Chương 2

Thời điểm tỉnh lại, Lâm Lẫm còn tưởng mình đã trở về trái đất, giường đệm mềm mại, đèn thắp sáng trưng, nhưng đau đớn toàn thân rất nhanh kéo hắn về thực tế. Chân tay có thể hoạt động, Lâm Lẫm sờ vào chăn bông mềm mại, loại chất liệu này hắn chắc chắn chưa bao giờ chạm đến. Căn phòng rộng lớn giống như một hội trường, trên đỉnh và bốn phía được khảm những tinh thể sáng bóng.

Hành tinh này có khả năng đã trải qua tiến hóa rất cao……

“Ngươi là ai?”

Thanh âm lãnh đạm mà cứng nhắc làm Lâm Lẫm quay đầu lại, trước mặt là thanh niên hai tay khoanh trước ngực đứng dựa vào tường.

“…… Các ngươi là ai?” Lâm Lẫm nhúc nhích chân tay cứng ngắc để ngồi dậy. Vết thương trên tay trái mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Từ từ……

“Làm thế nào ngươi lại nói…… lại nói……” Lâm Lẫm che miệng lại, nhìn y một cách khó tin, lời vừa phát ra trong miệng người thanh niên không phải là giọng nói xa lạ, hắn cư nhiên nghe hiểu những gì y nói, hơn thế nữa, bản thân đáng ra phải nói ra ngôn ngữ trái đất lại biến thành ngôn ngữ hắn chưa bao giờ nói qua.

“Chỉ cần cấy ghép vào não ngươi một vi mạch, rất đơn giản.” Y

khinh thường nói, “Ngươi, rốt cuộc từ đâu tới?”

“Phi thuyền xảy ra sự cố cho nên mới đáp xuống nơi này! Ta không có ác ý……” Lâm Lẫm nói ngắn gọn cho y thấy lập trường của mình. Nếu giao tiếp đã không gặp trở ngại, cho dù không được người ở đây

trợ giúp, ít nhất cũng có thể loại trừ sự thù địch.

“Đồng bạn của ngươi đâu?” Y giống như không nghe thấy hắn nói mà tiếp tục hỏi.

Lâm Lẫm trợn to mắt, “Ta không biết ngươi đang nói cái gì”. Hành động bao lực khi mới gặp mặt, mỗi tiếng nói cử chỉ của y đều cho Lâm Lẫm cảm thấy rằng không thể tin cậy cũng như coi thường người này.

Y đi đến cạnh giường, giương cằm cười cợt: “Phản ứng của ngươi cho ta biết ta đã đoán đúng! Trong một chuyến đi rất ít khi chỉ có một người tham gia! Ta đã phái người đi truy bắt……”

“Các ngươi muốn làm cái gì?” Lâm Lẫm thở sâu, nhìn thanh niên đứng đối diện mình, thận trọng hỏi.

Y còn chưa kịp nói, đã bị một người khác xen ngang, bọn họ nói chuyện với nhau, sau đó y nhíu lông mày, mắt nhìn Lâm Lẫm, tỏ vẻ không tốt. Khi y xua tay, người kia liền gật đầu lui ra, trong phòng chỉ còn lại hai người.

“Bọn họ ở đâu?” Y quay sang tóm lấy Lâm Lẫm vốn đang muốn xuống giường.

Xem ra Diệp Gia và Diệp Hoa còn chưa bị bắt, Lâm Lẫm nhẹ nhàng thở ra. Muốn rút cánh tay đang bị nắm về. Bàn tay bị nắm nhìn qua tưởng như tùy ý, Lâm Lẫm lại không giãy tay ra được.

Phát hiện thấy mình chỉ là lãng phí hơi sức, Lâm Lẫm liền đứng yên, “Ta không biết!”

Y

trầm ngâm một lát, đẩy ngã Lâm Lẫm lên giường, dùng chân vắt ngang qua người Lâm Lẫm.

“Ngươi làm cái gì!” Lâm Lẫm bối rối chặn lại, thanh âm lo lắng không yên.

Quần áo dày dặn dễ dàng bị xé bỏ, khoảng ngực trần liền hiện ra. Lâm Lẫm đá chân công kích, y nhanh nhẹn tránh thoát, thuận thế tóm chân Lâm Lẫm, sau đó buộc chặt…..

“Ô……”

Lâm Lẫm rên lên, trước mắt biến thành màu đen, chỗ gần mắt cá chân tưởng chừng sắp nứt, thân thể đau nhức như bị rút sức lực ra, suy sụp ngã xuống.

Y cúi sát vành tai của hắn, chậm rãi nói: “Người trên hành tinh các ngươi đều ấm áp như vậy sao?”

“…….” Ý y là gì?

“Lưu lại ký hiệu……” Y tiếp tục trầm giọng nói.

Ký hiệu? Lâm Lẫm chưa kịp phản ứng, y đã giữ chặt đầu hắn, cắn mạnh lên vai. Cảm giác kinh hoàng khi da thịt bị cắn làm Lâm Lẫm thiếu chút nữa nhảy dựng lên, nếu như tay của y không giữ chặt hắn.

“Tốt lắm!” Y buông ra, gật đầu hài lòng. Con mồi tới tay, cảm giác đánh dấu thật không tệ. Lâm Lẫm lập tức sờ vào chỗ vừa bị cắn, cư nhiên không chảy máu, ngoại trừ có hai dấu răng cùng một ít đau đớn.

“Về sau, ngươi chính là nô ɭệ của ta!” Y vuốt cằm, nói một cách độc đoán.

“Ngươi nói cái gì? Đồ điên!” Trái đất từ lâu đã bước vào chế độ liên bang, mỗi người đều bình đẳng, chữ nô ɭệ đối với hắn mà nói là một sự xúc phạm lớn.

Trên mặt cảm thấy có gió, má phải đã bị y tát, lực quá mạnh khiến hắn ngã xuống chân giường, sau lưng lại thêm một vết bầm tím lớn. Mặc kệ thân thể đau đớn, Lâm Lẫm chật vật đứng lên, theo thói quen sờ tới vũ khí……

Không có……

Nhìn về phía người kia, chắc chắn là y đã cầm đi. Đành phải liều mạng! Chân phải đưa lên phía trước, chống đỡ thân thể xiêu vẹo đứng lên, nửa cơ thể dựa vào tường, nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng.

Khi y áp sát, Lâm Lẫm tung nắm đấm ra. Nhưng y đã dùng bàn tay lạnh lẽo đỡ nắm đấm của hắn, không thể rút ra, không thể di chuyển, mạnh mẽ như sắt thép vậy. Lâm Lẫm chưa từ bỏ ý định, lại vung tay kia ra, kết quả cũng vẫn như vậy. Cả hai tay đều bị y khống chế, Lâm Lẫm vừa định nhấc chân, tay cũng bị nhấc lên, cả người lơ lửng.

Y thản nhiên đem hắn quay về giường, “Ta đem ngươi từ đồ ăn biến thành nô ɭệ, là vinh hạnh của ngươi! Cái loại hạ đẳng!” thanh âm đều đều, “Xem ra thể lực của ngươi không tệ, vậy bắt đầu sinh sản đi!”

Câu nói ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc làm Lâm Lẫm khó hiểu. Từ sinh sản dù thế nào cũng không nên xuất hiện trong trường hợp này đi?

Chưa kịp nghĩ thêm, Lâm Lẫm đã bị xoay úp mặt xuống giường, thắt lưng bị rút ra, quần bị móng tay sắc nhọn của y xé rách, nếu chỉ là một miếng mồi, sẽ không da tróc thịt bong đơn giản như vậy đi.

“Ngươi làm cái gì?” Nhịp tim Lâm Lẫm tăng lên, sợ hãi nhìn về phía y, thân thể căng cứng giống như dây cung. Sẽ không phải….

Sẽ không, “Không”, lời nói bất chợt bị ngăn lại. Y bóp mạnh vào hàm dưới Lâm Lẫm, tháo khớp ra. Lâm Lẫm chỉ có thể hừ một tiếng bất lực, phẫn nộ quay đầu trừng mắt nhìn người đang đè lên mình. Bàn tay lạnh như băng vuốt ve qua gáy, đến bả vai run run, dù đã thực nhẹ nhàng, trên lưng Lâm Lẫm vẫn bị móng tay cào ra vết xước, chất lỏng màu đỏ liền thấm ra…… Y cúi sát miệng vết thương, hít sâu, sau đó đầu lưỡi lạnh lẽo trượt lên, nhẹ nhàng liếʍ mυ"ŧ.

“Màu đỏ…… nóng rực……” Y chưa gặp qua màu máu này bao giờ, thực tươi mới.

Tiếp theo, động tác của y càng mềm nhẹ hơn, ngón tay gần như không chạm vào thân thể Lâm Lẫm, chỉ dùng lòng bàn tay chạm vào, cảm thụ độ ấm áp. Lâm Lẫm dùng hết sức lực chống cự cũng không có hiệu quả, giống như một con bướm bị nắm cánh vậy.

Cùng với tiếng kêu nhỏ của Lâm Lẫm chính là tiếng quần áo loạt soạt…… Y cởϊ áσ choàng màu đen ra…… Đột nhiên tiếp xúc đến thân thể y khiến Lâm Lẫm run run, tựa như một khối băng đặt ở trên lưng, không chỉ là lạnh, càng nhiều hơn chính là sợ hãi cho số phận của mình.

“…… Thực muốn ăn…… ăn luôn……” Thanh âm của y so với vừa rồi càng trầm thấp, mang theo du͙© vọиɠ bị kìm nén.

“A a…… a……” Tiếng thét chói tai phát ra từ Lâm Lẫm, cho dù hàm bị kéo trật, vẫn có thể phát ra âm lượng kinh người.

Không thể trách hắn rất yếu đuối, hạ thể của hắn bị nhét vào một trụ băng thô to……

Đương nhiên, ngay sau đó hắn liền nhận ra kia kỳ thật là sinh thực khí của người kia. Đợi tích tụ được một chút sức lực, Lâm Lẫm liền cố tiến về phía trước một ít, y dường như không để ý mà chỉ đem mặt dán trên thắt lưng đang co rút của hắn.

Rất nhanh, Lâm Lẫm phát hiện nguyên nhân y không quan tâm hành động của hắn……

Rõ ràng trụ băng phải ra khỏi cơ thể rồi, nhưng cho dù tràng thịt bị kéo ra, hạ thể của y vẫn nằm chặt chẽ trong huyệt của hắn. Lâm Lẫm đau đến mức thở không ra hơi.

“Vô ích, đây là kết quả của sự tiến hóa sinh sản, khi chưa bắn tinh, giống cái không thể thoát khỏi dương v*t của giống đực.” Y ôm thắt lưng hắn, đưa hắn quay về vị trí cũ, thực thong thả, làm Lâm Lẫm cảm nhận được quá trình trụ băng tiến vào.

“Ngươi làm ta ấm lên……” Trong lời nói của y tràn đầy sự say mê.

Nhiệt độ cơ thể y là phi thường thấp. “Ta gọi là Tê, phải nhớ kỹ tên này!” Lưỡi của y ở trên lưng nơi vết thương đã ngừng chảy máu liếʍ lên, răng nanh đôi khi lưu luyến sát qua, nhưng không có cắn xuống.

Trước khi rơi xuống động, Lâm Lẫm còn chưa ăn gì, lại trải qua cả nửa ngày bị hành hạ, đói khát chỉ là thứ yếu, đả kích tinh thần mới là thứ làm cho hắn trở nên ngây ngốc.

Va chạm từ đằng sau khiến cả người hắn bị đẩy về phía trước, nhưng thắt lưng lại bị đè lại, chỉ có hai chân là còn chút phản ứng. Y cũng không cởi mà là xé sạch quần áo của hắn, chỉ còn giày là vẫn ở trên chân. Lâm Lẫm cắn mạnh xuống lưỡi để giữ mình còn tỉnh táo, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ, tay phải giống như đang nắm chặt ga giường, lại lơ đãng trượt ra.

Y chăm chú vào cơ thể hắn, căn bản không để Lâm Lẫm vào mắt, cho đến khi Lâm Lẫm rút dao từ trong giày ra nghiêng người cắm thẳng vào trái tim của y. Cả hai người đều sửng sốt, ngay cả Lâm Lẫm cũng không nghĩ đến việc đâm lén lại thành công.

Thanh niên tên Tê cúi đầu nhìn ngực mình, nhăn mày đem dao găm rút ra ném xuống cuối giường. Tương tự màu tím của con ngươi là màu lam tràn ra từ miệng vết thương, nhưng rất nhanh chóng ngừng chảy máu, Lâm Lẫm kinh ngạc nhìn Tê cầm áo choàng lên lau khô vết máu, để lộ bộ ngực trắng bóc hoàn toàn không có dấu hiệu bị thương.

Tê hung ác cười, lộ ra răng nanh, giống như cảnh cáo Lâm Lẫm, “Nói cho ngươi một bí mật, đối với chúng ta, chỉ có bóp nát đốt sống cổ mới có thể gây tử vong, nhưng ta khuyên người không cần thử, nếu vừa rồi ngươi tấn công vào lưng ta, hiện tại ngươi đã sớm bị mổ bụng rồi!”

Tê nhẹ nhàng nhưng không cho phép Lâm Lẫm cự tuyệt liền nâng thắt lưng hắn lên, hung hăng kéo xuống vùng bụng dưới của mình: “Ngươi nên thông mình chút……”

“A!……” Lâm Lẫm dùng khuỷu tay trái cố gắng chống đỡ cơ thể, không chịu thất bại vung tay đấm thẳng vào mặt Tê, không ngờ lại trúng ngay mặt. Tuy nói rằng Lâm Lẫm không giỏi đánh nhau, cơ thể hiện tại lại suy yếu, nhưng trong khi tức giận mà vung ra nắm đấm vẫn thưc đủ sức mạnh.

Liếʍ liếʍ khóe môi, Tê căn bản không quan tâm, cho nên ngay cả tránh né cũng bỏ qua. Bắt lấy hai tay Lâm Lẫm, một lần nữa cố định hắn ở trên giường, trừng phạt bằng cách vươn ngón trỏ cào nhiều vết trên lưng Lâm Lẫm, làm xuất hiện các vết máu, sau đó lấy đầu lưỡi tham lam liếʍ sạch.

Lâm Lẫm trong đầu dường như chỉ cảm thấy máu, mà sau lưng lại là những vết thương chằng chịt……

“Đẻ…… trứng….. cho ta…..” Tê ngậm vành tai hắn, lúc mυ"ŧ vào, lúc nhả ra. Trứng.….

Lâm Lẫm cả người cứng đờ, hắn nhớ lại lúc đầu nhìn thấy thiếu niên kia, cái bụng nhô cao, còn có quả trứng? Hóa ra đây chính là ý nghĩa của từ nô ɭệ!

“!” Lâm Lẫm muốn gầm lên, đáng tiếc hàm đã bị trật khớp.

“Chúng ta có thể sinh sản đơn tính*, chính là cần một cơ thể mẹ để mang trứng. Hành tinh này đã không thể cứu được, trừ bỏ chúng ta, cuối cùng không có tiến hóa ra động vật cao cấp nào có thể sinh ra đời sau, chỉ có thể lấy đồng loại làm chỗ chứa……”

“Bọn ta đều là những chiến binh rất dũng mãnh, không ai chấp nhận làm giống cái, bình thường là dựa vào sức mạnh giải quyết, kẻ yếu sẽ bị hy sinh, sau khi đẻ trứng, thi thể chính là chất dinh dưỡng tốt nhất…… đây là bản năng…… kẻ mạnh là kẻ sống……” Tê nói một cách bình thản. Với y mà nói, chuyện này giống như ăn cơm uống nước bình thường vậy.

Đối với thân thể phía dưới lại thật sâu va chạm, Tê kết luận, “Thân thể của ngươi tiến hóa rất giống chúng ta, bên trong lại hoàn toàn bất đồng, hơn nữa…… ngươi rất yếu……

ta chỉ nhẹ nhàng dùng một chút lực, ngươi liền nát……”

Lâm Lẫm hoảng hốt nghe, chết kiểu này, thực không bằng chết trên tàu vũ trụ……

“Đau không? Dây thần kinh cảm giác đau của các ngươi thật nhạy cảm……” Tê lạnh lùng nói, những ngón tay thon dài lướt qua, chạm nhẹ vào mặt Lâm Lẫm, không hề báo trước thay hắn nắn lại khớp hàm.

“Ô..….” Từ khóe miệng của Lâm Lẫm tràn ra tơ máu, do bất ngờ cắn vào niêm mạc miệng.

“Phản xạ thần kinh cũng rất kém cỏi…… cư nhiên làm bị thương đến chính mình……” Tê tiếp tục nói.

Lâm Lẫm im lặng, không gϊếŧ được Tê, lại bị sinh vật ngoài hành tinh dùng làm vật chứa, chật vật mà chết, không bằng tự mình kết thúc. Hạ quyết tâm, Lâm Lẫm mạnh mẽ cắn xuống……

Rồi đột nhiên mở ra hai mắt đang nhắm chặt, kinh ngạc không thôi, “Như thế nào….. như thế nào…… sao…… sao lại…… như vậy?” Lâm Lẫm kêu lên, vì cái gì mà cơ thể lại mất kiểm soát?!

“Ha hả……” Tê cười khẽ, “Thật ngu ngốc, vật chứa làm sao có thể có khả năng coi thường mạng sống của mình, đặc biệt ở thời kỳ ít ỏi

﹄giống cái﹃

như thế này……”

Tê thật vừa lòng với cơ thể ấm áp này, nếu có thể làm cho y thỏa mãn, có lẽ y sẽ lưu lại mạng sống sau khi sinh sản cho hắn, thay bằng một kẻ thù khác trong tộc làm thức ăn nuôi nấng con mình. Đây là lần đầu tiên y có suy nghĩ phiền toái này, bất quá nghĩ lại Lâm Lẫm dù sao cũng là dị tộc, xem như “trân quý”, cũng là chính đáng.

Di chuyển thắt lưng nhanh chóng rút ra khỏi huyệt khẩu mềm mại đã đầy máu, rồi lại thẳng tắp sáp nhập vào, kɧoáı ©ảʍ còn hơn kí©h thí©ɧ khi gϊếŧ chóc, Tê tâm trạng tốt giải thích cho Lâm Lẫm, “Vi mạch không chỉ có tác dụng phiên dịch, một khi con mồi có ý định tự sát trong đầu, dòng điện sẽ làm cho hắn mất đi năng lực hành động, hiểu chưa?”

Gặp phải đả kích trước nay chưa có, Lâm Lẫm gần như tuyệt vọng, nhưng hắn nghĩ tới anh em Diệp Gia, Diệp Hoa, liền cắn môi,

đồng thời khắc chế hạ thể đang truyền đến cảm giác ngày càng tăng của những cơn đau đớn, “Ngươi.….. bắt được đồng bạn của ta?”

“…… Không phải đã nói rồi sao? Bọn họ chạy, bất quá không chạy thoát được đâu, bên ngoài không thể sinh tồn, mà cánh rừng này cũng không quá lớn. Cho dù không bị người của ta bắt lấy, sớm muộn gì cũng bị người bên Hồng phát hiện…… có lẽ bọn hắn hiện tại cũng giống ngươi…… bị xỏ xuyên qua…… đang giao phối……”

Lâm Lẫm hận không thể đóng chặt lỗ tai, trong lòng an ủi chính mình, ít nhất hiện tại hai người kia chưa bị bên Tê bắt lấy, cũng hy vọng bọn họ không bị cái kia Hồng phát hiện.

Vạn nhất Diệp Gia xuống hang tìm chính mình…… Lâm Lẫm vì khả năng này lo lắng, hơn nữa……

Lâm Lẫm sắc mặt vốn trắng bệch, lại kém đi vài phần, bọn họ đã đem vị trí nơi này truyền tin cho phi thuyền kia, nếu tương lai tàu cứu viện đổ bộ xuống đây, quả là tình huống xấu! Chính mình phải cố gắng hết sức để chạy đi, thông báo cho bọn họ rời đi hành tinh nguy hiểm này……

“Ngươi tựa hồ rất thích thất thần?” Tê nheo lại con ngươi yêu dị, răng nanh để tại gáy Lâm Lẫm, hắn rất muốn cắn đứt mạch máu được dấu dưới làn da, sau đó có thể thỏa mãn mà liếʍ thứ chất lỏng ấm áp đó. Thanh âm của Tê vốn tinh tế lại mềm mại, giống thiếu niên chưa vỡ giọng, nhưng sau khi rơi vào tìиɧ ɖu͙© lại mang theo từ tính của nam nhân, nghe rất động lòng người, nhưng Lâm Lẫm hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức, hắn muốn chém cả nghìn đao lên cầm thú đang nằm trên người mình…..

“Ánh mắt của ngươi tràn đầy sát ý……” Tê liếʍ láp da thịt Lâm Lẫm, “Không biết tự lượng sức mình, nên nhớ tính mạng hiện tại của ngươi là ta bố thí cho!”

Tê nói xong, dùng sức thật mạng bóp lấy thắt lưng Lâm Lẫm, làm hắn gần như không thể hô hấp. Dần quen với cái lạnh như băng ở sau huyệt, Lâm Lẫm lại cảm nhận được tính khí to lớn và cứng rắn của Tê, mỗi lần va chạm đều là tra tấn, làm cho hắn sống không bằng chết, niêm mạc đã sớm bị tổn thương, máu trong quá trình sáp nhập liền tràn ra, khiến không khí tràn đầy mùi máu.

Mùi này đối với Tê lại là một loại kí©h thí©ɧ, kích động thú tính của hắn, làm tính khí của y trong huyệt của Lâm Lẫm lại to thêm, khiến việc này phát triển thành một hồi làʍ t̠ìиɦ tuyệt vời, mà không chỉ là giao phối. Sau một lần mãnh liệt va chạm, cuối cùng Tê cũng bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙……

“Ah…… ah……” Giống như có dòng nước chảy ngược vào ruột, Lâm Lẫm bị kí©h thí©ɧ liền kêu ra.

Thời gian Tê xuất tinh ước chừng vài phút, khi tính khí mềm xuống, nhỏ hơn đáng kể, Lâm Lẫm thầm nghĩ rốt cuộc đã xong! Cảm giác được cơ thể vốn căng cứng của Lâm Lẫm bắt đầu thả lỏng, Tê đáp lại bằng cách đem hạ thể bảo trì nguyên dạng, ở huyệt nội Lâm Lẫm ra vào mấy lần, đợi cho tính khí được nhục bích mềm mại kí©h thí©ɧ cương…

Quả nhiên…… cơ thể Lâm Lẫm liền cứng lại…… rất nhanh, phải tiếp nhận các luật động của Tê. Không biết qua bao lâu, bởi vì không chịu đựng được, Lâm Lẫm liền ngất đi.

Khi hắn tỉnh lại, trong phòng không có ai, nhưng hắn cũng không thể di chuyển, các cơ bắp đều đau nhức. Ngây người nhìn chằm chằm các tinh thể phát ra ánh sáng trên trần nhà, Lâm Lẫm đưa tay ấn vào bụng mình, có lẽ sau đây không lâu, nơi này sẽ to ra…….

Ánh mắt nhìn xuống, những vết thương ở chân tay đều không sưng lên, cũng không thấy đau, xem ra đã được điều trị. Ngược lại, toàn thân xanh tím trông thật thê thảm, trừ bỏ mấy chỗ phía sau lưng cùng đùi là do va chạm, các vết thương khác đều không nghiêm trọng, chỉ là dấu vết sau khi bị Tê cắn. Tối hôm qua, tựa hồ toàn thân đều bị Tê vuốt ve thưởng thức qua…… Lâm Lẫm liền lắc lắc đầu, chậm rãi nhắm lại hai mắt.

Sắp xếp lại các suy nghĩ, Lâm Lẫm có thể tóm tắt lại mọi việc một cách sơ lược:

Có lẽ ở nơi này sự tiến hóa đã cao hơn ở hệ ngân hà, nhưng bởi vì một nguyên nhân nào đó, mà đã suy vong. Chỉ có số ít các sinh vật giống như Tê là còn sống. Tê từng nói hành tinh này đã không thể cứu được, chứng tỏ nó đã gặp phải thảm họa trí mạng.

Đã có khả năng sử dụng l*иg bảo hộ để bảo vệ cánh rừng này, như vậy với công nghệ của họ, tại sao không di dân? Có lẽ, tai họa xảy ra đột ngột, phi thuyền của bọn họ toàn bộ bị hủy diệt, hơn nữa cũng mất đi nguyên vật liệu dùng để tái tạo lại.

Tê, lăng nhục đồng bọn của y, theo y trên người, Lâm Lẫm cơ bản có thể nhìn ra đặc điểm của họ. Vẻ ngoài xuất chúng, màu sắc con ngươi khác biêt, máu là màu lam, nhiệt độ cơ thể thấp, giống với động vật máu lạnh; thần kinh vận động vượt xa người thường, rất mạnh, răng nanh phát triển, móng tay là vũ khí sắc bén, răng nanh tiết ra chất khiến người mất đi

khả năng hành động, tùy vào sự khống chế của họ; năng lực chịu đựng của cơ thể rất cao; điểm yếu nằm ở gáy, chặt đứt xương cổ sẽ khiến bọn họ tử vong. Phương thức sinh sản của bọn họ là đẻ trứng, sinh sản đơn tính, cần vật chủ trung gian…… rất giống ký sinh trùng.

Lâm Lẫm không thể phủ nhận, ngoại trừ việc sinh sản, sự tiến hóa của bọn họ thực xuất sắc, năng lực trác tuyệt, thân thể hoàn toàn có thể so sánh với robot quân sự. May mắn bọn họ có số lượng không nhiều..…. Có lẽ bởi sự cường đại của bọn họ mới đưa họ đến gần sự diệt vong, có thể là chiến tranh giữa các hành tinh hoặc là nội loạn?

Còn có người mà Tê từng gọi là “Hồng”, theo giọng điệu của Tê, bọn họ cũng không cùng phe, chính là nội loạn đem hành tinh phá hủy như vậy, tự bọn họ muốn đi đến diệt vong sao?

Lâm Lẫm bình tĩnh suy nghĩ……

“Tỉnh?”

Lâm Lẫm không cần nhìn hướng thanh âm phát ra cũng biết là Tê. Y thích xuất hiện đột ngột sao?

Cơ thể giống như ngâm nước vậy, căn bản không có sức phản kháng. Cánh tay gầy gò mà mạnh mẽ đem Lâm Lẫm ôm lấy, Tê mang hắn đến hang động nơi mà hắn đã rơi xuống, Lâm Lẫm mới phát hiện, nguyên lai hai nơi này thông với nhau, chỉ là nơi đó không có ánh sáng.

Đi qua vô số đầm lớn, nhỏ, rốt cuộc tới cái đầm lớn nhất, Tê từ thắt lưng lấy ra một quả cầu có kích thước nằm gọn trong lòng bàn tay, lắc nhẹ vài lần, quả cầu ban đầu không có gì nổi bật bắt đầu tỏa sáng, sau đó Tê đem nó ném xuống mặt đất gần đầm; lập tức cả hang động tràn ngập ánh sáng, mọi thứ đều có thể thấy rõ ràng.

Khoáng vật và một ít nguyên tố vi lượng đặc thù ở trong đầm có thể giảm bớt đau đớn khi ký sinh thể ở trong bụng nhanh chóng to ra, cũng có thể mềm hóa xác ngoài, có tác dụng tốt với trứng.

Thiếu niên mà Lâm Lẫm lần đầu gặp được vẫn đang nằm trên mặt bùn, nhìn qua giống như đang ngủ, khuôn mặt vẫn thật xinh đẹp.

“……”Lâm Lẫm mím môi lại, cảm thấy thực mịt mù.

“Vừa đúng lúc bắt đầu…… mời ngươi xem trò hay……”

Tê đem Lâm Lẫm thả xuống, để hắn đứng bên người, tay vòng qua thắt lưng hắn, để giữ cơ thể mềm nhũn vô lực. Lâm Lẫm trong lòng khó hiểu, nhưng không hỏi gì. Ước chừng qua vài phút, quả trứng nổi trong vũng lầy bắt đầu biến hóa, Lâm Lẫm nhìn chăm chăm vào nó…… Đỉnh quả trứng bắt đầu nứt ra, sinh vật bên trong rất chậm chạp và khó khăn trong việc phá vỏ chui ra, quá trình kéo dài khoảng mười phút.

Khi nhìn thấy sinh vật ở bên trong, Lâm Lẫm lảo đảo lui về phía sau, nhưng cơ thể đã bị Tê mạnh mẽ giữ lại.

“Sợ sao, sớm muộn gì……” Tê thì thầm bên tai hắn, ngón tay ngụ ý đặt ở bụng Lâm Lẫm.

Đây là đe dọa hắn sao không? Lâm lâm cắn môi dưới, cơ thể không lui về phía sau nữa, mà cố hết sức đứng thẳng. Từ vỏ trứng chui ra không phải người, tuy khuôn mặt quả thật là trẻ con nhân loại nhưng đôi mắt to đến đáng sợ, con ngươi không phải màu tím giống Tê và thiếu niên kia mà đỏ như máu, bàn tay vươn ra giống như móng vuốt của dã thú, thân thể dày đặc những nếp nhăn. Khi nó chui ra hoàn toàn, Lâm Lẫm còn phát hiện nó có cái đuôi dài hơn cả cơ thể.

Quái vật!

Nó đột nhiên dừng bò, nhìn về phía Lâm Lẫm, ánh mắt thâm sâu làm Lâm Lẫm rùng mình.

“Nó vẫn chưa nhìn thấy, bất quá là dựa vào cảm giác để nhìn sang thôi.” Tê cười lạnh, như xem thường sự nhát gan của Lâm Lẫm, “Ăn xong nó sẽ bắt đầu chậm rãi lột xác, sau một vài ngày, nó sẽ không còn bộ dáng hiện tại nữa.”

Ăn……

Quái vật nhỏ lại bắt đầu đi về phía trước, nhanh chóng tới bên thi thể thiếu niên, sau đó Lâm Lẫm thấy một màn đủ làm cho bất cứ ai cũng run rẩy. Quái vật nhỏ nhếch môi, để lộ ra răng nanh so với Tê còn lớn hơn, gặm xuống cánh tay thiếu niên, nó ăn rất nhanh, không nhai mà trực tiếp nuốt xuống, một miếng lại một miếng, vài giây sau, cánh tay của thi thể chỉ còn trơ xương trắng……

“Quả là một đứa nhỏ khỏe mạnh, nhanh nhẹn!” Tê tán thưởng.

Lâm Lẫm nhìn sườn mặt của thiếu niên thấy khóe miệng y giương lên, không khỏi nuốt nuốt nước miếng. “Sinh vật hình người” của hành tinh này căn bản không có cảm xúc.

Tê cúi đầu, nắm lấy thắt lưng của Lâm Lẫm nói: “Thực tế, cơ thể sống có rất nhiều dinh dưỡng……”

Lâm Lẫm nín thở, tác động mạnh mẽ của hình ảnh còn chưa tiêu tán. Vài phút sau, Lâm Lẫm nhịn không được hỏi, “Chính xác là bao lâu?” Lâm Lẫm giọng nói khô khốc, cố nuốt nuốt nước bọt.

Câu hỏi không đầu không đuôi, Tê vẫn hiểu, “Ba đến bốn tháng sau khi có thai, sau đó trải qua khoảng ba ngày nằm trong vũng bùn để các khoáng chất thấm vào là có thể ra khỏi trứng, quá trình ăn uống chính là rất nhanh trưởng thành, chờ hấp thu đủ dinh dưỡng sẽ trở thành ấu thể* chân chính.

“Nhanh như vậy?” Lâm Lẫm thì thào. Thời gian của hắn không có nhiều.

“Nhanh sao? Ta cảm thấy quá chậm……” Tê nói mà mặt không chút thay đổi.

“Ta hiện tại……” Thanh âm trở nên rất nhỏ, Lâm Lẫm nói không ra lời, rốt cuộc trong bụng hắn phải chăng đã có dị chủng.

Tê vòng tay qua lưng hắn, đem Lâm Lẫm ôm vào lòng, bàn tay đặt lên bụng Lâm Lẫm, hai mắt khép hờ, rồi mở ra…… Lâm Lẫm chờ nghe tuyên án, mà Tê cũng chưa mở miệng.

Cuối cùng là có hay không? Tê phát hiện người trước mặt thân thể căng cứng, không biết hắn là căng thẳng hay hoang mang? Cần phải hỏi sao?

Vô luận có hay không đều chẳng có gì khác biệt, cho dù hiện tại không có, thì sau này nhất định sẽ có!

Không cần đổ nhiều tâm tư vào việc săn tìm vật chứa, lại dễ dàng có được một đứa con, cho dù là một người ít tình cảm như Tê cũng cảm thấy hưng phấn. Mặc dù mấy tháng trước hắn đã bắt được một người bên phe Hồng, thành công lưu lại mầm mống.

Tê đối với hậu đại chấp nhất là có lý do, trên thực tế, mỗi người trong tộc y đều là như thế. Đây không chỉ là bản năng sinh học gây nên. Mà nguyên nhân trọng yếu hơn là bọn họ đã sắp bị tuyệt diệt*.

Mãi mà không nhận được câu trả lời, Lâm Lẫm cắn môi dưới, cho dù cách một lớp quần áo cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể rất thấp của Tê, lạnh giống như tâm của y vậy. Trước khi tỉnh lại, quần áo Lâm Lẫm đã bị cởi sạch, thay vào đó là áo choàng dài giống như Tê.

“Trở về thôi, sắp tối rồi, ngươi sẽ không chịu được nhiệt độ ở nơi này đâu.” Tê nói xong liền ôm lấy Lâm Lẫm. Ý kiến của Lâm Lẫm không nằm trong phạm vi suy nghĩ của y, Tê chỉ là biểu đạt suy nghĩ của mình mà thôi.

Ở trong hang động, Lâm Lẫm không cảm giác được sự khác biệt giữa ngày và đêm, có lẽ là gặp đả kích quá lợi hại, khiến thân thể cảm giác trở nên chậm chạp, hiện tại Tê nhắc tới, Lâm Lẫm liền cảm thấy từng trận rùng mình, chính là hắn tình nguyện bị đông chết cũng không muốn nằm trong lòng Tê.

Xét về dáng vóc, Lâm Lẫm tuyệt đối rắn chắc hơn Tê, Tê nhìn qua nhiều lắm xem như cao ráo, mảnh khảnh. Lâm Lẫm có chút xấu hổ, không có nam nhân nào thấy vui vẻ khi bị người khác ôm vào trong ngực, huống chi Tê còn mang bộ dáng của một thanh niên yếu ớt. Nhưng Tê làm việc đó thực tự nhiên, trọng lượng của Lâm Lẫm căn bản đối với hắn chẳng là gì, dễ dàng đem hắn bế về.

Trở lại căn phòng chói mắt kia, Lâm Lẫm không nén được mà hỏi, “Ta chỉ có thể ở trong này sao?” Tê sẽ cho phép một vật chứa có bao nhiêu tự do? Chỉ có thể ở trong một căn phòng giống như l*иg chim này ư?

“Ngươi muốn đi đâu?” Tê hỏi lại, con mồi đang suy nghĩ cái gì thực dễ hiểu, nhưng trước mắt hắn vẫn còn kiên nhẫn.

Nghe không ra hỉ giận trong lời nói của Tê, Lâm Lẫm cụp mắt xuống, lông mi run rẩy vài cái, thật cẩn thận hỏi, “Đi lại trong huyệt động..….”

“Muốn chạy trốn? Khuyên ngươi đừng mơ tưởng, cho dù ngươi có thoát ra ngoài, cũng sẽ bị bắt về, trên người ngươi có mùi của ta, nếu bị người của Hồng phát hiện, lập tức sẽ bị xé ra thành từng mảnh.”

Tê ngồi trên chiếc ghế dựa dài hơn mười thước, được chạm khắc rỗng những hoa văn phức tạp, bên cạnh là bàn điều khiển hình chữ nhật. Trên mặt có rất nhiều nút, ngón tay Tê không ngừng gõ trên đó.

Tê sinh vào những năm hành tinh Lạc Già cường thịnh nhất, phụ thân là vua của Lạc Già, nhưng cái đó và y chẳng hề liên quan tới nhau, ngôi vị cũng không phải truyền thừa, mà là dựa vào sức mạnh, cho dù là người dân bình thường, chỉ cần đủ mạnh, cũng có thể lên làm đế vương. Chẳng qua gien ưu tú vẫn là được di truyền, năng lực của hoàng gia lại càng xuất chúng hơn, thế cho nên nhiều năm qua lên ngôi vương đều là trực hệ* hoặc chi thứ*. Dĩ nhiên, trung gian cũng có vài trường hợp ngoài ý muốn.

Số lần gặp mặt phụ thân chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Tê không thấy cô đơn, y cũng chẳng có cảm giác gì, bọn họ từ nhỏ đều như thế. Theo trứng chui ra là lúc, “mẫu thân” đã hy sinh, thành chất dinh dưỡng quan trọng, cung cấp năng lượng giúp y trong vài ngày tiếp theo có thể lột xác thành công.

Bằng vào trí nhớ cực tốt, Tê còn nhớ rõ mẫu thân là một thiếu niên gầy gò, làn da màu xanh nhạt, đôi mắt rất tròn, tai nhọn, mu bàn tay có một lớp màng mỏng. Thời điểm y được sinh ra, người kia hoảng sợ muốn chạy đi, chính là vừa sinh xong, hắn đã không còn chút sức lực, mới đi được vài bước đã bị mình cắn vào chân, từng phần…… từng phần biến mất trong miệng mình…… Đây là bản năng, không cần ai dạy, không cần suy nghĩ, mới được sinh ra, trong đầu chỉ có khát vọng cùng huyết nhục. Chờ y dần dần lớn lên, mới biết rằng người mang thai y chỉ là một cái tù binh, được phụ thân nhìn trúng, liền trở thành vật chứa.

Hắn cũng biết người Lạc Già nằm trên đỉnh tiến hóa của thực vật, không cần cơ thể mẹ, chỉ cần một cơ thể để ký sinh, mỗi đứa nhỏ sinh ra đều tương đương với chính thể gốc, nhưng sẽ không hoàn toàn giống với, trong quá trình sinh trưởng, gien di truyền xuất hiện sẽ tạo ra một đứa nhỏ mới, nó sẽ tự do phát triển, trở nên mạnh hơn hoặc yếu hơn, vẻ ngoài đẹp hơn hoặc thực bình thường……

Tê sinh trước, tiếp theo là Hồng, nhưng bọn họ không biết nhau, không ai nói cho họ, mà hai người cũng chẳng để ý xem mình có anh em khác hay không.

Không giống những hành tinh khác, hoàng tử được đãi ngộ riêng, Tê cùng những đứa trẻ khác đều như nhau, chỉ khác một điều là y lớn lên trong một cung điện rất tráng lệ. Chế độ ở Lạc Già là một thế giới đại đồng, chỉ có vua cùng những hoàng tử được thừa nhận mới có thể nắm giữ quyền lực và quân đội.

Tê dần dần lớn lên, trong quá trình y lớn lên, y học được cách sử dụng những móng tay sắc nhọn, sức bật càng ngày càng mạnh, thần kinh trở nên cứng cỏi, cơ thể khỏe mạnh hơn. Tất cả đã tạo nên một Tê không coi ai ra gì trong mắt mình, y đối với mọi chuyện đều thờ ơ, thầm nghĩ

sau khi chính thức trưởng thành cơ thể sẽ đạt đến sự hoàn thiện.

Gặp Hồng năm hắn bảy tuổi, khi đó y khoảng mười tám tuổi, Hồng cùng hắn chẳng hơn kém nhau bao nhiêu. Một núi không thể có hai hổ, hai người tranh chấp là tất nhiên, thời điểm gay gắt nhất họ đánh nhau đến mức tạo ra những vết thương rất nghiêm trọng.

May mắn khả năng phục hồi của cả hai đều rất tốt, hơn nữa phản xạ thần kinh xuất sắc giúp tránh gây ra những vết thương trí mệnh trên người đối phương, bằng không, vài cái mạng đều là chưa đủ.

Nếu nói Tê là thanh kiếm lạnh lùng thì Hồng là độc dược tàn nhẫn, đều có thể làm chết người, nhưng bản chất lại khác nhau một trời một vực. Ngoài Tê và Hồng ra còn ba người nữa, chẳng qua trong số họ chỉ có hai người này là đủ tư cách làm “hoàng tử”, khi trưởng thành cũng có quân đội riêng của chính mình.

Trong tinh hệ* của Lạc Già tinh, còn có các hành tinh khác, thần phục dưới sự thống trị của Lạc Già, tùy ý Lạc Già bắt đi giới nam của họ. Sinh sản đơn tính, không cần giới nữ, sức khỏe của giống đực ngược lại càng dễ dàng mang thai, quá trình thực hiện lại càng đơn giản hơn.

Trong mắt người Lạc Già, chiến tranh xảy ra quả là bất ngờ, nhưng trên thực tế là kết quả của việc đấu tranh từ lâu. Ngay lúc đó, Tê cùng Hồng ở một căn cứ trên Lạc Già đang tiến hành diễn luyện đối kháng, chính mình cùng quân đội riêng phối hợp thật ăn ý. Khi đang mô phỏng cuộc đối đầu chiến tranh, bọn họ đã mở ra tường phòng hộ, may mắn thoát khỏi hiểm nguy.

Hết thảy đã là quá khứ, hành tinh Lạc Già thịnh vượng ngày nào đã trở thành lịch sử. Tê đứng trước tường phòng hộ, nhìn vào không trung tối đen. Y biết chỉ cần tiến lên một bước chính là sẽ gặp phải phóng xạ cùng bom mìn. Tất cả đã không còn tồn tại, đế quốc huy hoàng, con dân mạnh mẽ, lịch sử lâu đời. Tê bình tĩnh nhìn mọi thứ, nếu y ở bên ngoài, chắc chắn sẽ chết sạch.

Thu hồi những hồi tưởng về quá khứ, những ngón tay đang gõ dừng lại, Tê đem ánh mắt hướng về tên dị tộc đang nằm trên giường, không nghĩ tới trong cuộc sống nhàm chán này lại có một thu hoạch bất ngờ, kẻ này thực yếu ớt, làm cho y cảm thấy thực hứng thú.

———–

*Sinh sản đơn tính: Đây là kiểu sinh sản mà con cái không cần thụ tinh nhưng vẫn có thể phát dục, sinh sản và đẻ ra những cá thể mới.

*Ấu thể: ấu trùng (trong trường hợp này có thể hiểu là trẻ con)

*Tuyệt diệt: tuyệt chủng

*Trực hệ, chi thứ:

-Trực hệ quan hệ huyết thống là có cha mẹ, ông bà, cháu trai, cháu gái

-Chi thứ: +quan hệ huyết thống: anh chị em ruột, cháu gái, chú, bác, cô, cậu, dì, anh em bà con.

+quan hệ thông gia: chị dâu, em dâu, cháu dâu, cháu rể, mẹ chồng, dượng.

*Tuyệt diệt: tuyệt chủng

*Tinh hệ: trong vũ trụ bao la, các vì tinh tú không những được phân bố theo một trật tự nhất định mà còn được quần tụ theo từng nhóm một, mỗi nhóm bao gồm nhiều định tinh và vô số các thiên thể, các nhà thiên văn gọi là các tinh hệ