Chờ thể lực khôi phục lại được một ít, bỏ qua đau đớn từ hậu huyệt truyền lại, Lâm Lẫm nhìn xung quanh tìm một cành cây làm gậy chống. Lâm Lẫm đi rất cẩn thận, cố gắng không chạm vào lùm cây nào, cũng không để lại dấu chân. Bởi vì điều này nên tốc độ hắn rất chậm, nhưng hắn không nghĩ bị Tê tìm được.
Quá trưa, mặt trời liền rất nhanh biến mất, Lâm Lẫm có chút luống cuống, nếu không tìm được nơi nào nghỉ tạm, hắn sẽ phải qua đêm ở trong rừng, quả thật rất nguy hiểm.
Đột nhiên, Lâm Lẫm dừng bước, nghiêng tai lắng nghe, trừ bỏ tiếng xào xạt của cây cối, tiếng động vật gầm gừ ở xa, Lâm Lẫm nhớ lại lời nói của Tê, liền cẩn thận hơn rất nhiều, hắn bắt đầu chạy theo hướng ngược lại. Dã thú dường như phát hiện con mồi đang muốn chạy trốn, không còn chậm chạp nữa, liền hăng hái tăng tốc.
Lâm Lẫm dùng hết toàn lực, nhưng khi hắn quay đầu hình ảnh mãnh thú đã có thể thấy được rõ ràng, tương tự như loài báo, còn to hơn cả người, vừa chạy vừa phát ra từng trận gầm rít. Lâm Lẫm hoảng sợ đến mức không nhìn đường, nên không phát hiện ra những cây cao càng ngày càng thưa thớt, trên mặt đất chỉ còn lại cây bụi cùng thảm thực vật xanh biếc. Bất ngờ, tiếng gào của dã thú đã biến mất, Lâm Lẫm khom người thở dốc, an toàn rồi!
Cho đến khi hắn đứng thẳng dậy liền không khỏi phát ra một tiếng kêu kinh ngạc, phía trước giống như một thiên đường biệt lập, khắp nơi là dây leo và hoa dại, khi gió thổi qua làm những bông hoa bay lên, khiến tâm hồn vui tươi thanh thản.
Lâm Lẫm không hề thiếu cảnh giác, sự xuất hiện đột ngột của vườn hoa xinh đẹp ở tại nơi này thật sự là không hợp lý, huống chi hẻm núi này theo lời Tê nói thì ngay cả bọn họ cũng không dễ dàng đi vào. Hắn thật cẩn thận cầm chặt cành cây trong tay, cân nhắc xem nên quay lại rừng hay đi về phía trước, đằng sau là dã thú to lớn, phía trước lại là những thứ chưa biết. Có lẽ là quá mệt mỏi, Lâm Lẫm không muốn lại bị dã thú truy đuổi, hắn bắt đầu thử thăm dò đi về phía trước. Lúc đầu hắn rất thận trọng, gần như mỗi bước đi đều để ý đến mặt đất và bốn phía xung quanh cùng cả trăm mét phía sau, gió nhẹ thổi trên mặt như chế nhạo sự đa nghi, thổi bay tóc hắn.
Lại đi thêm một trăm mét, Lâm Lẫm vuốt lại tóc bị gió làm rối tung, mở to hai mắt, giờ phút này hắn mới phát hiện mình không đứng trên đất bằng mà là đang ở trên sườn núi, phía dưới là một bình nguyên rộng lớn tràn ngập các sắc hoa, nhụy hoa no đủ, theo gió đung đưa. Điều đầu tiên Lâm Lẫm nghĩ đến chính là mật hoa, chẳng có cách nào khác, hắn đang đói. Chẳng qua cũng chỉ là suy nghĩ, hắn sẽ không dễ dàng ăn những thứ kia, trừ khi xác định được chúng đối với cơ thể là vô hại.
Phía sau bình nguyên là rừng rậm, cả khu rừng sâu như bị một bình nguyên nở đầy hoa ngăn cách. Lâm Lẫm sau khi suy nghĩ cẩn thận liền quyết định không nên tùy tiện đi tới, muốn qua vườn hoa phải dùng ít nhất nửa ngày, hắn hiện tại lại đang đói và mệt. Xoay người trở lại nơi khi nãy mình vừa tiến vào, Lâm Lẫm ở xung quanh dùng những thanh gỗ tạo ra những cái bẫy đơn giản. Không gây được nguy hiểm, nhưng nếu có động vật hoặc “Người” dẫm trúng, ít nhất có thể kéo dài thêm thời gian.
Ban đêm rất lạnh, tuy rằng không có gió, nhưng so với nhiệt độ bình thường vẫn thấp hơn, mất đi quần áo giữ ấm, chỉ mặc duy nhất cái áo Tê đưa cho, Lâm Lẫm đem thân thể cuộn lại như con tôm, hai tay không ngừng xoa vào nhau. Đánh gỗ lấy lửa là phương thức khiến người xưa có lửa, nhưng Lâm Lẫm cũng biết, vì bọn hắn từng được huấn luyện viên dạy các kỹ năng sinh tồn ở những hành tinh hoang vu. Nhưng ánh lửa có thể nhìn thấy được từ rất xa, có lẽ sẽ đưa Tê tới, hắn cũng không tin Tê đã chết đuối ở giữa sông.
Tới nửa đêm, ngay cả động tác đơn giản như hà hơi vào lòng bàn tay cũng không làm được, hắn sợ rằng một khi mở miệng, cổ họng sẽ bị đông lại. Nếu cứ như vậy, còn chưa bị Tê phát hiện hay dã thú xông vào ăn thịt, thì hắn đã bị đông chết.
Lâm Lẫm cố gắng ngồi dậy, tìm một thanh gỗ nhỏ còn khô ráo đặt ở đầu một khối gỗ khác, lấy tay dùng sức xoay, cố gắng ma xát chúng, thật lâu sau, khi Lâm Lẫm nghĩ đến hắn đã thất bại, chợt có tiếng tanh tách, đầu thanh gỗ bén lửa. Lâm Lẫm mừng rỡ ôm lấy một đống lá khô được chuẩn bị trước vun vào, chờ cho ngọn lửa ổn định, hắn mới an tâm ngồi xuống sưởi ấm, đợi cho bàn tay cứng ngắc trở nên ấm áp, Lâm Lẫm lúc này mới phát hiện lòng bàn tay bị cào xước, loang lổ máu. Đau đớn sau huyệt cũng chậm rãi quay về, nhưng đây là chuyện tốt, nó chứng minh cảm giác đã khôi phục.
Bó củi bùng cháy phát ra tiếng tanh tách, bỗng nhiên chen vào vài tiếng cành khô bị dẫm gãy. Lâm Lẫm cảnh giác rút ra một thanh gỗ thô lớn cầm ở trong tay, đợi một lát, cũng không thấy động tĩnh nào, để an tâm, Lâm Lẫm bước từng bước một tiến về nơi phát ra tiếng động để xem nó là cái gì.
Ra là một con thỏ! Lâm Lẫm thở hắt ra, nhặt trong bẫy lên con mồi đã bị mảnh gỗ xuyên qua, thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn, bỗng nhiên lại có đồ ăn mang đến tận cửa.
Quay lại bên đống lửa, bẻ gẫy một cành cây nhỏ để tạo ra một đầu nhọn, mổ bụng con mồi, bỏ nội tạng ra, lại lấy bùn ướt dưới gốc cây to trét lên da con thỏ, sau đó Lâm Lẫm mới để xâu thịt thỏ lên giá gỗ để nướng. Tuy rằng ngay cả những gia vị cơ bản nhất đều không có, nhưng hương vị của thịt khi sắp chín tỏa ra, vẫn khiến Lâm Lẫm nuốt nước miếng vì thèm.
Ăn được một nửa liền no, vì bảo quản đồ ăn, hắn đem chỗ thịt chưa bóc lớp vỏ bùn ra dùng lá cây sạch bao lại, lúc này Lâm Lẫm không khỏi oán trách quần áo mà mình đang mặc trên người, thực giống áo ngủ, thùng thình lại dán chặt lên người, ngay cả một cái túi đều không có, không ấm áp cũng chẳng thuận tiện gì cả. Quăng vào đống lửa vài thanh gỗ, Lâm Lẫm hai tay ôm đầu gối ngủ gật.
Trong rừng cách đó không xa lắm, một đôi mắt tím thăm thẳm bình tĩnh nhìn chăm chú về hướng đống lửa, bốn phía dưới chân là thi thể động vật bị xé nát. Tê trừng mắt nhìn, chính mình trước kia đã nói rõ, nơi này cực kỳ nguy hiểm, vì cái gì hắn vẫn muốn chạy trốn, chẳng lẽ hắn không sợ chết sao? Cúi đầu xuống nhìn hai bàn tay dính đầy máu của mình, y có chút khó hiểu, gϊếŧ cá gia la* xong y lên bờ liền phát hiện Lâm Lẫm biến mất, đã tính toán làm cho hắn ở trong này tự sinh tự diệt, nhưng nhìn hắn bị dị cữu thú* đuổi theo, vẫn là nhịn không được phải ra tay.
Đúng rồi, trong bụng Lâm Lẫm có thể đã có con của y, đương nhiên không thể để cho hắn chết, cùng với tọa độ thiên hà còn chưa rõ ràng nữa. Đúng vậy, chính là như vậy, Tê ngồi trên mặt đất nghĩ thấy thực thông suốt liền gật gật đầu. (má ơi, cute quá mức:x)
Trời sắp sáng, Lâm Lẫm dập tắt lửa, suy đoán xem Diệp Gia, Diệp Hoa đã đi hướng nào. Phải ở trong một khu rừng rậm to như vậy tìm người, giống như tìm kim đáy bể vậy.
Ở lại nơi này, xác suất gặp Tê rất lớn, chính là đi quá xa có lẽ sẽ đi khác đường với hai anh em họ.
Lâm Lẫm rơi vào trầm tư, bỗng một mùi thơm lạ lùng phả vào mặt hắn, thấm vào ruột gan. Ánh nắng chiếu xuống, trong không trung tràn đầy những vụn bột màu bạc, lóng lánh lóa mắt, hắn giơ tay cẩn thận chạm vào, là bụi phấn.
Lâm Lẫm cảm thấy nghi ngờ, bên tai đã truyền đến tiếng đập cánh. Hít sâu vào, Lâm Lẫm lảo đảo lui về phía sau. Là bướm, một con bướm màu xanh lam, vốn được xem là một sinh vật cực kỳ xinh đẹp, chính là khi bị một con bướm to bằng nửa người tập kích, thì việc cảm thấy nó thật đẹp quả là rất không liên quan.
Mới chạy không được vài bước, Lâm Lẫm liền cảm thấy một trận chóng mặt, mùi thơm…..Khi thanh âm đập cánh ngay sát bên tai, Lâm Lẫm hoàn toàn mất đi ý thức.
Tê đang nhắm mắt lại để nghỉ ngơi, bỗng nhiên mở mắt, nghiêng đầu lắng nghe. Vài giây sau, sắc mặt y đại biến, vội vã chạy như bay. Cho dù đã chạy hết toàn lực, thì khi y đuổi tới, vẫn là không thấy Lâm Lẫm đâu, nếu không phải mặt đất còn lưu lại bụi phấn lấp lánh, thì tất cả mọi chuyện dường như chưa từng xảy ra.
Đáng giận, Tê nắm chặt tay, phía trước là địa bàn của hoa yêu, không có sinh vật nào dám tùy tiện tiến vào, nhưng không nghĩ tới, nơi an toàn nhất lại là nơi nguy hiểm nhất, y cư nhiên liền quên hiện tại là thời kỳ giao phối của hủ điệp*. Thời kỳ này, loài hủ điệp vốn không có thói quen tấn công để giữ gìn sức lực cùng nuôi dưỡng ấu điệp, lại chuyển biến thành một bầy đi săn có khả năng tấn công rất mạnh mẽ. Nhất định là bị ánh lửa cùng mùi thịt
nướng đưa tới!
Tê nâng ngón tay lên, tay phải chạm lên chiếc nhẫn trên tay trái, khi ngón tay rời đi chiếc nhẫn, phía trên nhẫn hiện ra những hình ảnh mờ ảo, hiển thị ra chấm đỏ đang nhấp nháy. Tê tìm được phương hướng, thu hồi ảnh ảo, bắt đầu tiến lên. Đằng sau áo Lâm Lẫm, y có dán một thiết bị định vị có kích thước như một hạt gạo, đây cũng là một trong những nguyên nhân y yên tâm khi mang Lâm Lẫm ra ngoài.
Tốc độ của hủ điệp vô cùng nhanh, chúng thường ăn mật hoa, nhưng mùa này mật hoa không nhiều, vì làm cho yêu hoa trong đầm lầy chuyên ăn thịt sinh ra nhiều mật hoa hơn, hủ điệp đem con mồi bắt được đưa cho chúng, sau đó liền lấy mật.
Tê chạy liên tục, tốc độ cực nhanh như lướt trên mặt đất. Sau khi đi được mấy nghìn thước, Tê dừng lại, có lẽ là nơi này. Từ xa nhìn lại, những đóa hoa tươi đẹp đang đang múa những cánh hoa, nhưng Tê chỉ ngửi được những mùi hôi thối, mục nát từ chúng.
“Bực thật!” Y chửi nhỏ một tiếng, một cước đạp đứt nụ hoa đang hé cái miệng khổng lồ hướng về phía hắn. Khi Tê phát hiện ra Lâm Lẫm, hắn đang hôn mê, dưới thắt lưng đang bị hoa yêu không ngừng nuốt xuống. Tê nắm chặt cánh tay hắn, không dám dùng sức quá lớn, lỡ như hắn chỉ còn nửa người trên, thì thà chết ở bên trong còn hơn.
Tê thật bực mình, y ngồi xổm xuống, hai tay bao xung quanh thân dưới của hoa yêu, dùng sức nhổ bật gốc nó.Phần rễ hoa không có bề ngoài xinh đẹp như phía trên, mà đầy bã thực vật cùng chất nhầy màu xanh biếc. Tê kiểm tra qua Lâm Lẫm, phát hiện hắn còn chưa bị nuốt vào dạ dày của hoa yêu, cho nên cũng không bị ăn mòn. May mắn tới đúng lúc, Tê ôm lấy Lâm Lẫm, vừa quay lại núi vừa dùng chân đạp chết những hoa yêu y gặp được trên đường (dám ăn vợ anh anh cho chết ~)
Đem Lâm Lẫm đặt trên mặt đất, Tê tìm trong thắt lưng của mình, lấy từ đai lưng rộng thùng thình ra một viên thuốc nhét vào miệng Lâm Lẫm. Ngồi bên cạnh Lâm Lẫm, Tê đăm chiêu nhìn thứ bốn cạnh trong tay
mà mình thuận tay lấy ra từ bụng hoa. Thuốc có tác dụng, Lâm Lẫm bắt đầu nhẹ nhàng rêи ɾỉ, xem ra là sắp tỉnh. Nhưng bụi phấn còn dính trên người Lâm Lẫm lại khiến hắn choáng váng trong khoảng thời gian ngắn, đó là do tác dụng phụ, Tê cũng không có biện pháp nào.
“Thiết bị liên lạc?…..Ngươi, ngươi tìm được bọn họ?” Nửa người trên của hắn phủ phục trên mặt đất. Cảnh vật trước mắt tất cả đều nghiêng nghiêng xiêu vẹo, nhưng thiết bị liên lạc trong tay Tê là thứ hắn không thể nhận lầm.
“Đây bất quá cũng chỉ là thứ khi cứu ngươi thì tiện tay nhặt luôn thôi.”
“Vậy, đồng bạn của ta đâu?” Lâm Lẫm lắc lắc đầu, muốn nhanh chóng thoát khỏi cơn chóng mặt.
Tê đem thiết bị liên lạc đặt trước mặt Lâm Lẫm, “Nếu thực sự là của bọn họ, vậy thật đáng tiếc, đại khái đã chết rồi!”
“Không thể!” Lâm Lẫm cầm lấy thiết bị liên lạc trên mặt đất, ngón tay trắng bệch.
Tê cười lạnh đem tình hình ban nãy kể cho hắn nghe, sau khi nghe xong, sắc mặt Lâm Lẫm càng ngày càng xấu đi, môi dưới bị cắn đến sắp nát ra, “Còn cái nữa đâu?” Cho dù sự thật xảy ra trước mắt, nhưng Lâm Lẫm vẫn không muốn tin tưởng đồng bạn nhiều năm của mình cứ như vậy ra đi.
“Cái gì?”
“Thiết bị liên lạc, Diệp Gia cùng Diệp Hoa mỗi người có một cái!” Lâm Lẫm dùng vạt áo lau chùi thiết bị, muốn đem nó làm sạch, nhưng đã quên rằng vạt áo của mình dính đầy vết dơ, càng lau càng bẩn hơn. Cuối cùng, Lâm Lẫm đành nhăn mày bỏ qua.
Tê đột nhiên mở miệng, “Ngươi thực bốc mùi!”
Lâm Lẫm trừng mắt nhìn y, vậy thì sao?
“Đi tắm!”
Lâm Lẫm thờ ơ, Tê trầm giọng xuống: “Nhanh lên! Đứng lên!” Nói xong liền dùng châm đá vào chân Lâm Lẫm, đôi chân thon dài bị đá vào lay động một chút, ngoài ra không có phản ứng nào hết, dưới áo choàng lộ ra bắp đùi đầy vết bầm tím, Tê chợt khựng lại, phát hiện ra điều không thích hợp, “Chân ngươi không động được?”
Lâm Lẫm không nói lời nào, Tê coi đó như cam chịu. Dùng tay kiểm tra xem ra là do thể chất khác biệt, đây là ảnh hưởng trong thời gian thuốc phát huy hiệu lực, Tê mới nói: “ Dòng suối kế tiếp quá xa, ta mang ngươi quay về chỗ lúc trước.”
Tê lại ôm lấy hắn, Lâm Lẫm chạy trốn thất bại, dùng thân thể chỉ có thể nhúc nhích giãy dụa không ngớt, cánh tay liên tục đập lên mặt Tê,
trong miệng không ngừng mắng, bất quá trải qua một ngày, sự kiềm chế của hắn đã tiêu hao hết. Tê né vài cái, thấy Lâm Lẫm còn chưa chịu dừng tay, uy hϊếp nói, “Không nên cử động! Làm sạch thân thể, hay ngươi vẫn nghĩ muốn làm cái ăn hại, ta liền trực tiếp ném ngươi ở trong này.”
Lâm Lẫm lập tức ngừng giãy dụa, nắm chặt thiết bị liên lạc trong tay, phản kháng càng kịch liệt hơn, “Vậy đem ta để ở đây!”
Tê đen mặt, im lặng, vài giây sau liền cười lạnh, “Nằm mơ.” Sau đó, vặn hai tay Lâm Lẫm ra sau lưng, một tay đem hắn khiêng lên. Quay lại nơi từng bị rơi xuống, Tê đem hắn đặt ở mép nước, “Có thể cử động không?”
Lâm Lẫm thử động đậy chân, gật đầu, giọng nói kiên quyết, “Có thể.”
Tê xuống nước trước, sau đó mới hướng Lâm Lẫm ngoắc ngoắc ngón tay ý bảo hắn xuống. Lâm Lẫm cảnh giác nhìn y. (chắc ảnh sợ uyên ương dục *o*)
Túm lấy Lâm Lẫm, khiến cho hắn bước chân còn lảo đảo suýt ngã xuống nước, “Trong nước làm gì có cái gì! Tắm nhanh lên, tắm xong lập tức đi lên!” Tê ra lệnh.
Lâm Lẫm bỗng nhiểu hiểu ra, ra là thế, cho nên khi rơi xuống Tê mới chậm chạp không thể ngoi lên mặt nước. Tưởng tượng đến sinh vật đã quấy rầy Tê đang ở xung quanh mình, Lâm Lẫm nhanh chóng chà sát cơ thể.
Khi lau đến bụng, Tê lại đột nhiên tới gần Lâm Lẫm, kề cổ hắn nói: “Để ta!”
Lâm Lẫm như bị mãng xà quấn thân, thấy lạnh cả người, y sẽ không phải ở trong này muốn…. Quay người sang thấy trong mắt Tê tràn ngập ham muốn, hắn nhịn không được mắng: “Cút ngay!”
Bàn tay đang vuốt ve lưng Lâm Lẫm chợt cứng lại, sau đó đột nhiên nắm chặt thắt lưng Lâm Lẫm, mạnh đến mức làm hô hấp hắn nghẹn lại. Khi Lâm Lẫm nghĩ tới Tê sẽ gϊếŧ hắn, Tê chợt xoay tay lại, đem Lâm Lẫm ném lên bờ, rồi một bóng đen như tia chớp từ dưới nước xông tới tấn công Tê.
Lâm Lẫm chật vật bò lên, ngẩng đầu nhìn, một sinh vật xấu xí giống như cá sấu đặt Tê ở dưới, Tê dùng hai tay mở hàm nó ra, đồng thời né cái đuôi đang quất của nó. Cái đuôi quật xuống từng trận như mưa, Tê liền dùng cánh tay chặn lại, khi cánh tay phải lại bị quật trúng, Lâm Lẫm thấy khuôn mặt vốn bình tĩnh của Tê rõ ràng trở nên tức giận, giây tiếp theo, thế trận vốn giằng co liền thay đổi. Tê buông ra sinh vật to lớn bị xé thành hai nửa, khi thi thể nó chìm xuống, một đàn cá mỗi con bé bằng đầu ngón tay bị mùi máu tươi hấp dẫn bơi tới ăn sạch sẽ.
“Nên đi thôi.” Tê vung tay hất nước đi, đối Lâm Lẫm nói
Sau khi tẩy sạch bùn đất trên người, Lâm Lẫm đứng lên vỗ vỗ quần áo, gió thổi qua quần áo ướt, cảm giác lạnh làm hắn hắt hơi. Tay đè lên bụng, đi đâu đây, đồng bạn của hắn có lẽ đã chết……Tê không cho hắn thời gian thương cảm, vung tay lên đánh khiến hắn hôn mê bất tỉnh. Dưới chân giẫm lên một vật cứng, Tê nhấc chân lên, là thiết bị liên lạc Lâm Lẫm luôn nắm trong tay, suy nghĩ một chút, Tê liền đem nó cầm lấy.
Lâm Lẫm mở mắt ra, Tê đang nhìn xuống chính mình. Hoàng hôn nặng trĩu, chung quanh hoàn toàn không quen thuộc, Tê đưa hắn đến đâu? Lâm Lẫm xoa thái dương ngồi xuống.
“Đêm nay ở trong này, mai liền đi lên!”
Tê chỉ vào vách đá cao vài cây phía trước.
Lâm Lẫm không nói gì, nét mặt đờ đẫn, “Ngươi bắt ta căn bản là vô dụng, ta không biết mật mã.”
Tê khoanh hai tay trước ngực, ngồi trên mặt đất đong đưa hai chân, “Vậy thì sao? Phá mật mã chỉ là vấn đề thời gian, chẳng qua chỉ là không muốn Hồng nhanh chân đến trước ta, về phần ngươi, đương nhiên ngươi có tác dụng.” Nói xong, ánh mắt trắng trợn nhìn Lâm Lẫm, khi chưa gặp hắn, Tê cũng không biết chính mình đối “du͙© vọиɠ” lại ham muốn đến tình trạng này.
Lâm Lẫm cúi đầu, mũi chân gẩy gẩy lên mặt đất, sau những chuyện đã trải qua, sau huyệt của hắn trở nên đau đớn nghiêm trọng, quần áo ẩm ướt cùng với nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, thật sự là khổ không nói lên lời. Thời gian cứ trôi qua, Lâm Lẫm cũng không có nguyện vọng mở miệng nhờ Tê giúp đỡ, Tê thấy lông mi Lâm Lẫm khẽ run, môi tím ngắt, liền từ bên trong đai lưng lấy ra một viên ngọc to như hạt đậu, thuận tay bẻ một cành cây làm hai, kéo ra một sợi màu lam từ trong hạt ngọc,đem viên ngọc để trên mảnh gỗ, tia lửa liền phụt ra.
Ngọn lửa chiếu sáng nét mặt cả hai người, không khí lại càng thêm im lặng. Một món đồ được đặt bên chân Lâm Lẫm, Lâm Lẫm ngây người một chút,
thật cẩn thận cầm lên. Là Tê phát hiện ra một cái, hay thực ra chỉ có một cái? Diệp Gia Diệp Hoa khi làm nhiệm vụ cho tới giờ đều như hình với bóng. Có thể còn một người vẫn sống hay không? Nghĩ đến đây, Lâm Lẫm hai mắt sáng lên, lấy tay bấm vài cái lên thiết bị liên lạc. Tê rõ ràng đối với hành vi của Lâm Lẫm là không hứng thú, nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Lâm Lẫm lặng lẽ nhìn thoáng qua Tê, ấn vào nút tắt tiếng, màn hình bỏ túi xuất hiện “Đang kết nối…..” Lâm Lẫm chờ đợi trong căng thẳng, rốt cuộc vẫn không có phản ứng gì.
Vì cái gì không nhận, là không thể nhận hay là nhận không được? Nếu hủ điệp bắt được bọn họ, chúng sẽ làm gì với họ đây? Lâm Lẫm không muốn buông tay, liền nói: “Bọn họ chưa chết, cứu họ!” Ít nhất hắn muốn Tê đi xác nhận một chút.
Tê mở mắt, lộ ra nụ cười lạnh lùng, “Đây là cầu xin ta?”
Tê giống như một thợ săn ưu tú, vĩnh viễn nắm trong tay thời cơ thu lưới tốt nhất. Thái độ của Tê như muốn Lâm Lẫm làm một cái trao đổi, chính là hắn cái gì cũng không có, thậm chí ngay cả mạng sống cũng nằm trong tay Tê.
“Ngươi muốn như thế nào?” Lâm Lẫm hỏi.
Tê lại hỏi: “Đây là cầu xin ta sao?”
Cảm giác không cam lòng nảy lên, nhưng Lâm Lẫm không còn cách nào khác, đè xuống sự buồn bực trong lòng, nói một cách khó khăn, “Ta cầu ngươi! Bọn họ sẽ không chết ở đây đâu.”
Nhận được đáp án, khóe miệng Tê khẽ giương lên, trong các cuộc nói chuyện y luôn tỏ ra khinh thường, nhưng hiện tại lại thấy cực kỳ hưởng thụ, “Nếu bọn họ không phải vì đi ngang qua mà bị nuốt, phía trước là lãnh địa của hủ điệp, không chết ở đất của hoa yêu, còn có một khả năng là bị hủ điệp mang về tổ, thông thường đầu tiên chúng luôn chuẩn bị trước thức ăn cho ấu điệp, sau đó mới đi lấy mật hoa.”
“Thức ăn?”
Tê tiếp tục nói: “Hủ điệp mới sinh thì luôn ăn thịt!”
Lâm Lẫm lập tức liên tưởng tới màn đẻ trứng mà Tê đã dẫn hắn đi xem, không khỏi hít vào một hơi, “Như vậy bọn họ….”
“Không cần lo lắng, thời gian hủ điệp ấp trứng không nhanh như vậy!” Đây cũng chính là nguyên nhân khiến Tê rất ung dung, cho dù Lâm Lẫm không mở miệng, sau khi dẫn hắn trở về, y cũng sẽ xuống vực lần nữa để tiến hành xác định, dù sao mới cách đây hai ngày, hoa yêu không có khả năng đem một người tiêu hóa hết nhanh như vậy, mà y lại chỉ nhìn thấy thiết bị liên lạc. Lâm Lẫm tâm thần không yên, Tê đương nhiên không lo lắng, cho dù Diệp Gia Diệp Hoa đã chết, kẻ máu lạnh như y cũng không có cảm giác gì.
“Chúng ta vẫn là nhanh chóng xuất phát thôi!” Lâm Lẫm nhỏ giọng đề nghị.
“Trời sáng hẵng đi! Đợi quần áo khô đã!” Tê thấy sự tích cực của Lâm Lẫm liền tức giận, “Đằng sau của ngươi nhanh như vậy liền khôi phục? Ngươi quả là tràn đầy sức sống!” Thật ra, Tê cố ý không đưa thuốc cho Lâm Lẫm, chính là hy vọng hắn không thể tách khỏi mình. Kết quả, Lâm Lẫm lại tự mình chuốc lấy cực khổ. Lâm Lẫm nhíu mày, muốn mở miệng, nhưng lại sợ chọc giận Tê.
“Nằm úp sấp xuống dưới!” Tê lại gần Lâm Lẫm.
Lâm Lẫm đầu tiên là trừng lớn mắt, sau đó yên lặng phục tùng, xoay người nằm trên mặt đất, hai tay gắt gao nắm chặt lại.
Tê vén áo choàng Lâm Lẫm lên thật gọn gàng, đem quần đùi kéo xuống, lộ ra cặp mông tròn trịa chặt khít, giữa khe mông là cúc huyệt sưng đỏ, như là, sau huyệt hơi hơi run run, Tê để một ngón tay lên trên rồi ấn xuống…..
Một dị vật rất nhỏ được đưa vào trong thân thể, Lâm Lẫm cắn chặt nắm tay, nhắc nhở chính mình phải nhẫn nại. Dị vật rất nhanh liền biến mất, hòa tan dưới nhiệt độ cao trong tràng ruột, cảm giác mát lạnh từ bên trong truyền ra, khiến sự đau đớn giảm đi rất nhiều. Nghiêng người lại nhìn, thấy Tê đem viên thuốc còn dư cất vào một hộp rỗng nhỏ trong đai lưng, sau đó cởi nó xuống rồi đem nó đeo chặt lại trên eo, thắt nút lại.
“Ta muốn ngươi, bất cứ lúc nào cũng đều có thể.” Tê ngạo mạn nói.
Hai chân khép chặt lại như trút được gánh nặng, Lâm Lẫm thu hồi ánh mắt, không hề nhìn Tê.
Ban đêm ngắn ngủi rất nhanh trôi qua, tia nắng đầu tiên chiếu lên mặt đất, Lâm Lẫm đang ngủ say liền bị Tê gọi dậy.
“Ta tự đi được!” Lâm Lẫm cắn môi nói, không nghĩ tiếp tục bị Tê ôm để nhận thêm càng nhiều khuất nhục.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của Lâm Lẫm thực quật cường, Tê do dự trong chốc lát, cư nhiên đồng ý. Lúc ban đầu được Tê ôm đi không biết đường có bao nhiêu dài, giờ phút này tự mình bước đi, Lâm Lẫm mới phát hiện, khu rừng này to như thế nào.
Lâm Lẫm trước kia một đường chạy như điên, căn bản không để ý dưới chân, nếu không có Tê dẫn đường, chắc chắn không quay về được. Nhưng có Tê tự nhiên sẽ không phải lo lắng nữa (ố ồ ~), y có thể tìm ra con đường nhanh, dễ đi và an toàn nhất, giống như bản năng của dã thú vậy. Nếu không trải qua các sự kiện kia, Lâm Lẫm sẽ không đem rừng cây um tùm này cùng nơi đáng sợ mà Tê nhắc đến kia liên hệ với nhau.
“Đi đằng sau ta, đừng đi lạc.” Tê quay đầu lại dặn dò, lâm lẫm gật đầu.
Mới xuống tới sườn núi, một biển hoa tươi đẹp rực rỡ muôn hồng nghìn tía liền đem hai người bao phủ. Tê giống như một người lao công, lấy tay nhổ sạch những đóa hoa cản trở đường đi, mùi tanh hôi bốc lên làm Lâm Lẫm muốn ngừng thở, sự tương phản quá lớn mang đến ảnh hưởng không nhỏ đối với thị giác. Các đóa hoa ban đầu hết lớp này đến lớp khác thay phiên tấn công Tê, sau đó lại có thể lùi sang hai bên tạo ra một lối đi nhỏ rộng khoảng hai thước giống như cũng biết rằng chúng không phải là đối thủ của Tê làm Lâm Lẫm thực ngạc nhiên.
“Đi mau!” Tê không kiên nhẫn kêu lên.
Giọng nói nghiêm túc khiến cho Lâm Lẫm lập tức tăng tốc. Đi được vài bước, mới phát hiện chính mình trong vô thức lại có thể nghe theo lệnh của Tê, không khỏi thất vọng đến cực điểm.
Sau khi xuyên qua bình nguyên, thì tiến vào một rừng cây xanh khác, Tê liền khởi động các khớp trên người, như là sẵn sàng cho trận chiến xảy ra bất cứ lúc nào. Lâm Lẫm cũng đem tinh thần tập trung cao độ, mảnh rừng này tối tăm hơn hẳn so với các rừng cây hắn từng thấy, những tán cây sum suê cao lớn đã che hết ánh mặt trời, chỉ để lại vài tia nắng thưa thớt xuyên qua, giống như tiến vào một thế giới tối tăm. Vậy mà dưới ánh nắng ít ỏi như vậy, thảm thực vật dưới mặt đất lại dày đặc một cách bất thường.
“Hủ điệp thích bóng tối, chúng thường làm tổ ở những tán lá dày đặc nhất ở hướng tây.” Tê lấy tay chỉ.
Lâm Lẫm nhìn theo hướng tay y chỉ, chỉ thấy một khoảng đen tối u ám, nếu đi vào, nhất định rất giống đi ngao du mông muội trong vũ trụ.
“Ngươi nếu muốn sống để nhìn thấy đồng bạn, thì đừng có đi lung tung.” Tê cảnh cáo nói, y đến bây giờ rất có tin tưởng rằng sẽ bảo hộ được hắn an toàn, nhưng điều kiện tiên quyết là Lâm Lẫm đừng có làm bậy.
Bị coi như kẻ yếu, Lâm Lẫm cắn răng nói: “Ta biết.”
Đường càng đi càng ngày càng sâu, giống như không có kết thúc, Lâm Lẫm nhấc tay nhìn qua thời gian, đó là thiết bị liên lạc của bọn Diệp Gia, Lâm Lẫm đem nó đeo lên cổ tay. Sáu giờ chiều, ở đây trời đã sớm tối, nhưng hiện tại dường như không phân biệt được, vẫn luôn là một màu đen. Trên tay Tê không biết khi nào đã đeo một đôi găng màu đen, Lâm Lẫm từng thấy y dùng tay không vặn gãy một cái đầu của một dị thú cao gấp đôi y, đến bây giờ, Tê lại giải quyết tiếp ba lượt tấn công bất ngờ, trong đó hai lần là thay Lâm Lẫm giải vây.
Tê đột nhiên dừng bước khiến Lâm Lẫm thiếu chút nữa đập mặt vào lưng y.
“Tới rồi!” Tê nói.
Ánh mắt Lâm Lẫm nhìn về bốn phía, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi thối lui vài bước. Trên cây treo chi chít những chiếc kén giống nhau rất to hình bầu dục. Trên các cành cây hầu hết đều có một lớp mạng tạo thành những cái đệm, có lẽ là đề phòng chúng rơi xuống gốc cây.
Lâm Lẫm đang tự hỏi xem hai anh em họ có thực sự đang ở đây không, Tê đã nhảy lên rìa tấm đệm tơ bên cạnh một thân cây, “Ta lên trước!” Nói xong y hoạt động các ngón tay một chút, những móng tay dài, nhỏ khiến cho người khác rùng mình.
Lâm Lẫm nhìn thân cây phải to hơn hai lần so với thắt lưng hắn, hắn thử một chút, vòng hai tay ra đều ôm không hết, nhìn lại vào tay mình, không có bất cứ công cụ nào thì làm sao có thể leo lên?
Thấy Lâm Lẫm thất thần, Tê ngó xuống nói, “Ngươi ở dưới chờ ta.” Nói xong, lại không tin tưởng hỏi, “Ngươi sẽ không làm gì ngu ngốc đi?” Giống như chạy trốn?
“Ta cũng muốn lên!” Không thể không thừa nhận, nếu không có sự che chở của Tê, hắn có thể đã sớm chết rồi. Nhưng Lâm Lẫm không phải kẻ cậy mạnh, hắn thật sự lo lắng cho Diệp Gia cùng Diệp Hoa. Giờ phút này Tê không khỏi hoài nghi chính mình dẫn hắn đi cùng có phải sai lầm không, y chẳng quan tâm việc có thêm một gánh nặng trên lưng, nhưng thái độ của Lâm Lẫm làm y rất không hài lòng, liếc nhìn Lâm Lẫm, Tê khom thắt lưng xuống: “Đi lên!”
“………”
Tê nhấn mạnh, “Nhanh lên, bằng không thì ngươi ở dưới chờ.”
Lâm Lẫm do dự vài giây rồi trèo lên lưng Tê, mới vừa ôm cổ y, Tê liền mở ra năm ngón tay bám chặt vào vỏ cây, đạp chân một cái liền leo lên. Mặc dù trên lưng có thêm một người, động tác của Tê vẫn ung dung như trước, tới nơi cần đến rất nhanh.
Sau khi đứng vững tại chỗ phân nhánh của cành cây, Lâm Lẫm xuống khỏi người Tê. Tê nhảy lên tấm đệm tơ, không nghĩ rằng nhìn nó mỏng như vậy lại có khả năng chịu lực và sự dẻo dai vượt quá sức tưởng tượng. Từ trên cao nhìn xuống khác hẳn từ mặt đất trông lên, những sợi tơ lộn xộn đan dày vào nhau lại hình thành nên những con đường bằng tơ, rất nhiều thân cây bị đào rỗng ở giữa, giống như một gian phòng nhỏ, hình thành nên một thế giới chỉ có ở hủ điệp.
Hai người từ rìa ngoài đi tới trung tâm, nơi những cái kén được treo tập trung. Dọc theo đường đi là các loài vật đã mất đi tri giác, có lớn có nhỏ, đủ loại kiểu dáng. Những kén điệp từ thưa thớt trở nên dày đặc, nhưng khi tới ngay chính giữa lại đặc biệt trống trải, chỉ có một cái kén lớn đường kính ước chừng hai thước sừng sững ở đó, xung quanh chất đầy đồ ăn. Nhìn qua trong nháy mắt, đối với loại sinh vật hạ đẳng, Tê nheo mắt lại tỏ thái độ khinh thường, thản nhiên phun ra hai chữ, “Điệp hậu*.….”
“Cái gì?” Lâm Lẫm hỏi.
“Điệp hậu đời sau ở ngay bên trong.” Tê đá văng ra dã thú phát ra tiếng kêu yếu ớt bên chân y.
Lâm Lẫm ngồi xuống tìm kiếm, hy vọng phát hiện Diệp Gia, Diệp Hoa trong đống con mồi này. Tê lấy tay xoa lớp kén của điệp hậu, lớp xác ngoài trắng như tuyết bỗng nhiên rung động nhẹ nhàng, mơ hồ có thể thấy được vật sống bên trong đang biến đổi. Theo lớp lớp động vật bị bới lên, Lâm Lẫm càng tìm càng nhanh, không phải, không có….. Vung tay để vẩy đi các chất nhầy dính dính trên tay, Lâm Lẫm vẫn không từ bỏ ý định tìm kiếm……
“Cần phải đi thôi!” Tê nói, “Hủ điệp sắp quay về tổ rồi.”
“Thêm một lát
nữa…” Lâm Lẫm cầu xin, tay không ngừng đào bới.
“Hủ điệp trưởng thành thì không ăn thịt, có lẽ họ không ở nơi này…..” Tê nói. Ngoài
việc bị hủ điệp bắt đi, còn vô số kiểu chết khác nữa.
Thở hổn hển, Lâm Lẫm đang nôn nóng tìm liền cảm thấy nhẹ bớt, trong lòng thì yên lặng cầu nguyện.
Tê nắm cánh tay Lâm Lẫm, “Chúng ta phải đi ngay, điệp hậu ở trong này, hủ điệp sẽ tấn công mạnh nhất!” Tuy rằng một cá thể chẳng là gì, nhưng hủ điệp lại là sinh vật sống thành đàn…….
Tê đi đến rìa ngoài của lớp đệm tơ, nhảy xuống, sau khi vững vàng đứng trên mặt đất, ngửa đầu nói với Lâm Lẫm: “Nháy đi!”
Lâm Lẫm còn đang nghĩ đến không hiểu đồng bạn liệu có an toàn hay không, trong nhất thời liền đứng tại chỗ không có phản ứng.
Tê nhẩm tính thời gian, “Nhảy nhanh lên, đừng làm cho ta đi lên bắt ngươi.”
Lâm Lẫm nhìn xuống mặt đất, rất cao, cơ thể con người nếu không được áp dụng các phương pháp bảo hộ, ngã xuống tất nhiên là tử vong. Đứng ở trên, Lâm Lẫm nghĩ đến đồng bạn còn chưa biết sống chết thế nào, nghĩ đến những chuyện Tê đã làm với mình…….Bỗng nhiên, giống như có một dòng điện đi qua tay chân Lâm Lẫm, hắn bị tê liệt suýt nữa thì ngã xuống.
Tim Tê chợt nhói lên khi thấy cảnh đó, nhịp tim tăng nhanh trong nháy mắt, y bắt đầu nghĩ xem mình bỏ qua di chứng nào trong quá khứ không. Giả vờ? Không giống, hành động này hoàn toàn là vô nghĩa. Một ý tưởng liền xuất hiện trong đầu Tê, không lẽ vừa rồi hắn………..
“Ngươi nghĩ muốn tự sát?” Ban đầu cảm thấy thực vô lý, nhưng thật sự nghĩ lại thì không phải là không có thể.
Khi Tê đi lên thì nhìn thấy, quả nhiên đã chứng minh cho suy đoán của mình. Vi mạch được gắn trong cơ thể Lâm Lẫm đã phát điện khiến hắn ngã xuống mà không thể động đậy. Dùng mũi chân đạp vào Lâm Lẫm, Tê vốn muốn Lâm Lẫm nhảy xuống, sau đó y liền ôm lấy, nhưng không dự đoán được Lâm Lẫm liền đem biện pháp này đổi thành tự sát.
“Hưmmm…….” Lâm Lẫm bị đá trúng liền cúi đầu rêи ɾỉ.
Cú đá vừa rồi của Tê cũng không dùng nhiều sức, thế nên y cho rằng Lâm Lẫm lại giả vờ, trực tiếp nhấc thân thể Lâm Lẫm lên chuẩn bị cùng nhau nhảy xuống, nhưng khi kéo sát hắn lại, những hạt mồ hôi to trên trán Lâm Lẫm đã khiến Tê dừng lại, vội vàng để hắn xuống, nhờ thị lực cực tốt trong bóng đêm, Tê phát hiện dấu chân của y trên bụng Lâm Lẫm, thầm kêu không xong.
Hiện tại cách lần đầu phát sinh quan hệ là ba ngày, hậu đại của họ phát dục cực nhanh, trong vòng một tuần trứng ở trong bụng sẽ tạo ra ràng buộc, đâylà thời gian quan trọng để dung hợp với mạch máu của người mẹ.
Tê mới vừa đá vào bụng Lâm Lẫm, càng làm nó phản ứng dữ dội hơn. Thể chất của Lâm Lẫm không giống bọn họ, có lẽ sẽ có tác dụng phụ. Tầm nhìn thay đổi, Tê quay sang xem xét cái kén của điệp hậu, bước nhanh sang bên đó, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại, sau khi cắm vào chóp của kén, giống như dao đem nó bổ ra, mang ra điệp hậu đời tiếp theo còn chưa phát triển hoàn thiện.
Nếu ra khỏi vỏ quá sớm, đôi cánh của điệp hậu sẽ kém hơn so với sinh ra bình thường, mà cánh đối với sinh vật bay lượn trong không trung là quan trọng nhất. Khác với hủ điệp bình thường vốn dị dạng xấu xí, điệp hậu này thân thể mảnh mai, tỷ lệ cơ thể tương tự như con người được thu nhỏ lại, như một tinh linh bé nhỏ từ cõi tiên bay ra. Run run đôi cánh yếu ớt, điệp hậu bị Tê bắt lấy cọ cọ mặt vào tay y cầu xin, đáng tiếc nó gặp được chính là Tê…..
Ra ngoài khu vực của hủ điệp, Lâm Lẫm nằm nghiêng trên mặt đất, ánh mắt bị Tê dùng một thứ giống như vải che kín, hàm dưới cũng bị bóp chặt. Lâm Lẫm bị bắt há mồm vừa mới khôi phục chút tri giác liền lấy tay
kéo xuống vật che mắt, ra là một mảnh quần áo của Tê.
Nhìn thấy Tê đem một người bé bằng bàn tay đưa vào miệng mình, con ngươi Lâm Lẫm lập tức thu nhỏ lại, vội lấy tay che miệng mình. Tinh linh xinh đẹp trên khuôn mặt tinh xảo tràn đầy nước mắt, đôi môi nhỏ đỏ mọng nghẹn ngào, ngón tay nhỏ bị Tê cầm lấy. Vừa rồi nó bị Tê dùng quần áo bọc lại rồi đeo ở thắt lưng, vẫn còn đang chóng mặt hoảng hốt, đã bị Tê nắm lấy nhét vào một cái động to, sợ tới mức muốn rớt nửa cái mạng.
“Rất dinh dưỡng, ăn luôn nó đi!” Lời nói vừa ra khỏi miệng, điệp hậu trong tay dường như nghe hiểu lời y nói, hai mắt càng rưng rưng hơn.
Ăn luôn? Lâm Lẫm lắc đầu.
“Ăn luôn bụng sẽ không đau!” Tê dùng một tay nắm lấy ngón tay Lâm Lẫm, nói rất nghiêm túc.
“Không, không!” Cái thứ này làm sao có thể ăn, giống như ăn người sống vậy, “Ta tốt lắm, không ăn đâu.” Lâm Lẫm cự tuyệt.
Tê đang muốn nói thêm, lại bỗng nhiên dừng lại, kéo Lâm Lẫm chạy về phía trước.
Lâm Lẫm bị y túm lấy liền lảo đảo, thiếu chút nữa là ngã sấp mặt xuống, còn chưa đứng vững đã bị Tê kéo chạy.
Bởi vì lúc đầu đáp ứng với Lâm Lẫm là cho hắn tự đi, Tê vẫn tuân thủ giao ước, nhưng chưa chạy được xa, liền nghe đến tiếng ong ong quen thuộc. Không còn cách nào khác, Tê chỉ có thể bế Lâm Lẫm lên, ngay lập tức tốc độ liền tăng lên rất nhiều.
“Đừng quay đầu lại!” Tê nói.
Lâm Lẫm cũng không muốn quay lại nhìn đám sinh vật đông đảo kia, nghe lời để Tê mang hắn chạy thoát. Cũng không biết chạy mất bao lâu, thanh âm phía sau cuối cùng cũng biến mất. Lâm Lẫm ngã ngồi xuống mặt đất thở không ra hơi, hơi thở của Tê cũng có chút bất ổn, nhưng trong tay vẫn nắm chặt “búp bê nhỏ.”
“Hủ điệp sẽ không tốt bụng mà bỏ qua đâu, phải nhanh chóng rời đi.” Tê vừa nói vừa đem điệp hậu cất vào vạt áo được buộc thành một cái túi nhỏ.
Đem Lâm Lẫm cõng ở trên lưng, Tê bắt đầu trèo lên vách núi, giống như thằn lằn bám chặt trên vách đá thẳng đứng tiến lên phía trước, vách núi đen sâu không thấy đáy, vậy mà dưới động tác của y, chỉ dùng nửa giờ đã bị y để lại dưới chân.
* cá gia la, dị cữu thú, hủ điệp: mình tìm trên baidu không có, chắc đây là những động vật tác giả tưởng tượng ra.
*Điệp hậu: bướm chúa (giống như ong chúa, kiến chúa vậy) giữ nhiệm vụ sinh sản, chỉ nằm một chỗ.