở XY này, Lưu Kiến nổi danh bới xí nghiệp nổi tiếng, có quan hệ rất tốt với bacjhd dạo cho nên mới có thể xếp ở hành thứ ba.
Huynh Đệ Hội, lão đại tính danh không rõ, ngoại hiệu là Tiêu Sái Ca, chừng ba mươi tuổi, người này rất trọng nghĩa khí, thực lực bản thân cũng rất mạnh. Có hai trăm sáu mươi tiểu đệ, luận chiến lực thì gần bằng Ưng Bang và Đông Dương Hội.
Bốn bang phái lớn này ở XY này có chiếm gần nửa địa bàn, những nơi khác đều là những tiểu bang phái có rất nhiều cái đều phụ thuộc vào bốn bang phái này. Chuyện này cũng giống như Mạnh Tử thu phục tên béo kia vậy. Lần này bọn Mãnh Tử xui xẻo là bị bốn đại bang phái liên kết cùng một chỗ.
Từ bến xe đến khách sạn XY cũng không xa, Đường Phong còn đang suy nghĩ thì xe taxi đã dừng lại ở trước cửa khách sạn. Đường Phong đưa cho tài xế năm mươi đồng, cũng không đợi thối tiền lại, đi xuống xe. Hứa Cường đã đứng chờ sẵn ở lối vào.
“Lão đại!” Hứa Cường niềm nở chào đón Đường Phong, nhỏ giọng nói.
Đường Phong nhẹ gật đầu rồi nói, “Đi lên thôi!”
Khách sạn XY có tám lầu, mấy người trọ ở phòng tám linh sáu. Sau khi vào phòng, Đường Phong nhấp một hớp trà rồi hỏi: “Tình hình bọn Phong Tử như thế nào rồi?”
“Lão đại, xế chiều hôm qua em đã đi bệnh viện thăm bọn hắn, bác sĩ nói hai người bọn họ đã thoát ra khỏi thời kỳ nguy hiểm. Có điều khuôn mặc của Phong Tử bị hủy, trên mặt bị chém ngang một đường, lỗ tai cũng bị mất. Em đã giao tiền cho tiểu đệ, chuẩn bị chuyển hai người bọn họ về XA.” Hứa Cường hít sâu một hơi nói.
Trong lòng Đường Phong thầm siết chặc, sau một hồi cắn răng nói: “Những người khác thì sao?
“Những người khác phân tán ở khắp nơi. Ta sẽ tìm một chỗ tốt cho bọn họ, điện thoại kết nối hai bốn trên hai bốn tiếng, tùy thời mà hành động!”
Đường Phong nhẹ gật đầu nói: “Điện thoại cho mọi người, bảo mọi người chia là ba tổ, vào lúc mười hai giờ đên nay sẽ tập kích Ưng Bang, Đông Dương Hội, Huynh Dệ Hội. Để mọi chuyện tốt đjep thì cách nhanh chất chính là tiêu diệt lão đại của đối phương! Về phần Tụ Nghĩ Bang thì hừ hừ, tạm thời không cần để ý tới hắn!”
Hứa Cường nhẹ gật đầu, lóc điện thoại di động ra, báo lại thông tin cho nhân mã. Mà Đường Phong thì bấm máy gọi cho Quỷ Diện. Hiện tại người của bọn họ cũng đã tập trung đông đủ. Đường Phong nói cho bọn họ biết rằng mười hai giờ đêm nay sẽ bắt đầu động thủ! Phương án cụ thể như thế nào thì tùy theo các anh em quyết điịnh. Làm như thế nào là tùy mọi người, Phương Hàn chỉ cần kết quả, không quan tâm đến quá trình.
Đường Phong vừa ngắt điện thoại thì Hứa Cường cũng xông việc, nhíu mày nói: “Lão đại, chúng ta làm như vậy có phải là quá mạo hiểm hay không? Đối phương dù sao cũng là các bang phái lớn, tổng lực lượng ghép lại lên tới hon ngang người, chỉ bằng vào bao nhiêu lực lượng này sợ là không đủ.
Đường Phong cười âm hiểm nói: “Mục tiêu của chúng ta là lão đại của bọn hắn! Ta nghĩ bọn họ cũng không biết được hết tất cả tiểu đệ của mình đâu. Mà số lượng tiểu đệ đi theo bảo vệ hẳn là cũng không quá nhiều, nếu như chỉ một việc nhỏ ấy mà cũng không làm được thì những tiểu đệ của ngươi treo cổ tự sát hết đi!”
“Mục tiêu là lão đại? Cái này tự nhiên là không có vấn đề. Nhưng vì cái gì mà không động đến Tụ Nghĩa Bang?” Hứa Cường có chút khó hiểu.
“Ta làm như vậy đương nhiên là có tính toán của ta, giữ lại Tụ Nghĩa Bang…….” Đương Phong đem kế hoạch của mình nói cho Hứa Cường.
Hứa Cường nghe xong thì hai mắt sáng lên, sau đó nhìn Đường Phong cười hắc hắc nói: “Lão đại, anh thật là giỏi! Một chiêu như vậy mà cũng có thể nghĩ ra được!”
DDP cười lạnh hai tiếng, đối với địch nhân thì không từ thủ đoạn! Chỉ cần có thể giúp giảm thiểu cái giá mà mình phải trả thì kế sách gì cũng không quan trọng!
Nửa đêm, Đường Phong và Hứa Cường mang theo năm lão binh xuất ngũ của công ty bảo vệ đi vào hộp đêm lớn nhất của Ưng Bang, hộp đêm Dạ Luân.
Từ ba ngày trước, sau khi hội nghị của cao tầng Hoa Hưng Xã, Đường Phong đã bảo Ám Lang cài người giám thị ốn lão đại của bốn đại bang phái ở XY. Trước đó, người của Ám Lang đã gọi điện báo cho Đường Phong là Lưu Kiên cùng lão đại Đông Dương Hội Đông Ca đang ở Dạ Luân của Ưng Bang bàn chuyện sinh ý.
Đường Phong cảm thán ông trời thật sự quá tốt đối với hắn, đồng thời thông trí cho tiểu đệ thay đổi kế hoạch. Ông trời cho hắn một cái cơ hội tốt như vậy, hắn tự nhiên là phải tận dụng cho thật tốt, nếu không thật sự là quá có lỗi rồi.
Điện thoại của Hứa Cường vang lên, hắn có chút hưng phấn cầm điện thoại lên nói: “Mọi việc sao rồi?”
“Được, ta biết rồi! Làm cho thật tốt, khi trở về, tiền thưởng cũng không thiếu phần của ngươi!”
Sau khi cúp điện thoại, Hứa Cường nhìn Đường Phong cười hắc hắc nói: “Lão đại, dựa theo kế hoạch mà anh đưa ra, mọi chuyện đã chuẩn bị xong xuôi hết! người của lão đại của Huynh Đệ Hội đã ra khỏi nhà, phỏng chừng hai mươi phút sau sẽ đến đây!”
Đường Phong nhìn đồng hồ một chút, lúc này là mười một giờ ba mươi phút, hắn cười cười nói: “Mười hai giờ chúng ta bắt đầu hành động!”
Chờ đợi là một loại dày vò, thời gian ba mươi phsut này phảng phất như ba mươi mấy giờ dài dằng dặc, thật cố gắng chờ đến mười hai giờ Đường Phong mới mở cửa x era nói: “Mang theo ba người theo ta!”
Trong hộp bêm lúc này có khá đông khách, Lưu Kiên và Đông Ca đang ôm mấy muội muội giở trò lưu manh. Lưu Kiên muốn mở một song bạc nhưng mà sòng bạc cần vốn đầu tư quá lớn, moojy minhg hắn cũng không thể xuất một lần số tiền lớn như vậy. Mà XY quá loạn, bằng vào một Tụ Nghĩa Bang của hắn cũng không đủ làm được. Thế là hắn nghĩ tới chuyện kết hợp với Đông Ca. Nhĩ muốn hẹn Đông Ca đi ăn một bữa cơm, hảo hảo nói chuyên một phen. Hai người cũng không tin tưởng lẫn nhau, đến chỗ nào của ai thì người kia cũng sẽ không yên tâm, cuối cùng sau một hồi thương lượng hai người mới chọn nơi để đàm phán!
Đông Ca hiển nhiên cũng rất hứng thú với song bạc, rất nhanh hai người đã đạt thành hiệp nghị. Hợp tác đàm phán xong tự nhiên có chút buông lỏng, gọi vài tiểu thư đến vui chơi một chút, không nghĩ tới đột nhiên lão đại của Huynh Đệ Hội tiêu đi vào.
Lưu Kiên và Đông Ca liếc mắc nhìn nhau, không rõ tại sao Tiêu Sái lại đi đến nơi này.
“Mọi người đều đến đây? Diều Hâu đâu? Mẹ kiếp hắn không phải nói tìm ta có chuyện gì sao? Khách nhân đều đến cả rồi, vậy mà chủ nhân còn chưa thấy đâu!” Tiế Sái tùy tiện ngồi xuống, tùy tiện kéo một tiểu thư bên người Đông Ca qua bên mình, để nàng ngồi lên trên đũng quần của mình. Tiểu thư kia cũng là người lão luyện, cười vang một tiếng sau đó kéo khóa quần của Tiêu Sái, móc cái vật đang cương cứng ở trong ra ngậm vào miệng nào, không ngừng cử động.
“A! Mẹ kiếp! Lão tử vừa mới làm việc với nữ nhân của mình, Diều Hâu lại gọi ta tới đây nói là có chuyện cần thương lượng, không biết là có chuyện gì.” Tiêu Sái nắm mắt lại, ngâm nga nói.
Lưu Kiên và Đông Ca nhíu mày sửng sốt một chút, hai người đồng thời kinh hãi nhìn đối phương.
Đông Ca cầm lấy điện thoại bấm một dãu số nói: “Mẹ! Mau mang anh em đế Dạ Luân mau! Chậm là con mẹ mày cũng không thấy được lão tử nữa! Mẹ nó, tên Vương Bát Đản Diều Hâu!”
Lưu Kiên cũng giống hệt Đông Ca, nhanh chóng gọi điện thoại cho tiểu đệ của mình. Hiện giờ hai trong lòng hai người bọn có chung một suy nghĩ, có khả năng là Diêu Hâu biết bọn họ tới nơi này, giờ lại lừa Tiêu Sái đến đây tự nhiên là muốn một mẻ diệt hết ba người! Nếu không tại sao Diều Hâu là phái người tìm Tiêu Sái mà đến giờ vẫn không lộ diện?
Tiêu Sái thấy bộ dáng của hai người thì nhấc châ đá tiểu thư kia ra một bên, nhíu mày nói: “Có chuyện gì?”
Chưa đọc C nào nhưng post kiếm xu chơi :61: