Chương 17

Thay trang phục xong xuôi, Lương Tiểu Nguyệt tươi cười bước ra ngoài.

"Chúng ta đi thôi."

Đưa tay khoác qua cánh tay Tô Châu, Tô Châu nhìn cô ta, mím môi cười: "Được, chúng ta đi thôi." Quay người lại, trong mắt Lương Tiểu Nguyệt ẩn chứa nét bi thương khó nhìn thấy.

"Tiểu Nguyệt, hai chị em các em, muốn đi đâu thế?" Đường Kiệt vén rèm cửa lên đi vào, cười mà như không cười nhìn cánh tay quấn lại với nhau của hai người họ, cười cười chuẩn bị đi ra ngoài.

Tô Châu vô thức bảo vệ Lương Tiểu Nguyệt ở phía sau, tự mình đối mặt với Đường Kiệt.

Lương Tiểu Nguyệt sững sờ nhìn góc nghiêng khuôn mặt Tô Châu. Khi ấy, Tô Châu cũng như thế này, che chắn phía trước cô ta, lạnh lùng trách móc Đường Kiệt có ý đồ xấu. Quá khứ dường như được tái hiện, ký ức lại đảo lộn hỗn loạn trở lại.

Đường Kiệt cười nói: "Tiểu Nguyệt, đi với anh đi. Anh đưa em đi ăn khuya."

Gương mặt Lương Tiểu Nguyệt biến sắc, chuyển sang tái nhợt, cả người run rẩy: "Không muốn... Không muốn..." Bám chặt vào Tô Châu, mặt như đánh phấn.

Tô Châu đương nhiên cũng nghĩ tới chuyện đã từng xảy ra. Ký ức cố ý chồng chéo lên nhau, hận ý tích tụ đến bạo phát, cô lạnh lùng nói: "Giám đốc Đường, phiền anh tránh đường!"

Đường Kiệt cười hề hề hai tiếng, nói: "Được. Tình cảm của hai chị em cô tốt như vậy, tôi cũng nào dám cản trở, có đúng không hả? Nếu Tô Châu đã nói không được, vậy tôi chỉ đành tìm người khác thôi." Tròng mắt đảo quanh, thật sự chắp tay ra sau lưng bỏ đi.

Chỉ vậy mà buông tha rồi? Tô Châu cau mày. Kỳ quái, Đường Kiệt rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ chỉ muốn khiến các cô vui vẻ?

Mặc kệ cô nghĩ gì. Người ở hậu trường ngày càng đông, mọi người chuẩn bị ra về, cô vỗ vỗ tay Lương Tiểu Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Tiểu Nguyệt, không sao rồi, tôi sẽ bảo vệ cậu. Chúng ta đi thôi, cậu muốn đi ăn không?"

Lương Tiểu Nguyệt dè chừng gật đầu, lén lút nhìn Tô Châu thì phát hiện Tô Châu không khó chịu và cũng không buồn bã, trong mắt không kiềm nổi mà có chút thất vọng. Nhưng cô ta sợ Tô Châu sẽ một lần nữa trở thành Tô Châu từng ghẻ lạnh mình, cũng không dám nói gì nhiều, chỉ đáp lại một tiếng rồi ngoan ngoãn cùng Tô Châu rời đi.

Lương Tiểu Nguyệt thật sự đã thay đổi rất nhiều, vẫn luôn vô thức yếu ớt lấy lòng và sợ hãi Tô Châu. Là sợ hãi, trong mắt cô ta có một sự e dè không rõ ràng, nhưng Tô Châu rất nhạy cảm lại cảm nhận được điều đó.

Giống như, sau khi đánh mất đồ vật yêu thích rồi lại một lần nữa tìm được, hoảng hốt lo sợ hễ sơ ý sẽ đánh rơi bảo bối trên tay. Cô ta có tính khoa trương như vậy mà lại thay đổi đến mức tìm cách để lấy lòng Tô Châu.

Khi mất đi Tô Châu, Lương Tiểu Nguyệt không hề sợ sệt, cẩn thận từng ly từng tí như vậy mà lần nữa hòa thuận với Tô Châu, trái lại thận trọng như đang đối mặt với một kẻ địch mạnh. Khiến Tô Châu bất giác cười, đồng thời cảm thấy xót xa trong lòng.

Trên thực tế, Lương Tiểu Nguyệt vì là một cô bé xuất thân ở vùng quê, lại vì là diễn viên kịch nên rất thiếu cảm giác an toàn, cũng rất nhạy cảm, chỉ cần có ai đó kích động cô ta, cô ta sẽ nghênh ngang kiêu ngạo như một con chim khổng tước mà công kích đối phương. Vậy nên vì địa vị, vì để thoát khỏi thân phận này, cô ta chọn theo Đường Kiệt, không ngại làm nhân tình của Đường Kiệt. Cô ta yêu Tô Châu, không thể cho Tô Châu một cuộc sống dư giả, bởi cô ta sợ ở bên Tô Châu, sợ sẽ đánh mất Tô Châu, nếu như ngay từ đầu họ không bên nhau, ít nhất cô ta cũng không chật vật đến tột đỉnh khi mất Tô Châu.

Khi ấy, Lương Tiểu Nguyệt thật sự rất ngây thơ mà ngỡ rằng, vì sẽ tổn thương nên buộc phải ra tay trước, đẩy Tô Châu ra xa, đây là cách cứu nguy cho hai người. Chỉ là cô ta không ngờ, Tô Châu lại đau đớn đến thế, sẽ tuyệt tình lãnh đạm, rồi cô ta dần dần hối hận nhưng không thể chịu đựng nổi ánh mắt bi thương mà bình đạm của Tô Châu hết lần này tới lần khác. Khi Đỗ Như Mộng xuất hiện, sự đố kỵ và hoảng loạn dường như lấn át cô ta.

Cô ta yêu Tô Châu mà! Yêu nhiều hơn Tô Châu yêu mình, yêu nhiều hơn Đỗ Như Mộng yêu Tô Châu. Chỉ là tình yêu của cô ta hèn nhát, tình yêu của cô ta có sự do dự, cô ta không sợ muôn đời muôn kiếp không thể cứu vãn, nhưng cô ta sợ Tô Châu sẽ không nguyện lòng cùng mình vạn kiếp bất phục. Có những lúc cô ta rất hận Tô Châu, hận đến tận xương tủy, hận đến máu chảy ròng ròng, nhưng hận thì hận vậy, cô ta vẫn yêu Tô Châu.

Cô ta sợ có được Tô Châu, lại sợ không có được Tô Châu.

Cô ta ích kỷ, nhưng làm gì có ai mà không ích kỷ chứ? Theo Đường Kiệt, chẳng lẽ chỉ vì phú quý thôi hay sao? Bị bêu danh nhân tình, đủ loại tủi nhục. Ngay cả việc làm hôm nay cũng khiến Tô Châu khinh thường phỉ nhổ. Thế nhưng, như vậy cô ta mới có thể bảo vệ Tô Châu, không phải sao?

Cô ta đã biết bao lần thành công ngăn cản Đường Kiệt ra tay phục thù Tô Châu rồi? Cô ta đã biết bao lần che chắn những sự sỉ nhục mà Tô Châu phải tiếp nhận rồi? Nếu như hôm nay cô ta không lên sân khấu, vậy thì người lên sân khấu, chính là Tô Châu.

Dù sao cô ta cũng đã dơ bẩn rồi, chỉ cần Tô Châu sạch sẽ là được.

Cho dù trong lòng Tô Châu có Đỗ Như Mộng, nhưng người hiện tại cùng ở bên Tô Châu chính là cô ta! Chính là Lương Tiểu Nguyệt cô ta. Dẫu có là lừa mình dối người cũng được, đây chính là điều Lương Tiểu Nguyệt mong muốn.

Tô Châu sẽ cong môi cười với cô ta, sẽ quan tâm cô ta, lo lắng cho cô ta. Cho dù vừa nãy khi cô ta câu lấy cánh tay Tô Châu, có thể cảm thấy Tô Châu cứng đờ khó xử, cho dù đêm qua cô ta đề nghị ngủ cùng một phòng với Tô Châu, bị Tô Châu âm thầm từ chối, cho dù Tô Châu nghe thấy cô ta mở cửa, cậu ấy mỉm cười vì tưởng đó là Đỗ Như Mộng.

Cô không bận tâm những chuyện này chút nào. Cô đã cùng cậu ấy đi qua 12 năm, lẽ nào lại không bằng mấy tháng?

Cô khẽ khóa chặt tay mình với tay Tô Châu, Tô Châu dừng lại một lát, nghiêng nghiêng đầu, cười nói: "Sao thế? Hả? Lạnh quá à?"

Đã là tháng 12 rồi, thời tiết đã trời lạnh.

Cô gật gật đầu, thấy Tô Châu nửa ôm cô trong vòng tay liền mỉm cười như một cô bé hồn nhiên trong sáng, nép mình vào Tô Châu, trong lòng ấm áp, lại trọn vẹn.

Đỗ Như Mộng lãnh đạm nhìn hai người ôm nhau ra khỏi cổng minh viên, vẻ mặt vô cảm, ánh mắt lạnh lẽo như sắp kết băng. Tay nắm thành quyền còn hơi run run, môi mím chặt.

A Tứ đứng sau nàng cảm thấy ớn lạnh, do dự một lát, nhưng vẫn trung thành với nhiệm vụ mà hỏi: "Có cần tôi cản Tô tiểu thư lại không?"

"Không cần!" Nhận thấy cơn thịnh nộ của chính mình đang sắp sửa thiêu đốt lý trí, nàng dừng lại, Đỗ Như Mộng hít một hơi thật sâu, đè nén đố kỵ và lạnh lẽo lại, nở một nụ cười quyến rũ, dịu giọng, "Chị em người ta tình tứ, tôi không thèm ghen tị, cản làm gì? Bổn đại tiểu thư từ trước tới nay vẫn luôn rất, rộng, lượng."

Ba chữ cuối cùng được thốt ra từ kẽ răng. Giả vờ, lại còn giả vờ! A Tứ thành thật gật đầu. Đại tiểu thư, nếu cô thật sự rộng lượng thì có thể đừng cười dữ tợn như vậy có được không, ai không biết lại tưởng có đối phương đoạt thê chi hận* với cô đấy!

*夺妻之恨: Bốn mối thù lớn nhất trong cuộc sống là thù mất nước, thù diệt môn, thù cướp vợ và thù gϊếŧ cha. Đoạt thê chi hận là mối thù bị cướp vợ

Đi được một đoạn, Tô Châu dừng lại. Lương Tiểu Nguyệt không hiểu gì, mặt nghi hoặc mà hỏi cô.

"Sao thế?"

Tô Châu quay đầu nhìn con đường không một bóng người, khẽ nhăn ấn đường, nghe xong lắc lắc đầu, nói: "Không có gì, ảo giác thôi."

Minh viên không có hoa hồng, tại sao cô lại ngửi thấy mùi nước hoa hoa hồng nhỉ?

"Có phải cậu..." không thích dùng bữa cùng tôi không? Lương Tiểu Nguyệt nuốt nửa câu sau vào bụng. Trong lòng có chút giận Tô Châu. Cô ta ủy khuất thuận theo mà Tô Châu lại đối xử với cô ta như vậy.

Tô Châu cho rằng cô ta muốn hỏi mình có phải tưởng đại tiểu thư đến hay không, cô lắc lắc đầu nói: "Không phải." Đã mấy ngày đại tiểu thư không đến, có lẽ không phải nàng.

Đại tiểu thư tức giận một hồi, cho rằng đây là Đường Kiệt cố ý, chẳng lẽ chỉ là đơn giản chọc tức này thế này thôi sao? Thủ đoạn vụng về vậy ư? Không thể nào! Giậm giậm chân, xoay người đi theo Tô Châu.

Thấy Tô Châu và Lương Tiểu Nguyệt cùng nhau đi vào một nhà hàng, đại tiểu thư cau mày. A Tứ theo sau đại tiểu thư, cũng thấy hai người đi vào, hắn nói: "Đại tiểu thư, chúng ta có cần theo vào không?" Nếu đại tiểu thư mà thấy Tô tiểu thư và bà chủ Lương cậu của tôi, tôi của cậu*, đút cho nhau ăn, phỏng chừng hôm nay đại tiểu thư khả năng sẽ tàn sát đẫm máu trong nhà hàng.

*你侬我侬 (Nhĩ nùng ngã nùng): Câu thơ đầu tiên trong bài thơ "Ngã nùng từ" của Quản Đạo Thăng. Mình đoán câu này chỉ những hành động thân mật

Đại tiểu thư hừ một tiếng, nói: "Theo cái gì mà theo? Bổn đại tiểu thư đói rồi, A Tứ, cùng tôi vào ăn cơm!"

Thế là hai người nghênh ngang tiến vào nhà hàng.

Đại tiểu thư nhìn xung quanh, phát hiện Tô Châu và Lương Tiểu Nguyệt không ở lầu một, mí mắt giật giật. Lên lầu hai liền nhìn thấy Tô Châu và Lương Tiểu Nguyệt ở bàn thứ ba từ dưới lên đang trò chuyện gì đó, bàn tay hai người vẫn quấn lấy nhau.

Đại tiểu thư và A Tứ ngồi sát vách Tô Châu, đại tiểu thư thản nhiên giơ thực đơn rồi đọc rất kỹ càng, chốc chốc còn lật vài trang. Phục vụ đi tới, đại tiểu thư nhả ra vài từ tiếng Anh, A Tứ và phục vụ nghe đến sững sờ. Đại tiểu thư thấy bộ dạng ngây ngốc của hai người họ bèn ném thực đơn lên bàn, khoanh tay, mệt mỏi hói: "Bỏ đi, cho tôi một ly nước."

A Tứ cảm nhận được sự khinh thường đến từ người phục vụ, vội vàng cầm thực đơn lên gọi vài món đặc sắc, sắc mặt của phục vụ mới tốt lên không ít.

Tiếng trò chuyện ở bên cạnh bỗng nhiên dừng lại.

Một lát sau, Lương Tiểu Nguyệt nói: "Thật xin lỗi."

"Không sao, là tôi lo chuyện bao đồng rồi." Tô Châu nhàn nhạt nói.

Lương Tiểu Nguyệt giọng nghẹn ngào nói: "A Tô..."

"Cậu có sự lựa chọn của cậu. Thế nhưng, Đường Kiệt thật sự không phải là chốn trở về tốt đẹp gì cho cam. Cậu theo hắn, không danh không phận, lại như hôm nay... Tiểu Nguyệt, tôi đã đáp ứng sẽ bảo vệ cậu, nhưng tôi lại không thể ngăn cản hắn dày vò cậu như vậy."

"A Tô, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, được không?" Lương Tiểu Nguyệt ngắt lời Tô Châu, "Không dễ gì hai người chúng ta mới làm hòa, đừng nói những chuyện này nữa."

"Ừ, được."

Phục vụ đã đem hết món lên nhưng đại tiểu thư chỉ cầm ly nước sôi ở trước mặt mình, không thèm để mắt đến những món ăn A Tứ đã gọi, thậm chí còn không có hứng cầm đũa.

Nghe hai người lại trò chuyện, nội dung rất đỗi bình thường, đại tiểu thư thầm cảm thấy quả thật bản thân quá hẹp hòi, làm sao Tô Châu có thể... Không đúng, nghe Hình sư muội nói, Tô Châu vẫn còn rất thích Lương Tiểu Nguyệt, nếu không cũng sẽ không dễ dàng làm lành với Lương Tiểu Nguyệt như vậy, hai người dư tình vị liễu*, chết tiệt.

*余情未了: Tình yêu không thể bị chia cắt, xa cách nhưng vẫn nhớ mãi không quên đối phương

Đại tiểu thư càng nghĩ ấn đường lại càng nhíu chặt, sắp nổi mụn đến nơi rồi.

Đại tiểu thư đứng dậy, nhàn nhạt lườm A Tứ đang định đứng dậy. A Tứ chỉ đành ngồi yên. Nàng không một lời mà đi đến trước mặt Tô Châu và Lương Tiểu Nguyệt, bọn họ nhìn thấy nàng, phản ứng bất đồng.

Tô Châu bất ngờ nói: "Đại tiểu thư? Tại sao em lại ở đây?"

Lương Tiểu Nguyệt thì nhìn đại tiểu thư, rồi lại nhìn Tô Châu, trước tiên thần sắc lộ ra vẻ bất an, sau đó chuyển thành phòng bị, có vẻ như rất không chào đón sự xuất hiện của đại tiểu thư.

"Em..." Đại tiểu thư chớp chớp mắt. Không thể nói em tới là để xem vở kịch "tình chị em sâu đậm" của hai người sẽ diễn ra đến đâu. Nàng cũng nhanh trí, cây ngay không sợ chết đứng nói, "Là vậy, A Tứ kêu hắn đói rồi. Ừm, tình cờ ở gần minh viên, em nói A Tứ có thể đến đây ăn khuya, em cũng nhân tiện có thể gói về một phần mang cho chị."

A Tứ đang nâng cốc uống nước thì nghe thấy "A Tứ kêu hắn đói rồi", run tay, nước chảy xuống cổ họng, lập tức đi vào khí quản, vội vàng đặt cốc nước xuống, không nhịn được mà ho kịch liệt, mặt đỏ bừng.

"Không ngờ hai người cũng ở đây." Lời nói của đại tiểu thư, thật nhu mì dịu dàng.

Lương Tiểu Nguyệt đặt tay lên cổ tay Tô Châu, Tô Châu kinh ngạc ngẩng đầu, nhưng cũng không rút ra. Lương Tiểu Nguyệt nói: "Đại tiểu thư đến minh viên để tìm A Tô phải không?"

A Tô? A Tô?! A Tô!!!

Xưng hô thân mật như vậy, quả nhiên đã thật sự làm lành rồi, chậc chậc, lại còn A Tô, sao không gọi Châu nhi luôn đi!!! Đại tiểu thư trong lòng rất giận dữ, vô cùng ghen tị, vô cùng đỏ mắt. Chị vậy mà lại có thể chấp nhận cách gọi sến súa này!!!

Thế nhưng trên mặt nàng vẫn còn nụ cười.

"Đại tiểu thư, em đến tìm tôi? Có chuyện gì sao?

Đại tiểu thư ngồi xuống bên cạnh Tô Châu, cười đáp: "Không có gì, em nhớ chị rồi, em muốn đến gặp chị." Lại còn nhướn mày khıêυ khí©h.

Tô Châu mỉm cười, lắc đầu: "Đại tiểu thư, đã gặp được tôi rồi, nên về sớm một chút. Giờ đã muộn rồi."

Đại tiểu thu lại nụ cười. Nàng nhìn Tô Châu, rất lâu, đột nhiên cười như không cười, cong khóe môi, nói: "Được thôi, vậy chúng ta về thôi." Quay sang Lương Tiểu Nguyệt nói, "Bà chủ Lương, cô có thể tự mình về chứ?"

Lương Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm: "Ý A Tô là, mời đại tiểu thư trở về sớm, tránh trên đường gặp chuyện."

"Vậy à?" Đại tiểu thư cười nhạt, "Lương Tiểu Nguyệt, chị tôi là người có thân phận địa vị, hôm nay cô đã giành được hào quang trên sân khấu, khiến đám đàn ông phát cuồng vì cô, nhưng trong mắt tôi, cô cũng chỉ là kẻ bán rẻ thanh danh mà thôi, nếu thật sự muốn tốt cho chị tôi, thì nên tự giác tránh xa chị ấy ra một chút!"

"Kẻo," nàng nheo mắt, hàng mi dài như thể nhập lại thành một, "làm ô uế chị tôi."

Lời này rất có tính sát thương. Mặt Lương Tiểu Nguyệt trắng bệch, bờ môi run lên vì tức giận, sắc mặt Tô Châu cũng khó coi. Đại tiểu thư từ trước đến này chưa bao giờ là người sẽ trở mặt, nếu cũng sẽ không giữ phép đúng mực với loại người như Đường Kiệt, nhưng khi gặp chuyện liên quan tới Tô Châu, liền sẽ biến thành người không thấu tình đạt lý, độc đoán mà ương bướng, giống như ông chủ Triệu chỉ là muốn mời Tô Châu khiêu vũ, nàng liền không ngần ngại mà làm bẽ mặt ông chủ Triệu.

Đại tiểu thư có những thói quen xấu như tính tình nóng nảy và quen được nuông chiều của đám người thượng lưu. Thậm có lúc còn rất đáng ghét mà cao cao tại thượng xem thường và xúc phạm những người có địa vị thấp hơn xung quanh mình, nàng còn không thừa nhận rồi nhắm mắt làm ngơ.

Đây gọi là, tôi tùy hứng tôi có lý.

Sắc mặt Tô Châu tối sầm: "Đại tiểu thư, tôi cũng là diễn viên kịch, chị em tôi giống nhau, không có thân phận địa vị gì cả. Hơn nữa... Em không thể sỉ nhục Tiểu Nguyệt như vậy."

"Sỉ nhục" Đại tiểu thư như thể nghe thấy cụm từ gây cười, tức giận mà cười, "Chị gái, em đã nói gì sỉ nhục cô ta đâu chứ? Em nói cô ta bán rẻ thanh danh là sai sao? Cô ta và Đường Kiệt làm ô uế em, trong khi em không hề biết về cảnh Phấn Hí đêm nay, xem đến buồn nôn, em nói cô ta giành được hào quang là nói sai ư? Chị còn nói lý?"

Tô Châu càng nghe càng tức giận, đứng dậy: "Đại tiểu thư! Em đã có thành kiến với Tiểu Nguyệt như vậy thì sau này tôi và Lương Tiểu Nguyệt sẽ tận lực tránh mặt!"

Lương Tiểu Nguyệt cũng đứng dậy.

Đại tiểu thư cười lạnh, chậm rãi đứng lên, nhìn gương mặt hiện rõ lên sự giận dữ của Tô Châu, nói: "Chị, em vẫn luôn cho rằng, dù chị không thể chấp nhận em, nhưng trong lòng chị em vẫn có một sức nặng nhất định, thế nhưng hôm nay, em mới ngộ ra..." Nàng nhìn Lương Tiểu Nguyệt rơi nước mắt, môi hơi nhếch lên, trên mặt có chút thất vọng, "Mình chẳng là cái thá gì!"

Đại tiểu thư lại nhìn Tô Châu. Vẻ mặt không vui không buồn, nhưng trong mắt lại dường như có sương mù mờ mịt. Nàng kiêu hãnh ngẩng cao đầu, hừ một tiếng liền bỏ đi.

Bước chân vững vàng, sống lưng thẳng tắp, đầu ngẩng cao mà rời đi.

A Tứ liếc nhìn Tô Châu một cái rồi vội đuổi theo đại tiểu thư.

Tô Châu không có tâm trạng an ủi Lương Tiểu Nguyệt, cô nhìn đại tiểu thư cao cao tại thượng bỏ đi, con tim chua xót. Cảm thấy sầu muộn, cũng có cảm giác bất an và mất mát. Cô nói với Lương Tiểu Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, chúng ta về thôi."

Có chút phân tâm mà ra về.

Lương Tiểu Nguyệt nhìn bóng hình Tô Châu bước đi, cô ta mở miệng, dường như muốn gọi cô lại, nhưng thấy bộ dạng bần thần của Tô Châu, đột nhiên có chút bất lực và hoảng loạn.

Dáng vẻ đại tiểu thư bỏ đi chiếm trọn tâm trí Tô Châu, cho dù Lương Tiểu Nguyệt đã hòa hoãn trở lại nhưng vẫn có chút khác xưa. Giữa các cô, đã xuất hiện một vết nứt rồi.

Lương Tiểu Nguyệt muốn chê cười đại tiểu thư hoảng loạn tháo chạy như một kẻ bị vứt bỏ, cô ta rất vui vẻ khi Tô Châu bênh vực mình, nhưng cô ta lại chẳng thể nào cười nổi.

Cô ta cảm thấy, đại tiểu thư thật nực cười.

Tô Châu cũng thật nực cười.

Cô ta cũng thật nực cười.

Bọn họ quả thật là một trò cười.

Đặc biệt là cô ta.

Cô ta mới thật sự là trò cười.

Vậy thì có sao chứ?

Đại tiểu thư trước sau vẫn là người thua cuộc, chỉ là cô ta không thắng trong vinh quang mà thôi.

Cô ta bắt kịp Tô Châu, hai người đi bộ về minh viên.

Bước đi lạnh lẽ, màn đêm tháng 11, có chút lạnh lẽo. Tô Châu cúi đầu, chậm rãi rảo bước, không nói lời nào.

"A Tô, cậu có nguyện vọng gì không?"

"Nguyện vọng?" Tô Châu ngẩng đầu lên, để lộ ra vẻ chán nản thất vọng, "Cũng có. Tôi mong rằng một ngày, tôi có thể cùng người mình thích, cởi bỏ bộ trang phục kịch này, tìm một nơi, hai người mua một căn nhà nhỏ, một mảnh đất rồi sống cuộc đời như mẹ mình. Thức dậy vào lúc mặt trời mọc và làm việc cho đến khi mặt trời lặn, không cần cười gượng ép, không cần phục vụ người khác, không cần ca hát diễn xuất, giản đơn bình đạm, như vậy là được."

Đôi mắt cô có chút hư ảo, như thể rất khao khát đạt được nguyện vọng mà cô nói.

Cô quay đầu, tầm nhìn nóng rực hỏi: "Người đó, tôi vẫn luôn hi vọng là cậu. Tiểu Nguyệt, tôi vẫn luôn ước ao người đó là cậu, cậu có biết không?"

Cuối cùng cô cũng nói ra rồi.

Bí mật không được tính là bí mật này, cô đã nói ra rồi. Cô biết nguyện vọng này sẽ không bao giờ trở thành hiện thực, có thể sẽ trở thành hiện thực, nhưng không thể là Lương Tiểu Nguyệt. Nhưng trong lòng cô còn sót lại chút ít hi vọng.

Cô cảm thấy chính mình rất giống một con bạc.

Mà còn là một con bạc vô cùng cố chấp.

Chỉ đặt cược một lần, chỉ có một lựa chọn này. Rõ ràng, rõ ràng đại tiểu thư thích cô, thích nhiều hơn cái thích của Lương Tiểu Nguyệt.

Có lẽ vì không đạt được nên mới nhớ mãi không quên. Tô Châu không nhịn được tự ti mà nói thầm trong lòng.

Lương Tiểu Nguyệt theo bản năng tránh né lời của cô, nói: "Cậu còn trẻ như vậy, lại còn vừa mới nổi danh, ngôi sao mới của Thượng Hải, hoàng đế Việt kịch, tại sao lại có suy nghĩ như vậy chứ? A Tô, cậu có còn nhớ khi đặt chân đến Thượng Hải chúng ta đã nói gì không? Chúng ta muốn thành danh, chúng ta muốn trở thành những diễn viên ưu tú."

Tô Châu thu lại ánh mắt, sự cay đắng đọng lại ở khóe miệng nặng nề đến khó mà cử động. Câu trả lời nằm trong dự đoán, khiến cô lơ đễnh trong giây lát, rồi mới nhẹ nhàng nói: "Đúng vậy, chúng ta muốn trở thành những diễn viên ưu tú."

Cô ngước nhìn bầu trời đầy sao, lại phát hiện một mảnh vải đen lớn che phủ toàn bộ hi vọng và các vì sao, ánh đèn từ các tòa nhà cao tầng tranh giành nhau tạo nên vầng sáng kỳ lạ trên tấm vải đen, những font chữ lóe lên nhờ những ánh đèn neon đã trở nên mờ ảo, chỉ còn lại đường nét màu trắng của quầng sáng, và font chữ màu đỏ giống như máu người hôi tanh văng tung tóe trên bến cảng.

Xe hơi rượt đuổi nhau trong khoảng không gian chen chúc, kinh hoàng tháo chạy, con hẻm dài nằm phía sau tòa nhà đồ sộ như cửa miệng của một con thú săn mồi nhả ra từng chiếc từng chiếc ô tô đang chạy trốn, và lối đi tách mở phía trước các tòa nhà, nuốt chửng những món ăn này, ăn hết chẳng chừa lại xương cặn.

Cô mơ màng nghĩ, thành phố cô đang sống là nơi như thế nào? Thành phố này có thể ăn thịt người! Là quái vật sao? Nhưng cô cảm thấy chính mình lại giống một con quái vật hơn, hơn nữa còn là một con quái vật đã từng ảo tưởng mong muốn làm vật hiến tế ngon miệng hơn, tốt đẹp hơn. Cô hy sinh tuổi trẻ và tình yêu của mình cho Thượng Hải, Thượng Hải là vùng đất hôi hám, không biết đã vùi lấp biết bao nhiêu hài cốt, cô đang ngủ yên, trơ mắt nhìn tình yêu của mình bị biến thành vật hiện tế, tự tay dâng lên cho con quái vật mạnh hơn mình.

Và cô bây giờ, cũng sắp sửa bị coi như tế phẩm, dâng lên bàn tế, mọi người trơ mắt nhìn cô vạn kiếp bất phục, máu tươi chảy hết và cuối cùng là chết không chỗ chôn thây.

Nếu như, Lương Tiểu Nguyệt có thể nói một câu bằng lòng.

Nếu như có thể, cô sẽ không thua cược.

Cô ngẩn ngơ nghe chính mình nói.

"Tiểu Nguyệt, tôi mong cậu nói, 'Tôi có thể trở thành người cùng cậu đi đến chân trời góc biển.'"

Bất giác, nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt cô.

- --------------------------------------------------------------

Mọi người cho toi một vote để lấy động lực nhé, xin cảm ơn~(*''*)