Chương 6: Sinh hoạt tồi tệ

hung thủ đứng ngoài cửa hý hoáy qυầи ɭóŧ, tựa như đối với phát hiện này hết sức hài lòng.

Jeffery nghĩ, này nói không chừng sẽ là cơ hội cho bản thân sửa chữa sai lầm__ y vẫn luôn không biểu lộ ra chính mình sợ hãi, mà chiếc qυầи ɭóŧ trong túi lại càng phù hợp với xác định của mình trong lòng Sifu De “đồ điếm”

Một đồ vật lạnh như băng rơi xuống bên chân: “đem tay phải của mày còng ở đường dẫn ống sưởi kia.” Người bên ngoài nói, đó là còng tay của Jeffery, hắn thật sự biết cách tận dụng đồ vật.

Jeffery chậm rãi đem còng tay nhặt lên rồi đem mình còng lại, sau đó một bên đem còng trên ống đường dẫn, tuy rằng vật kia nhìn gỉ đến tệ hại, nhưng nói về độ cứng hay chắc chắn thì thật giống như rất không dễ dàng để giật xuống.

Trong suốt quá trình y luôn nhìn chằm chằm vào Sifu De, nhưng người kia vẫn chỉa súng vững vàng về phía y, không cho Jeffery một cơ hội nào. Y quen thuộc nhất trong quá trình còng tay, biết khi nào thì nó sẽ thành tối trọng yếu.

Hắn chỉ có đem mình còng lại thì cái tên quỷ nhát gan kia mới dám dán lại đây, nếu không hắn chỉ có thể đứng xa xa nhìn lại, hoặc là hắn sẽ trực tiếp nã trên người y một phát súng, sẽ không chết người__ ít nhất sẽ không phải lập tức chết__ nhưng lại

đầy đủ ngăn chặn hết thảy phản kháng.

Quả nhiên, người phía trước chậm rãi tới gần, y cảm giác nòng súng lạnh như băng xẹt qua sống lưng, làm cho da gà cả người y đồng loạt nổi lên.

“nói cho tao biết, Jeffery, đó là qυầи ɭóŧ thằng đàn ông nào? Hắn cho mày sung sướиɠ sao?” Sifu De nói, dán người lên thân thể của y, để thân thể lạnh băng của hắn hưởng sự ấm áp từ xương cốt.

“mày có biết, tao vốn nghĩ mày chỉ là một người cảnh sát nằm vùng, giả dạng làm một thằng điếm, có điều trong xương tủy mày chính là người như vậy, đúng không?” hắn nói, bắt đầu xoa nhẹ vuốt ve trên cơ thể y, “phát hiện này làm cho tao cực kỳ cao hứng, nếu không phải vậy thì sẽ khiến người ta có biết bao tiếc nuối đó mày biết không.”

Jeffery không nói gì, máu theo thái dương chảy xuống, y đem máu đang chảy qua

đôi mắt lau khô ráo. Cái cần thiết của y bây giờ là tầm nhìn.

Jeffery

cảm thấy đầu gối tê rần, Sifu De đạp y

một cước, y chật vật quỳ trên mặt đất, chiếc còng tay vẫn dính trên ống dẫn, phát ra tiếng kẽo kẹt rêи ɾỉ nhưng không đứt rời.

Sifu De dán người tới, ngón tay dò vào thân thể y.

Cả người Jeffery run lẩy bẩy, y nghe được hung thủ hỏi lại: “sợ sao?”

Tiếng nói của hắn không đè nén được hưng phấn, y có thể cảm giác được mình đang kề sát vào một nơi nào đó đã cứng rắn. Jeffery nghĩ, cái chỗ “chó chết” đó là nơi hung thủ tìm kiếm thức ăn, y rõ ràng có thể ngửi được mùi vị của nó.

Y không quản mình giờ có thừa nhận hay không, nhưng y sợ hãi, đó là sự thật.

Trước mặt y đã từng bày ra vô số hình ảnh của người bị hại, những suy nghĩ đó khiến những thứ này trở nên đặc biệt gian nan.

“tao biết mày sợ,” Sifu De nói, “mày nên sợ hãi, mày coi mày là ai, cả ngày uốn éo mông trên đường cái lang thang, câu dẫn đàn ông, mày nên phải sợ, mày nên bị giáo huấn cẩn thận.__”

Jeffery hít một hơi thật sâu mãi đến khi khoang ngực cảm thấy đau đớn.

Y giờ nên khuất phục? hay nên phản kích? Phản kích sẽ làm hắn nổi điên lên, mà khuất phục không có nghĩa mình sẽ chạy thoát, ngược lại có khả năng càng cung cấp lạc thú quá khích cho đối phương.

Mà y chết cũng không muốn cung cấp cho tên kia bất kỳ một chút thỏa mãn nào.

“biết bọn tao

vì sao tóm được mày không?” y nói, tiếng nói của Jeffery đầy quyền uy, bình tĩnh, không có tình cảm, thật giống như báo cáo trên những buổi họp báo đơn thuần.

Đối phương ngừng một chút, sau đó một tay nắm lấy tóc của y, cưỡng bách y ngửa đầu ra phía sau, nói rằng: “bởi vì mày lẳиɠ ɭơ như con chó mẹ, mày__”

“bởi vì tao nhìn như người ngu ngốc, trong đầu chỉ có một ý nghĩ làm sao quyến rũ kéo mày lên giường, đúng không?” Jeffery nói, “mày cho rằng bị dọa một cái tao sẽ ngất đi, khóc lóc xin tha, cho nên mày mới dám đi tới đây, làm bộ như mày không giống năm đó ở trong phòng thiết bị công cộng khóc lóc xin tha, không phải kẻ vô năng căn bản không thể cứng lên nổi__”

Sifu De lôi tóc y, mạnh mẽ đem y va đập vào tường xi măng, động tác cuồng loạn.

Jeffery cười rộ lên, thanh âm nghe vào chẳng khác gì người điên, có lẽ bởi vì y đang bị người không ngừng đem đầu đυ.ng vào tường, máu tươi theo trán chảy xuống, xẹt qua hai bên bá, từ dưới cằm rơi xuống đất. thật giống như y đang mang một chiếc mặt nạ nóng bỏng bằng máu.

Y nói tiếp: “ròng rã ba năm, trong tầng hầm nhà trọ tại Ruth, mày ngoại trừ khóc cùng khiến người ta thượng mày, thì cái gì cũng không làm, đúng không? Tao đoán cha mày sẽ chắc chắn không cảm thấy kinh ngạc, hiểu không? Nhóm phân tích hành vi qua hồ sơ của mày tìm được, thực sự tình cảm dạt dào, khiến người ta cầm khăn tay màu hồng nhỏ nhỏ lau nước mắt, cha của mày nói như vậy sao hắn đem mày cho tên kia đã nói vậy sao? tao đoán, nguyên văn của hắn là [tao liền biết mày nhìn vô dụng ẻo lả như vậy mẹ nó chỉ có thể] __”

Sifu De đột nhiên nhảy dựng lên, một cước đạp trên người y, sau đó bắt đầu điên cuồng quyền đấm cước đá.

Jeffery cảm thấy nòng súng đã rời khỏi đầu mình, hung thủ đã mất đi tự chủ, sự chú ý của hắn đã không còn trên người con mồi, trong quá khứ của hắn, sự thống khổ phẫn nộ vẫn là cái đầu tiên.

Những thứ đó quá cường đại, hoàn toàn che đi y, bất quá nói ngược lại thì đời này hắn vẫn chưa thoát khỏi ký ức đó.

Jeffery im lặng, có vài giây y cảm thấy mãnh liệt mê muội. thật giống như có âm thanh khác xuyên thấu qua nói chuyện với y, nghe vào có vẻ như giống cha y, tràn ngập uy thế cùng với sức mạnh khổng lồ. Quá khứ, y nghĩ, mang theo một tia khinh thường với chiến thắng.

Y từ trong dòng máu tươi nhìn được người đàn ông kia, hắn đã hoàn toàn điên rồi, hắn nghĩ, y vì sao biết được cách làm mình nổi điên, biết nỗi sợ hãi trong xương hắn, hết thảy đều trong khống chế.

Bão tố đánh sập vào, y nhắm ngay cơ hội, một tay kéo chân trái Sifu De, đem hắn kéo đi một hướng khác.

Người kia một chân chạm đất, một chân khác lại cố chấp muốn đá y, toàn bộ không chịu sự khống chế của lý trí cùng lý học, vì vậy chân đứng không vững, té lăn trên đất.

Có điều phản ứng của hắn vẫn rất nhanh, hắn cụp tay xuống bóp cò súng, đạn bắn vào trên tường.

Nhưng hắn cũng chỉ có một cơ hội nổ súng này, Jeffery cầm một tay chế trụ tay của hắn, đột nhiên uốn người một cái, súng rơi trên mặt đất, một chiếc đầu gối gắt gao đặt trên cổ họng hắn, y biết vị trí này nếu dùng sức thì người này sẽ tuyệt mệnh.

Sifu De theo dõi y, trong mắt hắn vẫn như cũ chỉ có sự phẫn nộ mất khống chế lúc vừa nãy, lửa giận đã qua nhiều năm lại càng điên cuồng lên, thiêu hủy nhiều sinh mệnh của nhiều người như vậy.

Jeffery cầm lấy súng, dính trên trán của hắn, mở chốt bảo hiểm ra, y biết bất cứ lúc nào cũng có thể lấy được mệnh người này.

“đến đây,” Sifu De nói, “nổ súng đi.”

Jeffery không nhúc nhích, người này đối với tử vong không chút do dự, hắn sớm biết mình sẽ phải chết đi. hắn không biết lúc hắn chỉ có một mình__ làm sao đối mặt với những linh hồn kia, mà năng lực cảm giác e rằng đã sớm bị tai nạn từ nhỏ tiêu diệt sạch sẽ.

“đừng như một đồ điếm mới thấy súng lần đầu tiên.” Sifu De nói, “tao gϊếŧ bạn của mày, tao thấy hắn, tao gϊếŧ hắn, không hề có chút nào do dự_”

Jeffery nhìn hắn, y nhớ tới tình cảnh lúc hai người đi tới xe, đồng thời y biết những hình ảnh kia sẽ dính lấy y cả đời, từ trong ác mộng nhô ra, lại đừng nghĩ thoát khỏi.

“mày có biết, sĩ quan cảnh sát, tao có một loại cảm giác, chính mày cũng không sạch sẽ hơn là bao.” Hung thủ nói, “không giống mày nhìn qua chính trực, dũng cảm cùng với con mẹ nó dương quang xán lạn, không phải sao?”

Hắn cười ha hả, sự điên cuồng kia khiến y thấy được một thứ có hơi quen thuộc, thứ kia cùng với linh hồn của y được hấp dẫn lẫn nhau. Nó không quá mãnh liệt, thế nhưng nó ở nơi đó, mãi mãi vẫn tồn tại ở đó.

“nổ súng đi.” Sifu De nói, “mày muốn gϊếŧ tao, không phải sao.”

Jeffery biết hắn đang chờ y nổ súng, đưa hắn xuống địa ngục. những người này đều chuẩn bị đi xuống địa ngục.

Y đột nhiên cười rộ lên, nụ cười kia thậm chí còn rất ôn nhu, y nói: “mày muốn tao gϊếŧ mày đúng không?”

Y chậm rãi đem súng đẩy ra, “tao sẽ không gϊếŧ mày, nó sẽ hại tao mất đi công tác. Đem mày nhốt vào ngục giam càng tốt hơn, mày nhìn qua rất đẹp trai, những tên kia chắc chắn sẽ thích những loại như mày. Mày biết không, bọn họ mỗi một người đều là kẻ khống chế cuồng, đời này đã chịu rất nhiều tội lỗi, cho nên muốn bắt những người khác để hả giận. cảnh sát trại giam có lúc sẽ quản những chuyện như vậy, nhưng có lúc sẽ không, đặc biệt là đối với những kẻ đã gϊếŧ chết cảnh sát như mày. Bọn họ thậm chí còn sẽ tạo cơ hội cho mấy tên đồng tính luyến ái thực hiện, thuận tiện nói một chút, nơi đó không có cửa sổ, thật con mẹ nó giống như tầng hầm.”

Y nhìn thấy đồng tử người đối diện đột nhiên co lại, sắc mặt tái nhợt, những lời nói kia kinh khủng như vậy, làm cho hắn nháy mắt trở về những năm trước kia, là nỗi tuyệt vọng sợ hãi của một đứa bé.

Y nhìn chằm chằm hung thủ kia, biết biểu tình của mình vừa lãnh khốc lại nghiêm nghị, tựa như cha của y vậy.

Người kia lúc nói những lời này rất có cảm giác thành tựu, mà Jeffery không chút nào cảm giác được thành công, y cảm thấy bên cạnh trái tim vô cùng đau đớn, làm cho xương cốt cả người y đều phải co đến.

Đau đến mức y không nói được một chữ, đau đến mức hắn muốn đi thương tổn những người xung quanh.

_______________

Jeffery bị đánh đến đại não chấn động, cộng thêm mấy nơi gãy xương và bầm tím nơi phần mềm, nằm viện một thời gian.

Có điều y vẫn mang một thân băng bó tham gia tang lễ Rick. biểu tình của tất cả mọi người đều rất nặng nề, bọn họ mất đi một người anh em, bọn họ đều không ngừng mất đi anh em. Tiếp tục sẽ có càng nhiều hơn những người gia nhập vào, nhưng cái này không có chút nào làm không khí lễ tang dễ chịu hơn.

Trong thời gian đó, chỉ thị kiểm nghiệm máu trên chiếc qυầи ɭóŧ đã có kết quả, báo cáo tới tay.

Là máu người bị hại.

Nếu như vụ án này tồn tại một tên nghiện luyến đồng, như vậy vị kia có thể là người cha đang cực kỳ đau khổ. Có điều hắn thực sự khổ sở, bởi vì hắn đã mất đi một đối tượng vô cùng nhu thuận để đùa giỡn.

Có điểm đột phá, lực lượng cảnh sát rất nhanh đem sự tình điều tra cháy nhà ra mặt chuột, trên thực tế, chỉ cần cho người kia chút áp lực thì bà mẹ kia hoàn toàn tan vỡ.

Cô vẫn luôn không biết gì về việc chồng mình đi dâʍ ɭσạи đứa con, bà yêu ông vô cùng, đương nhiên cũng yêu cuộc sống yên tĩnh ưu việt của ông, tin tưởng mình là một người phụ nữ hạnh phúc. Thẳng đến ngày đó, Annetten không thể chịu đựng được sự ngược đãi của người cha, đã cắt cổ tự sát.

Tự sát quá phân nửa bởi vì chịu không được thống khổ, cảm thấy mình không có đường để đi, đó không thể là một hành vi của một đứa bé, nhưng vì đứa bé này bị hành vi của người cha đưa vào tuyệt cảnh.

Trên người cô để lại rất nhiều vết thương cũ, đó tuyệt đối không gạt được chúa Kito__ đương nhiên sẽ có chuyện khám nghiệm tử thi, một cô bé mười hai tuổi, gia định ưu việt, là một nữ sinh luôn luôn vui vẻ, ở trường được hoan nghênh, bởi vì không chịu được gánh nặng của sinh hoạt nên tự mình hủy diệt, nghe thế nào cũng đều thái quá.

Không biết vì sao người cha nói tất cả cho vợ của mình, người kia dĩ nhiên sẽ nghĩ đến mình đã mất đi một người con gái, tuyệt không thể mất đi chồng, khiến nhà này sụp đổ.

Hiện tại nếu con gái đã không còn, không bằng hai người nỗ lực đi khôi phục “cuộc sống bình thường”. Vì vậy, hai người đồng thời lên kế hoạch giả tạo vụ án uy hϊếp cướp con tin, che dấu những dấu vết cũ xấu xa trước kia, qua loa lấy lệ nguyên nhân cái chết của đứa con gái!!

Lúc trước hướng điều tra của y và Rick rất chính xác, Jeffery nằm trên giường bệnh, đem hồ sơ khép lại suy nghĩ, hai vợ chồng này tại sao dứt khoát báo cáo con gái mất tích, ngược lại lại nghĩ ra được thủ đoạn biếи ŧɦái phanh thây như vậy?

Có lẽ bởi vì người cha cất giấu khuynh hướng bạo lực, cũng bởi vì người vợ ngu xuẩn hợp mưu của ông ta, trên thực tế bà ta giống như phù thủy hung ác tràn đầy ghen tỵ, cũng không biết hạng người gì mới có thể dùng phương pháp phức tạp tàn nhẫn như vậy đối xử với đứa con của mình? Đến thi thể của cô cũng đều phải nhục nhã?

Y mệt mỏi nhắm mắt lại, đây thực sự là địa ngục.

Jeffery nằm lại trên giường, đến ngày thứ năm, Ron đến.

Mấy ngày qua đồng nghiệp viếng thăm thực sự chưa từng đứt đoạn, việc Rick hi sinh vì nhiệm vụ là chuyện lớn, bị Sifu De gây ra những vụ án trốn ngục xếp chồng, sự kiện bắt cóc cảnh sát, dẫn đến vụ án này được đẩy lên thành vụ án có tính chất truyền kỳ, bên ngoài huyên náo sôi sục.

Có điều Jeffery vẫn thật bất ngờ khi Ron tìm tới nơi này, bọn họ cũng không quá quen thuộc, Ron không thể biết được chuyện y tiến vào bệnh viện, trừ khi hắn đặc biệt đi tìm hiểu qua.

Lúc người bạn mới này tiến vào, Jeffery đang ngồi trên giường nhìn tạp chí của đồng nghiệp mang tới, người đồng nghiệp kia từ nhà sách mang một đống lớn [sách báo tuyệt vời cho những người chỉ ở một thân một mình], còn biểu thị chờ y sau khi những vết thương lành lặn, còn muốn y mang đến trong cục cung cấp cho mọi người cùng nhau chia sẻ.

Không giống suy nghĩ của phần lớn mọi người, trong cuộc sống nghỉ dưỡng của nhân viên điều tra sẽ rất khi gặp những vụ án gϊếŧ người, những quyển sách với tình tiết vụ án liên quan, bọn họ rất cần xem những thứ thoải mái vui vẻ, để thả lỏng tinh thần đang căng thẳng__ nếu như nói trên thế giới này ai có kiến thức về mặt đen tối nhiều nhất, vậy các tội phạm vẫn còn kém những người cảnh sát rất xa.

Cho nên, khi Ron đi tói, phát hiện Jeff đang cầm trong tay sách [công tử nhà giàu], cảm thấy hơi kinh ngạc.

Đương nhiên, phần lớn những người đàn ông đều thích xem cái này, chỉ là Jeffery cùng với trong tưởng tượng của hắn không giống nhau, tuy rằng hắn và người cảnh sát này kỳ thực không một chút nào quen thuộc.

Trên thực tế, đối phương vừa mới mười lăm phút trước cự tuyệt lòng tốt của đồng nghiệp giúp y gọi gái, cũng đề nghị trả tiền thay cho y, có điều bác sĩ bên cạnh liền la hét: “gái? Các cậu muốn mạng nhỏ của hắn à!!?” khiến Jeffery cảm thấy có chút mất mặt.

Sinh hoạt của cảnh sát không gian ác như Ron thường nghĩ, cũng không thuần khiết như hắn thường tưởng tượng.

Có điều Ron thực sự phải cố hết tất cả dũng khí mới dám đi tới nơi này. ở đây có vẻ giống như nhà hàng lúc trước Jeffery dẫn hắn tới, ở cửa hắn đã thấy không ít đồ ngành cảnh sát đến đây thăm khám bệnh. lúc tiến vào, Ron còn trốn vào phòng vệ sinh để tránh một tổ điều tra liên bang, khuôn mặt mình trong hồ sơ của bọn họ phỏng chừng đã sắp đến chồng cao.

Nếu như Jeffery cùng những đồng nghiệp này quan hệ tương đối tốt, vậy việc y phát hiện thân phận của mình chỉ là chuyện sớm muộn. loại quan hệ này vốn đã không sáng suốt, mà Ron vẫn nghĩ cần phải tới xem tình trạng thương thế

của Jeffery một chút__ nếu như bạn muốn qua lại thân thiết với một người, tất nhiên bạn sẽ không thể vì lo sợ đồng nghiệp của hắn nhận ra, liền trong lúc người kia bị thương bạn sẽ trốn ru rú ở trong nhà.

Hắn đã nhìn qua mấy tin tức gần đây, tuy rằng họ nói không tỉ mỉ__ phần lớn đều là tư liệu bảo mật__ nhưng đủ để biết Jeffery đã gặp phải phiền phức lớn, đồng nghiệp hợp tác của y bị hi sinh, bản thân cũng bị thương không nhẹ.

Vào một buổi chiều, Ron chọn thời gian đang trong giờ làm việc để đi thăm bệnh, trong phòng chỉ có mỗi mình Jeffery, bên người chất đầy túi quà tặng, phần lớn đều là hoa tươi, đẹp đẽ tươi tốt, được vây quanh một người bệnh nhân sắc mặt tái nhợt.

Tuy rằng Jeff là một cảnh sát xui xẻo, có điều khí sắc của y cũng không tệ lắm, khả năng là do huấn luyện nghiêm khắc trước đây. nhưng lần này nhìn thấy y, Ron cảm thấy y hư nhược không ít. có lẽ vì quần áo bệnh nhân quá lớn, hoặc là màu dải băng trắng quấn trên đầu, khiến y tựa như một giây liền muốn tan biến.

Nhìn thấy Ron đến thăm bệnh, Jeffery lộ ra một nụ cười, “làm sao biết tôi ở nơi này?” y hỏi.

“hàng xóm anh biết, tôi đi tìm anh không thấy, một bà lão cạnh nhà nói cho tôi biết, bà nói anh thường xuyên giúp bà thông cống rãnh nước.” Ron nói, trên thực tế sau khi hắn biết Jeffery bị thương liền giả bộ làm bạn bè đến nhà y hỏi thăm, nhấn chuông cửa quả nhiên không có ai trả lời, liền làm bộ chạy sang nhà cách vách đi hỏi, hắn cũng không muốn chạy đến cục cảnh sát hỏi những thứ như vậy.

“anh ở khu nhà đó có vẻ rất được hoan nghênh.” Hắn nói, bà lão kia giảng giải nói với hắn nửa ngày cuộc sống bây giờ cỡ nào đen tối, bà không dám ra ngoài sau sáu giờ, bà bảo từ lúc có người cảnh sát bên cạnh bà đã có bao nhiêu an tâm.”

“biết có cảnh sát ở bên cạnh, trong lòng sẽ có một phương diện nào đó thấy an toàn bảo đảm.” Jeffery nói, đem quyển tạp chí để qua một bên, Ron chú ý tới phía dưới có một chồng hồ sơ, trên có viết mấy tên phụ nữ, hắn ý thức được những người kia hơn phân nửa đã chết.

“anh ở trong bệnh viện, còn phải xem hồ sơ?” Hắn hỏi.

“bọn họ muốn nghe ý kiến của tôi một chút.” Jeffery nói, “dù sao cũng không thể ngồi không không xem gì, hồ sơ với quyển [công tử nhà giàu] kia không kém nhau là bao. Có lẽ tôi sẽ cung cấp được một ý kiến nào đó cho họ, khiến hung thủ mất đi một ít thời gian ở trên đường cái du đãng.”

Y cầm lấy hồ sơ, vô thức vuốt ve bìa ngoài, đó là sắc thái xúc cảm quen thuộc qua nhiều năm của y, có điều tên trên đó cùng với độ dày đều không giống nhau.

Ron nhíu mày, đương nhiên Jeffery luôn luôn một bộ dạng này, nhưng y giờ đã quá hư nhược, mà một người suy yếu như vậy không nên dành thời gian cho công việc.

“anh có biết làm như vậy đối với thân thể không tốt?” Ron nói.

“biết, bác sĩ tâm lý của tôi nói tôi không nên với loại chuyện này quá độ lo âu, quá lo lắng với vụ án sẽ không tốt.” Jeffery nói, vẫn cầm hồ sơ, “tôi nên dành nhiều thời gian ở bên cạnh mẹ, lúc trước bà bị bệnh nhồi máu cơ tim, suýt chút nữa gặp chuyện không may. Cha tôi mất sớm, làm một đứa con lại không thể hầu hạ bên bà.”

Xem ra mẹ của y không có chuyện gì, đáng giá để vui vẻ. Ron chưa bao giờ là một kẻ sẽ lo lắng chết sống của một người, mà người cảnh sát này là người tốt, không nên gặp phải quá nhiều tai nạn.

Hắn thanh thanh cổ họng, “tôi biết anh gặp phải những chuyện kia, thực sự.. sẽ làm anh khϊếp sợ, lúc trước lúc chúng ta vẫn cùng nhau ăn cơm, anh nói có việc phải rời khỏi, lúc gặp được anh lần thứ hai thì anh đã xảy ra chuyện đáng sợ như vậy.”

Jeffery đột nhiên cười rộ lên, “tôi thấy những tờ báo kia, bọn họ nói tôi bị cưỡиɠ ɠiαи, còn nói muốn làm một bộ phim chân thực, mấy nhân viên điều tra trong cục còn muốn đánh cược xem ai sẽ là người diễn vai của tôi.”

Ron nhất thời không nói ra lời, hắn không biết y vì sao có thể đem chuyện này nói ra thoải mái như vậy, một người đàn ông đυ.ng phải một tội phạm cưỡиɠ ɖâʍ điên cuồng gϊếŧ người, đem người ta cắt xẻ lung tung, còn đem thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ còng ở trong rừng cây sâu ra cùng với một căn phòng nhỏ gϊếŧ người, người đó còn là kẻ mới vừa gϊếŧ đồng nghiệp của y, chỉ nghĩ thôi đã khiến da đầu của hắn tê rần. tuy rằng Ron là kẻ liều mạng, nhưng chuyện như vậy không phải là sự việc nằm trong phạm vi mà hắn có thể tiếp nhận.

Càng rõ ràng hơn nữa, cuộc sống của người cảnh sát này thường xuyên tiếp xúc những chuyện như thế, còn là một lượng lớn trong thế lực bóng tối. hắn nhịn không được hỏi, “anh luôn xử lý những chuyện như vậy, tôi là nói… nhìn theo góc độ người bị hại suy nghĩ, hoặc là theo lập trường của hung thủ để suy nghĩ vấn đề hay gì đó, sẽ không cảm thấy đáng sợ hoặc gặp ác mộng sao?”

Jeffery nhìn hắn một lúc, không chính diện trả lời vấn đề này__ y đương nhiên sẽ gặp ác mộng, chỉ cần đầu óc của bạn không phải đá thì sẽ cảm thấy sợ hãi. Nhưng cái này không đáng để biểu lộ ra, y nên làm nhạt đi cảm giác này, chứ không phải tăng mạnh nó.

Hắn nghiêng đầu nhìn chiếc tủ đầu giường, Ron nhìn thấy một món đồ chơi kỳ lạ hình hươu cao cổ, đó là đồ bằng đất nung, thủ công, không được gọi là tinh tế, nhưng nhìn ra được người làm đã rất chăm chú. Bên cạnh còn có thiệp chúc mừng làm bằng tay, bên cạnh còn có món đồ chơi bằng lông tơ.

ở đây ngoại trừ mấy thứ hoa tươi bình thường ở ngoài, còn có vài món quà tặng được bày qua rất đặc biệt.

Hắn hoài nghi cầm cấy cặp hươu cao cổ, nói: “anh có con sao? này nhìn qua là mấy đứa trẻ làm.”

“đơn giản? là Bei Leite

đưa cho tôi,” Jeffery nói, “có một vụ án cướp bóc ở ngân hàng, bên trong tội phạm đang giam giữ con tin, tôi cứu được cô bé. Đứa bé ấy là một người rất tình cảm, vừa qua sinh nhật chín tuổi, ước mơ sau này được làm một bác sĩ thú y, bởi vì con bé cảm thấy những động vật kia nên nó cuộc sống tốt hơn.”

Y thong thả ung dung dựa vào gối sau, nhìn con hươu cao cổ, “tôi muốn con bé lớn lên, rồi học gì đó, sau đó đi nơi con bé thích, làm những chuyện nó yêu thích, mọi người và những con thú kia sẽ rất thích nó.” Y nói.

Y liếc mắt nhìn những thứ trên bàn, “luôn xem những thứ kia thực sự khiến người ta phát rồ, tôi nghĩ điều duy nhất có thể trung hòa những điều khiến người ta thất vọng này chính là những người như con bé. Tôi đã cứu rất nhiều người, bọn họ sẽ tiếp tục cuộc sống của chính mình, làm chuyện mà mình muốn làm, như vậy đã là đủ rồi.”

“anh làm tốt vô cùng.” Ron ôn nhu nói.

Hắn đời này đều chưa bao giờ cảm thấy mình vô dụng hay dùng ngôn từ tràn ngập nhẹ nhàng như thế, người cảnh sát này quá mức ôn nhu khiến cho hắn tan nát cõi lòng.

Hắn từ bên trong áo khoác lấy ra một chiếc hộp, hướng về người trên giường bệnh nói rằng: “đây là món quà tôi tặng anh.”

Jeffery nhanh chóng tiếp nhận chiếc hộp, món đồ này chính là một chiếc hộp cũ đựng socola, hắn nói như vậy chắc chắn hắn sẽ không mua những thứ quà tình nhân cho y, thế nhưng y không thể nghĩ ra bên trong nó sẽ là thứ gì.

Y đón lấy, mở nó ra, một con rùa nhỏ từ bên trong rớt xuống, đồng thời còn mấy cây cỏ ướt nhẹp cũng rớt ra ngoài.

Y ngơ ngác nhìn con vật nhỏ đang bò bò, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại. y đã bị thương rất nhiều lần, thường xuyên nhận được quà tặng, hợp cảnh một chút thì sẽ nhận được bó hoa, ngày hôm qua y còn nhận được từ cục cảnh sát một thư cảm ơn_ trả qua liên tiếp vô số đối kháng liên tiếp, đại diện cục điều tra liên bang cùng với cục cảnh sát địa phương đều miễn cưỡng thừa nhận đối phương vẫn rất có tác dụng.

Tri kỷ hơn một chút, y nhận được một máy chơi game, mấy quyển sách về tìиɧ ɖu͙©, ti vi nhỏ, mà đây là lần đầu tiên có người đến thăm bệnh đưa cho y con rùa.

Jeffery thu nhận rất nhiều món quà rất khác thường, nhưng đây tuyệt đối là món quà kỳ quái nhất y nhận được.

Y cẩn thận đem con vật kia cầm lên, con rùa với bốn móng vuốt đang liên tục chao đảo quấy động, trên thân ẩm ướt, so với đồng tiền xu thì lớn hơn một chút, một bộ dạng yếu ớt tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể ngủm xuống.

“tôi không biết đi thăm bệnh nhân nên đưa cái gì, khi còn bé nhà của tôi nuôi mấy con rùa đen, rất khả ái đáng yêu, cho nên…” Ron nói, nhìn qua có hơi lúng túng, thành thật mà nói, năm đó hắn không phải nuôi mấy con rùa đen, mà là nuôi một đám rùa.

_ đó là nỗ lực của cha hắn nuôi sủng vật để buôn bán nhưng cuối cùng thất bại, hắn cho rằng nhỏ bé, giá cá tiện nghi là những con vật có thể khiến nhiều người yêu thích, mà những người khác lại không nghĩ như vậy, cho nên có một thời gian công việc chính của Ron chính là nuôi rùa.

Lúc cha còn sống, hết thảy đều rất náo nhiệt ấm áp, mà ông lại thường xuyên đem mấy chuyện này phá hỏng, nhưng trên mặt ông luôn mang theo vẻ tươi cười, thật giống như chuyện đó căn bản không đáng kể, ông vĩnh viễn là người thắng cuộc, [ít nhất tôi tìm được lạc thú]- ông đều nói vậy. Đi liền với ông, sinh hoạt không hề đáng sợ, mà là việc khiến người ta mạo hiểm và hưng phấn.

Ron đối với ông luôn xưng hô là “thuyền trưởng”, mà hắn vẫn rất nghiêm túc gọi mình là “thủy thủ”, mẹ lại biến thành “thuyền phó mỹ lệ đầu tiên”.

Một bầy rùa đều bị hắn gọi thành “thuyền viên gặp nạn”, muốn thủy thủ Ron hỗ trợ chăm sóc. Những việc kia rất thú vị, chúng nó đều nhỏ bé như vậy, lại đem phòng khách biến thành một thị trường rộng lớn, tự có một đám sinh vật đang rộn rộn ràng ràng sinh hoạt, nhìn qua thực sự khiến người ta hưng phấn.

E rằng hưng phấn vỏn vẹn chỉ vì hắn có một người “thuyền trưởng”, khi đó ông vẫn còn sống, không bị bọn buôn ma túy kéo tới mấy chuyện phiền toái, mẹ cũng sẽ luôn tươi cười với hắn, bên cạnh hắn, với thuyền trưởng, có ông, cũng coi như có tất cả.

“tôi thấy nhà của anh rất lộn xộn, lại một điểm sinh khí cũng không có, hàng xóm bên cạnh cũng không có người phụ nữ nào, tôi nghĩ tặng anh một con vật, có lẽ nó sẽ giúp đỡ được gì chăng. Nếu như tặng mèo hoặc chó, vậy công việc của anh nhỡ may sẽ đem nó chết đói.” Hắn nói.

“… Con rùa cũng sẽ chết đói.” Jeffery rầu rĩ nói.

Cuối tuần y thường xuyên không trở về nhà, sau khi Kate rời đi thì nó còn trầm trọng thêm, hiện tại suy đi nghĩ lại có lẽ y nên đem con vật nhỏ này gởi trong cửa hàng thú cưng.

“tôi có thể giúp anh cho nó ăn.” Ron nói, ngữ khí cấp tốc, thật giống như hắn đã một mực chờ đợi nói ra câu này.

Jeffery quay đầu nhìn hắn, trong đầu không hiểu ra sao nghĩ đến một vụ án cưỡиɠ ɠiαи. Hung thủ cũng dùng thủ đoạn này để lôi kéo tình cảm của cô gái kia__ bởi vì đi công tác, con chó con của mình không ai chăm sóc__ các cô gái phần lớn sẽ không từ chối việc chăm sóc sủng vật, vì vậy vào một ngày nào đó, một buổi tối nào đó, một tên tội phạm với ý đồ bất chính lần thứ hai có cơ hội mở đèn vào nhà. Con chó đáng thương kia một lần nữa bị lợi dụng, chính mình còn tạm thời chăm sóc nó quá một tuần lễ.

Trời ạ, Jeffery nghĩ, y đã quá chú ý đến mấy vụ án, suy nghĩ hoàn toàn đổ bộ lên hướng nhân tính đen tối rồi.

“cảm ơn,” y nói, “đây là lần đầu tiên tôi nhận được một con rùa.”

“cửa hàng thú cưng cho tôi một chiếc hộp pha lê.” Ron nói, từ trong túi lấy ra một hộp pha lê óng ánh long lanh, Jeffery nghĩ, nếu hắn chỉ đưa chiếc hộp thì cảm giác trên sẽ đúng mực hơn nhiều.

Có điều khi Ron chạy đi lấy nước vào trong hộp thủy tinh, đem con rùa cùng hai thủy thực vật nho nhỏ bỏ vào, sau đó đặt ở đầu giường y, Jeffery cảm thấy được đặt một con vật cùng với y ở chỗ này là một ý không tồi, vật còn sống cùng với quà tặng khác cảm giác thật sự không giống nhau.

“Rất đẹp.” Hắn nói, rùa đen nhỏ hoạt bát bò tới bò lui.

“thật vui vì anh nói như vậy, tuy rằng tôi biết con vật đó chẳng đẹp đẽ là bao.” Ron nói.

“tôi cảm thấy được những thứ sống sót năng động gì đó đều cực kỳ xinh đẹp.” Jeffery nói, đối với cuộc sống, yêu cầu của y thực sự là điểm thấp nhất, y nghiêng đầu nhìn con rùa, quyết định nhất định sẽ đem con rùa này nuôi sống_ nhưng y đến cây xương rồng đều có thể nuôi chết.

“anh còn cần gì không? Lần sau tôi sẽ mang đến giúp anh.” Ron nói.

“tôi hiện tại chỉ muốn thẳng thắn tắm.” Jeffery nói.

Y sĩ bên cạnh đang giúp y đổi thuốc cấp tốc phản ứng, “tuyệt đối không thể.” cô nói.

“tôi biết, con người luôn có quyền lợi ảo tưởng mà.” Jeffery nói.

“nhìn qua chỉ có thể giúp cậu lau qua thân thể một cái, trên người cậu thân thể quá nhiều, không thể đυ.ng chạm nước, vợ của cậu ngày hôm qua không phải đã tới sao?” y tá hỏi.

Biểu tình Jeffery cứng đờ một lúc: “cô ấy sẽ không tới nữa.”

Cô y tá biết mình đạp phải mìn, hai vợ chồng này nhìn qua đều rất bình tĩnh, bà vợ còn không ngừng khóc lóc, xem ra có thể đã ly hôn những không nhất định cãi lộn: “cũng may cậu còn có bạn bè.” Cô an ủi.

Jeffery yên lặng gật đầu, Ron rất muốn hỏi, “cần tôi giúp anh lau qua thân thể một cái không,” các loại, tuy rằng hắn biết như vậy khẳng định không thể, chuyện như vậy có bệnh viện phụ trách, hơn nữa coi như y cần người giúp đỡ, cũng không đến phiên phiền phức đến mình, quan hệ của bọn họ còn chưa tốt đến mức kia. Có điều hắn thật sự rất muốn hỗ trợ.

Vậy hẳn sẽ là chuyện rất dễ dàng, bệnh nhân trong bệnh viện cần phục vụ quá lớn, tay Jeffery lộ ra rất gầy__ e rằng y cũng không khỏe mạnh giống như trước, hắn nhìn thấy xương quai xanh lõα ɭồ được lộ ra ngoài của y, khiến người ta muốn nhìn xem làn da dưới bộ y phục kia…hắn cấp tốc đem tầm mắt mình dời đi, ý thức được ý nghĩ của chính mình đã chạm vào một khu vực cấm nào đó.

Hắn quay đầu đi làm bộ muốn đi mở cửa sổ, lấy việc dời đi sự chú ý, lúc này, hắn nhìn thấy dưới lầu có mấy người cảnh sát đang đi tới_ bọn họ mặc thường phục, nhưng Ron chỉ cần liếc mắt nhìn trong đám người liền nhận biết được đó có khả năng là cảnh sát.

Đã đến giờ tan việc.

Hắn quay đầu, mỉm cười.

“Hơi trễ, tôi đi về trước, lần sau lại tới.” Hắn nói.

Jeffery gật gật đầu, cùng hắn chào tạm biệt, Ron cẩn thận tránh né thang máy, rời đi bệnh viên, đi thăm bệnh nhân quả thực còn chẳng khác gì làm kẻ trộm.

Trong phòng bệnh, Jeffery giơ tay lên lấy phần hồ sơ, mở nó ra.

Một cô gái bị đâm chết bên trong sân vận động, từ ngực đến thân thể đều bị xé ra. Cô còn đang học cấp ba, mái tóc dài màu vàng óng, là đội trưởng đội cổ động viên, tính tình vui vẻ bề ngoài khả ái, hình dạng lúc chết lại vô cùng thê thảm. Đối phương hiển nhiên đối với dung mạo có mức xuất sắc của cô mang sự thù hận, ở phía trên bị rạch rất nhiều vết đao.

Trong mình máu tươi tung tóe, con mắt màu xanh lục dại ra, Jeffery đem hồ sơ khép lại, hít một hơi thật sâu thật dài, sau đó chậm rãi mở ra.