Chương 2: Cô Gái Thích Thám Hiểm

Sau khi mua dứt văn phòng, anh định sáng hôm sau chuyển đồ đạc qua và chỉnh sửa tu trang lại mọi thứ, nhưng do quá bận nên anh đã quên. Hai ngày trôi qua văn phòng vẫn vắng bóng chủ.

Giai điệu ma mị vẫn vang lên liên tiếp không dừng lại, kéo cả bầu không khí tĩnh lặng và u ám từ cảnh này sang cảnh khác. Lối lên văn phòng là bộ cầu thang sắt đã rỉ sét ăn mòn theo thời gian trôi qua.

Bỗng dưng có một ánh sáng nhỏ nào đó đang rọi lên cùng tiếng bước chân lộp bộp từng nhịp, vài giây sau cái bóng hiện dần ra một cô gái tướng tá như siêu mẫu, mái tóc đen dài thướt tha xuống tận ngang hong, khuôn mặt bầu bĩnh, chân mày như ngọn cỏ non, đôi mắt tinh anh sáng ngờ với cây mũi dọc dừa, bờ môi mỏng được thoa lên lớp son hồng hào.

Cô gái đứng trước cửa văn phòng nhìn chằm chằm, hít thở thật sâu lấy hết can đảm cầm nắm cửa mở ra nhưng trái ngược không thể mở được. Bắt đầu bực tức liền dùng chân đá nhẹ cánh cửa và khe khẽ nói một mình.

- Phải giỡn không đó, mất công đến đây rồi không vào được... Sao mà khám phá đây...

Cô lèm bèm một lúc thì liền nghĩ ra một cách liều lĩnh, đó là dùng chân đá cánh cửa dù gì cũng nhà hoang không sao, dứt cái suy nghĩ liền thử nghiệm nhưng chưa mần gì cánh cửa đã tự ngã sập xuống thật mạnh khiến cô giật bắn cả người.

Chưa kịp hoàn hồn, cô lại hướng đèn pin rọi bên trong văn phòng mà thêm kinh hãi, bởi vì không gian rất rộng gần phần nửa nhà tấm bốn. Nhưng đồ vật thì lại mục nát bám đầy màng nhẹ và bụi bặm. chưa kể xung quanh là những miếng dán tường đã bị rách nham nhở tróc bung ra như có ai cố tình dùng móng tay cào xé.

Chần chờ một hồi rất lâu cô mới quyết định bước vào, nhưng mới vừa đặt chân vô bên trong đã nghe mùi gì đó rất nồng nặc hôi thối bay xung quanh. May sao cô đã nhanh tay kịp thời lấy khăn che mũi lẫn miệng để tránh chất khí hôi thối này.

Dù biết là rất hôi nhưng không thể nào ngăn được sự tò mò trong lòng, nên cô liền lần lật đi theo mùi hôi thối phát ra và chúng kéo đến gần gầm bàn làm việc cũ.

Không biết là gì, cô từ từ khom lưng thấp xuống gầm bàn, dùng đèn pin chiếu sáng rọi tới rọi lui dưới gầm thì hoảng loạn mà ngã ngửa ra đằng sau, vì cô trông thấy có hơn chục xác chuột nằm chết rải rác. Có con mất đầu, mất thân, rươm rướm máu và khủng khϊếp hơn trong số đó có vài con đang trong quá trình phân hủy.

Nỗi sợ hãi bắt đầu hiện lên rất rõ trên gương mặt lẫn ánh mắt sáng ngờ đó, cô không ngờ nó lại kinh dị khủng khϊếp hơn quá mức đã tưởng tượng trong đầu lấy tinh thần trước lên đây. Cô gái định đứng lên bỏ chạy thì vô tình thấy một cái khung hình đã nứt vỡ nằm kế bên cô từ lúc nào không hay biết.

Không hiểu sao cô có cảm giác như khung ảnh đó có ma lực thu hút kèo kéo ở lại với sự trỗi dậy của tính cách thích thám hiểm và khám phá điều kỳ lạ. Cầm khung hình thì thấy có mười người chụp chung tấm ảnh nên nghĩ là gia đình.

Nhưng tự nhiên cô thấy có tấm hình nào đó bị tấm ảnh tập thể đè lên và che khuất tầm nhìn, chỉ thấy được phần nhỏ tấm hình nhô lên mà thôi. Không cần suy nghĩ thêm cô liền tháo gỡ tất cả và để sang một bên trên bàn làm việc đã cũ.



Chưa kịp lấy tấm hình tập thể ra thì đã thấy tấm hình nhỏ đang nằm lên trên, cô nhẹ nhàng lấy ra xem thì thấy một người đàn ông tầm khoảng 30, mặc bộ áo lạnh siêu ngầu, chiếc mũ beret màu xám cùng chiếc kính đen và nhìn vẻ mặt rất hào quang chiếu sáng. Nhưng càng nhìn cô có cảm giác gặp anh ta ở đâu đó.

- Anh ta... chẳng lẽ!

Khung cảnh tự dưng di chuyển, làm đứt đoạn câu nói của cô gái thích thám hiểm. Thay vào là giọng cười nói quen thuộc, không ai khác chính là Vu Chính Long.

- Cảm ơn anh đã giúp tôi di chuyển mấy thứ đồ nha.

- Khi nào rảnh tôi mời cậu bữa ăn, coi như cảm ơn...

Chàng đồng nghiệp cũ ngồi xe và tay gác thò đầu ra bên ngoài để mỉm cười trả lời lại những gì sếp Vu đã nói.

- Không có gì đâu sếp, người nhà cả mà... Công nhận văn phòng này đẹp thiệt ha sếp.

- Ờ đẹp lắm, 30 triệu của tôi đó, thôi cậu về đi kẻo gia đình trông.

Cả hai nói xong, liền vẫy tay chào tạm biệt, chàng trai phóng xe chạy đi dần dần khuất tầm nhìn, lúc này sếp Vu mới từ từ rinh hết túi đi lên trên văn phòng một cách nặng nề nhưng không than thở nửa lời.

Rinh tới văn phòng, anh thấy cánh cửa nằm sập bất động, lẫn không gian bên trong mà chỉ biết cười nuốt cay. Vì không ngờ lại bị tên môi giới đó lừa một phen để mua văn phòng tồi tan thập tệ này.

Anh từ từ bước vào và đặt tạm trên bán làm việc cũ để thở hổn hển, thì tự nhiên lại khát nước nên định khui lon nước ngọt đã mua ở cửa hàng tiện lợi ra uống. Nhưng nào ngờ do lúc xách lên, xốc tới xốc lui nên ga nó bất ngờ bung mạnh ra và trào bột tứ tung văng cả trên áo.

- Trời ơi, uống có lon nước ngọt mà cũng yên nữa, đúng là số xui tận mạng.



- Giấy mình có mua mà ta, đâu rồi

Vu Chính Long anh vừa bừng bực trong người vừa lục tìm bịch khăn giấy đã mua, thì bỗng nhiên anh có cảm giác có ai đó vừa lướt ngang qua. Sếp Vu cố trấn tĩnh lại và nghĩ chỉ là ảo giác thôi không có gì đâu.

Trấn An và tạm bình tĩnh, anh tiếp tục mò tìm thì cảm giác đó lại xuất hiện, nhưng không vội quay qua mà giả vờ lục kiếm tiếp. Tới khi cảm giác đó xuất hiện anh liền quay qua thì không hề thấy ai cả.

Sếp Vu bắt đầu hơi sợ mà gằn giọng hét lên...

- Ai đó, mau ra đây không giỡn nha!

- Gan quá dám giỡn mặt với Cảnh sát...

Mới vừa nói hết câu, anh nghe tiếng lục lọi ở trong phòng rột rạt từ nãy giờ. Sếp Vu cầm đại cây gỗ mục đi từng bước một chậm rãi với vẻ mặt chút sợ hãi và căng thẳng.

Tiến tới căn phòng, anh từ từ mở nhẹ nắm cửa ra và he hé không tạo thành tiếng, bên trong tối đen như mực chẳng hề thấy ai. Nhưng sếp Vu vẫn lò tò bước vào quan sát xung quanh từng nhịp điệu hồi hộp vang lên.

Vu Chính Long vô tình thấy công tắc đèn và định mở lên thì đèn liền bừng sáng, nhưng đôi mắt anh đóng sập lại bởi vì bị tạt ngay nước ớt vào mặt. Người tạt không ai khác chính là cô gái đó.

Khi đèn bừng sáng là nhìn rõ tất cả, nhưng đối với trường hợp này vô cùng dở khóc dở cười. Một người ngỡ ngàng không biết gì, một người la hét trong sự cay nóng nó thấm vào mắt lẫn gương mặt.

Trở lại thực tại, thấy mình tạt trúng người ta như vậy, cô gái liền nhanh tay nhanh chân kéo lôi anh vào nhà tắm. Vừa vặn vòi sen vừa thở hổn hển lo lắng. Nhưng những hạt xuống vừa rơi xuống ào ào đã làm dịu đi cái cay nóng trên mặt của sếp Vu.

Đôi mắt tinh anh của cô gái tỏ ra mừng rỡ và nhẹ phào trong lòng.

- May quá... Anh không sao rồi!