Chương 41: Bên Ngoài Cự Bích

Sáng sớm hôm sau, khi trời tờ mờ sáng, bọn người Đỗ Địch An đã bị đánh thức tập hợp bên ngoài lâu đài.

Có hơn một chục con ngựa đen ngừng ở đây. Đỗ Địch An biết những con ngựa đen cực kỳ cao này được gọi là "Ngựa răng đen ", có khả năng kháng bệnh cao và có thể hoạt động một thời gian ngắn bên ngoài Cự Bích.

- Lên ngựa, chuẩn bị xuất phát.

Pete cưỡi một con ngựa cao lớn, giống như một kỵ sĩ tuấn nhã khẽ phân phó.

Đỗ Địch An và những người khác riêng phần mình lựa chọn một con ngựa rồi xoay người nhảy lên. Nếu như cơ thể chưa từng được cường hóa, họ muốn cưỡi một con ngựa lớn như vậy thì nhất định cần một cái thang. Bây giờ chỉ cần mượn lực nhẹ là có thể đơn giản trèo lên.

- Xuất phát!

Peter quát khẽ một tiếng, hai chân kẹp lấy bụng ngựa dẫn đầu chạy trước.

Bọn người Đỗ Địch An kéo lấy dây cương theo sát phía sau.

Những con ngựa răng đen này được huấn luyện chuyên nghiệp, không đáng sợ như vẻ bên ngoài của chúng, ngoan ngoãn và dễ điều hướng.

Sáng sớm, trên đường phố vẫn có chút sương mù ẩm ướt, tiếng vó ngựa thanh thúy vô cùng, dưới sự lãnh đạo của Peter, bọn người Đỗ Địch An một đường lao vùn vụt, thuận theo đường đi, dần dần chạy về rìa ngoài khu buôn bán.

Mà hình ảnh Cự Bích lờ mờ nhạt phía chân trời cũng dần dần trở nên rõ ràng, bóng đen kia như một con cự thú đang nằm gục trong sương sớm làm cho người ta kính sợ khó mà nói ra được bằng lời cùng cảm giác áp bách.

Tại rìa ngoài khu buôn bán cũng giống như khu dân cư, có khu đất hoang rộng lớn chưa được khai khẩn với cát cùng đất bạc màu làm chủ, không thích hợp cày cấy trồng trọt tự nhiên cũng không thích hợp để người ở lại.

Ngay khi bọn họ bước vào khu vực hoang vu phóng xạ này, những con ngựa răng đen trở nên náo động, giống như hưng phấn lại như nóng nảy, tốc độ lập tức tăng lên.

Sau mười mấy phút đi thẳng một đường, Cự Bích Sylvia mông lung trong sương sớm dần dần hiện lên trong tầm mắt mọi người, theo khoảng cách ngày càng gần hơn, cái cảm giác to lớn cùng áp bách cũng in thật sâu vào trong lòng mọi người.

Đây là một bức tường cao ngất gần như không nhìn thấy đỉnh, càng đến gần càng không cách nào nhìn thấy điểm cuối, phảng phất như nó thông hướng sâu trong đám mây, mặt tường dày đặc như tự nhiên mà thành, phảng phất như Thiên Thần dựng lên, không nhìn ra bất kỳ vết tích xây dựng thi công nào, tựa như nó chính là một khối cự thạch tự nhiên hoàn chỉnh !

Đây là ... Cự Bích!

Bao quát Đỗ Địch An, tất cả mọi người đều há to mồm, mặt mũi tràn đầy rung động. Khi bọn họ đi đến lối ra vào dưới Cự Bích, mọi người chỉ cảm thấy mình như trở thành con kiến hôi nhỏ bé, đối với Cự Bích trước mắt, bọn họ như là một hạt cát bụi!

- Thật... Cao!

Migcan ngửa đầu, cổ gần như dựng thẳng chín mươi độ nhưng vẫn không cách nào nhìn thấy đỉnh.

Rage kinh ngạc nói:

- Cái này, đây chính là bức tường mà tổ tiên chúng ta kiến tạo sao?

Tất cả mọi người đều bị công trình vĩ đại mà mỹ lệ trước mắt làm cho rung động.

Đỗ Địch An có cảm thụ sâu nhất, hắn phi thường rõ ràng muốn kiến tạo được một bức tường như thế là một chuyện vô cùng không đơn giản, cho dù là ở thời đại trước cũng là một chuyện rất khó hoàn thành, cần hao phí vô số nhân lực cùng thời gian, mà tai nạn bộc phát quá đột nhiên, căn bản không có thời gian để nhân loại kiến tạo dạng một nơi ẩn nấp siêu cấp như vậy, hắn không cách nào tưởng tượng được, chỉ dựa vào những người may mắn còn sống sót sau tai nạn đạn hạt nhân bộc phát lại có thể kiến tạo ra một công trình kỳ tích thế.

- Đây chính là Cự Bích Sylvia che chở chúng ta, do tiên tổ chúng ta cùng Thiên Thần cộng đồng kiến tạo.

Trong mắt Peter lộ vẻ tự hào, quay người nhìn qua đám người, cười nói:



- Đám nhóc, đi theo ta.

Nhẹ nhàng kéo dây cương đi tới gần Cự Bích, tại khoảng cách chừng một trăm mét thì ngừng lại, tung người xuống ngựa, đứng trên mặt đất nhìn quanh, rất nhanh liền nhìn thấy mục tiêu, xoay người đi qua.

Một tiếng cót két, âm thanh cửa sắt nặng nề bị kéo ra, chỉ thấy dưới mặt đất lại có cửa sắt cực lớn, dưới lực lượng cánh tay kinh người của Peter, cửa sắt được nhấc lên và lộ ra cầu thang thông hướng dưới mặt đất.

- Vào đi.

Peter nói ra.

Mọi người hơi giật mình nhưng vẫn nhanh chóng xuống ngựa, tiến vào bên trong địa đạo dưới cửa sắt.

Peter là người đi vào cuối cùng, thuận tay đóng cửa sắt lại, mọi người nhất thời cảm giác bị ngăn cách, trong lòng không khỏi hoảng sợ, chỉ thấy bậc thang phía trước lan tràn về phía bóng tối, tựa hồ thông hướng Địa Ngục, trên tường có ngọn đèn yếu ớt chiếu rọi, từng tia khí lạnh bên trong địa đạo dâng lên, nương theo tiếng rít ô ô, giống như u hồn đang gào khóc.

- Không phải chúng ta muốn đi ra bên ngoài Cự Bích sao?

Có cô gái quay đầu lại e sợ hỏi.

Peter cười cười, nói:

- Thế nào, như vậy đã sợ rồi? Xem ra tên Tobel kia không có huấn luyện tốt đảm lượng của các ngươi trong ba năm qua nha.

Đỗ Địch An ngạc nhiên nói:

- Chẳng lẽ từ nơi này đi ra bên ngoài bức tường? Không phải từ phía trên sao, không có cửa sao?

- Đương nhiên không có.

Peter thúc giục nói:

- Nhanh lên đi thôi, mọi người đều đang chờ các ngươi.

Đỗ Địch An kinh ngạc nói:

- Còn có những người khác?

- Đương nhiên, mặc dù các ngươi là Thập hoang giả tốt nghiệp chính quy nhưng dù sao cũng là lần đầu đi ra bên ngoài, lần này tổng bộ an bài hai vị lão tiền bối đồng hành dìu dắt các ngươi.

- Mặt khác, dựa theo lệ cũ, tập đoàn còn sắp xếp một đội ngũ hai mươi Thập hoang giả do tập đoàn tự mình bồi dưỡng đi theo, mặc dù xét về một ít kiến thức chuyên nghiệp thì bọn họ hơi khiếm khuyết một chút so với các ngươi, nhưng đã đi ra bên ngoài Cự Bích rất nhiều lần, kinh nghiệm phong phú, thời điểm then chốt thì các ngươi cũng cần phải học hỏi nhiều hơn.

Peter cười nói.

Đỗ Địch An sửng sốt một chút, không có lại nói thêm điều gì.

Lúc này, đám người thuận theo bậc thang hướng xuống, độ dài bậc thang này có chút vượt quá sức tưởng tượng, chí ít có hơn trăm mét. Chờ đến khi xuống dưới đáy, phía trước mọi người là một thông đạo rộng rãi, trong thông đạo rất yên tĩnh, ngọn đèn hai bên tường lẳng lặng chiếu sáng, chiếu đến một vài bức tranh chạm đá trên tường.

- Vị này là Nữ Thần Bội Thu.

Peter chỉ vào một cô gái dáng vẻ thướt tha mềm mại trên tường, nói:

- Các ngươi thành tâm cầu nguyện, mong ước chuyến này thu hoạch tràn đầy.



Bọn người Đỗ Địch An cũng từng thấy tượng đá nữ thần này ở trên quảng trường Quang Minh Giáo Đình cùng giao lộ khu dân cư, nên cũng không xa lạ gì, lập tức làm theo Peter, dừng ở trước mặt vị nữ thần bội thu này, hai tay nắm chặt chắp tay trước ngực, cúi đầu cầu nguyện.

- Vị này là Nữ thần săn bắn.

Peter chỉ vào cô gái tuyệt sắc hiên ngang bên cạnh, nói:

- Mỗi lần kẻ săn thú xuất hành đều sẽ tế bái nữ thần săn bắn, cầu mong nữ thần phù hộ bọn họ đi săn thuận lợi.

Nói xong, dẫn đầu đi thẳng về phía trước.

Bọn người Đỗ Địch An cầu nguyện hoàn tất liền đi theo phía sau hắn.

Đầu thông đạo dưới lòng đất này thật dài, ước chừng có hai ba trăm mét, cuối lối đi là lại là một bậc thang, mọi người thuận theo bậc thang đi lên, cũng không lâu lắm liền đi đến bậc thang cao nhất, nơi này cũng có một cái cửa sắt thật lớn không biết bị nhấc lên từ lúc nào, thật giống như một cửa sổ mái nhà.

Đỗ Địch An theo Peter ra ngoài liền trông thấy trên mặt đất hoang vu cùng cỏ khô, mà bên ngoài mười mấy mét đã có hai mươi mấy người hoặc ngồi hoặc đứng chờ đợi.

- Rốt cuộc đã đến, Peter ngươi thật chậm.

Lúc này, một tiếng cười khẽ truyền đến, người nói chuyện chính là một thanh niên mặc nhuyễn giáp đen, dáng người thẳng tắp, bên hông đeo một thanh đoản kiếm hai thước, khẩu trang đen đeo trên mặt được kéo xuống cằm.

Peter cười nói:

- Gấp cái gì, sắc trời còn sớm.

Thanh niên mặc nhuyễn giáp đen mỉm cười, ánh mắt lướt qua bọn người Đỗ Địch An, nói:

- Nghe nói trong đám người mới lần này, có một hạt giống tư chất không tệ, có hi vọng trở thành Liệp thú giả?

Peter đưa tay vỗ bả vai Đỗ Địch An, cười nói:

- Chính là hắn, con đường về sau làm phiền người quan tâm một hai.

Thanh niên mặc nhuyễn giáp đen nhìn Đỗ Địch An một chút, cười nói:

- Không có vấn đề, đi, bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta muốn lên đường, chờ trở về ta lại tìm ngươi uống một chầu, nhớ mời khách.

- Mỗi lần đều muốn ta mời, ngươi đúng là con quỷ chỉ biết moi móc.

Peter cười mắng một tiếng, hướng đám người Đỗ Địch An nói:

- Chúc các ngươi thuận lợi, nhớ kỹ đừng tự tiện hành động và đừng thoát ly đội ngũ, ta hi vọng mười ngày sau có thể trông thấy tất cả mọi người bình an trở về.

Nói xong, hắn xoay người tiến nhập thông đạo dưới lòng đất rời đi.

Đỗ Địch An nhìn theo bóng người peter biến mất, không nghĩ tới phương pháp đi ra khỏi bức tường cao chót vót này lại là một thông đạo dưới lòng đất.

Dịch: ƯngVinh95

Biên: KhangaCa