La Toáng và tổ trọng án nghe như vậy, liền biết có chuyện không may sắp xảy ra, La Toáng cậu lần lật bấm số gọi cho sếp Vu để xem tình hình thế nào, nhưng đường dây bên kia kéo dài hồi chuông rất lâu và tắt đi một cách nhẹ nhàng.
Cậu lại gọi thêm một lần nữa nhưng vẫn y như vậy, hồi chuông kéo dài và tắt đi, lúc này nỗi lo sợ dần dần hiện rõ trên gương mặt của La Toáng cùng ánh mắt hoang mang đầy bối rối trong lúc này.
Thành Thuận cảm thấy tình hình có vẻ nguy cấp và bầu không khí căng thẳng bao trùm cả gian phòng tổ trọng án, nên anh đã lên tiếng đưa ra một ý kiến có vẻ vội vã vì mới vừa nghĩ thoáng qua.
- Sếp La, tôi có ý kiến này... Hay là chúng ta huy động lực lượng phi hổ, nhờ họ giúp mình một tay.
Thành Thuận vừa nói dứt câu thì anh chàng cảnh sát trẻ tuổi Trọng Hưng nối tiếp lời.
- Phải đó sếp La! Có lực lượng phi hổ theo chúng ta, sẽ giảm phần nào của sự nguy hiểm.
Hình Thiện Tâm và Minh Mẫn, hai nữ cảnh sát của tổ đội nghe góp ý của họ có vẻ hợp lí mà tán thành. Nhưng riêng La Toáng cậu là cái lắc đầu một tiếng không. Nhóm Thành Thuận không hiểu sao lời góp ý này lại bị gạt bỏ, chưa kịp lên tiếng hỏi lại thì La Toáng đã giải thích.
- Ý kiến của hai anh rất hay và có khả năng, nhưng hiện tại chúng ta chưa thể hình dung nguy hiểm ở mức độ nào nên khó mà huy động đội phi hổ hỗ trợ.
La Toáng cậu vừa nói xong, thì Thiện Tâm lại lên tiếng khẽ ấm hỏi, ngay lúc này chúng ta phải làm sao, đoạn tin nhắn thoại rất ngắn khó mà xác định đường truyền. Nghi Vấn Thiện Tâm vừa nói khiến cho cậu thêm phân vân trong lòng.
Thời gian trôi qua gần mười phút, văn phòng tổ trọng án yên ắng với mỗi người ngồi một góc suy nghĩ tìm cách, riêng La Toáng lại lo sợ vì càng ngồi đây chần chừ tìm cách, mức độ nguy hiểm dành cho sếp Vu và Ngọc Phụng càng tăng cao.
La Toáng không thể nào chịu đựng được nữa, sự lo lắng trong lòng càng sôi sục và khó chịu, nên đã đứng bật dậy định rời đi thì bỗng nhiên bàn tay nhỏ nhắn của Hình Thiện Tâm giữ cậu lại và khẽ hỏi.
- Anh đi đâu vậy sếp La?
- Tôi phải đi cứu sếp Vu!
- Bằng cách nào?
- Tôi không biết, nhưng tôi phải đi!
- Đi rồi sẽ biết sếp Vu ở và bị gì hay sao hả sếp La!
Đây là đầu tiên thấy Thiện Tâm cô lại lớn tiếng như thế này và câu hỏi đó, khiến cho anh sững sờ bất động vì không biết phải đáp lại như thế nào. Sự im lặng kéo dài xen lẫn căng thẳng đã làm cho Thành Thuận, Trọng Hưng và người mẹ hai con Minh Mẫn phải tiến lại khuyên bảo, trấn an tinh thần La Toáng trong lúc này.
- Thiện Tâm cổ nói đúng đó, bình tĩnh lại mà tìm cách giải quyết.
- Bộ sếp La quên những lời sếp Vu đã nói rồi hay sao, trước khi chúng ta hành động hay quyết định điều gì trong cuộc điều tra hay nhiệm vụ, luôn phải giữ đầu lạnh và bình tĩnh.
- Đúng rồi đó La Toáng...
Mấy lời khuyên nhủ của nhóm Thành Thuận, đã giúp cho anh dần dần bình trở lại, nguôi ngoai đi hỏa khí nông cạn và hấp tấp. Đứng một hồi anh mới quay lại chỗ làm việc, nhưng chưa kịp ngồi xuống tự nhiên điện thoại để trên bàn lóe lên ánh sáng.
Tiếng nhạc chuông sôi động vang lên gây sự chú ý cho nhóm Thành Thuận đang đứng, nhìn vào tên người gọi là Ngọc Phụng, ngay lập tức La Toáng anh hướng mắt về phía mọi người. Nhưng chưa kịp nói gì dường như Thiện Tâm, Trọng Hưng hiểu ý lần lật lấy lap top ra cùng dây xác định đường truyền điện thoại,
La Toáng anh vừa bắt máy, cũng là lúc Thiện Tâm bật lên chế độ dò kiếm đường dây cuộc gọi đó ở đâu truyền tới. Còn bên kia thay vì là giọng nói của Ngọc Phụng vang lên, mà lại là của người khác và kỳ lạ hơn họ nói chuyện không giống như bắt chuyện với La Toáng anh.
Trở lại phần Sếp Vu và Ngọc Phụng lúc này, sau khi bị tóm bắt, thì Thoại Phương ả ta bế lên chiếc ghế đơn trói tay trói chân lại, tiếp đó là cho sau lưng họ san sát bên nhau như hai nhân vật chính trong phim bị bắt có.
Ả không nói lấy câu nào, cứ đi cứ lướt mấy vòng quanh họ và mỉm cười ngắm nghía hai gương mặt bầm tìm, tàn tạ đầy vết thương khác hòa lẫn mồ hôi mặt chát đẫm đầy trên gương mặt. Ngọc Phụng rêи ɾỉ như muốn la nhưng không thành lời vì bị lớp băng keo dán kính miệng lại.
Còn sếp Vu anh một hồi thấy ả cứ lạng qua lạng lại một cách rất là chóng mặt và khó chịu, nên cố mở miệng hỏi đối phương bằng chất thều thào trong cơn gió nhẹ thổi thoảng qua.
- Thoại Phương... Bây giờ tính làm gì... Thủ tiêu diệt khẩu chúng bằng lớp xi măng để tạc nặn ra tác phẩm sao?
Ả ta đang đi thì giữa chừng nghe tiếng người đoán trúng mưu đồ trong đầu, ả nhẹ nhàng đi lùi lại từng bước và từng bước cho tới khi dừng ngay trước mặt sếp Vu. Thoại Phương tiếp tục bước đến gần nhìn anh bằng đôi mắt vô hồn lẫn lòng mắt đỏ kè như vừa mới khóc xong.
Âm điệu ma mị hồi hộp vang lên từng hồi, từng nhịp trước mặt sát mặt như thế này, ả phà hơi bên tai khiến cho sếp Vu vô cùng khó chịu ở bên trong màn nhĩ. Lúc này Thoại Phương mới lên tiếng bằng lời nói của loài quỷ đang thèm khát máu ngườii
- Sao anh đoán hay dữ vậy? Đúng là như thế đó...
- Tôi muốn anh và cô gái ấy là sản phẩm tiếp của Thoại Phương tôi đây! Ha ha...
Tiếng cười man rợ và ma quái vang dội khi cất lên và hòa vào bầu không khí u ám thảm đạm, còn sếp Vu nghe ả đáp lại như vậy mà chẳng hề sợ, thay vào là sự kinh tởm trước hành động đầy biếи ŧɦái điên rồ. Sau đó Sếp Vu anh cố tình cười thật to át luôn tiếng cười của ả để mà lặng xuống.
Nào Ngờ khiến ả ta tưởng anh đang cười trong sự chế giễu nhạo báng, nên đã điên tiết chậm rãi lấy chiếc xẻng đang nằm ở dưới đất, đẩy đà thật mạnh húc dứt khoát phần bụng đối phương. Khiến cho sếp Vu gầm gừ lên trong đau thốn tận xương tủy, đến mức tạo thành vết thương rươm rướm máu thấm cả bên ngoài chiếc áo đang bận
Sau đó ả hất đẩy sếp Vu trói lên ghế sang một bên, quay qua nhìn vẻ mặt đang hoảng sợ của Ngọc Phụng, không nói gì ả lẳng lặng bước ra ngoài cánh cửa tầng hầm và kéo vào túi xi măng rất là lớn. Ngọc Phụng cô thấy túi xi măng là đủ hiểu đối phương tính làm gì nhưng không thể nào bỏ chạy được.
Tiếng bộp nhẹ khi túi xi măng nằm xuống, ả rút dao găm ra rạch một đường thẳng dứt khoát để cho mớ xi măng trào ra ngoài như sình đất bị thủy triều dâng lên và trào ra bên ngoài.
Thoại Phương đã chuẩn bị ao nước, ả vừa bỏ mớ xi măng trộn đều với nước vừa kể lại sự thật về cái tình chị em giữa Bảo Thư và ả. Tiếng nói kèm theo đoạn phim trôi qua nhấp nhoáng như dòng hồi ức.
Ả nói tình yêu này đã trường tồn khi hai người là nữ sinh cấp ba, vượt qua bao nhiêu sóng gió từ gia đình và người thân xung quanh mới tới được bên nhau và cùng chung tay phát triển cho đến khi nhiều người biết đến, nhưng rồi không hợp nhau nữa chia tay cũng là lần cuối họ cùng tạc pho tượng hai người phụ nữ cầm phân nửa trái tim.
Hơn một tháng chia tay, Bảo Thư gửi đến thiệp cưới và mời đến chung vui, ả nghĩ rằng lời chúc phúc ngày trọng đại đó sẽ thành hiện thực, nhưng trái ngược hắn là một tên khốn nạn, vũ phu và sở khanh. Ngày nào vui hắn hết mực yêu thương, cưng chiều ân ái, ngày nào không vui lôi ra đánh đập và chà đạp lên quá khứ muốn lãng quên của Bảo Thư.
Trở lại thực tại, Thoại Phương ả ta đến phân đoạn trám xi măng lên đôi chân trắng nõn và mịn màng của Ngọc Phụng, tiếng nói tiếp tục cất lên cùng câu chuyện dang dở.
- Bảo Thư đúng là hồng nhan bạc phận, một năm chỉ có hai ba ngày sống trên thiên đường, còn lại phải ở trong sự tra tấn hành hạ và giam cầm nơi địa ngục trần gian...
- Tôi không biết mớ xi măng trong xô có phủ hết đôi chân và thân người của cô hay không?
Ngọc Phụng đã cố vùng vẫy hết sức nhưng không tài nào nhúc nhích được. Nửa tiếng trôi qua cuối cùng thì lớp xi măng đã dần dần phủ đông đặc trước vùng ngực của cô, tiếng rêи ɾỉ trong sự tuyệt vọng nhưng mong ai có thể nghe thấy.
- Im lặng đi đừng la nữa, tôi cái tên cho sản phẩm này rồi... Đó là tình yêu trong địa ngục trần gian ha ha!
Còn sếp Vu, sau khi lãnh trọn cú húc như vậy anh đau điếng dẫn đến bất tỉnh tạm thời, tới khi Chính Long mở mắt lên đã thấy Ngọc Phụng bị như vậy liền cố lấy hết hơi sức thét lên hai từ dừng lại.
Dường như Thoại Phương nghe tiếng hét ấy, lên đã dừng lại quay qua thấy sếp Vu cố gắng cọ quậy lấy thế ngồi dậy, ả nhẹ nhàng bước đến cùng chiếc xô đang xách lên tay.
Ả ta từ từ quỳ một chân xuống, lấy tay sờ lên gương mặt đẫm đầy mồ hôi mà cười khúc khích nhẹ rồi nói rằng để tôi tắm cho anh bằng mới xi măng này. Thoại Phương nói đến đây liền chậm rãi nghiêng nghiêng cái xô và mớ xi măng từ từ rơi xuống đầu và văng tung tóe trên gương mặt đã bầm giập.
Sau khi đổ xong, ả khẽ bên đôi tay đã bám đầy lớp xi măng nói rằng.
- Tôi thấy anh có vẻ rất lo cho cô ấy, phải chăng anh đã yêu cổ?
- Nếu tên khốn đó một nửa như anh, thì Bảo Thư đỡ khổ và tôi không thể ra tay rồi...
Dòng thời gian quay ngược về 7 năm trước, đúng ngay thời điểm tên khốn đã lộ mặt tra nam và ác quỷ muốn đoạt mạng Bảo Thư, vì cô ấy đã đến tận nơi bắt ghen. Trong giây phút cận kề cái chết và con dao trên tay tên khốn liền bất ngờ bị tôi giật được và lấy mạng tên khốn lẫn người tình dứt khoát.
Nơi xảy ra án mạng gϊếŧ người năm đó, chính là nơi hiện tại mà ả ta đang đứng. Thoại Phương còn hỏi có thắc mắc tại sao cảnh sát không hay, người dân không biết và người nhà đôi gian phu *** phụ này không tìm không.
- Đó là bởi vì...
Chưa nói hết câu, sếp Vu đã nhanh miệng nói thay cũng như giải mã cho những gì thắc mắc từ khi bước vào đây đến giờ. Anh bật tông trầm nghiêm nghị phân tích từng chi tiết.
- Bởi vì cô đã đem xác của họ đóng xi măng, rồi tạc thành pho tượng với hình thù cô muốn, tại sao người dân lẫn cảnh sát không hề biết, bởi vì cô đã thông minh dùng cả tá nước hoa xịt vào pho tượng và mùi hương nồng nặc tổng hợp này lấn át mùi hôi, sau đó còn bọc bao lại để mùi không ra nhiều.
- Chính bản thân cô cũng khó chịu mùi nồng nặc này, tôi nói đúng chứ? Quý cô nghệ nhân Cù Thoại Phương?
- Còn người thân của hai nạn nhân không tìm kiếm... Chẳng lẽ cô!
Nhắc đến câu hỏi tiếp theo, tự nhiên anh bất ngờ lẫn gương mặt biến sắc vì nhận ra một điều gì đó, nhưng chưa kịp nói tiếng vỗ tay lẫn biểu cảm trề môi nhẹ khâm phục những mấu chốt đã được khóa lại rất chặt đã bị giải mã.
Thoại Phương ả ta không nói thêm, cầm xô mớ xi măng lên tiến lại Ngọc Phụng trám vào phần còn dang dở. Mặc kệ cô gái thích thám hiểm rêи ɾỉ hay tiếng gằn giọng kêu dừng lại của sếp Vu.
Ả cứ trám và trám cho tới lớp xi măng đã dần dần đông đặc trên vùng cổ khiến Ngọc Phụng bắt đầu khó thở, ả giật thật mạnh miếng băng keo trên miệng cô và kề dao lên gương mặt đã tàn tạ, bầm tím sau khi bị tra tấn lẫn mồ hôi đầm đìa chảy xuống tạo thành cảm giác gì đó rất hấp dẫn.
Tiếng khe khẽ bên tai Ngọc Phụng nói rằng...
- Chúc mừng cô là sản phẩm tiếp theo của tôi, hãy ở lại đây làm bạn với Bảo Thư!
Dứt câu, Thoại Phương dần dần đưa con dao lên thật cao trước tầm nhìn của đối phương, Ngọc Phụng vừa khó thở vừa thều thào trong miệng một từ không lặp đi lặp lại. Cho đến khi khoảnh khắc cận kề cái chết trôi chậm cùnh lưỡi dao hạ xuống.
Ngay sau đó là tiếng hé thất thanh của Ngọc Phụng vang động cả trời đất, kéo theo sự cuồng nộ của thần sấm nổ ầm ầm dưới cơn mưa dai dẳng chưa tạnh.