Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hắc Ám Vương Giả

Chương 17: Khoá Học Sinh Tồn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thời gian như thoi đưa, trong nháy mắt đã trôi qua ba tháng.

Trong ba tháng qua, ngoài việc mỗi ngày phải rèn luyện sức bền thì chính là "khóa học giảng dạy sinh tồn". Khóa học chủ yếu được chia thành hai loại chính, đó là "Tìm kiếm thức ăn" và "Thu thập tài nguyên"!

Đây cũng là năng lực cơ bản mà một "Thập Hoang Giả" nhất định phải nắm giữ!

“Kiếm ăn” lại chia nhỏ thành mấy môn học theo thứ tự là “Nguồn nước”, “Nơi ẩn núp”, “Thu hoạch đồ ăn”, “Sinh tồn”.

Mỗi một loại đều bao hàm nội dung cực kỳ toàn diện, đầu tiên là khóa học “Nguồn nước” giảng dạy tìm kiếm nguồn nước trong những hoàn cảnh khác biệt, những hoàn cảnh này tổng cộng được chia thành bốn loại: Rừng cây, hoang mạc, vùng núi, đầm lầy!

Tìm kiếm nguồn nước ở trong rừng cây là đơn giản nhất, nhưng trong rừng càng dễ ẩn dấu nguy hiểm, như thế nào lẩn tránh những nguy hiểm này chính là nội dung của khóa học “Sinh tồn”.

Ngoại trừ tìm kiếm nguồn nước thì còn có lọc nguồn nước và kiểm trắc chất lượng nguồn nước.

Hiển nhiên Thập hoang giả chẳng những cần phải sống sót ở bên ngoài cự bích, còn cần thu thập các loại nguồn nước khác nhau rồi mang về trong cự bích để tiến hành nghiên cứu, toàn bộ cự bích Sylvia chính là nơi ẩn nấp kiên cố và an toàn nhất.

Giống như “Kiếm ăn”, việc “Thu thập tài nguyên” đồng dạng được chia nhỏ thành bốn môn học lớn, lượng tri thức cực kỳ khổng lồ, theo thứ tự là “Đào quáng”, “Thu thập thân thảo”, “Thăm dò địa chất”, “Tìm tòi bí mật”.

Bất luận một môn nào trong đây đều là một môn học riêng biệt!

Nói cách khác, bất kỳ một môn học nào ở học viện đều cần tiến hành ba năm học tập, chỉ có những người thông minh cùng chăm mới có thể tốt nghiệp! Mà ở chỗ này thì nhất định phải trong thời gian ngắn ngủi ba năm phải học được toàn bộ!

Chỉ có nắm giữ toàn bộ mới đạt tới yêu cầu Tobel nói tới là có thể sinh tồn!

Ba tháng qua đối với Đỗ Địch An mà nói, gian nan nhất không phải tám môn học kia mà là mỗi ngày rèn luyện sức bền cùng khóa học “Đào quáng”, mỗi một lần đều cố hết sức chết đi sống lại, bất quá ba tháng này hắn tiến bộ cũng là cực kỳ rõ ràng. Từ ngày đầu tiên thành tích là ba mươi phút năm vòng, một tuần lễ sau liền đạt tới hai mươi phút năm vòng, mà đến nửa tháng sau đã có thể đạt tới mười lăm phút năm vòng!

Thẳng đến một tháng sau, hắn mới thu hoạch được quyền lợi ăn điểm tâm thế nhưng vẫn là người chạy cuối cùng!

Mà ban đầu lấy được ban thưởng hai bữa sáng cũng đã bị hắn tại ngày thứ hai cùng ngày thứ mười lăm dùng xong.

Tốc độ không ngừng siêu việt không chỉ đơn thuần là vì di chứng kho đông lạnh kho đang dần dần tiêu trừ, chủ yếu nhất chính là ý chí tự thân, để hắn một lần lại một lần mệt đến sắp hôn mê nhưng cuối cùng vẫn có thể kiên trì vượt qua.

Trong tháng thứ hai, di chứng kho đông lạnh triệt để tiêu trừ, trước đây nếu cứ dựa theo bình thường mà nói thì cần thời gian ba bốn tháng mới có thể hoàn toàn tiêu trừ, nhưng một tháng này rèn luyện siêu cường độ đã tăng nhanh quá trình này, từ khi di chứng kho đông lạnh triệt để tiêu trừ thì tốc độ của hắn lập tức tăng lên một cách kinh người, huấn luyện sức bền hằng ngày đã vững vàng đạt tới mười vị trí đầu!

Đến tháng thứ ba, hắn đã là nhiều lần nằm trong ba vị trí đầu!



Tiến bộ kinh người như thế để những đứa trẻ khác không thể không lau mắt mà nhìn, nhất là Migcan cùng hai đứa trẻ ở chung phòng với Đỗ Địch An đã cho hắn một cái danh hiệu, gọi là “Trâu điên”!

“Luật pháp, chương 2: : Pháp quy phạm tác dụng...”

Trong tiệm sách an tĩnh, Đỗ Địch An đứng trước kệ sách luật pháp, trong tay bưng lấy một cuốn cơ sở luật pháp học lẳng lặng mà đọc, từ tháng thứ ba bắt đầu về sau, mỗi ngày hắn đều sẽ rút ra mười phút đồng hồ đến Đồ Thư Quán học tập luật pháp, đây là thời gian rảnh rỗi mà hắn có thể tranh thủ nhất.

- Địch An, tại sao ngươi lại xem sách luật pháp, lão sư đã nói hôm nay có một đợt kiểm tra, kêu cho chúng ta tranh thủ ôn tập, nếu là thất bại sẽ bị đào thải đó.

Ở bên cạnh là kệ sách địa chất, Migcan nhìn thấy Đỗ Địch An lại chạy đến đọc sách luật pháp liền không hiểu hỏi.

Đỗ Địch An làm một thủ thế:

- Xuỵt!

Nhìn không chớp mắt, tiếp tục chuyên chú xem cơ sở luật pháp học trong tay.

Rất nhanh mười phút trôi qua, mặc dù vừa vặn mới đọc một nửa nhưng hắn vẫn đóng sách lại trả về kệ, quay người đi đến kệ sách “thân thảo” thuần thục rút ra một bản thư tịch tên là 《 thực vật toàn thư 》sau đó mở ra nhanh chóng ôn tập một lần, xác nhận không có lọt mất cái gì liền tiện tay đưa vào giá sách quay người rời đi.

- Địch An!

Migcan vội vàng đuổi kịp, hô:

- Ngươi nói đề kiểm tra ngày hôm nay sẽ là cái gì?

- Không biết.

Đỗ Địch An nói.

- Chỉ mong đừng là "địa chất thăm dò", ta còn chưa kịp học môn này.

Con mắt Ma Khải Migcan đột nhiên xoay chuyển cười hắc hắc nói:

- Nếu không như vậy đi, nếu như đυ.ng tới cái ta biết thì ta tới giúp ngươi, nếu như là ngươi biết, ngươi tới giúp ta, thế nào?

Đỗ Địch An tức giận nói:

- Chút mánh khóe như vậy thì đừng nghĩ gian lận.



- Thử một chút nha, len lén là được.

Migcan làm vẻ mặt đau khổ nói:

- Ta cũng không muốn bị đào thải, lão sư không phải đã nói đào thải sẽ mất đi tư cách làm thủ vệ binh sao, hơn nữa tự mình sẽ phải giao nạp phí tổn đặc huấn trong khoảng thời gian này, nhà ta nhưng không đủ sức chi trả phí tổn đắt đỏ như vậy.

Đỗ Địch An nhún vai biểu thị bất lực.

Xác thực, tại ngày thứ ba đặc huấn Tobel đã nói lời nói này, nhưng Đỗ Địch An đã sớm biết lần này tập huấn trên danh nghĩa là chọn lựa thủ vệ binh, nhưng trên thực tế lại là huấn luyện Thập hoang giả, cho nên người bị đào thải hơn phân nửa vẫn sẽ trở thành thủ vệ binh, mà Tobel lời nói này cũng trở thành giấu đầu lòi đuôi, xác nhận Đỗ Địch An suy đoán.

Đương nhiên, đối những đứa trẻ khác mà nói thì đây không thể nghi ngờ là một tin dữ!

Cũng chính là lời nói này để không ít đứa trẻ đã sớm muốn từ bỏ lại cắn răng kiên trì.

Rất nhanh, hai người đã đi tới võ đại trước thời gian quy định, nơi này đã tụ tập không ít người đang nhỏ giọng nghị luận, tựa hồ đang suy đoán đề mục lần này đến tột cùng sẽ là cái gì.

Cũng không lâu lắm, Tobel đúng giờ xuất hiện, trước khi hắn xuất hiện thì tất cả mọi người đã đứng thật chỉnh tề cẩn thận tỉ mỉ, đây đương nhiên là vì không ít người trải qua thể nghiệm thống khổ bị đá bụng mà học được.

Bất quá, lần này Tobel không phải xuất hiện một mình, theo bên người là một dáng người thướt tha thon thả cao gầy, chính là một cô gái tuổi chừng hai mươi, màu da lúa mì, trên mặt sớm đã mất đi vẻ ngây thơ, thay vào đó là tràn ngập mị cảm thành thục khêu gợi lại không mất đi khi tức thanh xuân vốn có, trên mặt nàng mang theo một nụ cười nhàn nhạt để không ít con trai mười mấy tuổi có chút há mồm ngây người.

Trên thực tế, hiện tượng trưởng thành sớm không phải chỉ thế giới này mới có, cho dù là ở thời đại trước, trẻ con mười mấy tuổi đã biết được nhiều tri thức hơn so với suy nghĩ của cha mẹ, mà ở thế giới này thì mười ba tuổi chính là tuổi tác hôn nhân hợp pháp, đến hai mươi tuổi còn không có lập gia đình đã là tuổi “Ế” rồi. Dù sao trong môi trường phóng xạ như thế, đại đa số người có thể sống đến sáu mươi tuổi đã là rất không dễ dàng.

Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của mấy đứa lớn tuổi, Tobel cười lạnh nhất quán hạ thấp giọng điệu nói:

- Ba tháng huấn luyện này, đám rác rưởi các ngươi đã miễn cưỡng có tư cách trở thành thủ vệ binh, từ hôm nay trở đi, mỗi qua sáu tháng sẽ tiến hành một lần kiểm tra tổng hợp, chỉ cần là kẻ thất bại đều sẽ bị đào thải!

Trên mặt đám trẻ tức thì lộ ra vẻ khẩn trương như có như không.

Đỗ Địch An cũng ý thức được cuộc thi lần này tuyệt không đơn giản chỉ là kiểm trắc tri thức, rất nhanh, lời nói tiếp theo của Tobel đã xác nhận ý nghĩ của hắn:

- Khảo hạch lần này rất đơn giản, đợi lát nữa huấn luyện viên Chris sẽ đưa các ngươi đến một nơi, các ngươi chỉ cần ở nơi đó sinh tồn mười ngày là coi như hợp cách!

Editer: ƯngVinh95

Bien: KhangaCa
« Chương TrướcChương Tiếp »