Dù sao chính là như vậy. Một câu nói không thể hiểu liền đem tôi ngu ngốc mà lừa trở về. Có lẽ là bị cảm lạnh rồi đi, sau khi trở về tôi liền mơ hồ mà sinh một hồi bệnh nặng, cả ngày đầu óc đều choáng váng, hữu khí vô lực. Thiếu Phong hiếm khi cẩn thận, lưu lại cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chiếu cố tôi. Anh ta đem tôi nhìn chằm chằm, dường như sợ tôi lại đi tự sát lần nữa. Kỳ thật tôi so với anh ta lòng càng thêm sợ hãi. Tôi căn bản không có nghĩ tới muốn tự sát, chính là kia trong nháy mắt tôi thật sự muốn chết quách đi cho xong. Loại chuyện ngu ngốc này tôi tuyệt đối sẽ không lặp lại lần thứ hai. Nếu vì loại người này mà chết, tôi liền không đem Diêm Vương gia cười chết, thì cũng chẳng còn mặt mũi mà đi đầu thai.
Tôi cũng chẳng nhắc lại chuyện của Jennifer. Nàng đến tột cùng có phải hay không là mẹ của Thiếu Phong, tôi cũng chẳng quan tâm. Chuyện này liền cứ như dĩ vãng mỗi một cái phong ba giống nhau, đều bị tôi phủ đầy bụi ở trong lòng chỗ sâu nhất. Tóm lại, sinh hoạt lại trở về với quỹ đạo thường ngày, bất quá lần này đây, Thiếu Phong
dường như ở lại đặc biệt lâu.
Trong phòng anh ta, đồ vật càng ngày càng nhiều, vốn dĩ chỉ có nửa cái tủ quần áo, hiện tại lại đầy ắp cả một tủ, nhiều thứ tôi còn chưa nhìn thấy bao giờ. Còn có, anh ta mỗi ngày đều không đến 8 giờ liền trở về, lúc sau lại không có đi ra ngoài, đến cả ngày cuối tuần cũng ngây ngốc ở nhà. Tôi đoán anh ta nhất định lại ở bên ngoài chọc cái gì phiền toái rồi chạy tới chỗ tôi nơi này tị nạn, nhưng tôi cũng chẳng có tâm tư đi hỏi anh ta, dù sao anh ta ở bên ngoài làm cái gì hoang đường tôi biết được càng ít càng tốt, miễn cho lao tâm mà hao tổn tinh thần. Đã quen đần với việc anh ta tới tới lui lui, tôi đối loại sự tình sớm đã miễn dịch. Dù sao, tôi chỉ cần làm tốt việc tùy thời
làm người ở lại còn việc rời đi để lại nhà trống trong lòng cũng đã chuẩn bị đến nơi.
Đột nhiên, trước mắt một màu đen, dưới chân liền một cái lảo đảo thiếu chút nữa từ trên bậc thang ngã xuống dưới, may mắn Thiếu Phong nhanh tay lẹ mắt bắt được tôi.
“Tử Hiên, cậu không sao chứ?” Tôi suy yếu lắc đầu, nhất thời đến sức lực nói chuyện cũng không có. Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, thân thể của tôi lần trước bệnh nặng lúc sau liền càng ngày càng kém, choáng váng đầu óc, dạ dày đau đã là chuyện thường ngày, mấy đơn thuốc bác sĩ cho đều không có dùng.
“Vẫn là ở trong nhà nghỉ ngơi đi? Cậu cái dạng này như thế nào còn có thể đi làm?”
“Tôi không có việc gì. Chỉ là hơi choáng một chút mà thôi.” Hít một hơi thật sâu, nháy mắt cả người đều khá hơn một chút.
“Vẫn là lại đi gặp bác sĩ một lần nữa đi?”
“Không cần. Tôi vẫn còn thuốc.”
“Làm đơn xin nghỉ bệnh tiếp đi?”
“Không cần. Đã không có việc gì.” Này, choáng váng đầu luôn là tới mau đi cũng nhanh, chỉ là số lần có chút nhiều.
Tôi đang tập trung tinh thần cho một phần báo cáo. Cầm mấy ngày nghỉ bệnh, kết quả thân thể chẳng những không tốt hơn, mà công việc còn chồng chất như núi.
Bên cạnh tôi là đồng sự An, một bên ăn mơ chua một bên đuổi báo cáo còn có thể một bên trò chuyện điện thoại. Nàng vừa mới mang thai gần ba tháng cho nên dị thường thích ăn chua, mua một đống lớn kỳ quái đồ ăn vặt, kết quả là tôi được ké phúc của nàng ta, cũng đi theo ăn đò ăn vặt không ngừng. An đồng sự nói được một nửa, đột nhiên đứng lên, không cẩn thận đem văn kiện quét làm chúng rơi trên mặt đất. Tôi ngẩn ra một chút phản xạ mà quay đầu lại thì thấy An đồng sự thần sắc khác thường, dường như sắp té xỉu đến nơi.
“An!” Ta vội vàng đứng dậy muốn đỡ nàng, ai ngờ huyết áp dường như nhất thời bị giảm đột ngột, trước mắt thế nhưng liền tối sầm.
Tôi không biết tự lượng sức mình kết quả chính là cùng An đồng sự cùng nhau té ngã, phát ra tiếng vang lớn, tuy rằng trường hợp nhìn rất buồn cười nhưng lại đem đồng sự xung quanh dọa cho nhảy dựng rồi.
“Ta nói này Tử Hiên, An đồng sự là mang thai ốm nghén, ngươi như thế nào cũng lại mang thai ốm nghén? Làm thế nào mà một đại nam nhân đỡ người ta cũng sẽ đỡ đến té xỉu? May mắn An đồng sự không có việc gì, bằng không ta xem ngươi như thế nào cùng chồng nàng giải thích. Thật là…… Muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân cũng phải nhìn xem chính mình cân lượng thế nào chứ. Lớn lên ẻo lả, sinh cái bệnh thôi cũng ẻo lả. Lấy được nhiều ngày nghỉ bệnh như vậy kết quả vẫn là yếu không ra gió được.” Đồng sự coi tôi không vừa mắt nhất, Tá Đan, khắt nghiệt nói.
Tôi đột nhiên nghỉ bệnh, tất cả
công việc đều giao cho hắn, hắn tự nhiên đối tôi càng có câu oán hận. Giờ phút này tôi trừ bỏ mặt đỏ lên, cũng chẳng thể nói gì hơn. Ai kêu tôi thật là vô dụng. “Tá Đan, ngươi đừng có nói quá đáng. Tử Hiên bị bệnh lâu như vậy tự nhiên thân thể sẽ suy yếu. Dù sao hiện tại hai người đó đều không có việc gì, ngươi liền câm miệng lại cho ta.” Jane giúp ta giải vây. Một khi nàng phát hỏa thì chẳng có người
dám cãi lại.
Một ly ca cao nóng, lại thoáng dưỡng thần một chút, tôi từ từ khôi phục tinh thần. Đối mặt với việc bị hỏi han ân cần của An đồng sự sắc mặt vẫn còn tái nhợt, lòng tôi đột nhiên cảm động. Suốt mấy tuần, bác sĩ vẫn chẳng tìm ra nguyên nhân, chẳng lẽ thế nhưng sẽ là……? Gần nhất…… Đích xác thực triền miên…… Nhớ tới một ít thực sự tình tư mật, mặt tôi đột nhiên nóng rát.
Nhưng là, có khả năng sao?
Tuy rằng cảm thấy khả năng không tính là lớn, nhưng lúc đi siêu thị, tôi vẫn thuận tay mua một quả chanh. Người Hạ Tinh có một loại phương pháp thử rất đơn giản, chỉ là tôi đã thật lâu không có làm việc này. Hình như đã tám năm rồi đi? Trước kia, tôi đã từng thực sự rất cẩn thận, biết rõ là không có khả năng, nhưng vẫn sẽ đúng định kì vì chính mình mà làm kiểm tra. Sau lại…… Tôi liền không làm nữa.
Vào một lần cuối cùng của tám năm trước, anh ta đột nhiên hỏi tôi có hay không ý tứ cùng anh ta và mấy vị bằng hữu chơi 3P.
Chuẩn bị tốt một chén nhỏ nước chanh. Tôi nhẹ nhàng ở trên ngón tay cắt một vết nhỏ, màu đỏ tươi
của máu thuận thế rơi vào trong chén.
Nước chanh cùng máu tươi hòa hợp vào nhau, sau đó màu đỏ tươi của máu nhanh chóng ngưng kết, ánh sáng màu cũng rõ ràng chuyển đậm. Tôi
ngây ngẩn cả người, đầu óc đột nhiên trống rỗng, đôi mắt mở rất lớn quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình. Tôi chỉ cảm thấy chính mình phảng phất lại muốn hôn mê bất tỉnh, bất quá lần này lại không phải là bởi vì thân thể suy yếu, mà là do kinh hách quá độ! Tôi nỗ lực
kìm nén xúc động xuống, nhưng vẫn là kích động đến toàn thân phát run. Tôi từ từ trong chén lấy ra một đồ vật mà tôi cho rằng bản thân vĩnh viễn sẽ không bao giờ nhìn thấy nó. Một viên khoáng thạch rất nhỏ, nhàn nhạt màu hồng phấn phảng phất như trong cơ thể tôi tiểu sinh mệnh ngượng ngùng về phía tôi chào hỏi! Thế nhưng thật là hạ tinh thạch!
Mỗi một
người Hạ Tinh ngày thường tuy rằng cùng người địa cầu giống nhau, nhưng nếu như đang mang thai, trong cơ thể sẽ sinh ra một loại dịch đặc biệt, nếu gặp được đồ vật nào có tính axit cao đều sinh ra phản ứng hóa học, tạo ra một hạ tinh thạch vô cùng quý giá. Đây chính là ngọn nguồn bí mật của người Hạ Tinh. Dùng máu của cơ thể mẹ tạo ra đệ nhất hạ tinh thạch nghe nói sẽ được một lực lượng thần bí bảo hộ tân sinh mệnh, cho nên mỗi một người Hạ Tinh sau khi sinh hạ, mỗi hài tử đều sẽ có hạ tinh thạch thuộc về chính mình. Này cũng đại biểu cho việc mẫu thân đối với hài tử quan ái, cho nên ba anh em chúng tôi đều có
một khối hạ tinh thạch, từ khi xuất thế liền mang đến bây giờ. Có phải hay không được
phù hộ tôi không biết, nhưng hạ tinh thạch có thể theo chủ nhân biến hóa cảm xúc, nhan sắc nhưng thật ra lại là thiên chân vạn xác. Viên hạ tinh thạch của tôi từ trước tới nay đều u buồn màu lam, giờ phút này lại là kiều diễm một màu đỏ tươi!
Nhìn lòng bàn tay có một hạ tinh thạch nho nhỏ, lòng tôi nhất thời nhiều cảm xúc đan xen, thế nhưng không biết là bi hay là hỉ.
Sao có thể như thế? Thiếu Phong đối tôi luôn là loại như gần như xa, kỳ thật…… Tôi đối với anh ta sớm đã không có loại này trông cậy này.
Thật là phi thường ngoài ý muốn, tôi căn bản liền một chút trong lòng cũng không hề có chuẩn bị. Đã từng hàng ngàn mong vạn sự sẽ thành, thế nhưng nhất thời ở thời điểm không tưởng tượng được lại phát sinh. Chính là, này cũng không hề mang cho tôi chút vui sướиɠ nào. Giờ phút này, lòng tôi chỉ có bàng hoàng, cực độ bàng hoàng……
Đây là minh chứng tình yêu của tôi và Thiếu Phong? Sự tình đều đã xảy ra, trong thân thể tôi có một tiểu sinh mệnh, nếu Thiếu Phong đối với cảm tình của tôi thiếu một phân tôi đều không thể mang thai, đây chính là việc không lừa được người, nhưng là, vì cái gì tâm tình của tôi trước sau vô pháp yên ổn? Đã từng bị thương tổn quá nhiều lần, giờ phút này tôi thế nhưng không thể tin rằng Thiếu Phong đối với tôi cũng không hề vô tình như tôi tưởng tượng.
Gắt gao nắm trong tay hạ tinh thạch, tôi đột nhiên thực sợ hãi đây chỉ là một cảnh của giấc mộng, sợ hãi nó sẽ tùy thời biến mất không còn còn chút tăm hơi.
Nếu không phải, kia…… Là khi nào phát sinh?
Là đêm Giáng Sinh lần đó sao? Vẫn là lễ Giáng Sinh lần đó? Ở thư phòng lần đó? Cùng nhau tắm gội lần đó? Ở phòng bếp lần đó? Chúng tôi cùng nhau nghỉ phép lần đó? Anh ta lần đó đột nhiên thực xúc động? Tôi lần đó giận dỗi không nói với anh ta lời nào? Tôi càng nghĩ mặt lại càng hồng…… Chúng tôi luôn luôn không có chút gì tiết chế. Ngày thường thì không cảm thấy thế nào, nhưng hiện tại tôi căn bản vô pháp xác định đến tột cùng là lần nào lại cho ra tiểu sinh mệnh này!
Xem ra hiện tại chỉ có bác sĩ có thể nói cho tôi biết đáp án. Tôi phảng phất như người ở trong mộng mới tỉnh, không thể tiếp tục ở chỗ này miên man suy nghĩ, lập tức phải đi gặp bác sĩ kiểm tra một chút mới được. Lấy bệnh tình của tôi dạo gần đây ra xem, tiểu sinh mệnh chắc có lẽ cũng không ổn định. Theo tôi được biết, người Hạ Tinh tuy mất hai năm hoài thai, nhưng sinh hoạt vẫn như thường, không có bất cứ gì tình huống không thoải mái, nếu không hậu quả lớn nhất là tiểu sinh mệnh trong bụng liền thai lưu.
Toàn cầu chỉ có hai vạn người Hạ Tinh, các lục địa cũng chỉ có một phòng chuyên vì
người Hạ Tinh mà bí mật thành lập bệnh viện. Bất quá, mỗi một thành phố lớn liền có mấy phòng khám đặc biệt do người
Hạ Tinh đứng đầu cho nên khá thuận lợi.
Có lẽ, tôi hẳn là nên nói cho mẹ, ông nhất định sẽ thật cao hứng đi? Cầm lấy điện thoại, tôi lại đột nhiên không có dũng khí. Không có bất luận cái gì gọi là lòng dũng cảm, lòng tôi cực độ bất an, hiện tại gọi điện thoại trở về, tôi chỉ sợ sẽ mất khống chế. Huống chi tôi cũng không biết làm cách nào mở miệng, bởi vì cho tới nay đều không có người biết Thiếu Phong tồn tại, hiện tại tôi liền giải thích như thế nào tôi cùng Thiếu Phong có mười hai năm quan hệ?
Đắn đo một hồi, tôi chỉ còn biện pháp tạo ra một viên hạ tinh thạch khác, bỏ vào một cái phong thư màu trắng. Phong thư không có ký tên cũng không có ghi địa chỉ, nhưng tôi biết thế này cũng đủ đề người thân của tôi hiểu.
Dần ổn định lại tinh thần, tôi liền đánh bạo đi tới phòng khám. Quả nhiên, bị bác sĩ hung hăng mắng cho một trận. Mang thai hài tử đã năm tháng, tôi bất giác cảm thấy bản thân đã vô tư thái quá, cảm xúc đều không ổn định, thân thể cũng thường xuyên suy yếu, may mà hài tử không có lưu rớt. Hạ Tinh bảo bảo trong tám tháng mang thái ban đầu phi thường yếu ớt, rất cần thiết mỗi ngày đều phải dành tình yêu cho nó. Nhân ái mà sinh, tiểu sinh mệnh đối cha mẹ có cảm xúc biến hóa phi thường mẫn cảm, chỉ cần vừa cảm giác không được quan tâm, yêu thích liền tùy thời sẽ lưu rớt. Ngẫm lại tôi gần đây tâm tình phập phồng, có thể giữ được bảo bảo đến năm tháng thật đúng là một kỳ tích, tôi âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Bác sĩ nói chuyện liên tục gần một giờ, mới bằng lòng thả tôi đi, hơn nữa còn dặn dò mấy trăm lần muốn tôi thường xuyên đến tái khám.
Kỳ thật, tôi thật sự rất cao hứng có thể có được tiểu sinh mệnh này, chẳng qua đứa nhỏ này thật sự là tôi mang thai ngoài ý muốn. Nhìn đến kiểm tra kết quả thai nhi, tôi còn tưởng rằng chính mình bị hoa mắt. Tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, cái này yếu ớt sinh mệnh thế nhưng là ở cái lần “Jennifer”
hình thành! Thiếu Phong khi đó uống đến say không còn biết gì, hắn có thể hay không là bởi vì nghĩ lầm tôi thành Jennifer, ảo giác tôi thành tình nhân mà lại làm tôi mang thai? Tuy rằng tôi biết lý luận kiểu này cũng không khả năng, nhưng tôi chính là
không có cách nào khác đành phải miên man suy nghĩ.