Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Xưa

Chương 44

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đỗ phủ.

Lão Hổ cúi người mở cửa xe cho Đỗ tam gia và Đỗ phu nhân.

Xuống xe, A Đoan lập tức chạy tới báo cáo: "Tam gia, đội trưởng đội tuần tra của sở cảnh sát Trương Ngũ đã ở phòng khách đợi cả buổi chiều, ngài có muốn gặp hắn không ạ?"

Đỗ tiên sinh nhìn Đỗ phu nhân đứng trong bóng tối, trầm ngâm hồi lâu mới nói: "Đưa phu nhân đi nghỉ trước đi."

Đáp vâng, A Đoan cúi đầu làm cử chỉ mời.

"Lão gia——" Đỗ phu nhân đột nhiên gọi Đỗ tiên sinh lại, bà dường như có điều muốn nói, Đỗ tiên sinh đành dừng lại đợi bà nói xong. Nhưng Đỗ phu nhân chỉ nhắc nhở hắn, "Sắp tới giờ cơm tối rồi, đừng bận quá lâu."

Người Đỗ tiên sinh cứng đờ, không nói gì, mang theo Lão Hổ đi vào phòng khách.

Trương Ngũ uống trà cả buổi chiều mà không đợi được Đỗ tiên sinh, thấy trời đã khuya, dự tính nên trở về, đang chuẩn bị đứng dậy thì bắt gặp Đỗ tiên sinh đang đi vào.

Mã phu nhân và cục trưởng Mã ăn cơm tối xong, cả người hai người ngồi tiêu nóng. Mã phu nhân thấy thời cơ đã đến, giả vờ tình cờ đề cập: "Tôi vừa mới đọc báo hôm nay, vậy mà lại có người dám phỉ báng con gái đỡ đầu của chúng ta, khiến tôi rất tức giận!"

Cục trưởng Mã liếc nhìn bà, cười: "Bà giận? Đỗ đại tiểu thư càng cưng chiều con gái nuôi của bà hơn, đích thân đem người đi đập phá tòa soạn, còn đánh Vương Khải bị thương. Hiện tại đương sự ông chủ Triệu mất tăm mất dạng, tên ngốc Trương Ngũ kia không hiểu phép tắc, nhận lệnh bắt của tôi liền giam Đỗ đại tiểu thư lại!" Ông ta phe phẩy quạt, đau đầu nói, "Tôi không biết phải làm gì với vị ở trong phòng giam nữa, đυ.ng không được chạm không xong, bây giờ bị nhốt trong phòng giam, bên Đỗ tam gia cũng không có tin tức gì."

"Vậy thì thả người ra đi!" Mã phu nhân rèn sắt khi còn nóng, "Đánh thương người, người nhà nói không chừng sẽ sẵn sàng âm thầm hòa giải, ông chủ Triệu biệt tăm biệt tích kia không chừng sợ đuối lý trước đại tiểu thư nên mới không dám xuất hiện. Còn việc đập phá tòa soạn, đền chút tiền là được rồi mà!"

Cục trưởng Mã do dự trước lời của bà, dừng quạt trong tay.

"Bà nói cũng đúng, không có người cáo trạng, vậy thì không phải chuyện lớn. Ừm, dù sao cũng là con gái của Đỗ tam gia, vẫn nên giữ thể diện cho Đỗ tam gia. Đỗ tam gia hắn chỉ có một đứa con gái bảo bối thôi." Càng nghĩ càng thấy mình giam đại tiểu thư như vậy là không đúng, còn có thể đắc tội Đỗ tiên sinh, cục trưởng Mã có chút đứng ngồi không yên.

"Ngày mai ông thả đại tiểu thư liền đi." Mã phu nhân đưa trà giải nhiệt đã chuẩn bị sẵn cho ông ta.

Cục trưởng Mã nhận lấy trà, gật đầu.

Nửa đêm canh ba, cục trưởng Mã mở cửa thư phòng, ngáp một cái rồi bật đèn lên. Ông ta vừa bước vào, chưa kịp đặt mông lên ghế thì Trương Ngũ liền tiến vào ngay sau đó.

Cục trưởng Mã dụi dụi mắt, lại ngáp một cái, giọng điệu không quá vui vẻ nói với Trương Ngũ: "Nửa đêm nửa hôm khăng khăng có chuyện phải nói ngay bây giờ, lão tử vừa ngủ đã bị cậu đánh thức."

Trương Ngũ không dám cãi lại, vội vàng giải thích: "Đỗ tiên sinh đang đợi ở ngoài cửa, nói có chuyện muốn gặp ngài. Tôi cũng nào muốn gọi cục trưởng dậy..."

"Ô, Đỗ tiên sinh tới à..." Cục trưởng Mã gật gật đầu, bừng tỉnh, "Đỗ tiên sinh tới mà sao không nói sớm?" Cơn buồn ngủ tức khắc bay biến, vừa đứng dậy vừa chỉ trích Trương Ngũ, "Cậu không hiểu phép tắc quá rồi đấy!"

Bên này Đỗ tiên sinh đã bước vào cửa. Cục trưởng Mã tươi cười tiến lên tiếp đón, nồng nhiệt chào hỏi: "Ôi Đỗ tiên sinh, tôi tiếp đãi không chu đáo, tiếp đãi không chu đáo rồi!"

Đỗ tiên sinh cởi mũ đưa cho Lão Hổ ở phía sau, cũng cười haha chắp tay nói: "Đỗ mỗ quấy rầy đêm khuya, mong cục trưởng Mã lượng thứ."

Cục trưởng Mã vội xua tay: "Nào có, nào có."

"Chỉ là chuyện liên quan con gái tôi, vậy nên Đỗ mỗ không thể không tới giờ này."

"Ồ ồ ồ!" Cục trưởng mã bỗng nhiên tỉnh ngộ, mỉm cười mời Đỗ tiên sinh ngồi, "Mã mỗ tỉnh rồi. Trương Ngũ xem trà!" Lớn giọng nói với Trương Ngũ.

"Ôi chao, Đỗ tiên sinh tới chuyến này là có chuyện gì?" Nhận lấy trà do Trương Ngũ rót, cục trưởng Mã cười nói, "Mã mỗ hiểu ý của Đỗ tiên sinh, ừm.. Trương Ngũ! Cậu mau mời đại tiểu thư tới, nói Đỗ tiên sinh đến đón cô ấy về nhà!"

Vừa dứt lời, Đỗ tiên sinh đã nói: "Khoan đã."

Cục trưởng Mã và Trương Ngũ sửng sốt.

"Cục trưởng Mã, có câu nói rất hay, 'Vương tử phạm pháp tội như thứ dân'. Kẻ hèn này bất tài, chỉ là một thương nhân mà thôi, con gái tôi còn không sánh với vương tử, làm sao có thể đường hoàng, bình an vô sự ra khỏi cục cảnh sát như vậy?" Đỗ tiên sinh nhấp một ngụm trà, đậy nắp chung lại.

Cục trưởng Mã cho rằng Đỗ tiên sinh đang đùa, bèn cười haha: "Câu nói này không sai, nhưng tất cả cũng chỉ là hiểu lầm..."

"Thật sự là hiểu lầm sao?" Đỗ tiên sinh cười haha hai tiếng.

Thấy tình hình không đúng, Trương Ngũ và cục trưởng Mã nhìn nhau.

"Đỗ tiên sinh, ý ngài là?" Trương Ngũ có chút e sợ.

Đỗ tiên sinh vừa giơ tay, Lão Hổ tức khắc lấy ra một cuốn sổ, đưa cho Đỗ tiên sinh.

"Đỗ mỗ tuy rằng chỉ là một con buôn, nhưng vẫn là người có quy củ." Hắn lấy bút Parker từ trong túi ra, mở nắp rồi viết vài chữ vào sổ, "Phạm lỗi thì phải bị trừng phạt, không giáo huấn thì làm sao học ngoan? Con gái tôi làm loạn nhà người ta, lý ra phải chịu trừng phạt." Xé mảnh giấy đã viết ra, đặt lên bàn, "Để tránh một số người cho rằng Đỗ mỗ thưởng phạt bất minh, bao che cho con gái mình, mong ngài cục trưởng Mã..." Đẩy về phía tay cục trưởng Mã, "Đừng để Đỗ mỗ bị người đời chỉ trích."

Cục trưởng Mã nhìn tờ giấy đó, thoáng qua có thể biết đó là chi phiếu của ngân hàng Hoa Kỳ, con số 200.000 đồng bạc đã được điền trên đó.

Yết hầu ông ta trượt xuống, mắt nhìn chằm chằm tờ chi phiếu, không hề nhúc nhích: "Đỗ tiên sinh nói chí phải, vậy Đỗ tiên sinh nghĩ quý thiên kim nên ở lại cục cảnh sát bao lâu thì thích hợp?"

Đỗ tiên sinh đứng dậy, nhìn cục trưởng Mã tha thiết mong chờ nhìn chi phiếu, cười cười: "Ba tháng sau là năm mới rồi, Tết vẫn phải đón."

Cục trưởng Mã gật gật đầu, không nhịn được nuốt nước miếng: "Đúng là phải đón..."

Ông ta đưa tay nhẹ nhàng cầm tấm chi phiếu lên, ngẩng đầu muốn hỏi cho rõ ràng: "Đỗ tiên sinh, tôi..." Nhưng Đỗ tiên sinh đã đội mũ, ra khỏi cửa rồi.

Ông ta ngây ngốc cầm chi phiếu, quay sang hỏi Trương Ngũ cũng đang ngẩn người: "Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ? Vậy mà lại có cha ruột cầm 200.000 đồng bạc bảo tôi giam con gái ruột mình lại?"

Trương Kiệt ngốc nghếch gật đầu: "Đỗ Như Mộng không phải con ruột chăng?"

"Đi đi, đi đi!" Cục trưởng Mã sốt ruột khiển trách, "Đỗ tiên sinh người ta công chính vô tư, suy nghĩ cho người! Cậu hiểu cái con khỉ!"

"Lão gia nói phải, vậy Đỗ Như Mộng..."

Cục trưởng Mã cẩn thận từng ly từng tí cất tấm chi phiếu, vui mừng hớn hở căn dặn: "Ờ, cái đó, phục vụ ăn uống đầy đủ! Cô ta muốn cái gì thì cho cái đó! Phải rồi, không được để người bên ngoài gặp cô ta, nếu không chúng ta phục vụ vị đại tiểu thư này như vậy, bị truyền ra ngoài không chừng sẽ bị nói phân biệt đối xử."

"Vâng." Trương Ngũ đồng ý.

"À..." Cục trưởng Mã ngáp lớn, cơn buồn ngủ lại tập kích, "Đi thôi đi thôi, về ngủ đi."

Dậy thật sớm, ngồi vào bàn, trang điểm cho mình thật xinh đẹp.

Cả đêm cô ngủ không ngon, không có đại tiểu thư, cô không quen. Đêm dài mơ thấy ác mộng, sáng dậy phát hiện sắc mặt mình rất khó coi.

Cô muốn ăn diện đẹp một chút, để đại tiểu thư khi ra ngoài sẽ vui vẻ.

Cả ngày hôm qua cô không ăn gì, tâm trạng thất thường, đêm đến ngủ không ngon giấc, cơ thể hơi khó chịu. Cô xoa xoa cái trán đau nhức, rửa mặt bằng nước lạnh mới dễ chịu hơn một chút.

Không có khẩu vị, nhưng để có đủ sức lực và sắc mặt hồng hào đón tiếp đại tiểu thư, cô buộc mình phải ăn một chút đồ ăn.

Hôm nay cô vẫn phải đến rạp hát biểu diễn, diễn xong mới có thể đi đón đại tiểu thư.

Lấy lại tinh thần, đúng giờ đi đến rạp hát.

Tinh thần của Viên Viên, Nguyên Oánh và những người khác dường như cũng có chút mệt mỏi, có lẽ đêm qua không được nghỉ ngơi đầy đủ, mấy ngày nay lại bận rộn, quả thật rất mệt nhọc.

Thấy Tô Châu đi tới, họ bèn chào hỏi: "Chào buổi sáng, A Tô."

So với bầu không khí chết chóc này, tâm trạng của Tô Châu rõ ràng không nặng nề đến vậy.

Cô mỉm cười dịu dàng, dịu dàng khéo léo: "Chào buổi sáng." Nụ cười của cô tuy không ít phần mệt mỏi rã rời, nhưng trong hoàn cảnh như vậy thì như mặt trời mọc lúc tảng sáng, vào lúc bình minh ló rạng, ánh sáng lộng lẫy quét sách hơi mù lạnh lẽo. Cảnh xuân tươi đẹp khiến mọi người đều thả lỏng thần kinh căng thẳng.

"A Tô, đại tiểu thư sao rồi?" Viên Viên thấp giọng hỏi.

Sắc mặt Nguyên Oánh không tốt lắm. Cô ấy nói: "Tôi không quen ai bên cục cảnh sát cả, cũng không giúp đỡ được." Trông có vẻ áy náy, "Bảo Quốc Tín hôm qua đi tìm John tiên sinh, nhưng nghe người ở đại sứ quán nói, mấy ngày trước John tiên sinh bỗng nhiên nhận được tin của cha, sau đó vội vã về nước, không ai kịp cáo biệt."

"Không cần đâu, cảm ơn cô." Tô Châu cười nói, "Đại tiểu thư không sao, đợi buổi diễn chiều nay kết thúc, tôi có thể..."

Chưa kịp nói hết, đã nhìn thấy Mã phu nhân mặc sườn xám tím sẫm, theo bên cạnh là một nha hoàn, vừa vào vừa lớn tiếng gọi: "Châu nhi."

Tô Châu thấy Mã phu nhân, tưởng rằng đại tiểu thư bây giờ đã được thả, nghĩ vậy không nhịn được mặt mày hớn hở, nhanh chóng bước tới trước mặt Mã phu nhân, hành lễ với Mã phu nhân: "Mẹ!"

Mã phu nhân lại mỉm cười khiên cưỡng.

Bà thấy Nguyên Oánh và Viên Viên gật đầu tỏ ý với mình, dẫn Tô Châu đi nói chuyện.

Tô Châu thấy Mã phu nhân như thể có việc khó nói, còn phải tránh tai mắt, trong lòng cảnh giác. Khóe môi cô khẽ cong, mày nhạt khẽ nhướn, đôi mắt sáng rực hướng về Mã phu nhân: "Mẹ đến tìm con có chuyện gì ạ?"

Cô vẫn tin tưởng lời hứa hẹn của Mã phu nhân nên không hề nghĩ tới chuyện của đại tiểu thư, thay vì không hề, nói chính xác hơn thì là không dám.

Thế nhưng ông trời thích lừa gạt người trần, điều bạn sợ xảy ra nhất thì lại càng có khả năng xảy đến.

Do đó khi cô nghe Mã phu nhân lúng túng mà giận dữ nói ra tin tức đại tiểu thư không được thả, cô nhất thời choáng váng.

Viên Viên và Nguyên Oánh đứng cách Mã phu nhân không xa, nhưng Mã phu nhân nói quá nhỏ, bọn họ nghe không rõ Mã phu nhân đã nói gì với Tô Châu.

Chỉ thấy nụ cười của Tô Châu cứng đờ trong giây lát khi nghe Mã phu nhân nói. Có lẽ quá kinh ngạc hoặc quá bối rối, nhưng biểu cảm của cô thật sự choáng váng.

Tiếp đó bọn họ nghe thấy giọng điệu bình thản mà lạnh lẽo của Tô Châu nói: "Sao ạ?" Âm thanh này khiến Viên Viên dừng suy đoán rồi cô ấy thấy vẻ mặt Tô Châu trở nên nghiêm trọng.

Sắc mặt Mã phu nhân cũng khó coi không ngờ.

Mã phu nhân nói thêm mấy câu với Tô Châu.

Nói xong, sắc mặt Tô Châu hơi biến đổi, từ bình tĩnh chuyển sang khẽ run run.

Cô càng lúc càng run rẩy, nụ cười trên mặt dần tan biến, như thể thần kinh điều khiển khóe miệng đã bị sụp đổ hoàn toàn, cô đã đánh mất biểu cảm "cười".

Sau đó, Mã phu nhân nói hết câu cuối cùng, lắc lắc đầu, thấy Tô Châu cúi đầu, cũng không nói thêm lời nào mà rời đi.

Viên Viên muốn qua đó hỏi rõ ràng, chuyện gì mới có thể khiến Tô Châu phản ứng mãnh liệt đến thế.

Sau đó, cô ấy nhìn thấy Tô Châu chậm rãi ngẩng đầu lên, cắn chặt đôi môi tái nhợt, nhìn về phía các cô.

Trong mắt đầy ắp những giọt lệ óng ánh, dòng nước chuyển động theo đồng tử.

Từ từ trượt xuống.

Cái nhìn đó, mang theo vẻ cô tịch tuyệt vọng khiến người ta lạnh lẽo.

Nước mắt chảy dài trên gương mặt tiều tụy, quét qua khóe miệng cứng đờ, rớt xuống đất.

Bắn thành vết thủy ấn mờ nhạt.

Khiến con người ta thật đau lòng.

Khi Viên Viên lại gần, cô đã nhắm mắt lại, chặn lại bi thương trong mắt, đứng đó chơ vơ như thể thần chí đã bị đoạt mất.

"Mã phu nhân nói gì với chị thế? Có phải đại tiểu thư..."

Tô Châu mở mắt, đáy mắt đỏ tươi như đóa hoa bỉ ngạn trên đường xuống hoàng tuyền.

Đó là dấu hiệu của cái chết.

Viên Viên nhìn mà sợ hãi.

Nhưng Tô Châu không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, hít một hơi thật sâu: "Chuẩn bị diễn thôi."

Nguyên Oánh đi đến bên cạnh Viên Viên, thấy bóng lưng vắng lặng của Tô Châu đi vào hậu trường, trầm mặc một hồi, thở dài nói: "Xem ra, hẳn là không chỉ vì đại tiểu thư không thể lập tức được thả." Nghĩ đến nguyên nhân này, có lẽ đây là chuyện Tô Châu càng không thể tiếp nhận.

Viên Viên mặt ủ mày chau.

Tô Châu trên sân khấu chẳng khác nào bị ma nhập, cô vui vẻ tự tại, không ai nhìn ra trước khi lên sân khấu, cô đã nhân được kết quả khiến người ta không ngờ tới.

"Châu nhi, e là đại tiểu thư không được thả rồi."

"Sao ạ?"

"Đêm qua ta vốn đã thuyết phục được cha đỡ đầu của con, cha đỡ đầu con cũng quyết định sẽ thả đại tiểu thư, nhưng... nửa đêm hôm qua, Đỗ tam gia đích thân đến nhà, đưa cho lão gia chi phiếu 200.000 đồng bạc, ý nói không được thả."

"..."

"Ta biết trong lòng con tức giận vì ta đã hứa nhưng lại không làm được, ta cũng không có mặt mũi gặp con. Xem ra ý của Đỗ tam gia là nếu đại tiểu thư vẫn bướng bỉnh khăng khăng không chịu rời xa con, vậy thì đại tiểu thư sẽ tiếp tục bị giam trong ngục."

"..."

"Ta đi trước, con đừng buồn, rồi sẽ có cách thôi."

Dửng dưng rời khỏi rạp hát, Tô Châu cởi bỏ trường sam và khăn đội đầu, cô vịn vào mép bàn từ từ ngồi xuống, trước mắt tối sầm.

Sáng sớm, Đỗ phu nhân và đám người Hạ phu nhân cùng nhau uống trà, nhân lúc rảnh rỗi chơi vài ván mạt chược. Chơi rồi lại chơi, Đỗ phu nhân lại thắng. Hạ phu nhân không vui xáo bài, lỡ miệng: "Tâm tình các chị em thật tốt, đại tiểu thư bị giam vào đồn cảnh sát mà vẫn có thể điềm tĩnh mà thắng."

Đỗ phu nhân đang cầm bài tức khắc dừng tay, kinh ngạc nói: "Bà nói cái gì? Như Mộng vào đồn cảnh sát?"

Hạ phu nhân sửng sốt, a một tiếng: "Chuyện lớn vậy mà bà cũng không biết?! Sáng hôm qua báo của ông chủ Triệu đăng một bài viết, nói Tô Châu quyến rũ đại tiểu thư, đại tiểu thư lập tức kéo người đến làm loạn tòa soạn, còn làm nhiều người bị thương nữa, ông chủ Triệu cũng không biết bị đưa đâu rồi!"

Những lá bài trong tay rơi lên bàn, Đỗ phu nhân đột nhiên đứng dậy bỏ đi.

Ba người còn lại nhìn nhau. Hạ phu nhân lúng túng nói: "Bà ấy không phải không biết thật đâu nhỉ?"

Chạy ra khỏi cửa, gọi A Đoan: "Mau! Đến đồn cảnh sát!"

A Đoan không chần chừ, tức khắc lái xe.

Đỗ phu nhân trước tiên đi tìm cục trưởng Mã, nhưng cục trưởng Mã nghe bà yêu cầu thả người, liền đánh trống lảng qua quýt, nói tới nói lui tỏ ý không thể thả người.

Đỗ phu nhân thịnh nộ nên muốn đi gặp đại tiểu thư. Bà đến muộn hơn Tô Châu một bước, Tô Châu cũng muốn vào thăm nhưng cảnh sát bên ngoài nói thế nào cũng không cho phép. Cô lấy tiền ra, nhưng tên cảnh sát mập sốt ruột đuổi cô đi.

Tô Châu lảng vảng ở cổng nhà giam một lúc thì nhìn thấy Đỗ phu nhân từ xa đi tới.

Đỗ phu nhân trực tiếp đối diện cũng không mở miệng, Tô Châu liền gọi một tiếng: "Đỗ phu nhân."

Tô Châu mặc sườn xám lụa ngạo mai màu vàng nhạt, đứng trước cổng tù uy nghiêm u ám, hai tay nắm chặt, yên bình tĩnh lặng hoàn toàn không phù hợp với khu vực lạnh lẽo tàn khốc phía sau lưng. Cô hơi ngẩng đầu, để lộ cần cổ trắng ngần, hòa lẫn với cánh tay trắng trẻo, màu da trên mặt lại là sắc bệnh tật, đôi mắt điềm tĩnh bình thản như nước đọng trong giếng cạn. Mái tóc dài của cô được búi gọn gàng và thanh lịch, đôi lông mày thanh tú tạo nên biểu cảm điềm tĩnh. Cô nhìn Đỗ phu nhân đi tới, không hề hào hứng mà chào hỏi với bà.

Cô giống như một viên ngọc bích tuyệt đẹp được một diệu thủ phát hiện và tạc thành một bức tượng vô cùng đẹp đẽ, tuy mỹ lệ nhưng lại không có thất tình lục dục.

Không ngờ lại gặp lại Tô Châu ở cổng ngục, trong lòng Đỗ phu nhân rất phức tạp. Bà đương nhiên biết đại tiểu thư vì ai mà phản lại gia môn, cũng hiển nhiên đại tiểu thư vì ai mà vào tù. Trong lòng bà vốn rất giận Tô Châu, nhưng thật sự nhìn thấy Tô Châu hào hoa phong nhã năm đó biến thành tiều tụy như thế này, gầy đến ốm yếu, hơn nữa cơn giận đã tiêu tan từ lâu, chỉ còn lại hi vọng mong hai người có thể bình an hạnh phúc.

Thế nhưng bà nghe Tô Châu gọi mình là Đỗ phu nhân, không khỏi giả bộ không vui nói: "Tại sao làm con dâu của ta rồi, không gọi mẹ mà lại gọi Đỗ phu nhân, tuy Như Mộng nhà ta không cưới hỏi con đàng hoàng, nhưng con và con bé đã ở bên nhau đã lâu, không đến mức quan hệ càng gần thì lại càng xa cách với ta chứ?"

Tô Chaua không hề e thẹn như bà tưởng. Cô dừng lại một chút, bình tĩnh như trước nói: "Tôi và Như Mộng quả thực thật lòng yêu nhau. Nhưng Tô Châu thật sự không thể đảm đương cái danh con dâu của Đỗ gia này. Đừng trách Tô Châu không gần gũi với mẹ, chỉ là Tô Châu không có phúc phận ấy, không thể với tới Đỗ gia vô tâm phũ phàng."

Đỗ phu nhân không hiểu gì, nhưng bà cảm thấy trong lời của Tô Châu có hàm ý châm biếm.

"Châu nhi, con có ý gì? Lẽ nào đang trách lão gia khi đó đuổi Như Mộng ra khỏi nhà hay sao? Đỗ phu nhân có chút tức giận.

Tô Châu nhếch môi. Ngữ khí cô bình tĩnh đến mức người ta không thể nghe ra chút cảm xúc nào: "Người ta có câu 'Hổ dữ không ăn thịt con', Đỗ tam gia có thể từ mặt Như Mộng, cũng có thể chặt đứt con đường kiếm sống của Như Mộng, thậm chí cũng có thể nhốt đại tiểu thư lại như hiện tại, nhưng nếu ông ta nghĩ cách này có thể khuất phục được Như Mộng, vậy thì ông ta đã đánh giá thấp Như Mộng rồi."

Những lời này trong tai Đỗ phu nhân chẳng khác nào sấm rền, bà thậm chí không dám tin những gì mình nghe được. Bà trừng to mắt nói: "Con nói cái gì?"

Khóe môi Tô Châu cong thành một nụ cười bạc bẽo. Cô không nói gì thêm, cô phải tìm Mã phu nhân một lần nữa, cô muốn gặp đại tiểu thư.

Đỗ phu nhân thấy dáng vẻ tuyệt đối không phải đùa giỡn của Tô Châu, cũng không vào trong nhà giam mà tức tốc quay về phủ. A Đoan đưa Đỗ phu nhân về Đỗ phủ, Đỗ phủ nhân xuống xe liền đi thẳng vào thư phòng.

- --------------------------------------------------------------

Phấn đấu edit hoàn trước Tết ᕙ(⇀‸↼‶)ᕗ

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*'∀'*)
« Chương TrướcChương Tiếp »