Chương 19

Không thể không nói, đại tiểu thư thực chất là một người rất khó đối phó.

Không đợi Tô Châu mở miệng giải thích, nàng đã hóa giải xong tranh chấp. Đại tiểu thư ăn nói sến súa trước mặt mọi người, lại còn thêm hai người nọ ở bên cạnh nhìn đang nhìn chằm chằm hai người, cô cũng không cách nào nói lại.

Đại tiểu thư bỏ qua chủ đề, nói với Tô Châu: "Nếu chị đã muốn em quyên góp, vậy thì buổi chiều em sẽ lập tức bảo A Tứ đưa tiền cho chị."

Hình sư muội cười hì hì nói: "Đại tiểu thư từ trước đến giờ vẫn luôn giàu có, mà tôi nghe nói bản thảo do đại tiểu thư đã kiếm được tiền, không tống tiền cô thì cũng thật quá có lỗi với thân phận Đỗ đại tiểu thư."

Không biết tại sao Tô Châu lại nổi giận trước chuyện đại tiểu thư tiêu tiền, nhưng đại tiểu thư biết Tô Châu rất nhạy cảm với thân phận của mình, nàng chỉ có thể lùi một bước.

Mãi đến lâu sau khi nhớ lại chuyện này, đại tiểu thư vô cùng ân hận vì sao lúc đó lại trì độn đến thế, nhận ra muộn màng.

Nhưng bây giờ, nàng cũng không muốn nói nhiều nữa, chỉ gật gật đầu.

"John đã ở hội trường đợi chúng ta từ lâu rồi, đi thôi, chúng ta đi vào." Đại tiểu thư nhìn Tô Châu một cái, cũng không kéo cô đi, quay đầu đi trước.

Viên Viên đi đến bên cạnh Tô Châu, khuyên giải: "A Tô, tuy rằng đại tiểu thư đôi lúc có chút tùy hứng, nhưng em đều có thể nhìn ra, đó là vì chị. Hôm nay đại tiểu thư cũng không làm gì cả, cô ấy chỉ muốn làm chị vui thôi. Nửa đêm hôm qua cô ấy đứng trong sân, lúc tỉnh dậy làm em giật mình một phen, hôm qua cô ấy đã đứng trong sân cả đêm để tạ lỗi đấy."

Đúng thật vậy. Đêm qua đại tiểu thư căn bản không hề trở về.

Tô Châu khẽ cau mày. Cô mấp máy môi, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Là lỗi của tôi. Không có gì."

Hình sư muội dựng xe đạp lên, chạy tới kéo Viên Viên lại, nói với bọn họ: "Tô sư tỷ, chị có thể cho em mượn chiếc xe này hai ngày không? Vừa rồi em đạp rất vui."

Tô Châu gật gật đầu, đồng ý.

Không một ai nhìn thấy, trên khuôn mặt tinh xảo của đại tiểu thư, mang theo sự âm u báo hiệu cho mưa gió đang đến gần, đáy mắt có sự phẫn nộ đang mơ hồ cuộn trào bị kiềm nén.

Ngày 1 tháng 1, năm 27 Dân Quốc, Tết Dương lịch. Đã được hai tháng kể từ khi giao thông Thượng Hải bị cắt đứt. Tết Dương lịch năm nay, có lẽ là cái Tết tang thương nhất của Thượng Hải từ khi thành lập Dân Quốc.

Thế nhưng đối với người có thân phận như Đỗ tiên sinh, Tết này nhất định cũng sẽ rất náo nhiệt. Mua sắm thực phẩm đã bắt đầu, nhà cửa đã được quét tước sạch sẽ, Đỗ phu nhân đều đã sắp xếp tất cả những thứ cần chuẩn bị như những năm trước. Chỉ là năm nay cần nhiều hơn một bộ bát đũa.

Đại tiểu thư ở lỳ trong thư phòng đọc sách suốt cả buổi chiều, cho đến khi Đỗ phu nhân nhắc nhở nàng đi tìm Tô Châu đến ăn cơm, nàng mới bỏ sách xuống, lười biếng đáp lại.

Đỗ phu nhân bất mãn, bà nói: "Bình thường con không phải dính chặt như hình với bóng lấy Tô Châu hay sao? Sao mấy ngày nay lại thay đổi muốn làm tổ trong nhà rồi, cũng không chịu ra ngoài đi dạo."

"À." Đại tiểu thư uể oải chống cằm, mắt Đan Phượng nhắm hờ, mệt mỏi muốn ngủ, "Con bận. Mẹ kêu chú Đoan đi mời chị ấy là được rồi mà?"

Đỗ phu nhân liếc nàng một cái, cũng không nói gì, phân phó tài xế đi mời Tô Châu buổi tối tới dùng bữa.

Đợi Đỗ phu nhân đi rồi, đại tiểu thư mới khép mắt lại, nằm nhoài trên sofa, co đôi chân thon dài, như đang từ từ đi vào giấc ngủ.

Hai chị em Kim Hoa Ngân Hoa, bao gồm cả người trên người dưới Đỗ gia, vì yêu cầu trước đó của đại tiểu thư, đều bị bắt buộc học nói tiếng phổ thông. Tuy rằng tiếng phổ thông mới dần dần bắt đầu được thi hành mấy năm gần đây, nhưng bởi vì là ngôn ngữ chính thức nên xác thực rất cần thiết phải học.

Hai chị em Kim Hoa dụng tâm muốn lấy lòng đại tiểu thư, học tập chăm chỉ, nói chuyện cũng được coi là bắt chước khá chuẩn. Mấy ngày nay đại tiểu thư chỉ ở trong phòng, vừa vặn cho hai người cơ hội.

Kim Hoa đang bưng trà, gõ cửa thư phòng.

Đại tiểu thư không đáp. Nơi quan trọng như thư phòng, không phải là nơi Kim Hoa có thể đặt chân vào. Nhưng nó đã tính toán trong đầu, nghĩ bụng đại tiểu thư không trả lời, hẳn là đã ngủ quên trong thư phòng. Nó ngó nghiêng xung quanh, thấy không có ai, một tay cầm đĩa, một tay mở cửa ra, lặng lẽ lẻn vào rồi không một tiếng động mà đóng cửa lại.

Đại tiểu thư cảm nhận được có người đi vào, hơi hơi mở mắt, thấy một con hầu giấm giúi nhìn quanh tứ phía, cũng không đáp lại, tiếp tục làm tổ trên chiếc sofa lớn, nhưng nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Kim Hoa.

"Đại tiểu thư? Đại tiểu thư!" Kim Hoa đi xung quanh một lần, mới nhìn thấy đại tiểu thư đang núp trong một góc. Gọi hai lần, đại tiểu thư đều không trả lời nó, nó mới mạnh dạn bưng trà tới.

Đặt đĩa trà trên bàn, không cầm được mà quan sát những bộ sưu tập tinh xảo của đại tiểu thư. Kim Hoa trợn tròn mắt, nó chưa bao giờ thấy thứ cao cấp đến vậy.

Dù là dụng cụ trà rượu, hay là những hộp trà giản dị đơn sơ nhưng tỏa ra mùi hương thơm ngát, rượu Tây màu đỏ màu trắng trên giá, đều khiến Kim Hoa mắt chữ A miệng chữ O.

Nó nhìn đại tiểu thư, thấy đại tiểu thư ngủ rất say, bèn đưa tay mở nắp hộp trà, lại gần cảm nhận hương trà ngàn vàng.

"Thơm không?"

"Rất thơm!" Nó tán tụng đóng nắp lại.

Đột nhiên biến sắc, mặt tái ngắt, tứ chi lạnh buốt. Trong này ngoài đại tiểu thư ra, không còn ai khác cả. Không cần nghĩ cũng biết, âm thanh uể oải mà quyến rũ đó thuộc về ai.

"Cô có biết loại người, Đỗ gia chúng tôi, không thể dung nạp nhất là thế nào không?" Đại tiểu thư ngồi dậy, như không xương mà tựa lên sofa, những ngón tay từng đốt rõ ràng xoa xoa thái dương. Ngồi vắt chân, cặp đùi trắng nõn và đôi môi đỏ mọng vẽ nên một bức tranh mĩ nhân, mắt Đan Phượng dài hơi xếch lên ở đuôi, kiều diễm mà chết người.

Thậm chí Kim Hoa cùng là con gái cũng cầm lòng chẳng đậu mà đỏ mặt khi bị một người phụ nữ phóng khoáng như vậy dọa sợ. Nhưng cảm nhận được sự lạnh lẽo đến rùng mình trong ngữ khí, nó liền mét mặt.

"Đại tiểu thư, tôi biết sai rồi! Đại tiểu thư, tôi xin lỗi, lần sau tôi không dám nữa!" Nó vội quỳ xuống, không ngừng van lạy đại tiểu thư tha cho nó.

Đại tiểu thư lạnh mặt nhìn nó khóc lóc van xin. Thấy nó cắn răng, dập đầu xin lượng thứ, đột nhiên nở một nụ cười quyến rũ, ngón tay trắng trẻo chạm vào đôi môi đỏ mọng, đùa cợt: "Cô dập đầu như vậy, không sợ làm bẩn thảm của tôi sao?"

Kim Hoa dừng lại, không dám lạy tiếp, nước mắt rưng rưng, vô cùng đáng thương nhìn đại tiểu thư, nức nở sụt sịt: "...Niệm tình cho tôi thiếu hiểu biết, lần đầu mắc lỗi, xin đại tiểu thư tha cho tôi!"

Đại tiểu thư thở dài, muốn nói gì đó lại nghe tiếng A Tứ ngõ cửa từ bên ngoài: "Đại tiểu thư, Tô tiểu thư tới rồi. Tam gia cho gọi đại tiểu thư xuống dùng bữa."

"Ừm." Đại tiểu thư đáp một tiếng, nhìn Kim Hoa một cái, lười biếng nói, "Lần sau để tôi phát hiện cô đặt chân vào thư phòng, tôi chặt đứt một chân của cô. Động vào đồ của tôi, tôi làm cô phế cả hai tay!"

Kim Hoa sợ đến không dám nói gì.

Đi được vài bước, đại tiểu thư quay đầu nhìn hộp trà Kim Hoa đã chạm vào trước đó, bước trở lại, ném hộp trà xuống trước mặt Kim Hoa, cau mày nói: "Vứt thứ này đi cho tôi!" Cho dù đó là trà trị giá hàng chục đồng bạc, đại tiểu thư cũng không chịu nổi đồ vật của mình bị người khác đυ.ng vào.

Vứt bỏ đồ bị bẩn xong, đại tiểu thư mới dịu xuống sự chán ghét của mình. Đợi đại tiểu thư rời đi, Kim Hoa mới cầm hộp trà đắt tiền lên, trong mắt không nhịn được mà lộ ra vẻ nham hiểm, trong lòng âm thầm ghi hận đại tiểu thư làm nhục nó.

Dạo này đại tiểu thư liên tục tức giận. Tuy rằng ngoài mặt vẫn vui vui vẻ vẻ, thế nhưng năm sáu ngày liền không xuất hiện ở minh viên, ngay cả Hình sư muội kém nhạy bén nhất cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.

Như Tô Châu lại làm thinh, cần làm gì thì làm đó, diễn hát kịch, Lương Tiểu Nguyệt hát cùng, chiếc xe đạp Anh đã rất vất vả mới có được đã bị Hình sư muội chiếm đoạt, thỉnh thoảng còn lén đưa Viên Viên đạp qua đạp lại, cực kỳ thích thú.

Viên Viên nhịn không được hỏi vài câu, thái độ của Tô Châu là thuận theo cô bé tùy hứng, ngoài ra Lương Tiểu Nguyệt dạo này còn bị Đường Kiệt sắp xếp cho rất nhiều buổi diễn, Tô Châu càng thêm bận đến mức không có thì giờ đi dỗ dành đại tiểu thư bướng bỉnh.

Đại tiểu thư chán nản thất vọng, thương tổn trong lòng ngày một nghiêm trọng khi Tô Châu không thèm đoái hoài gì đến nàng trong quãng thời gian dài, thâm tâm nghĩ không được trực tiếp cúi đầu, lần nào cũng là nàng cúi đầu chịu thua, Tô Châu căn bản chẳng xem trọng nàng!

Làm tổ trong thư phòng xem rất nhiều sách, cho dù trong phòng có đèn điện có lò sưởi, nhưng vẫn khiến cho trái tim đại tiểu thư lạnh lẽo vô cùng. Hết câu chuyện tình này đến câu chuyện tình khác, cái gì mà "Romeo và Juliet", cái gì mà "Lương Chúc", cái gì mà "Bạch Xà truyện", cái gì mà "Ngưu Lang Chức Nữ", đặc biệt là Lương Chúc, mỗi lần đọc đến phần "Tiễn huynh", đại tiểu thư liền nhớ đến trang phục Tô Châu đã mặc, ánh mắt thâm tình khi nhìn Lương Tiểu Nguyệt, đều sắc mặt bất biến mà víu chặt trang sách.

Càng đọc, nàng lại càng như bị tra tấn. Tra tấn đến mức nàng suýt nữa sinh ra ảo giác.

Thế nhưng quan điểm của một du học sinh Anh Quốc là nàng dường như không giống với những người khác, đọc hết những bi kịch tình yêu từ cổ kim nội ngoại, cuối cùng nàng đi đến một kết luận.

Quả nhiên tình yêu dị tính không có kết cục tốt đẹp.

Nghĩ đến đây, đại tiểu thư lại vui vẻ trở lại. Nếu Tô Châu cải tà quy chính không thích Lương Tiểu Nguyệt nữa, thì với nàng quả thật là trời sinh một cặp mà! Chỉ có tình yêu đồng tính, mới có thể tồn tại vĩnh hằng mà thôi!

Tô Châu thấy đại tiểu thư đi xuống, cô lịch sự chào hỏi một câu.

Đại tiểu thư đi tới cùng nụ cười nhẹ nhàng như thường lệ, dáng vẻ ấy chẳng giống đang tức giận chút nào. Chỉ là trong mắt lóe lên tia sáng dường như muốn che giấu điều gì, Tô Châu nhìn không rõ.

"Châu nhi, con dạo này gầy đi không ít, có phải là mệt mỏi quá không?" Đỗ phu nhân vẫn luôn quan tâm Tô Châu.

Tô Châu như có như không nhìn đại tiểu thư đang cúi đầu ăn cơm, lắc lắc đầu: "Không phải đâu mẹ."

Đỗ tiên sinh nhìn Tô Châu một cái, hơi hơi cau mày, nhưng không nói gì.

Cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên xong, Tô Châu muốn trở về, đại tiểu thư cản cô lại: "Đêm nay chị ở lại đi, chúng ta đi xem bọn họ đốt pháo, bắn pháo hoa!"

Tô Châu do dự.

"Dù sao ngày mai cũng được nghỉ, đêm nay con ở lại cũng tốt." Đỗ phu nhân lên tiếng.

Tô Châu gật đầu đồng ý.

Đại tiểu thư kéo Tô Châu đến bãi đất trống, A Tứ đã chuẩn bị sẵn sàng chỗ ngồi cho đại tiểu thư và Tô Châu. Một tia sáng phóng lên trời, bay nhanh lên bầu trời được chiếu sáng mờ ảo, đột nhiên ầm—— nổ tung, pháo hoa nở rộ rực rỡ.

Tô Châu và đại tiểu thư đồng thời ngẩng đầu, trong mắt đại tiểu thư hiện lên nỗi niềm luyến tiếc sâu thẳm, mang theo vui sướиɠ và ngưỡng mộ, nắm lấy tay Tô Châu không buông.

Sắc màu đơn điệu, âm thanh ồn ào của pháo hoa, tuy rằng đại tiểu thư đã chứng kiến rất nhiều rất nhiều lần, nhưng nàng cảm thấy pháo hoa năm nay vô cùng đặc biệt, vô cùng khác biệt.

Niềm vui sướиɠ từ tận đáy lòng cuốn trôi đi những cảm xúc tồi tệ trong một khoảnh khắc.

Đại tiểu thư ngắm nhìn gương mặt Tô Châu đang ngước mắt lên trời, pháo hoa nở rộ cũng chiếu sáng mặt cô trong chốc lát, những tia sáng lan tràn trong màn đêm bừng nở thành những ánh sao ngập khắp bầu trời trong mắt cô.

Gương mặt dịu dàng, khóe môi hơi hơi cong lên, đôi mắt sâu thẳm, khiến đại tiểu thư có chút ngơ ngẩn. Ngay lập tức, ánh sáng chiếm trọn bầu trời đêm tăm tối, pháo hoa liên tục không ngừng bay lên, dường như toàn bộ Thượng Hải được dòng ánh sáng này chiếu rọi, tâm trí mọi người đều bị ánh sáng thu hút, không thể rời mắt.

Tô Châu cảm nhận được cái nhìn của đại tiểu thư, nghiêng đầu ngờ vực, trong đồng tử là nụ cười mềm mại.

"Sao thế?"

Đại tiểu thư hoàn hồn lại, nhếch môi, kéo cô chạy đi: "Chúng ta lêи đỉиɦ nủi!" Vừa vẫy tay, tài xế đã lái xe tới, Tô Châu chưa kịp phản ứng thì đã bị kéo lên xe.

Phía sau Đỗ gia không xa có một ngọn núi, non xanh nước biếc, dòng sông trong vắt, khi tuyết rơi toàn bộ nơi này được nhuộm trắng và điểm vàng vàng, nơi này có thể quan sát toàn bộ thành phố từ trên cao.

Đêm muộn, đại tiểu thư chẳng nói chẳng rằng kéo Tô Châu chạy đến sau núi, chỉ đem theo hai vệ sĩ, tài xế và A Tứ.

Xuống xe, nhiệt độ trên đỉnh núi lại càng thấp, lạnh đến nỗi mũi Tô Châu hơi đo đỏ. Cũng may lúc ra ngoài Tô Châu đã khoác một chiếc áo khoác dài, đủ để chống chọi với gió núi lạnh lẽo.

"Các anh mang đồ ra đây!" Đại tiểu thư ra lệnh cho bọn người A Tứ, "Đưa thảm cho tôi."

Kéo Tô Châu đi về phía một tảng đá lớn, trải tấm thảm lông đã chuẩn bị dưới tảng đá lớn, tận dụng tường đá chắn chút gió, ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình. Đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn Tô Châu, trên khóe miệng vẫn còn nụ cười.

Tô Châu chần chừ một lát rồi mới chầm chậm ngồi xuống bên cạnh đại tiểu thư.

A Tứ đặt một bình rượu và hai chiếc ly bằng đồng lên một bàn đá ngay ngắn, châm bếp rượu, đặt bình rượu lên và đun nóng. Còn có thịt, trái cây sấy khô, bánh ngọt, năm sáu món, đẹp mắt thơm ngon, đều đồng loạt đặt trên bàn đá, sau đó lùi ra xa ba mét.

Đại tiểu thư ngẩng đầu nhìn trời, có chút rét run vì gió thổi, nàng nói với Tô Châu: "Chị, chị xem ngắm Thượng Hải từ đây, có phải đẹp hơn không?"

Thành phố Thượng Hải, chói lọi vô cùng, đèn đuốc rực rỡ đến mức như thể sắp sửa bị thiêu đốt thành biển lửa. Trong mùa đông giá rét này, người mình yêu ngồi bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống biển lửa huyền ảo, dù cho lạnh đến mấy, cũng không khỏi trở nên ấm áp.

Một tia sáng lạnh bùng lên từ trong biển lửa, nổ tung tại chân trời, giống như một chiếc lông sáng nhẹ rơi, các thiên sứ rũ bỏ đôi cánh của thần, biến mất trong đêm đen vô tận.

Đại tiểu thư rót cho Tô Châu một ly rượu. Tô Châu nói: "Tôi không uống rượu."

Đại tiểu thư cười một chút, uống một ly, độc thoại: "Em biết chị không uống rượu. Em chỉ muốn thử xem, có thể lần trước chị không uống, nhưng biết đâu lần này lại uống thì sao?"

Ánh mắt Tô Châu lóe lên một nhịp.

Dù cho bị từ chối đến thế, nhưng nàng cũng không nỡ tức giận. Nàng đối tốt với cô đủ kiểu, kìm lòng chẳng đặng.

"Tại sao?" Nàng cau mày đột nhiên bật ra câu hỏi, sau đó lại lắc đầu cười tự giễu. "Tại sao chị lại thích từ chối em thế?"

"Bởi vì tôi đã quen một mình." Đây là câu trả lời của cô, chỉ là ít quả quyết hơn một chút.

Lại rót thêm cho mình một ly, đại tiểu thư nhìn những ngọn đèn trải khắp thành phố, trong tay là ly rượu, vẻ mặt có chút hiu quạnh.

Tô Châu sững sờ, sau đó nhíu mày, nói: "Sau này cô và Đường Kiệt..." Cô muốn khuyên đại tiểu thư nên tránh xa Đường Kiệt một chút, nhưng lại sợ đại tiểu thư hiểu lầm mình can thiệp vào cuộc sống của nàng. Nhưng xét đến tình cảm chị em, Tô Châu phải nói cho nàng một chút, xem như cảnh báo, "nên giao thiệp ít lại, danh tiếng của hắn không hay ho lắm..."

Hai mắt đại tiểu thư sáng lên: "Chị đang quan tâm em đấy à?"

Tô Châu nghẹn họng. Thẳng thừng phủ nhận: "Tôi chỉ sợ mẹ không vui."

Nụ cười của đại tiểu thư vụt tắt, cũng không để ý, ngẩng đầu uống thêm một ly, lại rót đầy cho mình.

"Chị, nói cự tuyệt nhưng lại không đủ tuyệt tình, lúc nào cũng gieo hi vọng trong em. Không cự tuyệt, nhưng lại nhẫn tâm từ chối em hết lần này đến lần khác, ngay cả quan tâm tới em cũng phải vòng vo, sợ em nghĩ nhiều." Nàng thở ra một hơi khí lạnh, "Chị, chị cần gì phải đối xử với em như vậy?"

Tô Châu im lặng, không nói gì.

Nâng tay lại uống một ly, má đỏ bừng lên vì rượu, đáy lòng như được hâm nóng mà cảm thấy khoan khoái dễ chịu. Máu chảy qua kinh mạch ấm áp.

"Chị, chị có thể cho em biết, rốt cuộc chị coi trọng Lương Tiểu Nguyệt ở điểm nào không? Em thua cô ta cái gì?"

Vẻ mặt chán nản thất vọng của nàng khiến Tô Châu cúi đầu, như thể ngay cả tia sáng nổ trên bầu trời, cũng biến thành đêm đen chật vật, mất đi màu sắc rực rỡ.

"Đại tiểu thư, cô rất ưu tú, rất tốt. Cô là du học sinh Anh Quốc, học thức phong phú, hào hoa phong nhã; cô là con gái duy nhất của Đỗ gia, tiền bạc rủng rỉnh, quyền thế ngất trời; cô dịu dàng ân cần, tuy rằng đôi khi quá mức bá đạo; cô chân thành với người khác, tuy rằng đôi khi làm việc tốt với ý đồ xấu. Cô có khuôn mặt xinh đẹp, có thể buông thả dáng vóc, trong số những người tôi quen biết ở Tô Châu hơn mười năm, cô là người xuất sắc nhất." Tô Châu mím môi, bất giác cầm ly rượu lên, uống hết rượu bên trong.

Đại tiểu thư cười tự giễu: "Đúng vậy, em xuất sắc như vậy, tốt như vậy, nhưng lại không lọt được vào mắt chị. Chị, chị đang chế nhạo em sao?" Nâng tay một lần nữa nuốt rượu vàng vào bụng.

Tô Châu lắc lắc đâu: "Những lời tôi nói đều là thật lòng. Còn Lương Tiểu Nguyệt, cậu ấy vĩnh viễn thua kém cô. Tướng mạo không bằng cô, phẩm hạnh không bằng cô, quyền thế không bằng cô, tu dưỡng không bằng cô."

"Vào lần đầu tiên em gặp chị trong bữa tiệc, suy nghĩ đầu tiên của em chính là, em xong đời rồi, em đã bị thần tình yêu Cupid và Nguyệt lão hại chết rồi, em lại có thể nhất kiến chung tình, với một người con gái."

Lười biếng tựa vào hòn đá lạnh lẽo, đôi mắt đại tiểu thư có chút mơ màng: "Thế nhưng em nhìn thấy vị tiểu sinh tuấn tú trên sân khấu, khuôn mặt còn vương sầu muộn, em không nhịn được mà nghĩ, có lẽ dụng ý của Thượng đế khi phái chị đến, chính là để em nhận ra rằng trên thế giới này, có một người có thể vô tình làm em phát điên."

"Đã nhiều lần em cảm thấy rất khó tin, thích con gái cũng được đi, vậy mà em còn thích phải một người con gái lòng dạ sắt đá."

Nghe đến bốn chữ lòng dạ sắt đá, bàn tay đang siết chặt tửu tước của Tô Châu dừng lại, bèn học theo đại tiểu thư cùng nhau uống rượu.

Khóe mắt đại tiểu thư đỏ bừng, cũng không biết là do rượu, hay là do đỏ mắt. Nàng nhìn Tô Châu nói: "Thật sự chị không cảm thấy mình rất quá đáng sao? Chị và Lương Tiểu Nguyệt căn bản không có khả năng, nhưng chị lại nhất quyết giam giữ mình cùng với Lương Tiểu Nguyệt."

Dạ dày và ruột Tô Châu được rượu sưởi ấm, thế nhưng trái tim lại lạnh lẽo trước lời của đại tiểu thư. Cô thất thần nhìn pháo hoa vẫn còn đang bay vυ"t lên trong thành phố, thâm tâm bối rối khi bị trách cứ.

"Đại tiểu thư, tôi và Lương Tiểu Nguyệt không phải không có khả năng, một câu nói của cô không thể phán đoán được." Cô nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của chình mình, giữa môi và răng toát ra khí lạnh, đủ để khiến toàn thân cô run rẩy. Cô cảm thấy bản thân lúc này thật điên rồ.

Cô đang cầm một lưỡi dao lạnh lẽo dính đầy máu tươi từ trái tim đại tiểu thư, chờ đại tiểu thư kiểm tra một lần nữa, liền tàn nhẫn moi ra máu và thịt tươi của đại tiểu thư, cùng nàng đồng quy vô tận*, hoặc lưỡng bại câu thương*.

*Đồng quy vô tận: Cùng nhau chết

*Lưỡng bại câu thương: Hai đối tượng có năng lực ngang nhau tranh đấu lẫn nhau, đều sẽ nhận lấy tổn thất, ai cũng không có được lợi ích gì

Chẳng trách lại lạnh đến thế.

Từng chữ cô nói ra, đều đông lại thành băng, ngay cả biển lửa trước mắt cũng không thể làm tan.

Đại tiểu thư cười nhạt, cầm tửu tế đã lạnh trên tay, dùng nhiệt độ cơ thể hấp thụ nhiệt độ rượu. Nàng cười đến hờ hững, lại có chút cô đơn.

"Đúng rồi, em không có tư cách để bàn chuyện giữa chị và cô ta. Thế nhưng chị à, chị không cảm thấy đây là điều bất công nhất đối với em ư?" Nàng nuốt xuống rượu đã được đun nóng trên bếp, cổ họng khản đặc vì bỏng rát.

"Đại tiểu thư..." Tô Châu cảm nhận thấy cơn đau âm ỉ dưới xương sườn thứ hai bên ngực trái. Cô phớt lờ cơn đau nhẹ như kim đâm, dịu giọng lại, nói, "Chỉ cần chúng ta ai về chỗ nấy, từ giờ cô làm một người em gái tốt, tôi làm một người chị gái tốt, mọi thứ sẽ quay trở lại như lúc ban đầu, cô tiếp tục cao ngạo, vẫn sẽ cao cao tại thượng như cũ."

Đại tiểu thư rót rượu đắng vào miệng, nuốt xuống cổ họng, đột nhiên ngoảnh lại, nhìn chằm chằm Tô Châu: "Sau đó thì sao? Sau đó chị sẽ không thể tách rời với một nữ nhân sẵn sàng lên giường đàn ông chỉ vì hư danh?"

Trong mắt nàng hiện lên sự phẫn nộ, tựa như mây đen cuộn trào mãnh liệt. Ánh mắt tàn bạo như một thanh gươm sắc bén, chờ đợi thời cơ thích hợp, liền sẽ cắn xé máu tươi, lấy linh hồn để hiến tế.

"Tuyệt, đối, không, thể!"

- --------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*''*)