Ba người ngồi tán dóc được nửa ngày, bang quy cùng với hướng phát triển của bang phái cũng đã hoàn thành sơ bộ. Sau khi kết thúc thảo luận thì bang hội tạm thời phân ra thành ba đường.
Chấp Pháp Đường tạm thời do Quan Trí Dũng phụ trách, nhiệm vụ chủ yếu là giám sát các thành viên trong bang hội có ai vi phạm bang quy hay không, nếu có người vi phạm thì sẽ lập tức xử lý, cho dù là bang chủ phạm bang quy cũng không thoát tội.
Chiến Đường, tạm thời do Vương Thắng phụ trách, đường này chính là chiến lực chính của bang phái trong giai đoạn đầu, nhiệm vụ thu thập phí bảo vệ cũng do đường này phụ trách.
Tướng Đường, tạm thời do Hứa Cường phụ trách, có nhiệm vụ chủ yếu là thu nạp thành viên mới, sau đó do Hứa Cường thống nhất huấn luyện, rồi đem giao cho Chiến Đường của Vương Thắng hoặc Chấp Pháp Đường của Quan Trí Dũng. Nói thẳng ra chính là cái nôi nuôi dưỡng nhân lực của bang phái.
Đồng thời Quan Trí Dũng cũng kiêm luôn chức quân sư của bang phái, Hứa Cường, Vương Thắng hai người cũng kiêm nhiệm thêm chức phó bang chủ, mà Đường Phong tự nhiên là bang chủ.
Bang quy tạm thời có năm điều.
Một: thành viên của bang phái không được vô cớ khi dễ dân thường, ngươi vi phạm sẽ tùy theo mức độ nặng nhẹ mà trừng phạt.
Hai: thành viên bang phái không được dùng hay buôn bán thuốc phiện, người vi phạm sẽ bị phế tứ chi, trục xuất khỏi bang phái.
Ba: thành viên bang phái không được cưỡиɠ ɧϊếp đàn bà, phụ nữ, người vi phạm sẽ bị phế tứ chi, trục xuất khỏi bang phái.
Bốn: thành viên bang phái không được có quan hệ mờ ám với các bang phái khác, người vi phạm sẽ bị lột da làm thiên đăng(*).
Năm: thành viên bang phái nhất định phải đoàn kết, nếu phá hư tình đoàn kết của anh em trong bang thì tùy theo mức độ mà sẽ trừng phạt.
Năm điều này đã được bốn người nhất trí đề ra, vốn Đường Phong cảm thấy điều thứ tư có phần hơi hung ác nhưng Vương Thắng lại nói với hắn rằng: “Tử Thần, ngươi không hiểu, bán đứng đồng môn là điều tối kỵ trong giang hồ. Đối với những người này nhất định phải hung ác, nếu không sẽ không có tác dụng. Đồng thời cũng là để cảnh các với các tiểu khác, nếu bọn họ làm tay trong cho bang phái khác thì sẽ suy nghĩ xem làm như vậy có đáng hay không. Tao nghĩ mày cũng không muốn bị người ta đánh gục mà không rõ nguyên nhân chứ?”
Bốn người nằm dài trên cỏ, ngồi im một hồi lâu, không nói gì, xem bộ dạng giống như đang ảo tưởng về cuộc sống hắc đạo sau này.
“À này, anh Phong, chúng ta có nên đi kiếm cái gì ăn không? Một ngày không ăn thì em sẽ bị đói chết mất!” Hứa Cường có chút xấu hổ nhìn Đường Phong nói.
Không nói còn đỡ, vừa nghe Hứa Cường nói thì Đường Phong cũng phát hiện ra bản thân cũng rất đói bụng, quay đầu nhìn về phía Vương Thắng, Quan Trí Dũng, thấy hai người tuy không nói gì nhưng trong mắt cũng toát ra vẻ thèm thuồng.
“Được, trước tiên chúng ta tìm cái gì ăn đã, ta nghĩ bọn người Trương tướng quân hẳn là đã sớm rời đi rồi.” Nói xong thì đứng dậy, đi về phía đường cao tốc.
Hai mươi phút sau, bốn người tới ven đường, đoàn người Trương tướng quân đã sớm rời đi, chỉ còn lưu lại một cái khách sạn nhỏ, đơn sơ.
Đánh giá chung quanh một hồi, không thấy có ai cả, bốn người dùng tốc độ như báo đi săn mồi chạy nhanh về phía khách sạn.
Tùy tiện tìm lấy một bàn lớn rồi ngồi xuống, Vương Thắng hô to: “Ông chủ, kiếm một cái gì ngon ngon cho lão tử, nhanh lên, chậm chạp là ta đạp bể tiệm của ông.”
Ông chủ cũng là người thông minh, thấy bốn người trần toàn thân lỏa lồ, nhất là Vương Thắng trên người có săm hình một con hổ xuống núi rất nổi bật thì cũng biết đây là những người không thể trêu vào, vội cúi đầu, khom lưng nói: “Ha ha, bốn vị đại ca muốn ăn những gì? Hôm nay cứ coi như là ta mời khách, các vị đừng khách khí.”
“Huh? Rất thông minh, ta thích ông rồi đó, cũng không cần phải mời cơm, bạn thân của ta có tiền, mày cứ lấy thứ gì ăn được mang ra đây, thịt cá gì cũng được, thêm chút rượu nữa, không thì bia cũng được. Nhìn cái quán sập xệ như thế này thì chắc không có rượu gì ngon, cứ mang tới hai chai đi, không đủ thì sẽ gọi thêm. Tốt lắm, cứ như vậy đã, còn đứng đó làm gì? Nhanh lên!” Sau khi Vương Thắng nói xong thấy ông chủ vẫn cứ đứng im thì hai mắt mở lớn, hét lên, hù cho ông chủ hoảng sợ vội chạy vào trong bếp.
“Hắc, quả thật là một tên lặn lộn xã hội đen nhiều năm, bộ dáng y hệt như một tên lưu manh.” Hứa Cường cười chọc.
Vương Thắng cũng không quan tâm những lời này: “Mịa, lão tử là xã hội đen chân chính, chẳng lẽ lão tử phải làm ra bộ dáng như người tốt sao? Đừng nói là lão tử không giống, không cần ăn mặc, làm vẻ gì thì cũng là xã hội đen rồi.”
Thời gian chờ món ăn mang lên thật là nhàm chán, cũng may là ông chủ đem rượu đưa lên trước. Nói đến rượu thì ba người Đường Phong không khác gì thái điểu, ba người họ uống còng chưa xong một chai thì Vương Thắng đã nốc hết ba chai rồi, hà một tiếng thật to sung sướиɠ, sau khi nấc một cái rõ to Vương Thắng nói: “Các đại ca, bọn mày còn phải luyện nhiều lên, uống rượu mà như vậy thì sao có thể lăn lộn được. Xã hội đen là phải biết cách lôi kéo nhân tâm trên bàn rượu, nếu bọn mày mà uống thua các tiểu đệ thì uy tín cũng sẽ bị ảnh hưởng không nhỏ.”
Lời này của Vương Thắng là sự thật, xã hội đen là gì? Chỉ cần có tiền, có rượu uống, có gái phục vụ, là bọn họ thỏa mãn rồi. Cho nên mấy người Đường Phong cần phải luyện tập nhiều, bất quá cái này cũng không thể trách bọn họ được, bọn họ là mới từ trong quân đội ra mà. Đúng là bọn họ chưa từng uống rượu, nhưng bọn họ là lính đặc chủng, nếu như với lực lượng thân thể của bọn họ uống rượu không bằng mấy tên tiểu đệ kia thì thật là buồn cười.
Vương Thắng vừa mới dứt lời thì ông chủ đã dẫn theo hai nhân viên bưng lên hai cái mâm thức ăn, đặt từng món ăn lên bàn đồng thời giới thiệu tên món ăn, Chỉ tiếc là bốn người Đường Phong lúc này đã rất đói rồi, cũng không để ý đến món ăn tên là gì, chỉ cần có thể ăn được là được.
Cơm nước no nê thì đã quá hai giờ. Vương Thắng ợ một cái rõ to rồi gọi lớn: “Ông chủ, tính tiền.”
Ông chủ hấp tấp chạy tới nói: “Các vị đại ca, không cần phải khách khí. Cái này là ta mời.” Cũng không phải vì lão bản không muốn kiếm tiền, mà là hắn sợ. Tuy nói bàn ăn này cũng có giá mấy trăm tệ, với tiền lời của nhà khách này thì hôm nay coi như không thu được gì, nhưng mà hắn không có cách nào khác. Bốn người trước mắt rõ ràng là xã hội đen, đuổi đi sớm chừng nào thì hay chừng nấy, vạn nhất khiến cho những người này mất hứng, đập phá quá thì là chuyện nhỏ, mà lỡ họ nổi giận làm thịt luôn cả mình mới là chuyện lớn.
Huống hồ, hồi trưa cũng có ba cảnh sát đến đây hỏi thăm xem có thấy qua bốn đối tượng nào khả nghi hay không, nghe nói là những người đó là phạm nhân vượt ngục. Tuy không có ảnh chụp nhưng mà bốn người trước mắt rõ ràng là có vấn đề, tám chín phần là tội phạm vượt ngục, chỉ cần mấy người này không gϊếŧ người diệt khẩu thì cũng là phúc đức lắm rồi.
“Ông nói gì thế? Lão tử nói cho ông biết, mặc dù lão tử là xã hội đen nhưng cũng là xã hội đen biết đạo lý. Nói! Bao nhiêu tiền?” Vương Thắng trừng mắt, hung dữ nói.
“Ba, ba trăm.” Ông chủ khẽ lau mồ hôi trán, tay run run, khẩn trương nói.
“Gì?” Vương Thắng không có nghe rõ.
Vương Thắng thật sự là không có nghe rõ, nhưng ông chủ lại không cho là như vậy, tưởng rằng Vương Thắng cho rằng đắt quá, vội vàng nói lại: “Không, không, là một trăm, ha ha, là một trăm.”
“A!?” Vương Thắng a một tiếng, liền không nói tiếp nữa.
Trầm mặc một hồi lâu thì Hứa Cường trừng mắt nhìn hắn, nói: “Tay phải, mày làm gì vậy? Mau trả tiền rồi đi.” Lúc này hắn không dám gọi tên thật của Vương Thắng hoặc là ngoại hiệu Lão Hổ, dù sao thì mấy người cũng vừa vượt ngục, khẳng định đã có người được phái đi tra xét, cần phải rất cẩn thận.
“Gì? Mày bảo tao trả tiền, mày có lầm không. Lão tử ở trong tù lâu như vậy, lấy đâu ra mà có sẵn tiền trên người chứ?” Vương Thăng có chút buồn bực nói.
Ba người con lại đều cảm thấy choáng váng, hóa ra không ai có tiền cả. Vốn ba người Đường Phong còn tưởng rằng Vương Thắng có tiền, mà Vương Thắng cũng cho rằng ba người Đường Phong có tiền, nhưng hiện tại xem ra…
Đường Phong có chút xấu hổ nhìn ông chủ nói: “Chuyện này, ông chủ này, thật xấu hổ, chúng ta quên mang theo tiền, nếu không có gì thì ông để chúng ta đi sau này chúng ta có tiền rồi sẽ mang về trả cho ông.” Nói xong thì mặt của Đường Phong đã đỏ bừng, cả cuộc đời hắn chưa từng trải qua chuyện này bao giờ. Trong nội tâm thì không ngừng mắng chửi Vương Thắng, đồ chó đẻ, trước đó không phải ông chủ đã bảo là không cần tiền sao, giờ lại làm cho lão tử phải mất mặt như vậy.
Ông chủ này cũng rất thông minh, nghe mấy lời của Đường Phong thì vội vàng nói: “Vâng, vâng… các vị đại ca nói như thế nào thì cứ làm như vậy đi.”
Cứ như vậy, ba người ra khỏi nhà khách nhỏ, Vương Thắng là người đi ra sau cùng, trước khi đi không quên cầm theo hai chai rượu chưa có uống hết, trong miệng lại còn lầm bầm: “Mẹ kiếp, trước khi ăn cơm cũng không có ai hỏi ta là có tiền hay không.”
(*)Thiên đăng: là một loại đèn dùng để cầu xua đuổi điềm xấu, cầu mong được yên bình, an lành.