Chương 3: Hán đại cổ lăng
Tuyết Sơn Mang Tẩu bằng lòng mượn sức Hắc Long bang để đối phó với các phái, ai ngờ không cẩn thận để tin này tràn lan khắp nơi khiến bọn người này ra mặt tranh chấp, ông ta khó tranh biện, đành thở dài mà nói :
- Lão mù ta tự biết một tay khó vỗ thành tiếng thế thì chỉ cần lưu lại cho ta một phần thì hợp tác với ai cũng được.
Tạ Nhất Phi và Trương Nam bốn mắt nhìn nhau, cười thỏa mãn.
Lục Văn Phi đứng yên lặng một bên thấy Tuyết Sơn Mang Tẩu đã chịu hợp tác với người, trong lòng thấy khẩn trương bước lên một bước, lớn tiếng nói :
- Tiểu bối chẳng biết trước kia tiền bối ra sao nhưng nếu giờ chịu đi cùng bọn lang sói này e rằng lỡ mất việc.
Tuyết Sơn Mang Tẩu không biết tâm ý của Văn Phi chỉ nghĩ rằng chàng là kẻ cũng quan tâm đến bức mật đồ nên lạnh lùng nói :
- Tiểu huynh đệ cũng muốn chia phần hay sao?
Lục Văn Phi lắc đầu nói :
- Tại hạ không có ý như vậy. Công Tôn lão tiền bối nếu có thời gian, chúng ta tìm nơi khác để bàn tính.
Trương Nam vừa mới bị Văn Phi làm hỏng việc đã căm giận trong lòng, bây giờ có Tạ Nhất Phi ở đây, không sợ cha con Tuyết Sơn Mang Tẩu chạy trốn nên có ý gϊếŧ người. Hắn bước lên một bước đến trước mặt Văn Phi, giơ tay tung ra một chưởng.
Lục Văn Phi không phòng bị giật mình thối lui ba bước. Trương Nam “hừ” lớn một tiếng, hai tay nhất tề xuất chưởng. Tay phải đánh ở phía trước, tay trái chém mạnh xuống cổ tay Văn Phi nhanh như điện xẹt.
Văn Phi thất cơ, không kịp rút kiếm, tay trái đỡ chưởng trước mặt. Ngón trỏ tay phải cứng như sắt thép đâm váo cổ tay đối phương. Song chưởng chạm nhau nổ ra một tiếng lớn, Văn Phi thối lui năm bước, cảm thấy khí huyết nhộn nhạo trước l*иg ngực, lục phủ ngũ tạng chấn động.
Trương Nam lảo đảo một chút lại xông lên phía trước dùng toàn lực đưa hữu chưởng điểm vào l*иg ngực Văn Phi. Vân Nương đứng cạnh Tuyết Sơn Mang Tẩu luôn chăm chú theo dõi trận đấu của hai người, vừa thấy Văn Phi bị thương dưới chưởng của Trương Nam vội nói to :
- Không được đả thương hắn.
Lục Văn Phi tự biết công lực của mình không bằng đối phương nên đưa nhanh tay ra phía sau rút kiếm hoa lên, tạo thành một vòng kiếm như bông hoa lớn bảo vệ quanh người.
Trương Nam nhìn thấy kiếm hoa tua tủa, tai nghe Vân Nương la lớn, hắn vội dừng tay, phóng người ra ngoài rồi nói :
- Lão phu không phải là người câu nệ tiểu tiết, tha cho ngươi lần này.
Thật ra đối với chiêu kiếm Mai Khai Ngũ Phúc của Lục Văn Phi vừa rồi chàng đem ra sử dụng đã mười năm biệt tích giang hồ thật vô cùng ác hiểm, ông ta đã biết xuất xứ của chiêu kiếm này nên không lý gì phải rước thêm phiền hà. Trong lúc Trương Nam giao đấu cùng Văn Phi, Tuyết Sơn Mang Tẩu suy nghĩ thật nhanh, lão biết Hắc Long bang người nhiều thế mạnh, Dịch Hiểu Thiên hẹn lão đến đây, tuyệt đối không lỡ hẹn, cho nên đứng âm thầm một bên xem bọn họ đối địch để chờ xem biến đổi của sự tình.
Trương Nam một chưởng đả thương Lục Văn Phi tự thấy mình uy vũ vô cùng, bước dài đến bên Tuyết Sơn Mang Tẩu, mắt nhìn Tạ Nhất Phi nói :
- Công Tôn huynh nếu bằng lòng hợp tác, chúng ta nên tìm nơi thảo luận có được chăng?
Tạ Nhất Phi nói :
- Việc này không thể chậm trễ. Phía trước không xa có một tòa miếu hoang, chúng ta đến đó bàn luận.
Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :
- Ta đã nói rồi, mọi việc đều do hai vị an bày, xin mời Tạ huynh dẫn đường.
Lục Văn Phi thấy những lời chí tình của mình của mình mà Tuyết Sơn Mang Tẩu không thèm quan tâm đến, trong lòng thấy bối rối. Chỉ vì mình thân cô độc mã không cách chống đối lại hai tay cao thủ nên cũng đành đi theo họ, lại cảm thấy khí huyết rạo rực muốn tìm nơi điều thương nhưng không cam tâm bỏ qua chuyện này. Thật hết sức khó xử! Ngay lúc đó thấy Tuyết Sơn Mang Tẩu dừng chân lại nói :
- Không xong rồi! Chỉ sợ lão mù này sẽ gặp người của Hắc Long bang.
Trương Nam hỏi gấp :
- Làm sao mà gặp được?
Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :
- Dịch Hiểu Thiên hẹn ta đến đây gặp mặt, đến giờ vẫn chưa đến, điều đó chứng tỏ hắn ta đã có mưu kế khác.
Trương Nam tiếp lời :
- Người của Hắc Long bang rất đông, nếu như hắn thực sự không đến thì cũng phải cho người đến báo tin.
Tạ Nhất Phi đưa mắt nhìn xung quanh nói :
- Nói như thế trước khi trời sáng, chúng ta cần tìm cho ra tung tích Hắc Long bang, không thể để hắn lên núi trước.
Vừa lúc đó, có hai bóng người từ hai phía đi lại, thân pháp nhanh nhẹn, chớp mắt đã đến trước mặt, thì ra đó là hai trung niên tráng đinh. Tạ Nhất Phi dặn dò hai tên này, mỗi người đi một hướng để tìm hành tung của Hắc Long bang, trước khi trời tối phải về đây báo tin, hai tên tráng đinh “dạ” một tiếng quay người phi thân đi mất.
Lục Văn Phi nhìn tình hình trước mắt nghĩ thầm :
“Bọn họ chỉ đoán mò chứ chưa phát hiện điều gì, ta thừa dịp này tìm một nơi điều trị nội thương”.
Chủ ý đã định, lập tức quay người đi nhanh về phía trước ước khoảng ba, bốn dặm, nhìn thấy một sơn miếu cũ nằm trước một động nhỏ liền đi vào trong miếu. Chỉ thấy tơ nhện giăng đầy, bụi phủ mờ mịt khắp nơi. Có hai tượng thần ngồi trên cao. Trên tượng còn có hai mão rách đội trên đầu. Văn Phi ra phía sau tượng, ẩn mình trị thương. Văn Phi ngồi điều tức ước khoảng hai canh giờ, cảm thấy người khoan khoái, nội thương đã lành. Chàng mở mắt ra, nhảy khỏi bụt tượng. Thình lình từ ngoài miếu đi vào hai quái nhân, đầu đội mũ trắng, mình mặc áo trắng, lưng dắt dây thừng, nét mặt trắng bệch dường như không còn sắc máu.
Ở nơi thâm sơn cùng cốc, chốn miếu hoang lạnh lẽo lại xuất hiện hai quái nhân khiến cảnh vật càng âm u. Lục Văn Phi tuy là tay hảo hán cũng cảm thấy rợn người. Hai người này tuyệt nhiên không nói một lời mà chắc cũng chẳng có ý rời khỏi nơi này, khiến Lục Văn Phi đành núp lại sau lưng tượng thần.
Có tiếng chân người vọng đến, một hảo hán áo đen chợt từ ngoài cửa miếu bước vào. Quái nhân trong miếu vừa thấy người áo đen, cả hai cùng phóng chưởng đánh tới. Người áo đen võ công cũng chẳng vừa, “hừ” một tiếng đẩy một chưởng ra phía trước, thân mình chuyển động nhanh lẹ tránh sang một bên, nhưng mà thân hình chưa đυ.ng mặt đất thì luồng hàn phong đã đánh xuống đầu chỉ “ư” một tiếng mà rơi xuống đất giãy chết.
Quái nhân lật xác gã áo đen lên. Trong tay của gã rơi ra một vật. Quái nhân “ồ” lên kinh ngạc. Cả hai chạy quanh về hướng tây, thân pháp như quỷ khốc thần sầu, loáng mắt đã mất dạng.
Lục Văn Phi tung mình ra ngoài miếu, lắc đầu nghĩ thầm :
“Trên giang hồ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Hai tên như quỷ sống này không biết ở nơi nào?”
Lúc này trăng đã lên cao, cỏ khô khắp núi đều phủ một lớp sương dày.
Văn Phi nhớ đến chuyện Tuyết Sơn Mang Tẩu, chàng cũng vội đi về hướng Tây nam, ước chừng ba, bốn dặm. Xa xa nhìn thấy giữa một thảo nguyên có một tòa cổ mộ to lớn, bóng người trước mộ chập chờn dường như tập trung ở đây rất đông.
Lục Văn Phi nghĩ thầm :
“Không xong, bọn họ đã ra tay rồi”.
Thân hình chàng như tên bắn, tung người chạy nhanh vào thảo nguyên. Cách cổ mộ ước chừng vài trượng mới chậm lại, rồi từng bước từng bước đi tới. Văn Phi thấy tình thế trước mắt thì biết di vật của Tấn vương chắc đã xuất hiện. Dựa vào sức lực của mình, Văn Phi biết không thể ngăn quần hùng ra tay tranh đoạt.
Nhưng mà trong lòng không cam tâm nhìn quần hùng rơi vào quỷ kế của bọn tà ma. Lòng đầy mâu thuẫn mà tiến lần về phía cổ mộ, âm thầm quan sát những nhân vật ở hiện trường, cha con Tuyết Sơn Mang Tẩu đã đứng trước lăng mộ, bên cạnh Tuyết Sơn Mang Tẩu là Kim Lăng Tạ gia bảo Tạ Nhất Phi, Xuyên Tây Trương môn Truy Mệnh Diêm Vương Trương Nam, hãy còn có một võ sĩ giang hồ đầu đội mão lông chồn, áo lông đen mặt trắng, mày nhỏ, lưng mang binh khí đó là Ngọc Diện Thần Phán Dịch Hiểu Thiên đang đứng đối diện với Tạ Nhất Phi. Đôi bên dường như muốn ăn tươi nuốt sống nhau.
Tòa lăng mộ này rất cổ xưa, kiến trúc to lớn. Tuy đã trải qua nhiều năm tháng nhưng nhờ tu sửa thường xuyên nên vẫn còn nguy nga, đẹp đẽ. Xem ra người trong mộ khi còn sống rất được người ta tôn sùng. Lục Văn Phi nhanh nhẹn chạy đến. Nhất thời tuy không hiểu rõ dụng ý của những người đến lăng mộ này nhưng trông thần thái của bọn họ có thể thấy được sự việc đã phát sinh nghiêm trọng. Vân Nương nhìn thấy Lục Văn Phi đến đây, thình lình nàng đến bên chàng hỏi :
- Mi là con người thật kỳ quái, tại sao cứ theo cha con ta như bóng ma?
Lục Văn Phi nói :
- Có rất nhiều người tại sao cô ngương không hỏi mà lại hỏi ta?
Vân Nương thần thái khẩn trương nhìn quanh bốn phía hạ giọng nói :
- Ngươi xem tình hình trước mắt cũng đủ hiểu, sớm muộn cũng không tránh khỏi một trận kịch chiến.
Lục Văn Phi nói :
- Điều này tại hạ hiểu rõ.
Vân Nương nói :
- Ngươi đuổi theo cha con ta, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi có lực lượng nào làm hậu thuẫn không?
Vân Nương cơ trí tuyệt luân, nghĩ tới lời thiếu niên trách mắng cha mình hồi trưa biết người này ắt có lai lịch, có lẽ là đồ đệ của một vị đại hiệp giang hồ nên định lợi dụng Văn Phi làm cánh tay đắc lực cho mình.
Lục Văn Phi lắc đầu nói :
- Đối với việc đã phát sinh trước mắt, tại hạ dường như không biết chút gì, chỉ đoán là việc này phải mười phần trọng yếu. Việc trọng đại như vậy, tại sao lệnh tôn khinh ngôn mà hợp tác với người?
Văn Phi là người chưa từng trải nên nào biết được tâm địa của kẻ giang hồ thật là độc ác, vì hoài nghi Tuyết Sơn Mang Tẩu là người đang giữ một mảnh của bức mật đồ lại cam lòng hợp tác với bọn người không tốt nên lòng chàng bất mãn vô cùng.
Vân Nương nghe lời nói của Văn Phi sinh lòng cảm động. Nàng từ lâu theo phụ thân vào chốn giang hồ gặp kẻ xấu rất nhiều, nay gặp thanh niên này rõ là người chính phái nên thở dài nói :
- Phụ tử tiểu nữ định cư nơi sơn dã ý muốn lui khỏi giang hồ, vô ý rơi vào mưu kế của người, thực sự chúng tôi đều vô cùng khó nói.
Lục Văn Phi nói :
- Lệnh tôn không muốn tái xuất giang hồ, tại sao lại vào nơi hoang dã, ngày nay lại ước hẹn nhiều người đến cổ mộ này là vì cớ gì?
Vân Nương thình lình nghiêm sắc mặt lạnh lùng nói :
- Tốt nhất ngươi đừng quan tâm đến chuyện người khác mới mong bảo toàn tính mạng.
Lục Văn Phi cười lạnh nói :
- Người ta sớm muộn cũng không tránh khỏi cái chết, từ lâu tại hạ không xem sống chết là điều quan trọng.
Ánh mắt của chàng nhìn về Tuyết Sơn Mang Tẩu khẩn trương nói :
- Người ta ở đời lấy tín nghĩa làm trọng. Người mà thấy lợi quên nghĩa dù sống trăm tuổi cũng chỉ như một lão già vô dụng.
Tuyết Sơn Mang Tẩu tuy mắt đã mù nhưng thính lực vô cùng nhạy bén, Vân Nương và Lục Văn Phi tuy nói nhỏ với nhau nhưng ông ta nghe rất rõ ràng. Đột nhiên, chấn động trong lòng dường như có sức nặng ngàn cân đè lên l*иg ngực.
Ông vội cất bước đến bên Văn Phi nói :
- Tiểu ca nhi ngươi vừa nói gì?
Lục Văn Phi nói :
- Tại hạ kích động trong lòng buột miệng mà nói. Xin tiền bối lượng thứ.
Tuyết Sơn Mang Tẩu trầm giọng “hừ” một tiếng :
- Vân Nương, con qua đây. Những kẻ ngông cuồng như hắn, bận tâm làm gì?
Vân Nương cúi đầu đi về đứng cạnh Tuyết Sơn Mang Tẩu.
Quần hùng đều tập trung chú ý đến hành động của đối phương. Chỉ nghe Trương Nam nói với Tạ Nhất Phi :
- Nơi này còn phải giữ gìn chờ đợi bao lâu nữa?
Tạ Nhất Phi cũng biết, bây giờ mỗi khắc thời gian là một tấc vàng nhưng ông ta vốn người thâm trầm, tuy biết trước mắt mình liên thủ với Trương Nam còn có lực lượng của cha con Tuyết Sơn Mang Tẩu, đối phó Hắc Long bang, tự thấy có thể chiến thắng nhưng Trương Nam mang theo Trương Ngọc Phong, cha con Tuyết Sơn Mang Tẩu ai cũng có hai người, chỉ riêng mình đơn thân cô thế, nếu đi vào lăng mộ thuận lợi thì cũng khó chiếm phần tiện nghi cho nên còn đứng tần ngần mong kéo dài thời gian.
Nhìn thấy Trương Nam không còn nhẫn nại được nữa, trong lòng thoáng nghĩ thấp giọng nói :
- Bây giờ nếu động thủ với bọn Hắc Long bang lúc này thì những người đang đứng chung quanh thừa cơ chúng ta mệt mỏi mà hành động thì làm sao ứng phó?
Trương Nam cũng là tay lão luyện giang hồ, cơ mưu cũng chẳng thua gì đối phương đã sớm nhìn ra tâm địa của Nhất Phi, liền nói :
- Giờ đây thời cơ đã đến, nếu đợi bọn Hắc Long bang đến đây thật là bất tiện. Ý của tiểu đệ không cần chờ nữa. Tạ huynh nếu không an tâm những người đứng quanh đây, Mai Vũ kim mang của đệ cũng đủ đối phó toàn cục.
Tạ Nhất Phi lộ vẻ khó xử, ngẩng đầu nhìn Tuyết Sơn Mang Tẩu hỏi :
- Công Tôn huynh, huynh là người chủ trì toàn cục, bây giờ chúng ta sẽ làm sao?
Tuyết Sơn Mang Tẩu chớp cặp mắt trắng dã :
- Nghe nói Bạch Cốt giáo Kỳ Liên song thi cũng đã đến Thái Hành, chúng ta không thể không đề phòng.
- Công Tôn huynh nói chí phải, thừa lúc bọn họ còn chưa đến chúng ta càng nhanh càng tốt.
Trương Nam thừa biết Tuyết Sơn Mang Tẩu đang muốn kéo dài thời gian cố ý nói quanh co, hắn không muốn hai người nói nữa mới lẹ làng đi vào cổ mộ. Trong suy tính của Trương Nam, chỉ cần một người đi vào cổ mộ thì Hắc Long bang sẽ ra tay ngăn cản. Lúc đó, nếu Tuyết Sơn Mang Tẩu và Tạ Nhất Phi không biểu lộ thành ý hợp tác thì sẽ tách rời khỏi nhóm này, nghĩ vậy hắn càng bước mau hơn về phía cổ mộ.
Nhưng sự việc thật ra ngoài liệu định, Dịch Hiểu Thiên ngay cả ánh mắt cũng chẳng thèm để ý đến Trương Nam. Dịch Hiểu Thiên vốn là người xảo quyệt đã sớm nhìn thấy sự liên minh của đối phương đang đứng trên bờ chia rẽ nên lão án binh bất động.
Trương Nam bước mấy bước, còn cách cổ mộ không xa, đột nhiên dừng chân nghĩ thầm :
“Tấn vương tài hoa tuyệt thế, nếu như chôn bảo vật trong lăng mộ này tất nhiên phải bố trí cơ quan để ngăn chặn kẻ xâm nhập vào, mình vào lúc này thật là mạo hiểm”.
Nghĩ xong hắn không đi vào phía trước nữa mà quay đầu lại nhìn Tạ Nhất Phi.
Tạ Nhất Phi truyền âm nhập mật nói :
- Trương huynh vào trong cẩn thận xem xét, tiểu đệ sẽ trông chừng cho huynh.
Trương Ngọc Phong tay cầm một nắm Mai Vũ kim mang bước gấp hai bước ra sau Trương Nam để bảo vệ. Trương Nam chợt nghĩ ra một việc, cười lạnh một tiếng, quay người bước đi nhanh đến trước Tuyết Sơn Mang Tẩu :
- Công Tôn lão huynh cho đệ mượn bức mật đồ xem thử.
Tuyết Sơn Mang Tẩu lấy ra từ trong ngực áo một miếng da thuộc. Trương Nam xòe tay đón lấy, Tuyết Sơn Mang Tẩu thu tay về nói :
- Hãy khoan, chẳng phải lão mù này không tín nhiệm Trương huynh nhưng việc này phải có Tạ huynh chứng kiến mới được.
Tạ Nhất Phi nói :
- Tấn vương đã bố trí ngũ hành sinh khắc cơ quan. Tại hạ đã học qua Thổ Mộc kiến trúc, nếu như bảo vật chôn giấu trong cổ mộ này thì tất nhiên đã bố trí cơ quan cực kỳ lợi hại. Chúng ta phải vô cùng cẩn thận.
Trương Nam tiếp lời :
- Đúng rồi, nếu tiến bừa vào giống như kẻ mù cưỡi ngựa thì chỉ đem bán mạng mà thôi.
Tuyết Sơn Mang Tẩu lạnh lùng nói :
- Tạ huynh nếu đồng ý giao bức mật đồ cho Trương gia, lão mù này không có gì phải nói nhưng Trương gia chưa từng biết qua Thổ Mộc kiến trúc, chỉ sợ nhìn xem mà chẳng hiểu gì. Theo ta.
Thình lình, chớp một bóng người, Dịch Hiểu Thiên xông đến, đưa tay cướp lấy miếng da. Nãy giờ, lão đứng yên chờ đợi phát động, thật tình động tác của ông ta quá sức nhanh nhẹn.
Tuyết Sơn Mang Tẩu nghe tiếng gió, gậy trúc cất lên quét một vòng sáng xanh, phòng bị toàn thân, thân hình như điện bước ra xa năm thước.
Dịch Hiểu Thiên chộp vào khoảng không, xoay người nhanh nhẹn chụp tay Tuyết Sơn Mang Tẩu.
Tạ Nhất Phi la lớn một tiếng, giơ chưởng đánh mạnh vào lưng Dịch Hiểu Thiên. Trương Nam cười lạnh, đột nhiên vung tay chụp vào mặt Dịch Hiểu Thiên.
Bốn bề nhất tề động thủ, nói thì chậm nhưng thật ra sự việc xảy ra rất nhanh. Khai Bi chưởng của Tạ gia, Nhϊếp Qui chưởng của Trương môn đều là tuyệt chiêu cực độc trên chốn giang hồ. Dịch Hiểu Thiên chuyển động tay vung trảo đánh ngược về phía sau đỡ chưởng của Tạ Nhất Phi đồng thời mượn thế phi thân tránh Nhϊếp Quy chưởng của Trương Nam.
Tuyết Sơn Mang Tẩu tính toán thật sâu xa, dùng bức mật đồ khơi động quần hùng khai chiến. Quả nhiên, Dịch Hiểu Thiên đã ra tay động thủ thật hợp ý liệu. Tuyết Sơn Mang Tẩu vốn là người hiểu biết thâm sâu, không để sơ xuất nên giả vờ lớn tiếng hỏi :
- Vị bằng hữu nào đã chiếu cố lão mù này?
Tạ Nhất Phi cười “ha hả” nói :
- Điều này không cần phải hỏi, đương nhiên là Dịch đương gia.
Dịch Hiểu Thiên vận công lực, lãnh đạm nói :
- Nhị vị vô cớ tập kích tiểu đệ, phải chăng có ý muốn gây hấn với Hắc Long bang?
Trương Nam cười lạnh tiếp lời :
- Dịch huynh hiểu rõ Công Tôn huynh cùng đi một đường với đệ, sao còn thừa cơ xuất thủ cướp đoạt. Thì ra trong mắt Dịch huynh không còn có Xuyên Tây Trương môn ta sao?
Dịch Hiểu Thiên hất mặt nói :
- Vốn là Công Tôn huynh có ước hẹn với tiểu đệ, hôm nay lão xuất ngôn phản ngữ cùng hợp tác với các huynh, tiểu đệ cảm thấy khó hiểu muốn hỏi lão cho rõ ràng.
Tạ Nhất Phi cười lạt :
- Hay lắm, hay lắm. Tâm ý của nhị vị cũng giống nhau. Có câu “Tư Mã Chiêu chi tâm, lộ nhân lai trí”. Tâm của Tư Mã Chiêu, người đi đường ai cũng biết.
Trương Nam “hừ” một tiếng :
- Dịch huynh đã tự nhận hợp tác với Công Tôn huynh là điều giả dối, đủ để chứng minh Công Tôn huynh không làm điểu gì sai trái.
Dịch Hiểu Thiên trầm mặt :
- Di vật của Tấn vương, ngoài Công Tôn Long ra, ai ai cũng đều muốn đoạt lấy.
Tạ Nhất Phi nói :
- Không sai. Vật vô chủ tự nhiên ai cũng muốn đoạt lấy nhưng mà bức mật đồ đang ở trong tay của Công Tôn huynh thế thì không cần phải tranh luận nữa.
Dịch Hiểu Thiên lạnh lùng nói :
- Trừ phi Công Tôn huynh là hậu nhân kế thừa của Tấn vương.
Tạ Nhất Phi nói :
- Tấn vương vốn là hoạn quan dĩ nhiên chẳng có con kế tự.
Dịch Hiểu Thiên “hừ” một tiếng :
- Ta không cần biết các người nói gì. Công Tôn Long không được vào lấy bảo vật trong lăng mộ.
Trương Nam cười lạt :
- Theo cách nói của Dịch đương gia chỉ có Hắc Long bang mới được quyền lấy sao?
Dịch Hiểu Thiên biến sắc nói :
- Tiểu đệ nói lại cho rõ. Bảo vật trong lăng mộ ai cũng có thể lấy được, Hắc Long bang không có ý độc chiếm.
Trương Nam cười lạnh :
- Trước mắt không có người ngăn được Dịch huynh vào trong, Dịch huynh có thể dẫn thuộc hạ vào lăng mà lấy bảo vật.
Chủ ý của Dịch Hiểu Thiên là cầm chân của Trương Nam chờ cho lực lượng của mình đến đông đủ nên mới nói lời châm chọc.
Mang Tẩu nhìn thấy quần hùng trúng kế của mình nhưng lại không có ý động thủ bây giờ, trong lòng thất vọng nên mở miệng nói :
- Trương ngũ gia đã trễ rồi, huynh có thể đi vào.
Trương Nam nghĩ thầm: “Không cần biết thế nào, ta phải chiếm bức mật đồ trước đã”.
Thế là hắn đến gần Tuyết Sơn Mang Tẩu nói :
- Tiểu đệ đã nói vào trong xem xét nhất định sẽ vào.
Tuyết Sơn Mang Tẩu đưa tay vào ngực áo lại lấy bức mật đồ đưa ra.
Lúc này một bóng người từ sau lăng mộ đột ngột xuất hiện, phi thân thẳng về phía Tuyết Sơn Mang Tẩu đưa tay cướp lấy bức mật đồ còn tay kia vung chưởng thừa thế tấn công Tuyết Sơn Mang Tẩu. Tuyết Sơn Mang Tẩu nộ khí hừ lên một tiếng, gậy trúc vung lên, đầu gậy đánh lại người mới tới nhưng thân pháp hắn nhanh như gió, mật đồ nắm chặt trong tay đã uốn người bay lên không, hai chân đạp không khí mà đi như rồng uốn khúc xẹt về phía sau lăng mộ.
Trước tình hình đột biến như vậy, Tạ Nhất Phi, Trương Nam đồng thanh la lớn, từng người rượt theo nhưng lúc ấy nghe Dịch Hiểu Thiên la lên một tiếng :
- Đứng lại!
Cùng lúc với tiếng quát, song chưởng nhất tề tung ra, một chụp vào vai Tạ Nhất Phi, một tấn công vào vai của Trương Nam. Từ lâu Dịch Hiểu Thiên đã thành danh, chiêu thế xuất ra vừa nhanh vừa hiểm.
Trương Nam và Tạ Nhất Phi vừa giơ song chưởng ra đỡ lấy đã thấy chưởng lực của Dịch Hiểu Thiên đến nơi, sức nặng ngàn cân đè lên hai người. Đây là thế sát thủ buộc hai người tách rời ra rồi hạ thân xuống.
Thời gian hai người chạy rượt rồi đánh nhau đã đủ để người bí mật biến mất.
Trương Nam giận dữ hỏi :
- Dịch huynh có ý gì?
Dịch Hiểu Thiên cười lạt :
- Nhị vị ngăn cản tiểu đệ trước, tiểu đệ tự nhiên cũng có thể ngăn cản nhị vị.
Tạ Nhất Phi “hừ” một tiếng :
- Xem ra Dịch huynh sớm có diệu kế.
Dịch Hiểu Thiên cười :
- Không dám. Tiểu đệ đã nói qua rồi. Người nào cũng có thể chiếm được bảo tàng của Tấn vương.
Tạ Nhất Phi nổi giận, vận công vào song chưởng định xuất chiêu. Trương Ngọc Phong ngầm nắm một nắm Mai Vũ kim mang từ từ tiến về phía trước.
Dịch Hiểu Thiên cười lạnh, rút từ trong áo ra một cây Thiết Cốt phiến, người của Hắc Long bang có mặt hôm nay đều là tay cao thủ, vừa nhìn thấy đối phương đôi bên gườm gườm động thủ, đã nhanh nhẹn bao vây chung quanh tạo thành hình cánh quạt.
Trương Nam thầm nghĩ :
“Mật đồ đã bị người ta đoạt rồi, bây giờ dù có đánh một trận với Hắc Long bang cũng chẳng còn ý nghĩa”.
Trương Nam là người xem xét thấu đáo, lúc này dịu sắc mặt xuống nói với Tạ Nhất Phi :
- Mật đồ đã bị đoạt rồi, chúng ta có đánh với bọn họ cũng nào có ích chi. Trước mắt phải tìm kiếm bức mật đồ là cần thiết. Đi thôi.
Tạ Nhất Phi nhìn quét qua Dịch Hiểu Thiên một cách lạnh lùng :
- Tối nay tiểu đệ không được tiếp chiêu với huynh, hẹn lần sau tái ngộ.
Dịch Hiểu Thiên không muốn vô cớ gây nên một trận kịch chiến nên cười lạt nói :
- Nói hay, nhị vị nếu có nhã hứng tiểu đệ xin đợi thọ giáo bất cứ lúc nào.
Tạ Nhất Phi và Trương Nam không thèm quan tâm đến kẻ tật nguyền Tuyết Sơn Mang Tẩu, đem theo Trương Ngọc Phong quay người chạy nhanh vào rừng thông phía sau lăng mộ.
Dịch Hiểu Thiên cười lạnh một hồi, lãnh đạo thuộc hạ rút lui từ từ. Quần hùng nhốn nháo bốn phía, một phần truy đuổi kẻ cướp mật đồ, phần khác tự thấy võ công còn yếu kém cũng tản đi.
Thoáng mắt, trước cổ mộ chỉ còn lại cha con Tuyết Sơn Mang Tẩu.
Lục Văn Phi từ trước đến nay xem Tuyết Sơn Mang Tẩu là một người hồ đồ nên chẳng còn hảo cảm, chàng lạnh lùng nhìn lão một cái, chỉ cảm thấy lão ta vô cùng phức tạp, dường như lão không có một chút khí chất của người quân tử, chàng càng nhìn lão với ánh mắt lạnh lùng hơn, trong lòng mang nỗi hoài nghi chưa được giải tỏa nên đứng lại để xem diễn biến. Xem chừng Tuyết Sơn Mang Tẩu bị thương.
Nghĩ tới kẻ đến đột ngột cướp đi bức mật đồ của Tuyết Sơn Mang Tẩu, Văn Phi bất giác nổi lòng thù hận, cười lên một tiếng, vươn người rút kiếm bước lên vài bước. Văn Phi chỉ cách Tuyết Sơn Mang Tẩu trong gang tấc. Vân Nương thấy vậy lật đật chạy ra đứng chắn trước Tuyết Sơn Mang Tẩu để bảo vệ và la lớn :
- Ngươi muốn làm gì?
Lục Văn Phi biết cô ta ngộ nhận, thu kiếm lại nói :
- Tại hạ chỉ muốn giúp lão một tay kiếm lại bức mật đồ.
Vân Nương cười nhạt :
- Cám ơn lòng tốt của ngươi, nếu ngươi đuổi kịp thì làm được gì?
Trong nhất thời bị kích động vì kẻ cướp mật đồ, muốn chạy theo lấy lại, giờ đã bình tĩnh lại nghe Vân Nương nói, tự biết mình võ công kém cỏi, ngay cả Tuyết Sơn Mang Tẩu còn không làm gì được, nếu mình đuổi kịp cũng không có ích gì. Nghe Vân Nương châm chọc, bất giác đỏ mặt, dừng chân đứng lại không nói nên lời.
Văn Phi thấy quần hùng đã lần lượt đi hết chợt như tỉnh giấc mộng, quay người cất bước.
Ngay lúc này....