Chương 40: Hắc Hoả Dược

Nam hài cường tráng này mang theo túi đay rất nhỏ, giả bộ phình lên. Hắn hiển nhiên không cường hóa qua thân thể như Đỗ Địch An, mỗi bước đi đều cố hết sức, đi không được bao lâu đã mệt mỏi há mồm thở dốc.

Thị giác Đỗ Địch An sáng gấp ba lần người thường, xa xa đi theo phía sau không cần lo lắng bị phát giác.

- Tuổi tác hắn còn nhỏ như vậy, hẳn là chỉ là luyện kim học đồ. Cũng không biết nguyên liệu hắn mua là cho chính mình sử dụng hay cho sư phụ hắn.

Ánh mắt Đỗ Địch An lộ ra mấy phần suy tư. Lúc này nam hài kia dừng lại ở một cái giao lộ bắt xe ngựa, ngồi xe xe ngựa rời đi.

Sắc mặt Đỗ Địch An biến hóa, vội vàng đuổi theo.

Tại khu vực phồn hoa náo nhiệt này, tốc độ xe ngựa cũng không nhanh. Đỗ Địch An cõng túi đay chậm chậm chạy theo sau, ba năm huấn luyện cùng cường hóa thân thể đã để sức chịu đựng của hắn siêu việt thường nhân. Liên tục đuổi sau bảy tám con đường Đỗ Địch An mới cảm giác được sự mệt mỏi, lúc hắn quyết định chuẩn bị thuê một chiếc xe ngựa để đuổi theo thì bỗng nhiên thấy xe ngựa phía trước ngừng lại.

Đỗ Địch An vội vàng dừng lại, chỉ thấy nam hài cường tráng từ trên xe ngựa nhảy xuống. Sau khi trả tiền xe ngựa liền tiến vào ngõ nhỏ ven đường.

Lúc này Đỗ Địch An mới đi tới, giả bộ chỉ ngẫu nhiên đi ngang qua, nghiêng đầu nhìn vào trong ngõ nhỏ. Hắn khôngkhỏi kinh ngạc bởi vì ngõ nhỏ này là ngõ cụt! cả ngõ nhỏ được tường bao quanh, vậy mà nam hài kia đã biến mất.

Gặp quỷ?

Đỗ Địch An có chút ngạc nhiên. Dù sao hắn cũng là người theo chủ nghĩa khoa học, tất nhiên sẽ không tin các loại Ma pháp như trong truyện cổ tích. Hắn tiến vào trong ngõ nhỏ, nhìn kĩ trên mặt đất.

Ngõ nhỏ này bị phong kín, hiển nhiên là có rất ít người tiến vào. Tro bụi khắp nơi trên mặt đất, cửa ngõ còn chất đống rác rưởi. Bởi vì nguyên nhân như vậy nên Đỗ Địch An với thị giác siêu việt người thường đã lập tức trông thấy dấu chân dẫm đạp trên đống tro bụi trên mặt đất. Vết chân này kéo dài lên phía trước, tới vách tường ở giữa hẻm thì biến mất.

Mắt Đỗ Địch An sáng lên, xích lại gần vách tường nhìn một chút liền không khỏi giật mình. Chỉ thấy chỗ này không phải là tường mà chỉ là một khối vải được bôi màu giống với bức tường. Nếu như không nhìn kỹ, căn bản không cách phân biệt được.

- Loại che giấu vặt vãnh này, quả nhiên là luyện kim học đồ.

Đỗ Địch An đưa thay sờ sờ, thấy phía sau tấm vải này rất cứng rắn, hơn phân nửa là dùng tảng đá đỡ đằng sau cho nên sẽ không bị chuột hoặc gió đυ.ng đến làm bại lộ.

Đỗ Địch An âm thầm ghi nhớ nơi này, quay người rời khỏi ngõ nhỏ. Hiển nhiên nơi này là một cứ điểm của luyện kim thuật sĩ. Nếu hắn thông báo cho Quang Minh Giáo Đình, lấy thân phận thập hoang giả của hắn có thể lấy được không ít công huân. Bất quá hắn không có hứng thú làm những chuyện như vậy, ngược lại hắn còn chuẩn bị trà trộn vào trong cứ điểm này để hiểu rõ hơn về thế giới của luyện kim thuật sĩ.

Dù sao hiểu biết của hắn về luyện kim thuật sĩ đều đến từ bản chép tay của Losader. Trên đó mặc dù ghi lại rất nhiều tin tức cùng đồ vật mà chỉ có Cao cấp luyện kim thuật sĩ mới biết, nhưng đối những thứ cơ bản lại ghi rất ít.

Bất quá, muốn gia nhập vào đám người luyện kim thuật sĩ thì trước hết nhất định phải trở thành luyện kim thuật sĩ.



Mà bước đầu tiên để chứng minh luyện kim thuật sĩ chính là hình săm màu đen.

Tạm thời Đỗ Địch An còn chưa nghĩ tới hình xăm cho mình, cũng không chuẩn bị gia nhập hội luyện kim thuật sĩ nhanh như vậy. Dù sao căn cứ theo Losader ghi chép, hội luyện kim thuật sĩ đều lấy một thân phận khác để tiến hành giao lưu. Mục đích làm như vậy là vì lo lắng vạn nhất có người bại lộ bị Quang Minh kỵ sĩ bắt bắt được, dưới sự tra tấn mà khai ra những người khác.

- Chờ sau khi trở về từ bên ngoài cự bích lại cân nhắc việc này cũng chưa muộn.

Đỗ Địch An nhìn thoáng qua cái ngõ nhỏ này, xoay người quay lại giao lộ bắt xe ngựa tiền về khu dân nghèo. Từ nhỏ hắn đã học được một đạo lý, làm nhiều việc một lúc hiệu quả sẽ không được bao nhiêu.

Xe ngựa rất nhanh đi vào khu dân nghèo, Đỗ Địch An nhảy xuống xe ngựa. Đã lâu không quay lại chỗ này, vừa mới đến gần đã bị mùi vị không khí nơi đây phả vào mặt. Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng có một chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nhẫn nhịn cái mùi lạ này. Hắn theo một con đường nhỏ đi tới mộtđịa phương tương đối vắng vẻ, thuê một quán trọ cũ nát.

Trong phòng trọ, Đỗ Địch An lấy ra mấy nguyên liệu trong túi đay. Bước đầu tiên chính là đề luyện lưu huỳnh từ bên trong mỏ lưu huỳnh. Hắn chuẩn bị tinh luyện bằng phương pháp nguyên thủy nhất, lợi dụng nhiệt độ cao hòa tan mỏ lưu huỳnh, sau đó lấy dung dịch tiến hành làm lạnh liền chính là lưu huỳnh. Cuối cùng dùng thạch vòng mài thành bột lưu huỳnh.

Đỗ Địch An kêu quán trọ lão bản lấy cho mình một cái chậu than. Mặc dù bây giờ đang là mùa mưa, dùng chậu than sưởi ấm có chút kỳ quái, nhưng vì Đỗ Địch An cho lão tiền nên lão bản vẫn vô cùng mừng rỡ đáp ứng. Lão lấy một chậu than cũ kĩ bám đầy tro bụi trong nhà kho, bỏ vào đó mấy viên than.

Sau khi trở lại phòng Đỗ Địch An khóa cửa lại. Hắn đốt than đá, để mỏ lưu huỳnh lên trên. Đốt được một thời gian thấy thế lửa quá yếu, Đỗ Địch An dứt khoát kêu lão bản quán trọ mua giúp một túi than đá lớn.

Nhiệt độ nóng chảy của lưu huỳnh cũng không cao, rất nhanh đã hòa tan. Đỗ Địch An lấy khí cụ đã mua trước đấy ra, bắt đầu phóng dung dịch lưu huỳnh.

Trong phòng tràn ngập mùi của lưu huỳnh, Đỗ Địch An âm thầm cảm thấy may mắn mình vì đã sớm chuẩn bị khẩu trang đeo lên. Bởi vì có bức xạ hạt nhân cho nên khẩu trang cũng không bị biến mất theo khoa học kỹ thuật mà một mực xuất hiện trong đời sống thường ngày.

Không thể không nói hoàn cảnh sống khác biệt sẽ dẫn đến điều kiện sống cũng khác biệt.

Đỗ Địch An đang nghĩ đến sau này mình làm một cái mặt nạ phòng độc giống Losader cũng tốt. Đối luyện kim thuật sĩ thường xuyên phải tiếp xúc cùng các loại vật chất mà nói, khó tránh sẽ hít phải một ít vật chất độc. Tác dụng của khẩu trang cực kỳ bé nhỏ, chỉ có luyện kim học đồ mới sử dụng thôi.

Khi đêm đến, rốt cục Đỗ Địch An cũng mài xong bột lưu huỳnh và hỏa tiêu. Còn về phần than củi hắn định trở về mới chế tác, vật này tương đối đơn giản.

- Không nghĩ tới chế tác một chút hắc hỏa dược cổ xưa nhất mà cũng tốn nhiều công sức như vậy.

Nhìn toàn thân mình bị than đá nhuộm đen, Đỗ Địch Ankhông nhịn được cười khổ. Bỗng nhiên hắn mong muốn tới một ngày nào đó mình sẽ có một gian phòng riêng chuyên để luyện kim.

- Hi vọng lần này tới bên ngoài cự bích có thể kiếm một món hời!



Đỗ Địch An vừa lau bụi trên mặt vừa nghĩ thầm.

...

...

Bảy ngày trôi qua trong nháy mắt.

Tại đêm trước khi đi thi hành nhiệm vụ, sau khi Đỗ Địch An tạm biệt vợ chồng Julla. Dưới cái nhìn chăm chú của bọn họ hắn mà ngồi lên chiếc xe ngựa màu đên do tập đoàn Malon phái đến.

Xe ngựa đưa hắn về lại khu buôn bán, ngay tại căn nhà trước kia hắn ở trong tòa pháo đài cổ kia. Bị mang tới giống như hắn còn có đám người Migcan cùng những thập hoang giả khác tốt nghiệp cùng bọn hắn.

- Nghe nói sáng mai sẽ xuất phát.

Migcan hưng phấn nói:

- Ngày mai đã có thể tới bên ngoài cự bích. Từ lúc nhỏ ta sớm đã muốn nhìn một chút, kết quả lại bị bọn họ dùng những sự cố kia dọa sợ.

- Ngươi vẫn là tỉnh lại đi, mặc dù bên ngoài cự bích không đáng sợ như lời bọn họ nói nhưng tuyệt đối là nguy hiểm.

Rage nói ra.

Sam mỉm cười, nhìn qua đồ vật Đỗ Địch An đặt ở bên giường, hỏi:

- Địch An, đây là cái gì?

- Đồ chơi.

Đỗ Địch An thuận miệng nói, nói xong liền liếc qua chỗ thuốc nổ mà mình phải mất đến bảy ngày để chế tạo này, nghĩ thầm đóng gói thành dạng này hẳn là có thể mang theo đi.

Dịch: Jokerking

Biên: Khangaca