Chương 3: Bắt quả tang liên hoàn sát thủ

Ron về đến nhà liền đem quần áo đến tiệm giặt là, sau đó trở về ngã xuống giường đánh một giấc ngủ say.

Có lẽ bởi vì chuyện vừa mới xảy ra, lúc hắn nhắm mắt lại rơi vào bóng tối thì trong đầu liền hiện lên hình ảnh người cảnh sát kia, y ngồi đối diện, đang nói chuyện với hắn.

Hắn không nghe được y nói cái gì nhưng đối diện với một người cùng biểu tình chăm chú mà thân mật, khi y mỉm cười nhìn rất thoải mái nhẹ nhàng, như một người bạn chân chính.

Tại một khắc mỉm cười kia tựa như hết thảy vấn đề đều sẽ được giải quyết.

Lúc Ron tỉnh lại thì đã đến buổi trưa, hắn ở trên giường nằm ngốc một lát sau đó mới bò dậy rửa mặt, Ron phải làm đầu óc thanh tỉnh hơn mới bắt đầu ứng phó cuộc sống hiện tại.

Đầu tiên là hình ảnh một căn nhà lung tung lộn xộn, là trụ sở điển hình của đàn ông độc thân. Ron rất lười ra ngoài, liền tùy tiện từ trong tủ lạnh tìm kiếm ít đồ đông lạnh, đi tới lò bi ba hâm nóng đồ ăn xem như giải quyết vấn đề nhân sinh của mình.

Tờ danh sách cửa hàng Dry Sin bị hắn tiện tay đặt trên bàn cùng với đống bảng biểu tài vụ lộn xộn lung tung vứt cùng một chỗ__ ở trong gia tộc này, công tác của Ron vô cùng tẻ nhạt, đó cũng không phải việc buôn bán những vật phẩm bị cấm, càng không phải công việc gϊếŧ người bằng súng làm thú vui, mà hắn làm quản lý giám sát. Không còn cách nào, trong gia tộc, thiếu nhất những những nhân viên kiểu này, mà mục đích mọi người tới đây ngoại trừ tiền, không ngoài phạm tội, báo thù, không có năng lực làm việc hoặc liên quan đến vấn đề ngoài xã hội, vì vậy Ron__ người không quyền không thế liền được đẩy đến công việc đỉnh cao tối không được hoan nghênh này.

Hắn cầm lấy tờ hóa đơn giặt là nhất thời lại nghĩ đến Jeffery, nhớ tới ánh mắt khi y nói về người chết, về những kẻ tội phạm. Trên người y có thứ gì đó làm hắn không cách nào quên được. mặc kệ Ron cố gắng muốn vứt bỏ đẩy ra khỏi đầu mình ý nghĩ ấy thì dáng dấp kia đều cố chấp khắc sâu trong đầu hắn.

Đương nhiên, hắn không thể đem tờ hóa đơn giặt là gửi tới nhà người cảnh sát kia.

Vứt. những người đàn ông độc thân đều thường xuyên làm mất những thứ đồ nhỏ nhặt không quan trọng.

Mà Ron vẫn cẩn thận xếp lại nó, bỏ vào túi, miễn cho hắn làm mất.

Buổi chiều ngày hôm sau, hắn đi tiệm giặt đồ nhận lấy quần áo, để lại biên lại rồi bỏ vào túi.

Lúc về đến nhà, vừa mới mở cửa liền thấy Michael với một bộ không đứng đắn ngồi trên ghế salong đang xem mấy tờ báo.

Michael thường là khách không mời mà tới, hắn cho rằng bạn bè nên chia sẻ với nhau tất cả, Ron đối với câu này không có ý kiến gì, ngược lại hắn không có thứ gì có thể chia sẻ được.

Hắn đem quần áo móc vào giá treo, hỏi, “cậu lúc nào thì bắt đầu xem báo?”

“cái kẻ điên cuồng gϊếŧ người kia vẫn chưa bị tóm lại.” Michael nói.

“ngày hôm qua cậu mới cho bọn họ chân dung kẻ kia, đừng quá nóng lòng.” Ron nói.

Điện thoại Michael vang lên, hắn ấn nghe, Ron nghe hắn nhỏ giọng nói cùng người đầu dây bên kia, “đi đâu? Không, quán rượu kia đi không an toàn, tôi có tin tức bên trong… tôi không phải nói tới cảnh sát, tuy rằng nơi đó chắc chắn sẽ có cảnh sát nhưng chúng ta không phạm vào tội gì, bọn họ như thế nào… được rồi, nếu như cậu nhất định phải đi thì tôi có gì phải sợ chứ, buổi tối gặp.” hắn nói xong liền có chút mất hứng cúp điện thoại, quay đầu thì thấy Ron đang trừng mắt nhìn mình.

“Làm sao vậy?” Michael có chút chột dạ hỏi.

“cậu muốn đi Glass Bar?” Ron nói.

Tuy rằng bọn họ đều biết xu hướng tìиɧ ɖu͙© của Michael, mà nội bộ Mafia cùng với quân đội đối với vấn đề này đều lấy thái độ “không hỏi không đáp”, làm bộ như sự thật ấy không tồn tại. cho nên Ron hỏi câu này khiến Michael nhất thời cứng đờ tại chỗ.

Hắn như chết nhìn chòng chọc vào tờ báo, thật giống như trên ấy có tin tức cực kỳ khẩn cấp về ngày tận thế của thế giới.

“cậu không thể đi Glass Bar,” Ron nói, “cảnh sát đã nói kẻ biếи ŧɦái kia thường xuyên đến nơi đó tìm kiếm con mồi.”

“chỉ đi xem tí thôi, sẽ không có chuyện gì.” Michael nói, hắn vẫn nhìn chằm chằm tờ báo.

“có kẻ điên cuồng gϊếŧ người ở nơi đó tìm con mồi, hơn nữa cảnh sát vẫn luôn nằm vùng tại đó, cậu tội gì phải dấn thân vào đấy, thiếu gì nơi để đi.” Ron nói.

“như vậy mới siêu cấp kí©h thí©ɧ.” Michael nói, “vừa có điên cuồng gϊếŧ người, lại có cảnh sát bảo vệ!!”

Ron không nói nữa, hắn cảm thấy việc khuyên Michael không nên đi mạo hiểm là chuyện không thể nào hoàn thành, cho dù hắn vốn không chuẩn bị đi nơi đó, nhưng chỉ cần nghe đến khả năng có thể gặp nguy hiểm thì hắn sẽ là người đầu tiên chạy ra ngoài. Michael lại là điển hình cho hình ảnh một thằng nhóc quá mức khát vọng muốn chứng minh mình là một nam tử hán khí khái. Thực tế, đối với việc Michael có hứng thú với đàn ông thì việc này càng khiến cho người ta kinh ngạc.

Ngược lại, Ron đối với việc này không thấy kỳ thị __ e rằng nếu hắn có kỳ thị nhưng hắn xác thực không chút cảm giác__ bất quá hắn cảm thấy người muốn được Michael thừa nhận thì người kia nhất định phải có một công trình gian khổ to lớn. người này từ nhỏ đã được xem là ương ngạnh, lại từ mảnh đất phía Tây lớn lên, lăn lộn trong hắc bang được người ta sùng kính là “đàn ông đổ máu không đổ lệ”.

Chuyện này quả thực khiến người ta nổi lên lòng tôn kính.

Michael

“đùng” một tiếng đem báo thả xuống, một bộ biểu tình muốn lên đoạn đầu đài, nghiêm nghị nhìn hắn.”Tôi hi vọng cậu sau này đừng hỏi đến cuộc sống riêng của tôi, một chữ cũng không cần, đó là cuộc sống của tôi, không có quan hệ gì tới cậu.” hắn nói.

Ron vẫn không nói gì, hắn tiếp tục nói, “tôi biết đối với số ít người con hoang với tôi mà nói là [người một loài] những người như thế bình thường làm gì, vì sao lại biến thành như vậy, mẹ nhà nó đàn ông có thứ gì tốt có cái gì hưng phấn để hứng thú cơ chứ, tôi mỗi một lần như thế đều bẻ gãy cổ bọn họ nhét vào trong nhà vệ sinh cho tiêu trùng đi, nhưng nó không bao gồm cậu, Ron, tôi coi cậu là anh em!!”

“nếu như cậu kiên trì,” Ron nói, “nhưng tôi cảm thấy cậu không đáng hề hề sốt sắng như vậy, tôi đối với chuyện trên giường cùng cậu không có hứng thú, trước đây không có, hiện tại cũng không. Làm bạn bè với cậu, có mấy lời tôi không thể không nói ____ tôi cảm thấy cậu không đáng phải hướng lưỡi cưa về phía cảnh sát, coi như bọn họ bắt không phải cậu nhưng họ cũng sẽ không phải không chú ý nhiều thêm những con tôm nhảy vào lưới đâu.”

“tôi thực sự không tới nơi đó bán súng hay buôn ma túy.” Michael nói, “tôi chỉ thuần túy đi tìm thú vui, hơn nữa tôi còn muốn xem bọn họ có thể tóm được kẻ khốn kiếp kia hay không, có thể tôi sẽ đυ.ng mặt hắn, lúc nhìn thấy tôi sẽ nhận ra, vậy hắn sẽ xong đời rồi.”

“tôi khuyên cậu không nên,” Ron nói, “cậu không thể bởi vì chính nghĩa giúp đỡ cảnh sát mà tiến vào cục cảnh sát, Larry chắc chắn sẽ coi cậu thành thứ vô cùng nhục nhã và vĩnh viễn cự tuyệt cậu ở ngoài cửa.”

Larry là chủ gia tộc bây giờ, lời này thành công khiến Michael thu liễm chút hùng tâm tráng chí của hắn.

Đề tài cùng với tính hướng không rõ ràng này khiến cho Michael yên tâm nới lỏng không ít, hắn dựa vào thành sopha, hai chân duỗi thẳng, đem báo đặt trên đầu gối.

“nhưng chỗ kia thực sự khá tốt, tôi hẹn tối nay cùng bạn bè gặp mặt, không thể không có lý do gì liền thay đổi địa điểm, mỗi ngày quán bar kia có hàng ngàn người đi vào trong đấy, tôi đảm bảo sẽ không có chuyện gì, chỉ là đi uống chút rượu tìm thú vui với mấy thứ tương tự mà thôi.” Hắn nói.

Ron gật gật đầu, cúi đầu đi thu dọn sổ sách hạng mục trên bàn, Michael nhìn tờ báo__ hắn căn bản không thích xem báo__ đột nhiên hỏi, “cậu muốn đi cùng không?”

Ron liếc mắt nhìn hắn, “được.” Hắn nói.

Michael gật gật đầu, tiếp tục xem báo, làm bộ không có gì quan trọng để tâm.

Ron tiếp tục dọn dẹp sổ sách giấy tờ, hắn muốn Michael cần có một người bạn quen thuộc hiểu rõ cuộc sống của y, tha thứ cho những sinh hoạt của y, đặc biệt là những thành viên làm công việc trong hắc đạo.

Michael không phải là người bên trong gia tộc, trong cái vòng luẩn quẩn này vĩnh viễn sẽ có một đống lưu manh muốn tiến vào nhưng không phải tất cả đều thành công. Nếu như mọi người đều đạt được mục đích vậy quá mức dễ dàng sẽ dễ mất đi uy tín, đương nhiên tiền cũng chia ít hơn. Tuy rằng Ron cảm thấy bản thân không phải một đối tượng tốt để thành một người làm việc rắn rỏi kiên cường, nhưng tốt xấu gì đi nữa hắn vẫn là một thành viên trong gia tộc này__ làm công việc của một kế toán.

Hắn rất nguyện ý tỏ rõ đã hiểu, dù sao hắn cũng không quá để tâm, nhưng chuyện này đối với bạn bè của mình lại cực kỳ quan trọng.

Hơn nữa, Ron nghĩ, cũng có thể ở trong quán bar ấy sẽ đυ.ng phải người cảnh sát kia, Glass Bar là khu vực phát sinh rất nhiều vụ án mưu sát, chắc chắn bọn họ sẽ bố trí mai phục ở đó.

Đương nhiên, hắn tuyệt đối không phải bởi vì muốn tình cờ gặp y mà đi tới, mà chân chính có chuyện đứng đắn__vì muốn hiểu rõ được cuộc sống sinh hoạt của bạn bè, nhận lấy lời mời của Michael, vì tâm tình vì tôn nghiêm của bản thân, không đi không được.

Cùng với việc cố ý muốn gặp mặt y một lần, không có một mảy may quan hệ nào.

Ron trước đây đi ngang qua những địa điểm kiểu này sẽ trực tiếp lái xe qua nhanh, đến một cái ló đầu với lòng hiếu kỳ thôi cũng không có.

Trước đây hắn cảm thấy việc này cùng với tương lai của mình sẽ không có bất cứ quan hệ gì, vì thế Ron sẽ không muốn đi lãng phí thời gian vô bổ, nó giống như một chiếc xe hoa hoặc băng rôn biểu ngữ quảng cáo bình thường đều cùng một loại, đến nỗi hắn sẽ không hiểu nỗi vì sao lại có một đống người yêu thích lo chuyện bao đồng chẳng khác gì cùng người ta lên giường rồi ham muốn lớn tiếng kêu gọi. việc này không phải người tình ta nguyện là được ư.

Hắn theo Michael đi lướt qua từng người đàn ông với trang phục lẳиɠ ɭơ lộ liễu, đi vào bên trong thi thoảng hắn sẽ nhận được không ít ánh mắt quăng mị nhãn vào mình, làm cho lòng hư vinh của Ron có một loại thõa mãn kỳ quái.

Quán bar đồng tính luyến cùng với quán bar dị tính luyến không khác nhau là bao, có điều ở giữa sàn nhảy người múa thoát y vốn là phụ nữ đã được thay thế bằng người đàn ông lõa thể, Ron cầm chén rượu, xuyên qua sàn nhảy chen chúc trong quầy bar, dọc theo đường đi đã bị chịu không ít người ăn đậu hũ.

“Cảm giác thế nào?” Michael với âm thanh chấn động của những bản nhạc rock trong quán bar cất lớn tiếng hỏi, biểu tình căng thẳng, sự đánh giá của người bạn này đối với hắn rất trọng yếu.

Ron lắc đầu một cái, “Không có cảm giác gì.” Hắn nói, cảm giác mới mẻ chỉ giằng co mấy phút ban đầu, đến đây hắn mới phát hiện nơi này với mấy quán bar hắn từng lăn lộn không có gì khác nhau, bất kể là đám người với biểu tình mê loạn hay với cơ thể vặn vẹo khıêυ khí©h cùng với cuộc sống phóng túng đi nữa thì bản chất cũng không có gì thay đổi.

“tôi còn nghĩ cậu sẽ cảm thấy chán ghét.” Michael nói, âm thanh biến rất nhỏ, thật giống như hắn hi vọng Ron không nghe thấy. Ron định thần lại một lúc mới phản ứng được.

“Tôi cũng không cảm thấy…” Ron nói, hắn ngừng một chút, một người đàn ông mặc chiếc áo da màu đen sờ soạng lần mò cái mông của hắn, Ron nỗ lực khống chế kích động muốn quay đầu tấu người kia một quyền, người bạn tốt với tâm hồn yếu đuối đang đứng trước mặt vẫn rất cần sự an ủi của mình.

“tôi không chút nào cảm thấy chán ghét, chuyện này rất bình thường.” Hắn lớn tiếng trả lời, nói xong liền thấy Michael nở nụ cười, nghĩ cái này xem ra là sự bảo đảm của một người bạn.

Hắn tiến vào quầy bar liền ngẩn ra, một ca khúc đứng đầu ca vũ đã bắt đầu, toàn bộ quán bar trong nháy mắt được chiếu sáng như tuyết, hắn thấy được một khuôn mặt quen thuộc đang ngồi trước đài sân khấu.

Jeffery đang cùng một người đàn ông nói chuyện, bọn họ dán vào nhau rất gần, trong tay đều cầm một ly rượu. y mặc một chiếc áo T-shirt màu đen bó sát người, cùng với khí chất trong tưởng tượng của hắn rất giống nhau nhưng gợi cảm đến đòi mạng___ là một người đặc vụ chịu đựng qua những khóa huấn luyện đặc biệt, y có một vóc người cực kỳ có sức mê hoặc.

Đối phương tiến tới gần lỗ tai y nói gì đó, Jeffery cười rộ lên, Ron nhận ra người kia là người sáng sớm ngày hôm qua cùng với Jeffery đứng nói chuyện với nhau, là người đã nói y thông cảm với cuộc sống của nhóm cảnh sát địa phương cùng với sự căng thẳng với nhân viên đặc vụ liên bang hôm ấy.

Bọn họ cứ như vậy tiến đến gần đối phương nói chuyện, đối phương lấy tay đặt trên cổ tay của Jeffery, hai người nở nụ cười giống như cất giấu một đống lớn ám chỉ nóng bỏng không thể nói bằng lời.

“Làm sao vậy?” Michael hỏi, theo ánh mắt của hắn nhìn sang, bất quá tia sáng quá mờ, nhất thời hắn không tìm được mục tiêu.

“Không có gì, tôi vừa nãy hình như nhìn thấy người cảnh sát kia… Đừng đυ.ng tao!” Ron kêu lên, hắn vung tay một cái tránh thoát được cánh tay người phía sau, thay đổi nơi đứng nỗ lực cho mình tỉnh táo lại.

“là người thẩm vấn kia sao?” Michael vừa hỏi vừa ngẩng đầu tìm kiếm, rất nhanh liền thấy Jeffery đang cùng đồng nghiệp nói chuyện, “tôi không biết hắn cũng là GAY.” Michael nói, hướng nhanh về phía đó đi tới.

“Tôi đoán bọn họ không phải đến câu đàn ông

——” Ron vừa nói vừa vội vã theo tới, cái tên này là người ngu sao, đặc vụ liên bang bây giờ chắc chắn đến chín mươi chín phần trăm đang cùng đồng nghiệp diễn trò làm mồi nhử, đây là lúc cực kỳ không thích hợp cho việc tiến lên bắt chuyện.

Hắn đi tới trước mặt, quả nhiên nghe được Jeffery đang cùng đối phương nói “trước hết tôi hi vọng có thể làm một nhân viên bên ngoài khoảng mười năm” các loại, nào có người nào chạy tới chỗ mấy quán rượu này để bàn luận công tác chứ.

Nhưng Michael liền chạy tới trước mặt, hào phóng vỗ vai Jeffery nói, “chào buổi tối, trưởng quan, không nghĩ tới anh sẽ tới những nơi như thế này.”

Hai người cảnh sát rõ ràng sợ hết hồn, không nghĩ tới ở những nơi như thế này sẽ gặp được những người biết thân phận thật của họ, Jeffery cấp tốc làm một thủ thế cấm khẩu, “xin lỗi, chúng tôi còn có việc riêng, hôm nào trò chuyện tiếp được không.” Hắn nói.

“Các anh là một đôi?” Michael hỏi.

“Đúng thế.” Một người cảnh sát khác nói, lấy tay đặt ở trên vai Jeffery. Người sau gật đầu một cái, bộ dáng giống như cảnh sát giao thông đang đứng theo kiểu đối chiếu giấy phép lái xe với tài xế rồi gật đầu, nói rằng: “đúng, vậy có thể nhường cho chúng tôi một không gian riêng được không?”

Michael nhún nhún vai, “được rồi, các anh tiếp tục thế giới hai người đi, thật đáng tiếc, nếu như tương lai hai người chia tay xin hãy nhớ dành cho tôi một vé ứng cử viên.” Hắn nói, làm một thủ thế chào tạm biệt giống như hành động trong sân khấu kịch rồi quay người rời đi.

Nhìn thấy Michael rời đi, Jeffery liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền tiếp tục cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm.

Michael đi tới trước mặt Ron, tiếc rẻ nhìn Jeffery, “tên kia thật không tệ, nhưng đáng tiếc là một người cảnh sát.” Hắn nói.

“Đúng, cho nên cậu cách xa hắn một chút.” Ron nói.

“không sai, con muỗi cho dù đầu lại hôn mê cũng không nên dựa gần thuốc sát trùng.” Michael nói, nửa điểm cũng không nghe ra Ron đang buồn bực mất tập trung, vô cùng vui vẻ chạy vào trong đám người đang khiêu vũ.

Ron đứng không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Jeffery đang cùng đồng sự nói chuyện, lúc này, đối phương nói câu gì đó liền rời khỏi quầy bar, đi ra về phía ngoài sân khấu, có lẽ đi nhà vệ sinh.

Ron không biết mình đang làm gì, chỉ biết khi cảnh sát kia mới vừa đi, hắn lập tức tới gần, ngồi vào vị trí vừa nãy của người kia.

Jeffery hơi kinh ngạc nhìn hắn, liên tục có người quen biết đi tới đây nhất định khiến cho y rất phiền, nhưng y vẫn vui vẻ chào hỏi, “Này, theo bạn tới?” Hắn nói.

“Đúng, tới nhìn một chút.” Ron nói.

“anh là một người bạn rất tốt.” Jeffery nói, liếc nhìn Michael đang cuồng hoan trên sàn nhảy, hắn từ khẩn trương hề hề đến trắng trợn không kiêng dè nhảy vào bên trong, nhưng không cách bên này quá xa.

Đây là lần đầu tiên Ron cùng một người cảnh sát lén lút ở chung như vậy, điều này làm cho hắn có hơi khó chịu, nhưng Jeffery đối diện lại cực kỳ tự nhiên, điều này khiến hắn yên tâm nới lỏng không ít.

Anh thật sự có ham muốn về phương diện này hay… Ách, hay đến phá án?” hắn hỏi.

Jeffery không hề trả lời câu hỏi của hắn, y chậm rãi nhấp một ngụm rượu, nheo mắt lại hỏi, “anh cảm thấy thế nào?”

Bộ dạng của y có vẻ lười biếng, lại quá mức tùy ý, thái độ kia khiến người ta nghĩ giống như anh đang trêu đùa khıêυ khí©h. Y chắc chắn không phải, Ron tự nói với mình, y không phải mấy ngày trước đây còn bị cô vợ nhỏ chơi đùa đến chết đi sống lại đó sao.

Nhưng câu hỏi ngược lại của y là có ý gì? Người bình thường không phải nên trực tiếp phủ nhận sao? hắn theo dõi y, đột nhiên bị câu nói này làm lòng hắn rối như tơ vò.

“Ách,.. phá án?” hắn nghe được âm thanh của chính mình vang lên.

“cảnh sát không thể có cuộc sống riêng của mình sao?” Jeffery vừa nói vừa quét mắt lên trên sàn nhảy, lúc ánh mắt của hắn đảo qua đảo lại trong đám người liền trở nên sắc bén tỉnh táo hẳn đi, không nó nửa điểm bộ dạng mê loạn cuồng dã của những người xung quanh.

Hắn là đến phá án, Ron nghĩ, hắn đương nhiên là tới phá án, nhưng tên kia dùng nhiều câu hỏi ngược lại như vậy làm gì? Không biết tại sao, hắn chính là bị y hỏi lại đến loạn lung tung phèo.

“Đương nhiên là có, có điều từ khi trải qua lần gỡ gỡ đầu tiên thì anh hình như có vẻ cũng không có một cuộc sống riêng hoàn chỉnh.” Ron nói.

Jeffery cười rộ lên, đây không phải là nụ cười thuộc bất kỳ loại xã giao bình thường nào, đó chỉ là nụ cười ve vãn, ngả ngớn, hứng thú dạt dào tiến thẳng đến mục tiêu.

Y tiến đến bên tai Ron, như muốn nói lời lặng lẽ, động tác lười biếng, không quá nhanh nhưng cũng không quá chậm, như đang kiên trì chờ đợi cá cắn câu. Ron ngửi được hương vị trên người y, cảm thấy hô hấp của y phảng phất bên tai, qua tóc hắn, hơi nóng phả vào khiến tim hắn đập cực nhanh, quả thực không cách nào ngồi yên trên ghế.

Jeffery nói rằng, “cảm ơn đã hợp tác, Ron, người chúng tôi cần đã đến, anh có thể đi ra khỏi chỗ này được không? Đừng lộ ra dáng vẻ kinh ngạc gì, như bây giờ rất tốt, làm bộ đi đến quầy lấy một ly rượu, có điều không cần trở lại nữa.”

Sau đó y dựa người trở lại ghế mỉm cười nhìn hắn, một nụ cười giống y như lúc nãy y cười với đồng nghiệp, bên trong cất giấu vô số ám chỉ nóng bỏng. Ron ngơ ngác nhìn y vài giây, dời mông khỏi ghế dựa đi tới quầy lấy rượu, hắn muốn hành động này khẳng định như mình đang cần lấy một ly rượu, người kia sẽ nguyện ý cùng hắn tâm sự một hồi.

Ý nghĩ kia làm cho hắn mặt đỏ tới mang tai —— thật là kỳ quái, hắn cũng không cảm giác mình là người chỉ vì một ám chỉ sẽ trở nên cực độ hưng phấn, đặc biệt đối phương còn là một người đàn ông___ Jeffery làm hết thảy những hành động này vì đây là phương thức phá án, hắn không nên đối với những thứ này có bất kỳ mong đợi không thiết thực nào.

Hắn yêu cầu quầy bar một ly rượu rồi giấu người tiến vào trong sàn nhảy nhìn chằm chằm vào phương hướng của Jeffery.

Không có người cảnh sát nào xuất hiện, y ngồi một mình ở nơi ấy, lại giống như hoan nghênh bất kỳ một người đàn ông nào tới mang đi. một lát sau, Ron nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi tóc đen từ trong góc đi ra, ngồi xuống bên cạnh Jeffery.

Lúc trước hắn không phát hiện được người kia đứng ở chỗ nào, người thanh niên ấy như từ trong bóng tối bỗng dưng hiện ra.

Trong quán rượu ánh sáng cực kỳ u ám, lại không thấy rõ được diện mạo người kia, chỉ có thể nhìn thấy Jeffery đang nghiêng người tựa trên quầy bar cùng người kia nói chuyện.

Ngón tay của y thon dài trắng nõn, vân vê thành ly rượu, hành động của y tràn ngập ám chỉ nhẹ nhàng quyến rũ, một chút cũng không giống bộ dạng cánh giác trước kia.

Bọn họ nhìn qua trò chuyện rất ăn ý, hung thủ cười đến vô hại ngại ngùng, người cảnh sát lại cười đến mê hoặc mà giảo ngoạt, hai người đều là tay thợ săn, có điều hôm nay nhất định sẽ có một người muốn trở thành kẻ bị săn đuổi.

Rất nhanh người thanh niên tóc đen đứng lên, kéo lấy tay Jeffery, muốn mang hắn đi ra ngoài.

Người phía sau một dộ dáng không quá xác định, y nhìn về phương hướng phòng vệ sinh, tựa hồ không thể chắc chắn có muốn vứt bỏ bạn trai của y ở nơi này hay không, dáng dấp kia tựa như một người ngây thơ vừa phóng đãng.

Ngón tay đối phương tiến tới xoa xoa mái tóc vàng của y, từ từ dời xuống sau gáy, tư thái ôn nhu mà tràn đầy tìиɧ ɖu͙©. hắn dán sát càng gần hơn, hai thân thể hai con người dính vào nhau, Ron nhìn ra hô hấp người kia ngày càng dồn dập, hắn biết đối phương muốn tiến thêm một bước__ quả nhiên, hắn đến gần, hôn cánh môi Jeffery.

Người cảnh sát kia không có động tác phản kháng nào, đôi tay của đối phương liền dùng sức hoàn toàn đem môi dán trên môi của y.

Ôi trời!! cảnh sát phá án có sự hi sinh thật lớn!! Ron trợn mắt há hốc mồm nhìn tình cảnh trước mắt, tuy rằng không quá rõ ràng nhưng từ tư thái hai người hắn có thể phán đoán được bọn họ đang làm những gì.

Đây rõ ràng là toàn bộ môi lưỡi đều quấn quanh một chỗ, là một nụ hôn kiểu Pháp quen thuộc, tên kia khẳng định đã hoàn toàn… bắt đầu, mà một người khác tựa hồ còn có hơi choáng váng.

Jeffery đột nhiên đẩy người kia ra, cực kỳ thô bạo, nhưng đối phương chỉ mỉm cười nhìn hắn, tựa như tất cả đều đang nằm trong lòng bàn tay.

Jeffery lung lay một chút, dùng sức lắc lắc đầu, hình như không tỉnh táo lắm, y ăn phải thuốc mê kí©ɧ ɖụ©. Ron nghĩ, đối phương đem thuốc bỏ vào trong miệng, thông qua nụ hôn vừa nãy làm cho y nuốt xuống!!

Hung thủ mỉm cười, một tay nắm lấy bả vai của Jeffery, làm cho y dựa hẳn lên vai mình, như kế hoạch thuận lợi thu thập con mồi. Ron không chút suy nghĩ liền vọt tới.

Bất quá hắn còn chưa tới trước mặt liền cảm thấy bầu không khí cuồng loạn da^ʍ mỹ phía sau đột nhiên thay đổi, nhóm nhân viên điều tra liên bang tụ tập thành đoàn đã dẹp yên được bầu không khí ầm ĩ phía sau. Mấy người trai trẻ tuổi quần áo khác nhau từ trong đám người vọt ra, mới vừa rồi còn là một nhân vật xa hoa đồi trụy tầm hoan chỉ trong chớp mắt đã biết thành FBI mặt đằng đằng sát khí, tay cầm súng vừa nói: “đứng yên không được nhúc nhích, cảnh sát đây!!” các loại, người xung quanh loạn thành một đoàn.

___ đương nhiên hắn không biết tại sao mình lại xông lên trước, nhóm lực lượng cảnh sát trong lúc truyền tin liền loạn lên, một nhóm người đều lớn tiếng “muốn động thủ sao?” “muốn tìm thứ gì sao?” “hắn vì sao còn chưa gửi tin tức!!” các loại, mãi đến khi Jeffery nhớ tới ám hiệu là “bắt đầu” mới thôi.

Hung thủ cấp tốc phản ứng lại, hắn một tay tóm chặt lấy Jeffery, cánh tay kẹt ở trên cổ y, một tay vòng quanh bên hông cầm súng.

Tuy rằng nuốt phải thuốc mê, nhưng Jeffery phản ứng không chút nào chậm chạp, y dùng khuỷu tay huých vào mũi người kia, lực trên tay đối phương liền buông lòng, bước chân Jeffery bất ổn, cơ hồ ngã trên mặt đất. cùng lúc đó hung thủ liền móc ra khẩu súng bên hông.

Đúng lúc này Ron vừa vặn vọt tới trước mặt, nhìn thấy hung thủ kéo chốt an toàn trên khẩu súng.

Cục diện này đối với hắn không tính là quá khó khăn, hắn một phát bắt lấy tay người nọ, lật ngược cánh tay dùng sức xoay về đàng sau, súng rơi trên mặt đất, sau vài giây lùi lại, nhóm cảnh sát đã rất nhanh xông tới đem hung thủ đẩy ngã, còng tay, mấy nòng súng đen ngòm đồng thời chỉa vào đầu hắn, một người thanh niên mặc trang phục SM bắt đầu tuyên đọc quy tắc Miranda.

Hung thủ tử nhìn chòng chọc Jeffery đứng đối diện, vẻ mặt của hắn trấn định băng lãnh, thật giống như người thợ săn gϊếŧ được con mồi mới là chuyện quan trọng nhất của cuộc sống, cũng không có một sự thất kinh nào của phần lớn tội phạm bị bắt quả tang.

Ron tuy rằng tự nhận mình là một kẻ liều mạng, tuy nhiên hắn vẫn không quen với ánh mắt không chút cảm tình nào như vậy, như đem đao dính máu, cho dù đặt ở trên sàn nhà cũng làm người ta kinh ngạc run rẩy.

“Làm rất tốt, cảnh sát, tôi hoàn toàn bị lừa gạt.” Người kia nói.

Jeffery theo dõi hắn, trong mắt băng lãnh không kém bao nhiêu.”Chờ ngồi ghế điện đi, tạp chủng.” y nói.

Đối phương cười rộ lên, “Đừng khẳng định như vậy, nếu như tôi may mắn bất tử, tôi nhất định sẽ đi tìm cậu, sĩ quan cảnh sát.”

Phía sau có cảnh sát thô bạo đem hắn kéo dậy, mang đi ra ngoài rồi được đẩy lên xe cảnh sát, cái tên này hại bọn họ phải bỏ thêm một tháng tăng ca. Jeffery quay đầu, hướng về Ron lộ ra một nụ cười mỉm: “cảm ơn, anh đã cứu tôi một mạng.” Hắn nói.

Vào lúc này, âm nhạc trong quán rượu đã ngừng hẳn, đèn đuốc trong bar đã sáng bừng chiếu lên một mảnh tan cuộc.

“không phải tôi thì những đồng nghiệp của anh sẽ xông tới.” Ron nói, hắn ngừng một chút, lại nhịn không được nói, “hắn vừa nãy đe dọa anh, bị mấy kẻ liều mạng nhìn chằm chằm thì sau này sẽ cực kỳ phiền phức. tôi là nói, tôi biết hắn sẽ bị giam lại, nhưng cái này tựa như từ giờ trở đi có kẻ điên ghi nhớ anh như thế.”

Jeffery vung tay, “tôi tóm mấy thằng ranh vào tù thì có đến 90% đều nhớ mặt tôi, cũng không sợ bỏ thêm một người.” y nói.

Ron đối với người cảnh sát này cơ hồ có chút tôn kính, là thái độ của kẻ kia, lại giống như những kẻ liều mạng vì cừu hận và trả thù, đối với y mà nói đó là việc nhỏ như con thỏ. nhưng Ron biết, loại chuyện đó vĩnh viễn không thể nào được gọi là nhỏ như con thỏ được.

“anh không sợ sao?” Hắn hỏi.

Jeffery ngẩn ra, cười rộ lên, “Làm một cảnh sát sẽ không tránh khỏi. dù sao cũng không thể để bọn họ ở bên ngoài phá hoại gϊếŧ người, những đứa trẻ tốt đẹp vô tội sẽ chết đi.” hắn nói.

Lần đầu tiên Ron chân thành vì cùng cô vợ của hắn ngủ chung mà cảm thấy xấu hổ, người này quả thực cao thượng.

“anh đã ăn phải thuốc mê, có xử lý được không?” hắn hỏi.

“không quan trọng lắm, lượng rất ít, phần lớn tôi đã nôn ra. Có điều tôi nghĩ sẽ không thể giữ lại được vật chứng. Chờ lát nữa anh có thể để lại số điện thoại của anh được không? Có khả năng chúng tôi sẽ có chút việc làm phiền đến anh.” Jeffery vừa nói vừa quay người đi ra phía ngoài, sau đó hắn đột nhiên dừng lại, thân thể lung lay, cả người dựa lên thành quầy bar.

Ron bước lên trước, đỡ lấy bờ vai của hắn, hỏi, “Làm sao vậy?”

Người bên cạnh với gương mặt mờ mịt, trong lúc nhất thời tiêu cự của hai mắt không thể tập trung lại với nhau, một bộ dáng đặc biệt yếu ớt. y lắc đầu một cái, nhìn qua hình như cũng không biết mình đang làm gì, y nói: “không quan trọng lắm, tác dụng của thuốc qua nhanh là tốt rồi.”

“hi sinh cho phá án vẫn rất lớn.” Ron nói, ngón tay của y bị người đàn ông kia hôn một trận, giờ vẫn còn đang dính vị thuốc mê.

Jeffery cười rộ lên, “nửa đời sau của tạp chủng kia cũng chỉ có thể ở trong tù, chỉ hi vọng đừng ở xung quanh vất vưởng thương tổn người vô tội.”

Michael một bộ không xác định được đi tới, “vừa nãy thật kí©h thí©ɧ, nhìn qua chẳng khác gì phim truyền hình, làm sao

vậy?” Hắn hỏi Jeffery.

“Nhờ có cậu, Vincent tiên sinh, lập tức liền có thu hoạch, chúng tôi bắt lấy tên khốn kia.” Jeffery nói.

“wao, hiệu suất của các anh thật sự rất cao, đây mới là ngày thứ hai mà thôi.” Michael nói.

“không cao một chút nào, đã chết quá nhiều người.” Jeffery nói, Ron vẫn đỡ lấy y, có thể rõ ràng cảm giác được trong lượng thân thể người nọ cùng với hô hấp chập trùng.

Gần như vậy, hắn thậm chí có thể đếm rõ ràng lông mi của y, mỗi một cái đều rất dài, cuối cùng còn có chút vểnh lên, dưới ánh sáng ở đây hiện ra cực kỳ…

Hắn đình chỉ những ý nghĩ kia của mình, từ khi hắn nhận biết được người cảnh sát này thì tâm tư của bản thân đã bắt đầu khó có thể khống chế, hắn cũng không thích như vậy.

Có người đứng chắn trước mặt Jeffery, nhìn thấy y với bộ dạng ảm đạm yếu ớt liền cau mày nói: “đi bệnh viện kiểm tra một chút, Jeffery, ngày mai cho cậu nghỉ ngơi.”

“cảm ơn, có điều lời nói của cậu có thể chắc chắn không?” Jeffery nói, vào lúc này cuộc đối thoại của hai người một chút cũng không còn bộ dạng mập mờ lúc nãy, hoàn toàn là ngữ khí nói chuyện phiếm thường ngày của đồng nghiệp.

Quả nhiên mọi hành động đều gạt người, Ron nghĩ, y căn bản không phải đồng tính luyến ái.

Người kia đi tới trước mặt Jeffery, không chút khách sáo túm lấy cánh tay đặt trên bả vai của mình, đỡ y đi ra ngoài, vừa đi vừa nói với Ron: “cảm tạ cậu đã hỗ trợ, chờ sau đó mời cậu đến lập một văn bản lưu lại địa chỉ cùng số điện thoại của mình, khả năng còn có việc làm phiền cậu.”

Trước đi cùng đồng sự rời đi, Jeffery quay đầu lại đối với Ron nói: “hóa đơn giặt đồ, nếu như nhận được cảm phiền anh nhất định gửi cho tôi.”

Y còn nhớ, Ron nghĩ, y không chỉ không phải là người cảnh sát xấu, mà một là một cảnh sát vô cùng tốt.

Hắn đứng ở nơi đó, nhìn bóng lưng hư nhược của người kia, bị đồng nghiệp của y nâng đỡ đi về hướng một mảnh đèn hiệu lóe lên trong đêm tối của chiếc xe cảnh sát, cảm thấy toàn bộ tâm đều rút lại.