Chương 68: Võ phu

Tàn tích miếu cổ bên trong yên tĩnh đến lạ thường, tam cung hiện tại chỉ còn hai, Thanh Thạch cung giờ này còn lại là một đống đổ vỡ, miếu cổ diện tích cũng không phải nhỏ, đặc biệt là toà cung điện ở phía chính giữa nhất, bên trên đại môn còn treo bảng hiệu có phần cũ nát, nếu như nhìn kĩ sẽ không khó để nhận ra dòng chữ viết bên trên bảng hiệu, Trường Sinh cung.

Mà Trường Nam đã thử mọi cách cuối cùng cũng không thể đi vào bên trong Trường Sinh cung, miếu cổ bên ngoài tam cung lại giống như một cái mê cung, lối ra hoàn toàn không tìm thấy, dù cho có bay nhanh cỡ nào đi nữa cuối cùng vẫn sẽ quay lại miệng giếng phía trước tam cung.

Lúc này đại môn Hoa Anh cung mở ra, một thân ảnh bước ra bên ngoài, hắn cả người nhuộm đỏ huyết sắc, đặc biệt là khắp người hắn là chi chít vết thương nhìn thấy mà ghê người, người này giống như một con thú hoang dã đang thèm khát máu tươi, hắn chính là Hoàng Quý Phi.

Vừa rời khỏi Hoa Anh cung, thứ đầu tiên đập vào mắt Hoàng Quý Phi là một thân ảnh thiếu niên tay cầm trường kiếm đang ngồi bên cạnh miệng giếng, lưng tựa vào gốc đa, tiếp đó lại là một thiếu niên khác ngồi ở đống đổ nát Thanh Thạch cung đang mài thanh chuỷ thủ.

Người kia là Trần Ngọc Duẩn Hoàng Quý Phi đã sớm nhận ra, nhưng thiếu niên ngồi dưới gốc đa này thì đây là lần đầu hắn thấy qua.

Thế nhưng Hoàng Quý Phi chỉ nở một nụ cười, nụ cười này có chút đáng sợ, bởi vì hàm răng của hắn cũng đầy là máu tươi, Hoàng Quý Phi vừa đi tới vừa nói:

“Thanh Thạch cung đã có chuyện gì xảy ra.”

Trường Nam không có nói gì chỉ lẳng lặng nhìn người này đi đến, mà Trần Ngọc Duẩn đã dừng động tác lại nhàn nhạt mở miệng:

“Bích hoạ phát sinh dị biến, toàn bộ đã chết chỉ có chúng ta hai người trở ra.”

“Ồ, hoàn cảnh bên Hoa Anh cung cũng là tương tự, vị huynh đệ này không biết ngươi là ai, đây cũng là lần đầu chúng ta gặp mặt, có thể chào hỏi một chút không, dẫu sao tàn tích cổ quỷ dị hiện tại chúng ta nên hợp tác lại mới là cách tốt nhất.”

Hoàng Quý Phi nhìn Trường Nam, dùng ánh bức người nói, mà Trường Nam cũng không né tránh chỉ nhìn thẳng vào Hoàng Quý Phi chậm rãi mở miệng:

“Ngươi đã gϊếŧ tất cả người bên trong?”

“Ồ, vị huynh đệ này, chúng ta không quen không biết, vừa mới lần đầu gặp mặt đã tính hất bát nước bẩn vào ta là có ý gì, Duẩn sư đệ, ngươi thấy người này rõ ràng là không giảng đạo lý, không biết sư phụ ngươi là ai?”

Trần Ngọc Duẩn trầm mặc, Hoàng Quý Phi lại nở một nụ cười mỉm:

“Mà thôi mà thôi, nếu ngươi muốn kiểm chứng thì tự tới Hoa Anh cung mà xem, ta cũng không cần giải thích nhiều làm gì.”

Thế nhưng đúng vào lúc này khi vừa nói hết câu khí tức trên người Hoàng Quý Phi chợt thay đổi, hắn bàn tay nắm lại thành quyền tung một đấm tới trước người Trường Nam, một quyền này quá nhanh, quá bất ngờ, nếu như là tu sĩ bình thường ắt hẳn phải chết, nhưng Trường Nam chỉ bình tĩnh, kiếm ra khỏi vỏ, rít lên một tiếng làm cho quyền kia tan vỡ, cắt từ cánh tay Hoàng Quý Phi xuống một mảng thịt



Trở lại thời điểm đám người Trường Nam bị đẩy vào tàn tích miếu cổ, riêng phần Trường Nam cùng với hơn trăm tu sĩ được đưa vào Thanh Thạch cung, số còn lại thì lại được đưa tới Hoa Anh cung.

Hoa Anh cung bên trong cảnh tượng so với Thanh Thạch cung thập phần tương đồng, chỉ khác ở chỗ người trên bức bích hoạ lại là một nữ tu sĩ, ánh mắt nữ tu này cũng là nhìn về một hướng, mà hướng nàng nhìn tới là một nửa của kiệu gỗ, chân kiệu cũng có một thân ảnh, bóng dáng này, lại là một ác ma khác.

Nếu như ở Thanh Thạch cung, ban đầu đều là sự cảnh giác tới từ tất cả tu sĩ bên trong, thì ở Hoa Anh cung lại càng hơn thế, bởi vì tại Hoa Anh cung có sự xuất hiện của Nguyễn Tú, Vũ Nghị, Hoàng Quý Phi và cả là Dương Thiên Long, bọn chúng ngoài Dương Thiên Long ra thì đời này đều được người đời biết đến như là những thiên tài trẻ tuổi của Tây Uyên Tông.

Nhưng mà điều gì đến cũng phải đến, đầu của các tu sĩ lần lượt ngã xuống, nếu như ở Thanh Thạch cung Trường Nam đã nhanh chóng nhận ra điểm bất thường trên bức bích hoạ thì ở Hoa Anh cung lại không được như vậy.

Bởi vì trọng tâm chú ý của bọn chúng ban đầu đã không phải ưu tiên tới Hoa Anh cung, bọn chúng nghi ngờ lẫn nhau, cuối cùng là chém gϊếŧ lẫn nhau, cảnh tượng nhân gian thê thảm chưa từng thấy.

Hoàng Quý Phi điên cuồng, lấy chiến lực Giả đan tu sĩ một đường quét ngang, nhưng mà Nguyễn Tú thần thông bản mạng lại không thua kém, gϊếŧ ra một con đường bằng máu, Vũ Nghị thân bất do kỷ, hô phong hoán vũ, làm cho Hoa Anh cung chấn động không thôi, dần dần tiếng la hét cứ truyền tới không ngừng, máu tu sĩ chảy thành sông, mạng người cũng chỉ để đem đi so sánh với cỏ rác, không hơn không kém.

Nhưng mà trong tràng cảnh loạn lạc như vậy lại có một tu sĩ vô cùng bình tĩnh, ánh mắt tu sĩ này loé lên, không nhanh không chậm thoát đi khỏi chiến cuộc mà đi đến góc của bích hoạ.

Sau đó tu sĩ này không biết dùng thần thông gì cả người hoá thành một luồng sáng, vậy mà dung nhập vào trong kiệu gỗ, thân thể ác ma khiêng kiệu chấn động, hai mắt nó loé lên, động tác toàn thân bắt đầu di chuyển.



Cùng lúc đó, Trường Nam vẫn còn đang xử lý những bàn tay trong bức bích hoạ bên trong Thanh Thạch cung, hắn đã không để ý, ác ma khiêng kiệu trong bức bích hoạ cũng là tinh mang loé lên, sương mù bao phủ, kiệu gỗ và nhân ma cứ như vậy mà biến mất.



Bên cạnh giếng nhỏ, sau khi bị cắt xuống một mảng thịt ở cánh tay, Hoàng Quý Phi vậy mà lại cười, cười đến không thể nào cười thêm được nữa, hắn đưa bàn tay còn đang rỉ máu lên miệng liếʍ liếʍ, vẻ mặt thoả mãn không thôi, người này điên cuồng hệt như một con dã thú.

Trường Nam xoay chuôi kiếm, lấy một tốc độ nhanh chóng mà đâm qua Hoàng Quý Phi.

Tử Kiếm Quyết, Lôi Mệnh.

Mệnh như thuỷ triều, lôi như sắc lệnh, kiếm này như thanh đao đoạt mệnh, một cắt đi qua yết hầu của Hoàng Quý Phi.

Nhưng mà Hoàng Quý Phi chỉ là tiện tay dơ bàn tay của mình ra đỡ kiếm, Lôi Mệnh chỉ lấy xuống ba ngón tay của hắn, Trường Nam cũng không lấy làm bất ngờ, chân trụ hắn xoay lại, phong vân đã cuộn trào bên thanh kiếm, thế nhưng Hoàng Quý Phi đã động.

Hoàng Quý Phi cả người nổ vang như lôi đình, xương cốt truyền đến từng tiếng rắc rắc, gân xanh cả người nổi lên như thuỷ xà, hắn tung ra một quyền, một quyền này chỉ thuần tuý là một quyền dựa vào lực lượng của thân thể, không có bất cứ một đạo pháp nào được sử dụng, nhưng mà Trường Nam lại biến sắc, thân thể không nhịn được lui về sau trăm trượng, trường kiếm trên tay dơ ra trước người đón đỡ.

Một quyền này là Hám Sơn Quyền trong truyền thuyết.

Trần Ngọc Duẩn chỉ thấy đầu óc nổ vang một tiếng, hắn lẩm bẩm:

“Võ Phu tam cảnh, lại là võ phu thuần tuý, không thể tin được tên này ở trong tông môn chưa bao giờ bộc lộ tu vi, thật không nghĩ đến hắn vậy mà lại là võ phu.”

Trên thế gian, Luyện Khí Sĩ cũng chưa chắc đã là đại diện cho tu sĩ, mà tu sĩ lại có rất nhiều con đường đại đạo, tỉ như võ phu là một ví dụ, tương truyền võ phu xuất phát từ Đông Thổ, chỉ vài chục năm gần đây mới được tu sĩ Lang Quốc để tâm đ ến, nhưng mà võ phu tu hành lại thế nào khó khăn chứ, nếu đặt lên bàn cân để so sánh, người tu hành võ phu, mà còn là thuần tuý võ phu sẽ khó khăn hơn gấp hai lần so với Luyện Khí Sĩ, nhưng mà thành tựu đạt được lại không thể không cân nhắc.

Chỉ là võ phu thuần tuý tam cảnh đã có thể trảm Kim Đan ngoại trừ Kim Đan viên mãn, lên tứ cảnh đã là đỉnh cao trong hàng ngũ Kim Đan thậm chí có thể quét ngang Nguyên Anh, ngũ cảnh đã chân chính tẩy rửa huyết mạch, trên dưới Nguyên Anh đã không còn tìm thấy đối thủ, mà lục cảnh đã có thể thoát thai hoán cốt, trực tiếp phong thánh, thất cảnh phía sau đúng là chưa từng nghe thấy ai có thể đột phá đi qua, bởi vì con đường võ phu này gian truân trắc trở, người trước thăm dò để lại hậu tích cho người sau, nó vẫn từng ngày phát triền, từng ngày chờ có thể chứng đạo với trời cao.

“Chẳng trách Nguyễn Tú, Vũ Nghị đều không phải đối thủ.”

Trường Nam lau đi vết máu tươi ở trên khoé miệng, lúc này trường kiếm trong tay khẽ ngâm, mưa rơi xuống, phi kiếm xoay tròn bên trên đỉnh đầu, hắn đã động.

Một cỗ lực lượng đạo pháp không ngừng truyền tới trường kiếm, hoả mãng thuỷ long cùng nhau song hành, một kiếm nữa được chém ra, lập tức khí thế xung quanh như vũ bão, gạch đất như bị lật bay, kiếm này quá mạnh.

Hoàng Quý Phi vẫn rất bình tĩnh, hắn tay nắm lại thành nắm đấm, vẫn là một quyền:

“Nửa lạc nửa mỡ, đến!”

May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v