Hoàng Tiểu Long và Hạ Diệp Ân vẫn đang bày mưu tính kế cho hai người nào đó.
Hạ Diệp Ân nói:"cách hồi nãy vậy mà lại đem về kết quả tốt đẹp hơn mong đợi"
Hoàng Tiểu Long lạnh lùng đáp:"nhưng chúng ta cần nghĩ thêm cách khác để bọn họ thân thiết với nhau hơn, tôi thấy bọn họ vẫn còn xấu hổ vì chuyện vừa diễn ra nên sẽ né tránh nhau thậm chí là không dám gặp mặt nhau nữa"
Cô nói nhỏ vào tai cậu điều gì đó.
Hoàng Tiểu Long cười gian nói:"kế hoạch tuyệt vời"
Hai người nào đó vẫn không biết nguy hiểm đang rình rập chờ họ, để chờ biến hai người họ trở thành nạn nhân của cạm bẫy tình yêu ngọt ngào.
Hạ Diệp Ân chạy đến chỗ của Phong Vũ nhưng lần này cậu ta cảnh giác với cô hơn nên đứng cách xa Hạ Diệp Ân ra.
Phong Vũ khó hiểu hỏi:"cô đến đây làm gì? rốt cuộc có âm mưu gì?"
Cô cười tươi nói:"tôi có chút chuyện muốn nói với cậu"
Hạ Diệp Ân vẫn nở nụ cười trên môi nói:"đó là lý do tôi muốn cô đi theo giám sát hắn mà không phải ai khác"
Phong Lãnh Nguyệt ngơ ngác hỏi:"ý cô là gì?"
Hạ Diệp Ân cười nói:"nếu là người khác thì sẽ có thể bị rơi vào lưới tình của Phong Vũ mà khai không đúng sự thật, bênh vực cậu ta nhưng vì cô và hắn từng có mối thù gì đó trong quá khứ nên sẽ không thể rơi vào lưới tình của Phong Vũ dễ dàng được. Vả lại tiểu thư của Phong gia là người trung thực, thật thà, ngay thẳng và ghét sự giả dối, xấu xa, tàn ác nên chắc chắn cô sẽ khai đúng sự thật. Còn Phong Vũ vì có thù hận với cô mà không để ý đến sự hiện diện của cô bên cạnh hắn nên cô là một lựa chọn sáng suốt và duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra"
Phong Lãnh Nguyệt nghẹn họng không phản bác được.
Còn Phong Vũ và Hoàng Tiểu Long đang trò chuyện với nhau.
Phong Vũ nhíu mày hỏi:"cậu có thấy nương tử của cậu có vấn đề về thần kinh không? tôi thấy cách cư xử của cô ta như người không có não ấy, cậu phải cẩn thận với cô ta đó kẻo gặp nguy hiểm"
Hoàng Tiểu Long ngơ ngác nói:"ừ, tôi sẽ cẩn thận với cô ấy"
Phong Lãnh Nguyệt và Hạ Diệp Ân đi đến chỗ các cậu đang trò chuyện.
Phong Vũ cảnh giác hỏi:"các ngươi đến đây làm gì?"
Hạ Diệp Ân cười nói:"đến đưa một món quà tặng cho cậu"
Phong Vũ phũ phàng nói:"thôi khỏi, quà tốt đẹp nhất dành cho tôi là cái đám âm khí mấy người rời đi tránh xa tầm mắt của tôi đó"
Cô tức giận nói:" tôi muốn Phong Lãnh Nguyệt đi theo giám sát cậu mọi lúc mọi nơi chỉ cần cậu có hành động nào khác thường thì cô ta sẽ thông báo cho tôi"
Phong Lãnh Nguyệt hóa đá tại chỗ.
Cô ta ngơ ngác hỏi:"ủa cô tại sao lại nói ra chuyện này? không phải cô nói giám sát trong bí mật à? nói vậy rồi sao tôi giám sát cậu ta được?"
Hạ Diệp Ân làm như không nghe thấy gì mà đẩy Phong Lãnh Nguyệt về phía Phong Vũ.
Còn về phần Phong Vũ thì thờ ơ rời đi.
Phong Lãnh Nguyệt vẫn do dự.
Hạ Diệp Ân tức giận nói:"cô đi nhanh đi kẻo hắn đi mất đó, đồ ngốc"
Cô ta dùng hết dũng khí đuổi theo Phong Vũ.
Hạ Diệp Ân nhìn cậu rưng rưng nước mắt hỏi:"tôi không phải nương tử ngoan hiền à? tôi có vấn đề về thần kinh à?"
Hoàng Tiểu Long thờ ơ nói:"đồ ngốc, cô tốt mà đừng để ý lời cậu ta làm gì cả, tính cách Phong Vũ là vậy, cậu ấy ghét ai là nói thậm tệ cho người đó xuống dưới địa ngục mới hả giận"