Chương 49: Chí Mạng

- Á, Alan, cứu ta…..

Lúc này, thanh niên bị cắn xé kia nằm trên mặt đất khó khăn ngẩn đầu lên, đưa tay chộp tới thanh niên bị dọa đến không ngừng lui lại ở đằng sau, trên mặt tràn gập sợ hãi cùng thống khổ, khát khao được sống!

Thanh niên được gọi là “Alan” che miệng, sụp đổ nhìn bạn thân của mình mà chảy nước mắt, toàn thân hắn run nhẹ, bỗng nhiên cắn răng quay đầu nhanh chân chạy về hướng lối ra.

Đỗ Địch An lập tức trông thấy, hành thi đang cắn vào người thanh niên kia tựa hồ bị tiếng bước chân của Alan kinh động mà ngẩn đầu lên, tóc tai bù xù đầy dữ tợn bỗng nhiên đuổi theo phía Alan.

Tư thế chạy của nó cực kỳ vặn vẹo, cánh tay múa loạn, thân thể không ngừng đung đưa như người say rượu bất cứ lúc nào cũng có thể té ngã, nhưng tốc độ chạy lại nhanh vô cùng. Trong bước chạy lung lay tựa hồ như tìm thấy một sự gia tăng kỳ lạ nhanh chóng đuổi kịp Alan.

Alan nghe được động tĩnh phía sau nên hoảng sợ quay đầu nhìn lại, lập tức nhìn thấy những móng vuốt của hành thi nữ nhân vung xuống như những con dao găm sắc nhọn. Hắn bị dọa đến nỗi vội vàng nâng đoản kiếm đón đỡ, mặc dù đỡ lại móng vuốt của hành thi nữ nhân, nhưng lại bị lực lượng nặng nề đánh trúng ngã nhào trên đất.

Thấy cảnh này, trong lòng Đỗ Địch An vô cùng chấn động, đồng thời xuất hiện mấy phần hoảng sợ. Nếu đơn độc gặp phải dạng hành thi quá vật này, với thể chất hiện tại của hắn tuyệt đối sẽ là hữu tử vô sinh.

Đáy lòng hắn lúc này lại toát ra mấy phần cảm giác may mắn, cũng may bản thân không lựa chọn con đường này, nếu không kết quả trước mắt chính là hắn cùng mấy người Migcan.

Mắt thấy người thanh niên dần dần không chống đỡ được, Đỗ Địch An lập tức suy nghĩ đến việc rút lui, ý nghĩ cứu người một khắc trước đó, giờ phút này đã sớm ném ra sau.

Những thập hoang giả của tập đoàn mặc dù không phải tốt nghiệp chính quy, nhưng đã tham gia vào nhiều hoạt động thu thập và nhận được nhiều phước lành hơn bọn hắn, lực lượng cũng phải mạnh hơn mấy phần, giờ phút này lại không có cách nào đối phó với hành thi, vậy bọn hắn đi ra chính là hoàn toàn chịu chết.

Đỗ Địch An quay đầu phất phất tay, ra hiệu nhẹ nhàng rời đi.

Bọn người Migcan đứng phía sau, mặc dù không nhìn rõ cảnh tượng bên trong nhưng lại nghe được âm thanh tiếng kêu thảm thiết đau đớn cùng nhấm nuốt. Dù sao tòa phế tích này quá an tĩnh nên thanh âm truyền lại cũng rõ ràng, giờ phút này nhìn thấy Đỗ Địch An thủ thể liền lập tức biến sắc, hồi tưởng đến con chuột lúc trước, vội vàng chậm rãi rút lui ra sau.

Lúc này, từ phía bên kia đường có một nhóm thập hoang giả nghe thấy âm thanh nên nhanh chân chạy tới, khi nhìn thấy mấy người Đỗ Địch An chỗ rẽ đối diện liền khẽ giật mình.

Đúng lúc này đột nhiên nghe có tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ đầu ngã rẽ, sắc mặt thanh niên tuấn lãng cầm đầu bốn người này hơi biến sắc, vội vàng xông ra ngoài và nhìn thấy một màn dọa người.

Cánh tay của thanh niên gọi là Alan đang bị hành thi nữ nhân cắn, giáp mềm màu đen kiên cố cũng không thể chống cự nổi hàm răng sắc nhọn, máu chảy ra từ nơi bị cắn và trượt xuống giáp đen.

- Hành thi!

Con ngươi thanh niên tuấn lãng co rụt lại kinh hãi, nhưng không lùi lại mà hét lớn một tiếng:



- Kiên trì!

Nói xong liền quay sang ba người bên cạnh nói:

- Chúng ta tiến lên kiềm chế nó lại, chờ Scott và những người khác tới.

Mặt mũi ba người kia cũng đầy kinh hãi, nghe vậy liền không do dự mà nhao nhao nắm chặt đoản kiếm, để thanh niên tuấn lãng cầm đầu phóng về phía hành thi.

Hành thi nghe thấy âm thanh liền ngẩn đầu nhìn sang, trên mặt màu đá vôi dính đầy tiên huyết lộ ra vẻ dữ tợn gào thét một tiếng, sau đó đứng lên với tư thế vặn vẹo quái dị như trước, vẫy tay đánh tới hướng bốn người thanh niên tuấn lãng.

Thanh niên tuấn lãng hét lớn một tiếng, dựa vào lực chạy mà nhảy lên hung hăng đá một cước trúng vào ngực của hành thi, sau khi bị đạp liền bay ra ngã nhào trên đất.

Đỗ Địch An nhìn thấy bốn người bọn họ xuất hiện liền không vội vã rời đi mà tới góc rẽ tiếp tục quan sát, khi nhìn thấy thanh niên tuấn lãng đá hành thi ngã lăn nên không khỏi vui mừng. Nhưng hắn không vội vã đi ra hỗ trợ, tốc độ chạy nhanh nhẹn của hành thi nữ nhân trước đó khiến trong lòng hắn còn sợ hãi.

Ba người Migcan nhìn thấy có người qua để chiến đấu cũng tiến đến đằng sau Đỗ Địch An thăm dò quan sát, lập tức hãi nhiên.

Lúc hành thi nữ nhân bị thanh niên tuấn lãng đá ngã lăn, ba người khác cũng lập tức tiến đến ngăn chặn Alan trên mặt đất, kéo hắn lui lại rời khỏi chiến trường.

Lúc này, hành thi nữ nhân nhanh chóng bò lên khàn khàn gào thét một tiếng, giương nanh múa vuốt nhào về phía thanh niên tuấn lãng.

Sắc mặt thanh niên tuấn lãng hãi nhiên, vội vàng chém kiếm tới, phốc một tiếng, đoản kiếm chém trên một cánh tay của hành thi lập tức cắt vào bên trong da thịt màu đá vôi.

Chỉ là bên trong da thịt không có tiên huyết chảy ra, từ thiết diện tựa hồ có thể trông thấy huyết nhục màu đỏ thẫm bên trong, tựa như tiên huyết đã ngưng kết khiến thân thể của nó cực kỳ cứng rắn, đoản kiếm đã chém tới một nửa nhưng năng lượng dự phòng không đủ nên tựa hồ bị mắc kẹt bên trên xương cốt.

Con ngươi thanh niên tuấn lãng co rụt lại, dùng sức kéo chuôi kiếm nhưng lại nhất thời không thể rút ra. Đúng lúc này, hành thi nữ nhân lại mượn thời gian ngắn ngủi trong nháy mắt này nhào về phía thân thể hắn, một cánh tay khác giơ lên chụp móng vuốt về phía cổ họng hắn.

Phốc một tiếng, lập tức xuyên thủng động mạch cổ, tiên huyết phun ra bắn tung tóe lên cánh tay hành thi nữ nhân.

- Weigar!

Ba người còn lại sau khi kéo Alan ra đằng sau, vừa chạy tới hỗ trợ liền trông thấy một màn này, thất thanh nói.

Thanh niên tuấn lãng bưng lấy cánh cổ bị xuyên thủng mở to hai mắt nhìn, tựa hồ không nghĩ tới mình trẻ tuổi vậy mà sinh mệnh lại kết thúc tại chỗ này, hắn khó khăn ngẩn đầu nhìn gương mặt kinh khủng gần trong gang tấc, con mắt dần dần phai nhạt xuống.

Hành thi nữ nhân gầm nhẹ bắt lấy thân thể hắn, cắn lấy một ngụm lớn bên trên cổ, gặm ăn lấy thân thể của hắn.



- Quái vật!

Đồng bạn buồn bã chạy tới bi phẫn gào thét một tiếng, nắm chặt đoản kiếm lao đến hành thi.

Hành thi nữ nhân đẩy thanh niên tuấn lãng ra, lắc lắc người vọt tới hướng thanh niên mập lùn.

- Pise, không, đừng đi!!

Hai người đằng sau vội vàng kêu to.

Nhưng thanh niên mập lùn sớm đã đỏ mắt xông tới, đoản kiếm bỗng nhiên đâm ra, phốc một tiếng đâm xuyên qua ngực hành thi nữ nhân không hề có ý tránh né.

Hắn ngơ ngác một chút, tựa hồ không ngờ lại có thể dễ dàng đánh gϊếŧ nó như vậy, chỉ là trong lòng không có vui vẻ mà là càng thêm bi thương.

Đúng lúc này, móng vuốt hành thi nữ nhân bỗng nhiên xé đến, bành một tiếng, một ngón tay biến dị thành lợi trảo bén nhọn, đâm từ một chỗ trên gương mặt xuyên qua toàn bộ khoang miệng của thanh niên mập lùn.

Cảm giác đau kịch liệt khiến thanh niên mập lùn muốn kếu gọi nhưng lại hoảng sợ kêu không được, sau một khắc, hắn trông thấy gương mặt kinh khủng đầy dữ tợn kia phi tới gần mình, sau đó.… cắn trên mặt!

- Pise!!

Một đồng bạn đằng sau bi thống kêu lên, một người khác lại vội vàng kéo hắn lui về sau, hi vọng có thể thừa lúc thanh niên mập lùn bị ăn mà trốn đi càng xa càng tốt.

Trên mặt Đỗ Địch An cũng biến sắc, không nghĩ tới bốn người thập hoang giả mà đều không thể đối kháng lại hành thi nữ nhân này. Đáng sợ nhất chính là đâm thủng ngực vậy mà không ảnh hưởng chút nào đến đối phương, có lẽ, đối phương thật sự là quái vật bất tử?

Bỗng nhiên, hắn nghĩ tới lúc trước nhìn thấy hành thi nữ nhân chết trong phòng tắm cùng với những hành thi thi thể khác trên đường. Trên con đường này, hắn cũng không phải chỉ tìm vật tư, ngược lại càng chú ý đến trên những thi thể, hắn bỗng nhiên nghĩ tới những thi thể này có một điểm giống nhau, chính là trên đầu đều có tổn thương!

Có thể là do kiếm, cũng có thể là bị trúng tên.

Chẳng lẽ, đầu chính là điểm chí mạng của nó?

Dịch: Hồng

Biên: Khangaca