Chương 6: Cổ lăng giao phong
Trương Nam nói :
- Nếu như lệnh sư xuất viện, chỉ cần hiệu triệu một tiếng, quần hùng tức khắc sẽ hưởng ứng, sá gì một Hắc Long bang.
Văn Phi nói :
- Gia sư gió núi mây ngàn, chuyện giang hồ từ lâu đã gác bỏ ngoài tai.
Trương Nam cười nói :
- Năm xưa Hoàng Sơn luận kiếm, sở học của lệnh sư khiến cho Mạc Bắc tam hung cho đến Lãnh Hải Ngoại Mạc biết rằng khó thắng mà phải rút lui, giải trừ kiếp nạn cho võ lâm, đức độ quang bá. Giờ đây Lục huynh chỉ cần nêu tên sư phụ, đồng đạo các phái sẽ vui vẻ phục tùng.
Văn Phi lắc đầu nói :
- Việc này tại hạ khó có thể vâng mệnh.
Trương Nam thoáng nghĩ rồi nói :
- Lục huynh cho rằng có chỗ bất tiện, thế thì cũng được. Chỉ vì bây giờ tình thế đã quá khẩn cấp, vạn nhất Hắc Long bang đem lực lượng người đông thế mạnh mà tiến vào lăng đoạt bảo vật, đó chẳng phải là chuyện phiền hà sao?
Lục Văn Phi nói :
- Lẽ nào Kim Lăng Tạ gia, Bạch Cốt giáo và quý phủ đều không có biện pháp đồi kháng sao?
Trương Nam nói :
- Thật thì không phải như vậy. Chỉ vì trước đây không có chuẩn bị kỹ, thủ hạ mang theo rất ít, hơn nữa các nhà đều không muốn liên thủ.
Văn Phi thở dài nói :
- Nói đi nói lại, mọi người đều vì mưu lợi cá nhân, không ai chân thành vì võ lâm tạo phúc.
Trương Nam tiếp lời :
- Đúng vậy, nếu như Lục huynh có dạ vì giang hồ mà ra tay, ta có một biện pháp.
Trương Nam thực ra là con người xấu xa tính toán, vì muốn tìm hiểu nhân vật nào đứng sau Văn Phi, nên mới hết lời khua môi múa mép. Lục Văn Phi kinh nghiệm giang hồ còn non kém, nghĩ sao làm vậy, nghĩ một lúc rồi nói :
- Quả như việc này có thể tạo phúc cho võ lâm, tại hạ sẽ hết sức giúp.
Trương Nam nén nỗi vui mừng nói :
- Tiểu huynh chỉ cần tuyên bố giữa quần hùng nói rằng bức mật đồ của Tuyết Sơn Mang Tẩu là giả, trong cổ lăng không hề có bảo tàng của Tấn vương, khuyên mọi người không nên đến đó, nếu được như vậy, ngay cả lòng tin của Hắc Long bang cũng bị dao động.
Lục Văn Phi lắc đầu :
- Việc này không thể nói càn, hơn nữa tại hạ là hàng hậu bối, tài sơ trí thiển không thể dựa vào lời nói hoang đường mà dối gạt đồng đạo võ lâm.
Trương Nam nói :
- Lục huynh không muốn gạt người thật là đúng lắm nhưng mà tình thế bức bách, chỉ có thể làm như thế mới khiến Hắc Long bang ra khỏi Hiên Viên miếu.
Lục Văn Phi vẫn lắc đầu :
- Việc này vẫn mười phần bất tiện. Hay là tiền bối hãy nghĩ cách khác chu toàn hơn.
Trương Nam cười cuồng ngạo đi về phía hiện trường cao giọng nói lớn :
- Tiểu đệ Xuyên Tây Trương môn lão ngũ hiện có một việc hệ trọng nói cùng võ lâm đồng đạo...
Hắn nội công thâm hậu nên tiếng nói vang vọng như xoáy vào màng nhĩ mọi người, hơn nữa trời đêm yên tĩnh, thanh âm càng chói tai hơn. Những người có mặt bốn bên hiện trường đều nghe rõ thanh âm chát chúa của Trương Nam, giật mình hướng về lão ta. Trương Nam lại nói lớn :
- Hiện giờ có đồ đệ của Kiếm Tổ Hồ Văn Chiêu đại hiệp tên gọi Lục Văn Phi vâng mệnh của Hồ đại hiệp chuyển cáo đến quần hùng nơi đây, bức mật đồ của Tuyết Sơn Mang Tẩu đó là giả.
Trương Nam quét mắt nhìn bốn phía thấy quần hùng lưu ý lắng nghe nên nói tiếp :
- Có người giả dối, ý muốn dùng mật đồ giả dẫn đến việc các phái tranh đoạt tàn sát lẫn nhau. Còn như đối với tòa cổ lăng đó mà nói có một màn đen tối, vô cùng độc hại che đậy bên trong, nếu người nào đi vào lăng mộ tất gặp cái chết...
Lục Văn Phi thấy Trương Nam không cần sự đồng ý của mình mà xuất ngôn bừa bãi, trong lòng vô cùng phẫn nộ vừa muốn lên tiếng phản bác, đột nhiên nhớ đến thanh âm kỳ quái nơi cổ lăng, thấy lời ông ta nói cũng có lý, trong cổ lăng quả nhiên mười phần dị kỳ.
Trương Nam lại cao giọng :
- Tiểu đệ cho rằng Hồ đại hiệp võ công cao cường từ lâu đã được đồng đạo võ lâm ngưỡng vọng, quyết không vô cớ nói ra những lời trên lừa gạt mọi người. Chư vị ở đây nếu còn nghi ngờ có thể cùng với tiểu đệ đi đến cổ lăng xem xét thì sẽ biết lời trên thật hay giả.
Chỉ nghe trong bóng đêm hàng loạt tiếng người đồng thanh nói :
- Những lời nói trên vô cùng hữu lý, bất luận mật đồ là thật, là giả, chúng ta cùng đi đến đó xem thử.
Trương Nam thấy người ở hiện trường đa số đã tin lời của mình, trong lòng hoan hỉ quay người nói với Trương Ngọc Phong :
- Đi, chúng ta đi đến cổ lăng xem sao?
Trương Ngọc Phong trố mắt hỏi :
- Đi cổ lăng thật sao?
Trương Nam “hừ” một tiếng :
- Đừng có nhiều lời.
Lục Văn Phi không nhịn được xen vào :
- Tại sao tiến bối vô cớ nói ra danh hiệu của gia sư, huống hồ...
Trương Nam có ý không nghe, phi thân về hướng núi. Lục Văn Phi phát cơn thịnh nộ không nhịn được “hừ” gằn một tiếng :
- Đây là đạo lý gì vậy?
Trương Ngọc Phong nhìn Văn Phi lạnh lùng :
- Gia thúc đã đề cử ngươi, ngươi đừng nên náo loạn.
Trương Nam không biết tính cách của Văn Phi, tưởng rằng Văn Phi nổi giận vì bị lừa gạt nên cố ý cảm khái nói :
- Nếu chẳng may bảo vật vào tay bọn người phi nhân ác độc, tất giang hồ sau này khó tránh khỏi kiếp nạn.
Nhìn thấy Văn Phi có vẻ như bị thuyết phục, hắn gấp rút tiếp :
- Hắc Long bang mấy năm gần đây áp bức giang hồ, hùng tâm trùng trùng, lần này đoạt được mật đồ, có khác nào hổ mọc thêm cánh, các phái ắt khó thoát khỏi áp lực nặng nề.
Lục Văn Phi lạnh lùng :
- Nói vậy là có dụng ý khác. Tại hạ không muốn nghe lời dối trá.
Lúc này, ở hiện trường bóng người loạn động, hầu hết đã chạy nhanh về dưới chân núi. Mục đích Văn Phi muốn biết bảo tàng cổ lăng là thật hay giả nên cũng chạy theo họ.
Trương Ngọc Phong không hiểu rõ dụng ý của Trương Nam nhưng cũng cho rằng hắn ta có mưu kế chi đây cho nên cũng chạy sau lưng hắn.
Văn Phi tính nhanh nhẹn, vừa tới chân núi đã thi triển thân pháp cực nhanh. Thân hình như gió cuốn phóng đi, Trương Ngọc Phong võ công còn kém, dùng hết sức cũng chỉ đuổi kịp phía sau Văn Phi. Vì nàng là nữ lưu công lực thua xa Văn Phi, chạy ước khoảng một tuần trà thì cảm thấy đã hết sức lực không nhịn được gọi lớn :
- Chậm một chút không được sao? Chạy nhanh như vậy để làm gì?
Văn Phi chậm bước nói :
- Nếu cô nương không thích chạy nhanh, có lẽ tự mình chậm chậm mà đi.
Trương Ngọc Phong lạnh lùng đáp :
- Ngươi đừng tự cao tự đại. Nếu như cùng chạy một lượt, ta chưa chắc đã thua ngươi.
Nói rồi hít một hơi chân khí như tên xẹt phi thân về phía trước.
Lục Văn Phi vẫn không tăng công lực, không chậm không nhanh chạy sau lưng nàng ta. Trương Ngọc Phong chạy nhanh một lát, bất giác chạy chậm lại, Văn Phi tuy lòng khẩn trương nhưng cũng không tranh đường chạy trước.
Ngọc Phong từ bé đã được yêu chiều quá mức nên đã trở nên một cô nương hách dịch kiêu kỳ, nhìn thấy Văn Phi không tranh đường chạy trước cũng không để ý đến mình vì vậy tức tối, cố ý càng đi càng chậm, cuối cùng nhởn nhơ như một khách nhàn du đang thưởng ngoạn cảnh đẹp, từng bước từng bước mà đi.
Lục Văn Phi mình mang mật đồ, từ sớm đã đoán ra bức đồ của Tuyết Sơn Mang Tẩu là giả cho nên trong lòng dường như không còn vội vã. Trương Ngọc Phong cố ý đi chậm cũng không gây sự chú ý cho Văn Phi, bởi vì Văn Phi chợt nghĩ đến một chương khẩu quyết mà nghĩa huynh Vương Tôn đã truyền cho, trong đó có nhiều chỗ phức tạp.
Trương Ngọc Phong nghĩ rằng Văn Phi nhất định sẽ lên tiếng nào ngờ chờ đã lâu mà chàng dường như chẳng quan tâm đến chuyện này, trong lòng không dằn được cơn nóng giận, gằn giọng nói :
- Tại sao ngươi chẳng một chút vội vàng, đi cứ như rùa bò thì chừng nào mới đến nơi kia chứ?
Lục Văn Phi ngửng đầu nhìn xem dùng ngón tay chỉ về phía trước nói :
- Dưới sườn núi, trước mặt kia là cổ lăng, ước khoảng nửa nén hương thì chúng ta tới nơi.
Chàng vừa dứt lời đã triển khai khinh công bay về phía trước, Trương Ngọc Phong vừa tức tối, vừa buồn cười nhưng vì sự tình thậm cấp nên dù mệt mỏi cũng phải vận công chạy nhanh về phía trước.
Hai người đến cổ lăng, tròn mắt nhìn xem không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Vốn là hiện tại phía trước cổ lăng, bóng gươm đao tua tủa. Chỉ thấy bốn bên cổ lăng, thậm chí dưới bóng cây ẩn nấp rất nhiều hắc y võ sĩ. Người nào muốn tiến gần đến tới cổ lăng đều bị đám võ sĩ ẩn nấp trong bóng tối dùng ám khí ngăn chặn lại.
Trương Nam mặt giận bừng bừng, đứng trên một tảng đá núi, cách lăng mộ khoảng chừng nửa lằn tên, nhìn thấy hai người loạng choạng đi tới giận dữ trừng mắt nhìn một cái rồi nói :
- Tại sao giờ này mới đến?
Trương Ngọc Phong dường như rất sợ vị thúc phụ này, cúi đầu không dám lên tiếng. Lục Văn Phi quan sát cổ lăng rồi hỏi :
- Đám người mai phục kia từ đâu đến vậy?
Trương Nam nói :
- Tất nhiên là người của Hắc Long bang.
Lục Văn Phi lộ vẻ lo lắng :
- Phân đàn của chúng không phải ở Hiên Viên miếu sao?
Trương Nam hừ một tiếng nói :
- Kế của hắn dùng là Minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, mọi người đều đã mắc lừa kế độc của hắn rồi.
Lục Văn Phi mỉm cười :
- Bọn họ tiến vào cổ lăng không phải điều lành đâu.
Trương Nam trong tâm kích động, hắn là người cực kỳ tâm cơ, nghe lời nói của Lục Văn Phi có nhiều ẩn ý, thoáng nghi ngờ chàng nhưng ngoài mặt tỏ vẻ như không có việc gì nói :
- Hắc Long bang nhân tài cực thịnh, Bang chủ Hạ Long Tường tinh thông kỳ học, Thổ Mộc kiến trúc, sẽ tính toán ra trong lăng mộ có mai phục cơ quan gì, chỉ sợ không có gì ngăn cản được Hắc Long bang.
Lục Văn Phi định nói rõ tiếng kêu kỳ dị phát ra từ cổ lăng, thình lình từ trong bóng tối bước nhanh ra một người chính là Kim Lăng Tạ gia Tạ Nhất Phi đối diện với Trương Nam nói :
- Lời Trương huynh nói vừa nãy đúng là sự thật sao?
Trương Nam chẳng nói chẳng rằng chỉ về lăng mộ :
- Hắc Long bang ngăn cản mọi người tiến vào, lẽ nào điều ta tính toán bất thành sao?
Tạ Nhất Phi cười nhăn nhó :
- Khắp nơi đều có ám khí, nếu như miễn cưỡng xâm nhập vào nhất định sẽ bị bọn họ tấn công. Tiểu đệ ân hận đã không mang theo nhiều thủ hạ.
Trương Nam tiếp lời :
- Tiểu đệ cũng giống như huynh.
Trương Nam ngẫm nghĩ một lát rồi nói :
- Trước mắt tình thế đã khẩn trương, nước xa khó cứu lửa gần, ý của tiểu đệ..
Tạ Nhất Phi cười nhạt :
- Tệ Trang và quý Phủ cũng còn có chút tình nghĩa, vì kể hôm nay chỉ còn cách dùng toàn lực mà đánh.
Trương Nam đột nhiên truyền âm nhập mật nói :
- Không lâu trước đây, Bạch Cốt giáo đã phát xuất tín hiệu khẩn cấp. Nếu có thể khiến họ cùng nhau gây nên trận chiến, chúng ta có thể thừa cơ hành sự.
Tạ Nhất Phi âm thầm gật đầu :
- Hồ Văn Chiêu lão quỷ có thể đến đây không?
Trương Nam cười :
- Đồ đệ đã đến đây rồi, lẽ nào sư phụ không đến?
Tạ Nhất Phi lại nói :
- Khi chúng ta tiến vào, nếu như làm cho chàng thiếu hiệp họ Lục kia chịu gia nhập phía chúng ta thì sợ gì lão quỷ đó không xuất viện.
Trương Nam nói :
- Cố nhiên khi lão quỷ gia nhập thì lực lượng tăng cường, vạn nhất chúng ta đoạt được bảo tàng hóa ra phải chia thêm phần cho người nữa ư?
Tạ Nhất Phi vốn không có thành tâm hợp tác, chỉ vì người của mình quá ít không thể không hợp tác với người để tranh đoạt bảo vật, khi Trương Nam đề cập đến Kiếm Tổ, trong lòng đã tính toán rồi, cảm thấy việc này tuy là khó xử, trái lại ở phương diện khác cũng tốt, lão chậm chạp nói :
- Lão quỷ tự coi mình thanh cao, đến lúc đó, chúng ta dùng lời gì để chiêu dụ lão?
Trương Nam nghĩ một lát rồi nói :
- Thế thì chỉ có cách này thôi.
Hai người họ dùng cách truyền âm nhập mật, Lục Văn Phi và Trương Ngọc Phong chỉ thấy miệng họ khẽ động đậy nhưng không biết họ nói những gì.
- Lúc này người giang hồ tụ tập rất đông, chỉ vì lực lượng hùng hậu của Hắc Long bang nên không ai dám xông lên.
Đột nhiên bay đến ba bóng người, vượt ngang qua Lục Văn Phi bay thẳng về phía cổ lăng, loáng mắt đã tiến vào bóng tối của cây. Võ sĩ Hắc Long bang không hề ra tay cản trở.
Trương Nam hừ một tiếng nói :
- Ba tên này chắc là nhân vật đầu não của Hắc Long bang.
Lục Văn Phi không nén được chen vào :
- Xem ra mọi người đều sợ Hắc Long bang.
Trương Nam và Tạ Nhất Phi có mối đồng cảm, mặt đỏ bừng bừng. Xuyên Tây Trương môn, Kim Lăng Tạ gia đều là thế gia võ học nổi tiếng giang hồ. Danh tiếng cao hơn Hắc Long bang. Lời nói của Lục Văn Phi không sợ đố kỵ, nghĩ sao nói vậy, khiến trong lòng hai người mười phần nộ khí, nhất thời nói chẳng nên lời.
Trương Ngọc Phong giận nói :
- Hắc Long bang là cái gì? Chúng lấy tư cách gì so sánh với Trương gia, Tạ gia chứ?
Lục Văn Phi không biết nhiều về tình thế giang hồ, chỉ dựa vào việc trước mắt mà bàn luận, cố nhận định lời nói của Trương Ngọc Phong rồi cười lạnh rồi không lên tiếng.
Trương Nam, Tạ Nhất Phi là kẻ xảo quyệt, nham hiểm, rõ ràng thấy chuyện trước mặt nhưng giả vờ không biết. Trương Ngọc Phong như lửa đổ thêm dầu, cười lạnh :
- Ngươi nói mọi người đều sợ Hắc Long bang, thế thì rõ là ngươi không sợ, tại sao không vào cổ lăng đi?
Lục Văn Phi cười nói :
- Đi thì đi. Bọn họ có muốn ăn thịt ta cũng không được.
Nói xong chàng đi nhanh về phía cổ lăng.
Trương Ngọc Phong không biết phải làm sao, trong lòng khẩn trương, cao giọng gọi :
- Ngươi một mình đi sao được, mau trở lại đây.
Trương Nam trừng mắt nói nhỏ :
- Đừng có nhiều chuyện.
Lục Văn Phi đi nhanh về phía trước, tai nghe Trương Ngọc Phong gọi to nhất thời tỉnh ngộ biết đi tiếp là không nên nhưng không muốn trở lại nên vẫn còn lưỡng lự. Đột nhiên, một trận âm thanh xé gió đi tới, hàng loạt mũi tên bắn về phía Lục Văn Phi.
Lục Văn Phi thuận tay rút kiếm khoa lên một đạo hào quang, tên rơi lả tả, chỉ nghe một thanh âm trầm trầm từ bóng đêm chuyển đến :
- Còn không lui mau, ngươi tìm cái chết à?
Lục Văn Phi nổi giận :
- Vị tất thấy được thần chết?
Thình lình, Văn Phi vươn người, cả người lẫn kiếm xông về phía trước ba, bốn trượng.
Một trận âm thanh vù vù xé gió nổi lên, một trận mưa bạc từ trên đầu phủ xuống. Lục Văn Phi lại vung kiếm bao quanh người, gạt ám khí leng keng rơi xuống đất. Lúc này chàng đã đến khu vực cấm của Hăc Long Bang. Tức thời, một tiếng hô lớn, ám khí vung lên rào rào như bầy ong bao vây lấy Văn Phi, bức bách chàng không thể triển khai kiếm pháp hộ thân nên phải lui lại mấy bước, không cách gì tiến lên được.
Trương Nam lặng nhìn Lục Văn Phi xông về phía trước, lúc này thấy chàng đang bị thất thế, tâm thần chấn động, mắt nhìn Tạ Nhất Phi nói :
- Tạ huynh, chúng ta cũng xông lên thôi.
Tạ Nhất Phi gật đầu, xòe tay rút cây Thiết Cốt phiến cùng Trương Nam sát cánh đi vào khu cấm địa của Hắc Long bang, còn Trương Ngọc Phong sau khi khıêυ khí©h Lục Văn Phi đi rồi, lòng không biết tại sao lại hồi hộp, bồn chồn không yên nên khi nghe lời nói của Trương Nam, vội nắm một nắm Mai Vũ kim mang khẩn trương đi phía sau của Trương Nam.
Lục Văn Phi dũng cảm xông về phía trước không chỉ ảnh hưởng đến Trương, Tạ hai người mà cũng gây phấn chấn cho quần hùng ở hiện trường lũ lượt xông vào cổ mộ.
Rồi tai nghe hàng loạt âm thanh giãy chết, làm chấn động cả một vùng sơn lâm. Thanh thế mười phần kinh người.
Trương Nam và Tạ Nhất Phi đi gần đến khu vực cấm. Trương Ngọc Phong hét to, song thủ nhất tề tung ra hai nắm Mai Vũ kim mang của Trương gia là một loại ám khí tàn độc trong võ lâm nên khi vô số ám khí xuất phát thì trong bóng tối hàng loạt tiếng kêu đau đớn vang lên.
Lục Văn Phi thừa cơ tình hình đang xao động, phóng lên phía trước còn cách cổ mộ không xa, Trương Ngọc Phong phi thân đến bên chàng hỏi :
- Ngươi có bị thương không?
- Đa tạ sự trợ lực của cô nương, tại hạ vô sự.
Lúc này quần hùng đã lũ lượt xông lên nhưng tạm thời phải dừng bước ở vòng dây ám khí.
Đột nhiên nghe những tiếng tập kích bí mật nổi lên. Trong bóng cây rậm rạp ở trên cao, hàng loạt đá núi từ bốn phía cổ lăng đều do người Hắc Long bang ẩn nấp nhất tề phát động như sao xa trên trời mà chụp xuống quần hùng.
Trong quần hùng lại nổi lên nhiều tiếng la đau đớn. Địch đang trong tối, ta ở ngoài sáng, tình thế cấp chí nguy.
Trương Nam nhìn thấy Lục Văn Phi và Trương Ngọc Phong chen vai xông lên, chỉ sợ có điều sơ xuất, lớn tiếng gọi :
- Mau tìm nơi ẩn nấp, không thể dùng dũng khí mà xông bừa lên được.
Lục Văn Phi lớn tiếng :
- Không thể được.
Trường kiếm trong tay chàng triển khai, phát ra nhiều luồng quang ảnh, nhất tề bao bọc thân người. Trương Ngọc Phong cũng là một tay võ kiếm, một tay kiếm bảo vệ thân, một tay liên tiếp tung ra ám khí.
Hai bên đánh nhau ước khoảng một khắc, thình lình trước lăng đưa lại tiếng sáo trúc. Ám khí trong bóng tối lập tức dừng lại, tiếp theo đó truyền đến một trận cười lớn :
- Thật khó gặp được tất cả anh hùng tụ tập nơi đây, vì cớ gì phải đánh nhau kẻ chết người sống. Chư vị mau dừng tay.
Lục Văn Phi đứng gần phía trước nhất đưa mắt nhìn xem, chỉ thấy một vị thư sinh trung niên trên dưới bốn mươi đang đứng trước tế đài.
Trương Ngọc Phong nói nhỏ :
- Hắn chính là Trịnh Trọng Hổ, Phó bang chủ Hắc Long bang.
Trương Nam và Tạ Nhất Phi bước lên vài bước cung tay thủ lễ nói :
- Trịnh phó bang chủ thân chinh giá lâm, hèn gì khắp nơi đều đồng tâm tuân phục.
Trịnh Trọng Hổ nhẹ cười lạt, lạnh lẽo nói :
- Nói hay, nói hay. Chư vị nhân trí đông đủ nơi đây, tất cả đều có tâm cưỡng đoạt bảo vật.
Trương Nam cười ha hả :
- Quý Bang đoạt mật đồ trong tay Tuyết Sơn Mang Tẩu, lẽ nào không nghĩ đến cướp đoạt bảo vật hay sao?
Trịnh Trọng Hổ cao giọng :
- Việc này tiểu đệ không phủ nhận nhưng Công Tôn Long là người tàn tật dưới sự uy hϊếp của chư vị, nếu tiểu đệ không đoạt lấy, lão cũng khó bề giữ được, huống hồ bản Giáo đã đồng ý nếu lấy được bảo tàng nhất định sẽ chia phần cho cha con lão.
Tạ Nhất Phi hừ một tiếng chen lời vào :
- Di vật của Tấn vương là vật vô chủ, bất cứ người nào có đủ sức đều có thể đoạt lấy. Quý Bang đã đoạt được mật đồ nhưng cũng không có quyền ngăn cản người khác vào trong cổ lăng.
Trịnh Trọng Hổ ngửa mặt cười lạnh :
- Lời Tạ huynh rất hữu lý nhưng trên giang hồ có một quy tắc bất di bất dịch nhị vị đã từng nghĩ đến chưa?
Tạ Nhất Phi nói :
- Tiểu đệ không biết Trịnh huynh ám chỉ điều gì?
Trịnh Trọng Hổ chậm rãi từng chữ, từng chữ nói :
- Nhược tử cường tồn, mạnh được yếu thua, kẻ sa cơ tất chẳng toàn mạng.
Trương Nam và Tạ Nhất Phi cùng lúc nổi giận, tuyệt không ngờ Trịnh Trọng Hổ nói ra những lời vô lý ương ngạnh như vậy nhưng mà hai người hiểu rõ trước mặt đơn thân cô thế, thủ hạ vẫn còn chưa đến, vạn nhất động thủ nhất định lầm lỡ, kế sách duy nhất có thể hành động là tìm cách kéo dài thời gian.
Nhưng mọi người đều hiểu rằng Hắc Long bang huy động toàn bang, hơn nữa dựa vào thiên thời, địa lợi nên họ tự tin chống lại liên thủ của quần hùng. Trịnh Trọng Hổ nhìn thấy Trương, Tạ hai nhà trầm ngâm không nói thì lên tiếng :
- Phía trong cổ lăng, bảo tàng có hay không chưa thể xác định. Đệ cho rằng không nên làm thương tổn tới hòa khí của đồng đạo. Nếu chư vị muốn phân cao thấp, người của Hắc Long bang sẵn sàng nghênh tiếp. Đệ chỉ dùng hai bàn tay không để nghênh đón cao chiêu của chư vị.
Mười năm trở lại đây, Hắc Long bang đã lập nên một lực lượng thần bí uy hϊếp giang hồ. Tuy thường có người của Hắc Long bang đi lại trên chốn giang hồ nhưng thực lực như thế nào không ai rõ. Nay Phó bang chủ Trịnh Trọng Hổ dáng dấp hòa nhã, tiêu sái, không ai biết rõ xuất thân và lai lịch của ông ta. Nghe nói họ Trịnh thân mang tuyệt kỹ chưa có ai được mục kích qua.
Đêm nay, đứng trước mặt Xuyên Tây Trương môn, Kim Lăng Tạ gia lẫn quần hùng thiên hạ dám ngang nhiên khiêu chiến thì đủ biết, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.
Trương Nam âm thầm nghĩ sau khi trận quyết đấu xảy ra, bất luận là thắng hay bại đều mất đi cơ hội tranh đoạt bảo vật cổ lăng. Tạ Nhất Phi cũng nghĩ như Trương Nam vì thế hai người đều đứng đó chờ xem đối phương hành động.
Quần hùng đang có mặt tại chốn hiện trường đều vì có Trương, Tạ hai phái võ học thế gia đang ở phía trước nên cũng không ai muốn ra tay, nhất thời nơi đây mười phần lặng lẽ.
Trịnh Trọng Hổ cười lạnh :
- Các vị đến đây khí thế hào hùng, hôm nay nếu chẳng ai cùng đệ chỉ giáo thì sau này ai còn bàn đến việc này, đệ thật chẳng bằng lòng.
Lục Văn Phi đến đây không có mục đích tranh đoạt, trước sau đứng một bên không hề lên tiếng. Mắt thấy trước sau quần hùng trước sự khiêu chiến của Trịnh Trọng Hổ đều trầm ngâm không nói, trong lòng bất mãn cực kỳ, nên bước ra ôm quyền nói :
- Võ lâm mạt học Lục Văn Phi kính thỉnh cao chiêu của Phó bang chủ.
Trịnh Trọng Hổ thấy ai cũng lấm lét có vẻ sợ sệt, không ai chịu ra tay trước, cảm thấy buồn cười. Chợt thấy trong đám đông đi ra một thiếu niên cường tráng, không khỏi lạ lùng, giương mắt quan sát tỉ mỉ. Chỉ thấy chàng dung mạo đường hoàng, gương mặt tuấn mỹ mà cương nghị trong lòng có chút cảm mến, mỉm cười nói :
- Lục huynh là đệ tử của môn phái nào?
- Gia sư không lập phái, xin đừng tra vấn.
Trịnh Trọng Hổ chợt tỉnh ngộ nói :
- Huynh chính là Lục thế huynh đã thay Hồ Văn Chiêu chuyển lời dặn dò đến quần hùng có phải không?
Lục Văn Phi nói :
- Không sai, nhưng gia sư không có nói những điều đó với tại hạ.
Trịnh Trọng Hổ cười ha hả :
- Thế thì thật quái lạ.
Lục Văn Phi tuy phủ nhận việc truyền ngôn của sư phụ nhưng cũng không muốn Trương Nam gặp chuyện khó xử nên chậm rãi nói :
- Nếu như quý Bang muốn vào cổ lăng thì phải đề phòng vài việc.
Trịnh Trọng Hổ hai mắt chăm chú nhìn chàng hỏi :
- Tại sao?
Lục Văn Phi nói :
- Tại hạ không nói lời hoang đường, tại hạ đã từng thấy trong cổ lăng có điều quái lạ.
Trịnh Trọng Hổ cười ha hả :
- Rất cám ơn.
Rồi nghiêm nét mặt nói :
- Lục huynh con người đảm lược, đệ mười phần bái phục. Chỉ là huynh không cầu mà đến, sao chịu khó thay người mà ra gánh vác?
Lục Văn Phi nghĩ thầm :
“Đúng rồi, thật ra trận chiến này là vô nghĩa”.
Rồi gật đầu nói :
- Lời Phó bang chủ vô cùng hữu lý, chỉ vì tại hạ có lời thì phải nói ra.