Ngày hôm sau khi hắn đi ngang qua_
cố ý vòng qua quảng trường và địa điểm nơi Jeffery đang ở thì hắn liền dừng xe, ngồi ngây ngốc trong xe một hồi. Hắn đứng xa xa nhìn cuộc sống của Jeffery, lần thứ hai quyết định muốn từ nơi này rời đi.
Thời điểm Ron đang là đàn em của Larry, tuy rằng hắn chưa bao giờ là một người thi hành pháp luật nhưng hắn vẫn muốn hành tung của mình không khiến cho mọi người quá chú ý, có điều hắn vẫn nhìn chăm chú những kẻ làm nghề cảnh sát có chuyên môn am hiểu sự quỷ dị này.
Ron dừng lại không tới hai phút vừa vặn thấy Jeffery từ khách sạn đi ra, y vừa gọi điện thoại vừa ngẩng đầu nhìn qua một vòng, hành động tưởng chừng như lơ đãng lại là một thói quen của những người có nghề nghiệp sinh sống trong nguy hiểm, y đem điện thoại nhét vào trong túi hướng Ron đi tới, y chỉ cần liếc mắt là thấy được xe của hắn.
Ron rất không tình nguyện ấn cửa kính xe xuống, Jeffery lạnh lùng nhìn hắn, Ron nói rằng, “tôi chỉ là đi ngang qua.”
“anh nói thật giống như tôi sẽ tin anh.” Jeffery nói.
“nghe này, tôi không có ác ý,” Ron nói, “tôi chỉ tới New York công tác, vừa vặn nhìn thấy anh, sau đó muốn nhìn cuộc sống hiện tại của anh thế nào?…”
“ít nhất anh đã nhìn 3 ngày, hiện trường vụ án và khách sạn này.” Jeffery nói, “như vậy anh đã xem xong rồi đúng không?”
“Xem xong rồi.” Ron nói.
Jeffery một tay đặt trên cửa kính xe, nhìn chằm chằm hắn, nói, “cút xa một chút, nếu không tôi sẽ phải đem anh còng lại.”
“tôi tin tưởng anh sẽ không nương tay.” Ron nói.
Jeffery nhướng mày, Ron nhìn thấy mặt y đầy lửa giận tựa hồ muốn hướng hắn rống to. Nhưng ngay lúc ấy điện thoại di động của y vang lên, Jeffery dừng lại một giây để cơn giận hoãn lại, sau đó y xoay người tiếp cú điện thoại, nổi giận đùng đùng hướng phía khác đi đến. Ron lúc này mới thở ra một hơi, lúc nãy hắn đã vô thức nín thở.
Hành vi bây giờ của hắn chẳng khác gì một kẻ đang quấy rầy người khác, Jeffery đương nhiên có thể tóm hắn đi vào ngục giam, trước đây dù nói cái gì đi nữa thì hắn cũng không thể tưởng tưởng được bản thân sẽ có một ngày đi quấy rầy một người cảnh sát, đặc biệt đối phương vô cùng giận giữ thật sự có khả năng bất cứ lúc nào cũng đem hắn tóm tới.
Jeffery đi được một nửa liền quay đầu lại, hướng Ron làm một thủ thế thô bạo. Trước đây y đã dạy hắn một số thủ thế để ám chỉ của cảnh sát, Ron biết ý nghĩa của động tác kia là “cút xa chút.”
Ron chỉ có thể khởi động ô tô, trở lại khách sạn mình đang ở, hắn cảm thấy ngày hôm nay thực sự là ngày bi thảm.
Công việc ở bên này đã hoàn thành nhưng hắn không muốn trở về chút nào, hắn chỉ muốn nán lại đây, nhìn vụ án kia sẽ có kết quả gì.
Hắn trở lại khách sạn, mở ti vi, điều chỉnh đến kênh tin tức, nơi đó đang phát bản tin về vụ án gϊếŧ người này, gần đây nếu như một người có xem ti vi thì có thể tìm thấy một kênh khác có tin tương tự, vì có lúc tất cả các kênh đều nói tới vụ án này.
Hắn vọt vào phòng tắm tắm qua loa một chút sau đó trở lại giường, chuyên đề tin tức còn chưa kết thúc, người kia là một phóng viên đã phát hiện xác chết đầu tiên, bên trong có một tư liệu sống được người kia chụp lại, mỗi một bức ảnh đều vô cùng thê thảm.
Ron bình thường cũng xem những tin tức về tình tiết vụ án, nhưng có rất ít những chi tiết nhỏ lại tỉ mỉ xác thực khiến người khác ngạc nhiên đến vậy, hắn hiểu được mấy người cảnh sát sẽ hận kẻ kia đến thấu xương.
Hắn ta lúc ấy còn chưa phải một phóng viên, chỉ dùng tài nghệ kém cỏi của mình với máy chụp hình bên cạnh quay chụp cảnh xung quanh, hình ảnh rung lắc rất tệ hại, nếu như không phải vì án kinh khủng thì sẽ không có đài truyền hình nào muốn dùng những bức ảnh như vậy.
Hình ảnh được chụp thoáng qua trước mặt thùng rác, có lẽ vì hừng đông rất lạnh nên thấy một chàng trai đang bọc kín một chiếc áo lông cúi người lúc lọi trong thùng rác, hắn ta mang một chiếc mũ lông dê sặc sỡ, hình ảnh tuy chỉ lướt qua nhưng Ron nghĩ đến thời điểm hắn dừng xe ở bên ngoài cũng nhìn thấy người này, hắn ta cũng đang lục lọi gì đó trong thùng rác, đùi kẻ kia hình như bị tàn tật, hẳn sẽ không sai.
Là một người nhặt rác thải, hắn sẽ không đối với chiếc thùng rác này quá chấp nhất, Ron nghĩ, từ sáng sớm đến tận buổi trưa.
Hắn nhớ tới người cảnh sát phiền phức kia từng nói phải chú ý tới xung quanh hiện trường bởi vì hung thủ có thể sẽ trở về đó. Ron đời này chưa từng kích động khi phát hiện một sự việc như vậy, hắn nhảy xuống giường đi tìm kiếm điện thoại di động, muốn gọi điện thoại tới cho Jeffery. Nhưng thời điểm hắn gõ bàn phím mới nghĩ tới mình căn bản không có dãy số người kia.
Đương nhiên hắn cũng có thể gọi 911, nhưng kiểu này sẽ không thu được hiệu quả, hắn cực kỳ muốn đem chuyện này nói ra trước mặt Jeffery.
Ron nhanh chóng tìm quần áo của mình, thay chiếc áo tắm chuẩn bị một phen rồi hướng ra bên ngoài chạy đi.
Sắc trời đã tối lại, đây chính là thời điểm của phần lớn những kẻ liên tục điên cuồng gϊếŧ người, Jeffery hầu như luôn làm việc ở đoạn thời gian này, cảnh sát cùng với tội phạm chỉ cách nhau một cái ngành nghề mà thôi.
Hắn một đường đi trở lại khách sạn, tuy rằng hắn nghĩ một nửa khả năng y sẽ không ở nơi này, có điều hắn cũng không ngại chờ đợi. Hắn không muốn đi đến cục cảnh sát, nói không chừng hắn sẽ bị tóm lại không chừng.
Không thể không nói người kia chỉ là một tên biếи ŧɦái thích lưu lại mấy chỗ hiện trường án cũng không biết chừng, Ron nghĩ, gần đây mấy thanh niên đặc biệt hưng phấn với máu tanh này càng ngày càng nhiều. Hắn nhớ tới thời điểm mình còn ngồi trong xe, qua gương chiếu hậu hắn nhìn thấy một chiếc xe màu đen khác vẫn luôn đứng đó, hắn biết nơi đó có người, mà người đó sẽ ở mấy hiện trường hung án dừng lại mấy tiếng, thế nhưng không xuống xe?
Kẻ kia đang làm gì? Cảnh sát nói, hắn rất có khả năng tại phụ cận thủ da^ʍ. Điều này làm cho Ron cảm thấy buồn nôn.
Trên thế giới này mấy thành phần cổ quái biếи ŧɦái quá nhiều, hắn nghĩ, điều này làm cho hắn có chút ủ rũ, hắn đem đài trên xe chuyển băng tần đến kênh tin tức, bên trong truyền đến âm thanh đầy vui sướиɠ của phát thanh viên [tin tức mới nhất! Kẻ điên cuồng gϊếŧ người đã bị bắt giữ, tên này gọi là Murphy, nghề nghiệp là công nhân vệ sinh_”
Ron trừng mắt phía trước, cảm thấy vô cùng ủ rũ.
Đương nhiên, hắn hẳn là nên vì hung thủ rốt cục đã bắt được mà cảm thấy cao hứng, nhưng hắn chính là không nhịn được ủ rũ.
Hắn ngồi ở trong xe, đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút xong.
Hút thuốc có thể làm cho hắn cảm thấy thoải mái một chút, nhưng điều đó chỉ vẻn vẹn là đúng khi hắn tìm được việc để làm, chuyện này sẽ khiến Ron ý thức được bản thân đang gay go đến cỡ nào.
Thời điểm hắn hút đến điếu thứ ba thì Ron nhận được điện thoại của khách hàng.
“tôi không biết.. sự việc so với tôi tưởng tượng có lẽ lớn hơn.” Đối phương nói.
“Có ý gì?” Ron nói.
” liên quan tới tiền bạc, có vẻ là số tiền lớn. So với lúc trước chúng ta nghĩ thì lớn hơn nhiều lắm.” Khách hàng nói.
“bọn họ uy hϊếp cậu?” Ron hỏi, đại diện bên đối phương sẽ vì một số tiền to lớn mà không tiếc hết thảy, từ đó song phương sẽ tiến hành một quan hệ theo tỉ lệ thuận. Sinh hoạt của hắn không giống như Jeffery, sự chết chóc kia không căn cứ vào sự vặn vẹo của du͙© vọиɠ từ sâu trong linh hồn, nó cực kỳ hiện thực, hơn nữa cuộc sống xung quanh vẫn luôn như thế.
“đúng…” đối phương nói, “bọn họ uy hϊếp nói muốn gϊếŧ tôi.”
Ron không nói gì, hắn đang chờ đợi đối phương tiếp tục nói, có lẽ hắn hi vọng hủy bỏ chuyến công tác này, “cậu biết quá nhiều chuyện.” Người khách hàng kia nói, “tôi rất xin lỗi.”
“cái gì?” Ron nói, cơ thể hắn lập tức căng thẳng, đàng sau kính chiếu hậu đã có một chiếc xe đen, nhìn qua là một chiếc xe phổ thông. Hắn từng ở hiện trường thấy nó, hắn cho rằng đó là do vụ án gϊếŧ người dẫn đến.
Nhưng sự thật không phải như vậy, hắn nghĩ, nó hướng về phía tôi đi tới.
“tôi nói cho bọn họ địa chỉ khách sạn của cậu.” Đối phương nói, “bọn họ uy hϊếp muốn gϊếŧ tôi, bọn họ nghiêm túc!”
Tiếng nói của đối phương tựa như muốn khóc, Ron nghĩ, hắn nhất định đã cảm thấy tôi có lý do để khiến hắn khóc lên nên dành trước một bước, như vậy sẽ làm tôi lại chẳng khác người kẻ không có tình người.
“nghe này, nói cho tôi biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì__” hắn nói, cũng có thể biết được một ít thông tin của đối thu thì sẽ có thể tăng khả năng sống sót.
Nhưng đối phương chỉ nức nở một tiếng, nói rằng, “tôi thật sự không có cách nào!” sau đó liền cúp điện thoại.
Ron dừng một giây, hắn tức giận đem điện thoại đánh trở lại nhưng đối phương tắt máy.
Hắn mắng một câu, khung cảnh này khiến hắn nhớ tới thời điểm mình đang ở cô nhi viện, một thằng bé bị một thằng lớn cưỡng bách gϊếŧ một con chim bồ câu, hắn đem con chim đó đặt trong túi rồi lấy chiếc quạt quạt khí ra mong nó bị thiếu khí, trông chờ nó có thể sớm chết đi, bởi vì sự dãy dụa trước khi chết sẽ thương tổn tới tình cảm của hắn.
Ron cảm giác bản thân giống như được nhận được chiếc quạt kia, ở trong cô nhi viện, đứa trẻ kia vì gϊếŧ chết được con chim bồ câu nên ở trong hội đó chiếm được một vị trí, hắn đã nhanh chóng đem việc con chim bồ câu kia quên mất, chờ mong mình từ nay về sau có thể trải qua một cuộc sống không khổ cực mà vui vẻ hạnh phúc hơn. Mà sau đó vì cuộc sống vui vẻ không thể khổ cực đó mà hắn đã bóp chết lương tri.
Đương nhiên, Ron không phải không giúp chim bồ câu, chỉ là hành vi bị vứt bỏ này làm cho hắn nhớ tới chuyện cũ, hắn quá quen thuộc với những tình tiết này, cho nên hắn đã sớm từ chối lấy ý nghĩ bỏ lại con chim bồ câu kia để nó tự chết.
Trong tin tức nói tiếp –[ phóng viên của chúng tôi đã được quyền phỏng vấn riêng độc quyền, xin đón chờ ở những tin tức tiếp theo của chúng tôi.]
Ngày đã tối hẳn,
ánh đèn của chiếc xe kia đã sáng lên, đem bóng đêm trang điểm đến càng yêu dị.
Chiếc xe kia dừng lại, chỉ như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đi săn mãnh thú, mấy kẻ kia vì sao không tới? Ron nghĩ, hắn rút súng ra nắm trong tay, người kia đang chờ đợi cái gì?
Trên con đường đối diện mọi người đến rồi đi, làm một phần tử tội phạm đã rất lâu, hắn có thể nhìn thấy những cảnh sát đang mặc thường phục ở đó.
Những ngày qua, mọi nơi xung quanh quảng trường cơ hồ đều nằm trong trạng thái giới nghiêm, nhưng hắn lại thường xuyên đến những nơi có nhiều cảnh sát, hắn cùng sát thủ kia giống nhau đều khong thích tới gần lực lượng cảnh sát, nhưng lần công tác này lại bất đồng, hắn bị một người trong đó hấp dẫn không thể nào rời đi.
Gần đây kẻ phạm tội gϊếŧ người hàng loạt kia không có hành động nào, nhưng mấy ngày qua cảnh sát New York vẫn luôn tụ tập ở đầu đường, ở xung quanh du đãng, mà nơi này lại là con đường của nhóm công nhân viên điều tra liên bang cư trú.
Lúc này, hắn nhìn thấy một nhóm người mặc thường phục đi trên đường phố, trở lại khách sạn, bọn họ là một nhóm 5 người, không lái xe mà cùng nhau đi bộ, vừa cười nói lớn tiếng đi về.
Cách xa như vậy, nhưng Ron có thể cảm nhận được mùi vị say rượu, những người này hiển nhiên đã phá án, không lập tức trở về tổng bộ mà lại ngay phụ cận tìm một quán rượu để thả lỏng một chút.
Jeffery đi ở chính giữa, nhiều người như vậy nhưng hắn vẫn như cũ có thể dễ dàng nhận ra y, cô gái tóc vàng đi bên cạnh y, sợi tóc của cô tựa như có thể từ trong ánh đêm phát sáng.
Cô vấp ngã một cái, cánh tay Jeffery nhanh nhẹn đỡ lấy cô rồi cô cười ha hả.
Chỉ là buông lỏng một chút, hắn nghĩ, không có bất kỳ ý nghĩ nào khác, công việc của bọn họ xác thực cần phải buông lỏng, xử lý những vụ án kia dù có chuyên nghiệp hay không thì linh hồn đều sẽ nặng trĩu, chắc chắn người kia cũng sẽ không vì thông minh mà may mắn thoát khỏi.
Một chiếc xe lái qua, trong nháy mắt đèn chiếu đến Ron nhìn thấy khuôn mặt của Jeffery, y đang nói chuyện, nụ cười kia dưới ánh đèn rọi xuống như đang phát sáng.
ở nháy mắt bên kia, nụ cười Jeffery đã dịu xuống, y nhìn thấy Ron ở phía đối diện.
Ron mắng một câu, hắn muốn khởi động xe rồi rời đi nơi này, nhưng hắn nhìn thấy trong nháy mắt đó, mấy vị điều tra liên bang vẫn theo bản năng tay đặt trên dây súng. Vừa nãy sự thoải mái vui vẻ đều là giả tạo, trong xương bọn họ chính là một bộ thần kinh luôn căng thẳng, cảnh sát âm trầm bi quan, hắn ở trong lòng bắt đầu chửi bới.
Rìa đường có một xe cảnh sát đi dạo qua, hắn cố gắng áp chế kích động tăng ga đào tẩu, chiếc xe đàng sau cũng như vậy, Ron nghĩ, nếu như hắn luôn đi theo dõi mình, có lẽ đã phát hiện ra_ người theo dõi hắn cả một tuần sẽ nhận ra hắn đang quấy rầy theo dõi một nhân viên FBI, thời điểm người kia muốn gϊếŧ hắn thì hắn đã bị hành động quấy rầy kia mà bị cảnh sát bắt lại, cho nên hắn đã thoát một mạng. Này sẽ trở thành một chuyện nực cười cỡ nào.
Phố đối diện, Jeffery hướng mấy đồng nghiệp của y làm thủ thế “không có chuyện gì” liền hướng phía này đi tới. Nhưng những đồng nghiệp ma men kia đang đặt trên trên súng vẫn không thả lỏng, hai mắt nhìn chằm chằm hướng này, một đám như những loài chim dữ đang đầy lòng nghi ngờ nghỉ lại bên ven đường New York, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị tiến tới tiến hành bắt giữ những tội phạm hung ác.
Ron đưa khẩu súng nhét vào túi, hạ cửa kính xe xuống hướng về phía người bên ngoài mỉm cười, Jeffery đi tới, gió thổi mang đến hương thơm nhàn nhạt mùi rượu. Y nhìn lướt qua xung quanh sau đó tại ngay chiếc xe của Ron dừng lại.
“Hi.” Ron nói.
Jeffery mặt không thay đổi nhìn hắn, “Lần thứ bốn, anh đang theo dõi tôi.” y nói.
“Không có, ” Ron nói, “Tôi chỉ là đứng đợi bên ngoài khách sạn mà thôi.”
Chiếc xe phía sau hắn đã quan sát một lúc, chưa hề mở đèn trước liền lặng im khởi động xe đi vào trong từng dòng xe cộ trên đường, cách xa khách sạn.
Jeffery ngẩng đầu nhìn nó rời đi, sau đó cúi đầu nhìn Ron, người kia cũng đang ngó chừng chiếc xe kia, xem ra chủ xe nhìn thấy Ron đang dây dưa với cảnh sát sẽ không chuẩn bị rời đi, cho nên quyết định đi trước.
“Đó là cái gì?” Jeffery hỏi.
“Một chiếc xe.” Ron nói.
“nó đang theo dõi anh?” Jeffery nói, vừa liếc nhìn phương hướng chiếc xe đó biến mất, nó đã đi vào dòng xe cộ trên đường, đôi mắt cảnh sát tựa như một con cá mập đang rình mồi.
“A, ” Ron nói, “Đây là… Việc tư.”
” đấu tranh bang phái?” Jeffery hỏi.
“Việc tư.” Ron lặp lại.
“Hắn sẽ gϊếŧ anh sao?” Jeffery hỏi, “Tôi thấy anh mang theo súng.”
Jeffery liếc mắt nhìn túi Ron trong bóng tối, lập tức ngửi được phía sau đó là một đống thủ đoạn, cảnh sát rất chán ghét như vậy.
“có lẽ vậy.” Ron nói, “nhưng điều này sẽ không dễ dàng như vậy.”
“Xuống xe, tôi muốn bắt quả tang anh.” Jeffery nói.
“Cái gì? Dựa vào cái gì?” Ron kêu lên.
“Theo dõi, mang theo súng ống phi pháp.” Jeffery nói, đưa ra phù hiệu cảnh sát, “anh có quyền giữ yên lặng, anh có quyền mời luật sư…”
“anh nghĩ là thật?” Ron nói, “anh không thể đem tôi mang đi, tôi cái gì cũng không làm!”
“Ai biết sau đó anh sẽ làm những gì trong tương lai.” Jeffery nói, “Rất nhiều người ban đầu chỉ là nhìn qua.”
“Tôi có thể nhìn cái gì từ anh?” Ron kêu lên, “Trên người anh tôi nơi nào cũng đã nhìn qua!”
Jeffery nhíu mày nhìn hắn, Ron cảm giác mình đang là một ông chồng tệ hại, cử chỉ này vô cùng gay go, bởi vì hắn hiện tại không phải là một ông chồng kém cỏi mà là một tội phạm đang ẩn náu, trong tay súng bất hợp pháp cùng với việc trộm tài liệu, mà người đối diện lại là một nhân viên FBI.
“làm ơn.” Hắn khẩn cầu, “tôi thật sự không có chuyện gì, đó chỉ là một phiền toái nhỏ, không có gì ghê gớm. anh xem, hắn đã đi rồi…”
Lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên, Ron lấy điện thoại ra, màn hình biểu hiện đó là số điện thoại bị ẩn dấu.
Hắn tiếp nhận, người đối diện âm u nói, [nếu như mày dám báo cảnh sát, mày sẽ gặp phiền toái lớn]
[bọn mày đã cân nhắc đến việc gϊếŧ tao] Ron nói, [sẽ có phiền phức lớn như thế nào? Gϊếŧ tao sau đó sẽ đem xác chết kéo tới đường cái rồi thiêu hủy?]
[ông chủ mày sẽ có phiền toái lớn.] đối phương nói.
[wow, tao thật sợ hãi,] Ron nói, [Nhớ lúc đó hãy gửi đầu ngón tay đó lại cho tao, tỏ rõ bọn mày đã thực sự thực hiện việc đó]
Hắn phẫn hận đem điện thoại tắt đi, Jeffery đứng ở cửa xe, biểu tình hoài nghi nhìn hắn. Ánh mắt kia ở trên một người cảnh sát biểu thị nó tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Ron rất quen thuộc loại vẻ mặt này, hắn giải thích, “Tôi chỉ đùa một chút.”
Đối phương nhíu mày, Ron tiếp tục nói, “Tôi xin thề!”
“Nếu như bọn họ thật sự gϊếŧ người kia thì làm sao bây giờ?” Jeffery nói.
“Vậy tôi sẽ gọi điện thoai qua cầu xin họ không nên gϊếŧ người kia?” Ron nói.
Jeffery thở dài, đi tới đối diện mở cửa xe, ngồi vào bên ghế lái, Ron sốt sắng nhìn y.
“Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?” Jeffery hỏi.
“Tôi nói…” Ron nói.
lời còn chưa nói hết thì Jeffery đã đánh gãy hắn, “anh có khả năng sẽ bị gϊếŧ sao?”
Ron đã tưởng chừng như mình nghẹt thở một lát, hắn nghĩ tới lời nói của Jeffery vào buổi tối ngày hôm đó ở bãi đậu xe.
“Tôi tận lực tránh khỏi.” Hắn nói, “anh đang lo lắng cho tôi sao?”
Jeffery không lên tiếng, y nhìn chằm chằm phía trước ngẩn người, Ron cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, nhưng có khả năng Jeffery chỉ hơi chuếnh choáng say nên hơi mất tập trung mà thôi.
Điện thoại di động vang lên, Ron nhìn xuống dãy số liền ấn nghe.
[Lần này tôi có thể xin bọn mày không gϊếŧ tên kia được không.] Hắn nói, tiếp cú điện thoại.
Lần này âm thanh đối diện càng âm trầm, hắn ta nói rằng, [mày đã quyết định báo cho cảnh sát, như vậy tao nghĩ phiền phức của chúng ta sẽ trở nên phiền phức hơn nhiều, dây vào lực lực cảnh sát sẽ gặp rắc rối lớn.]
“Chờ một chút!” Ron kêu lên, nhưng đối phương đã cúp điện thoại, trong ống nghe chỉ truyền đến tín hiệu hảo ý báo máy bận.
“Có người ở theo dõi chúng ta ——” Ron kêu to, tiếng nói của hắn chưa rõ hoàn toàn thì Jeffery đã đem súng ra, y vọt ra ngoài xe, quan sát chung quanh một chút.
Sau đó y trở lại chỗ ngồi bên cạnh tài xế, liếc mắt biểu thị đã thấy.”Tại phố đối diện.” y nói.
Ron đem chân bước ra một nửa liền thu hồi lại, đóng cửa xe, hỏi, “Nơi nào?”
“Đừng nhìn chằm chằm hướng kia, ” Jeffery nói, “ở phương hướng chín giờ, đại khái là ở nơi công viên nhỏ, bên cạnh hai mươi con ngựa nhựa kia, có lẽ có chiếc xe đen dừng ở đó.”
Ron không thể tin tại một bóng đêm u ám có thể tìm tới một chiếc xe đen đang ẩn thân trong đó, nó hoàn toàn hợp thành một thể với bóng đêm xung quanh.
“làm thế nào anh nhìn được nó?” Hắn không thể tin nói.
“có thể chuyển hướng phía trước, nếu như nó không muốn đi thì nhất định phải từ hướng đó đào thoát, phố đối diện không có nơi nào có thể dừng xe nên chỉ có thể ở công viên nhỏ kia.” Jeffery nói, “Nếu như hắn hoài nghi anh đã báo cảnh sát, sau khi rời đi còn biết được hành tung của anh, nhưng bọn kia đã nhìn chằm chằm ở đây và thấy hai người, hắn nghĩ anh đã báo cảnh sát.”
“thật sự quá lắm.” Ron nói, “tôi rất chán ghét lúc mình đang nói chuyện yêu đương lại có mấy kẻ chết tiệt đứng sau theo dõi__”
“anh không ở đây nói chuyện yêu đương.” Jeffery nói.
“Tôi là nói tôi hiếm thấy khi nhìn thấy anh…”
“anh đã nhìn chăm chú tôi rất nhiều ngày, ” Jeffery nói, “Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
“anh xem, tôi chỉ tới New York vì công tác, sau đó tôi nghe được ở đây có vụ án gϊếŧ người liên hoàn, cho nên nghĩ đến bộ phận của anh sẽ tới đây, tôi thật sự chỉ là…”
“Tôi đang nói cái người đang theo dõi anh.”
“Ách, cái kia, ” Ron nói, “nó liên quan đến một khoản tiền, số tiền này được tra rõ ràng nên có vài người không quá vui vẻ, không tiếc gϊếŧ thêm vài người.”
Jeffery theo dõi hắn, thật giống như y đang nhìn một tội phạm đang trong diện hiềm nghi.
Ron suy nghĩ một chút, có lẽ mình nên đem sự tình nói cho y biết, thay cho một số người chết oan uổng kia báo cảnh sát, mặt khác, báo cảnh sát cũng là một lựa chọn không tồi.
“Tôi thú nhận,” hắn nói, “có điều chuyện này đã rất lâu trước đây, đại khái là một năm trước, tôi bắt đầu làm việc ở vài khía cảnh điều tra tài khoản.”
“tính chất như thế nào?” Jeffery nói.
“Khá giống thám tử tư, ” Ron nói, “nhưng tôi không quá am hiểu vấn đề trinh thám, tôi hoàn toàn không có mấy tế bào não về vấn đề này, chỉ là đối với cảm giác tôi khá là nhạy cảm, cho nên lúc ấy tôi ở trên mạng tiếp nhận ủy thác điều tra một ít khoản của công ty họ, những người ủy thác đó cũng không quá bằng lòng đem nó ra ánh sáng…”
Chiếc xe đứng ở trong công viên đang lặng lẽ khởi động chuẩn bị hòa vào dòng xe cộ đang đi trên đường, Jeffery nhìn thấy Ron đang nhìn chằm chằm nó liền nói, “anh muốn đi theo nó sao?”
“tôi nghĩ đi theo xem nó sẽ làm gì, tôi nhìn chăm chú nó được rồi.” Ron nói, “anh muốn… xuống xe trước không?”
Jeffery nhún nhún vai, “không, tôi sẽ ở ngay đây. Chuyện như vậy hai người so với một người thì tốt hơn nhiều.”
Ron nhìn y, hắn thấy chiếc xe đã muốn lái đi, nếu hắn không nhanh chóng khởi động xe thì sẽ không theo kịp.
Hắn nhanh chóng rẽ đường lái đi qua, có một người cảnh sát bên cạnh khiến Ron căn bản không lo lắng việc phạm luật giao thông. Bên cạnh hắn, Jeffery tiếp tục hỏi, “anh không phải sẽ thay thế công việc của Larry sao?”
“Tôi không làm.” Ron nói, “Dĩ nhiên nếu muốn triệt để cất qua một bên cũng không quá dễ dàng, nhưng nghề nghiệp như chúng tôi có biện pháp nghỉ hưu của chính mình”
Jeffery nghiêng đầu nhìn hắn, trong một lúc vẫn không lên tiếng, thật giống như muốn đem những lời nói của người này một lần nghiên cứu triệt để, “tôi không biết xã hội đen cũng có biện pháp để về hưu.” Y nói.
“ngay cả CIA đều có thể về hưu, sao chúng tôi không thể.” Ron nói, chuyển hướng xe theo phương hướng đối phương, thật vui mừng vì chiếc xe kia còn đang trong tầm mắt. Hắn thuần thục vượt qua chiếc xe chở hàng đàng trước.
“nói anh làm chứng?” Jeffery nói.
“Không…” Ron nói, “Tôi đã chết một lần.”
“Cái gì?”
“tôi cùng với một người ở bang phái đối địch cùng nhau hẹn ước, hắn từ đó đã không thấy trở về, tài khoản với nhà ở cũng không được sử dụng tới, có lẽ hắn đã thành một xác chết đang trôi nổi dưới biển làm thức ăn cho cá.” Ron thở dài.
Jeffery nhìn chằm chằm hắn, dưới ánh đèn lưu động phía dưới khuôn mặt của y tựa như có thể quyết định tất cả, Ron không biết mình căng thẳng làm cái quái gì, hắn chỉ là đang hướng về tình nhân cũ của mình thuật lại cuộc sống trước đây chút mà thôi.
“hắn nợ tôi một nhân tình, hắn nguyện ý. Gϊếŧ thêm một người đối với hắn cũng không tính là phiền toán gì lớn.” Hắn nói.
“Tại sao?” Jeffery hỏi.
“làm một kẻ trong Mafia cũng không phải kế hoạch lâu dài, nơi đó không thích hợp cho việc dưỡng lão, mà tôi vẫn không phải là kẻ có tinh thần mạo hiểm.” Ron nói, “kế hoạch của tôi sau 2 năm đã xem như thỏa đáng, tôi lấy một phần tiền rồi đổi thành một con người mới… việc này anh sẽ không ghi lại trong hồ sơ, đúng không?”
Jeffery gật đầu, biểu thị sẽ không vừa tiện tay sử dụng mấy công cụ trên bảng điều khiển, thật giống như quay về thời điểm hai người đang ở chung, y đang ở trong chiếc xe của mình. Nhưng thân là một người cảnh sát thì y sẽ không làm như vậy, bọn họ sẽ cân nhắc lấy việc chứng minh thân phận để làm rõ vấn đề, dù sao hành động sẽ đặc biệt cẩn thận.
“kế hoạch của anh đã vạch ra một quãng thời gian dài.” Jeffery nói.
“tôi rất am hiểu bản thân phải kiên nhẫn cho việc thực hiện một kế hoạch.” Ron nói, vẫn ổn định theo dõi chiếc xe đàng trước, hắn thanh tĩnh lại, “cái trung tâm giải trí tôi tạo dựng nên bây giờ mới bắt đầu kiếm tiền, sau đó nó sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Tôi thích những kế hoạch lâu dài.”
“Tại sao rời đi?” Jeffery nói, “ở nơi đó anh chủ yếu cũng quản lý các khoản tiền, tôi tin tưởng Larry sẽ không để cho anh mạo hiểm, ông ta giúp anh báo thù cho cha, giúp anh tiến nhập vào gia tộc của hắn ta.”
“tôi nghĩ rằng tôi đã trả hết nợ, tôi…” Ron nói, bây giờ hắn cảm thấy bản thân có chút ngốc, hắn ở cạnh Larry, công việc và nợ nhân tình có vẻ không quá liên quan, thực ra nơi đó cho hắn cảm giác an toàn. ở đó mỗi người đều là anh em__ đương nhiên kẻ phản bội cũng nhiều__ hắn trước đây chưa hề có quan hệ như vậy, lúc còn rất nhỏ, hắn không hề biết đến hai từ “gia tộc”
“tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu. Tôi không có cách nào để làm việc.” Hắn nói, “tôi không có cách nào để bình tĩnh lại tâm tình làm bất cứ chuyện gì, dù có làm gì đi nữa tôi đều nghĩ tới anh.”
Hắn nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không nhìn tới Jeffery, Jeffery cũng không nhìn hắn, chỉ là y cứu nhìn chằm chằm chiếc dây lắc đang được treo trên xe. Đó là một lắc bằng kim loại, Ron đã lấy từ trong nhà của y rồi móc trên xe, nhiều năm qua nó vẫn còn ở đó.
Jeffery nghĩ rằng y đã hiểu vì sao người nãy vẫn luôn đi theo y.