- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hạ Tinh Chi Tử
- Chương 20
Hạ Tinh Chi Tử
Chương 20
Thành phố xa lạ, bước chân hỗn loạn, tâm tình hoảng loạn.
Vì cái gì Thiếu Phong lại có thể đẽ dàng như vậy mà quấy rầy tất cả mọi thứ của tôi?
Cơ hồ có thể lại thấy một lần đau lòng, cơ hồ lại có thể rơi vào vòng luẩn quẩn, tôi mờ mịt nhìn dòng người trên đường, bàng hoàng cùng bất lực.
Hắn lại nghĩ muốn gạt tôi trở về làm ấm giường, làm một người yêu anh ta thầm lặng?
Vì cái gì anh ta lại không chịu buông tha cho tôi?
Ai cũng đều có thể giúp anh ta sinh hài tử, công phu trên giường của người khác đều so với tôi tốt hơn rất nhiều, hà tất lại đến tìm tôi?
Trái tim đã chết, thân thể cũng đã hỏng, anh ta đến tột cùng còn muốn như thế nào nữa?
Gắt gao tự hỏi bản thân khi nào mới hết đau?
Anh ta chẳng lẽ lại không rõ, một lần rồi lại một lần nữa thì cũng vậy, tôi đã chết rồi?
Tôi biết chính mình sẽ mềm lòng, sẽ thỏa hiệp, giống như tôi trước đây. Có lẽ đây đã là loại thói quen không thể thay đổi được, nhưng tôi thực muốn muốn cho bản thân mình một cái công đạo?
Thể xác và tinh thần bỗng chốc run lên, tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi… Một loại sợ hãi đã quen thuộc bấy lâu.
Chậm rãi ngồi xổm xuống, tôi cuộn tròn ở góc tường, nỗ lực áp chế cảm giác yếu ớt đang cuồn cuộn trong lòng kia.
Thiếu Phong, ngươi có phải hay không rất đắc ý rồi đi?
Kết quả, tôi vẫn còn ngồi im trước máy tính như mong đợi. Điều chỉnh thật tốt tâm tình, tôi cũng bình tĩnh lại một chút. Trốn tránh cũng không phải biện pháp, có một số việc phải tự mình đối mặt mới được. Chậm rãi đẩy chuột, trong đầu tôi như cũ trống rỗng. Quán cà phê tuy không lớn, có rất nhiều người nhưng vẫn thật thanh tĩnh, chỉ là tốc độ mạng có chút chậm khiến tôi thwucj mất kiên nhẫn. Thật vất vả mới mở ra, hòm thư vẫn giống như lúc trước tôi mở ra. Tràn đầy hòm thư, đều là của Thiếu Phong gửi cho tôi. Tôi hít vào một hơi thật sâu, mới mở bức thư thứ nhất Thiếu Phong viết cho tôi ra.
” Tử Hiên:
Tìm em đã lâu, cơ hồ đã đi khắp toàn bộ Úc Châu, nhưng vẫn tìm không tìm thấy bóng dáng của em. Em cứ như vậy vô thanh vô tức
mà biến mất ở giữa biển người mênh mông, cái gì cũng không để lại. Tìm kiếm những dấu chân của em,
bản thân tôi cũng suy nghĩ rất nhiều. Tôi và em rốt cuộc đã làm gì để ra nông nỗi này? Tôi còn ngây thơ nghĩ rằng mình đã tìm được hạnh phúc, nhưng trước nay tôi không có nghĩ tới cái gọi là cơ sở để xây dựng nên hạnh phúc.
Ba ba nói cho tôi, em là chờ cho tới khi thân thể suy nhược, mới phát hiện chính mình đã hoài thai hài tử năm tháng.
Hồi tưởng lại mọi chuyện giữa tôi và em, em hồ đồ với một chuyện quan trọng như vậy, là bởi vì em đối với tôi đã hoàn toàn hết hy vọng sao? Vì cái gì em chưa bao giờ nói? Vì cái gì em còn nguyện ý ở lại bên cạnh tôi? Tôi thế nhưng hồ đồ đến không có phát hiện tôi đã làm em tổn thương sâu sắc như vậy, sâu đến nỗi đem chuyện mang thai hài tử giấu sâu dưới tận đáy lòng cũng không dám cho biết. Em là sợ tôi sẽ thừa cơ rời bỏ em sao? Em trước sau đều không tin tưởng tôi sẽ yêu em sao? Ba ba còn nói, người Hạ Tinh phải có tình yêu mới có thể mang thai, nhưng em đã mang thai hài tử rồi mà vẫn
không tin tôi. Chẳng lẽ em vẫn luôn cho rằng đêm đó tôi thật sự là bởi vì uống đến say mèm, đem em nhầm thành người khác mới làm cho em mang thai sao? Trong lòng em cho rằng chính là như vậy, đúng hay không?
Mặt ngoài em làm như không có việc gì, lòng tràn đầy vui mừng chờ mong hài tử, nhưng ở trong lòng em, trước này đều không có tin tưởng tôi tuyệt đối, bằng không, em sẽ không lập tức liền tin tưởng lời nói dối của tôi ở Sydney, kết quả là không giữ được hài tử. Em nói rất đúng, xảy ra cục diện là do một tay tôi tạo thành, nhưng hậu quả lại là một mình em gánh chịu. Tôi biết em nhất định rất hận tôi, giống như con của chúng ta hận tôi vậy. Kỳ thật em biết không? Em không những sai, mà còn rất sai. Tôi thích em lâu như vậy, lâu đến nỗi đã trở thành một loại thói quen, lâu đến nỗi đem hết thảy trở thành đương nhiên, chỉ là tôi không phải là loại người yêu đến nỗi ngươi sông ta chết.
Em biết xuất thân của tôi, nhưng em lại không biết về mặt tìиɧ ɖu͙© tôi dơ bẩn ra sao. Vì tiền, cùng một người hoàn toàn xa lạ cũng có thể phát sinh quan hệ, làm tất cả các động tác ái muội, kỳ thật là một việc rất thống khổ. Có một đoạn thời gian rất dài, lòng tôi đối với việc làʍ t̠ìиɦ rất bài xích, cho đến khi biến thành một loại tâm tính điên cuồng. Đoạn thời gian kia tôi thực bàng hoàng, một mặt thì bài xích, mặt khác lại không khống chế được chính mình trầm luân. Tôi liều mạng muốn tìm một điểm cân bằng để ổn định lại chính mình, lại phát hiện tôi chỉ có từ trên người của em mới có thể tìm được một chút yên bình. Tôi ích kỷ lợi dụng em để tìm lại sự cân bằng, một lần nữa thành lập tôn nghiêm cùng tự tin của chính mình, lại không nghĩ rằng tôi làm như vậy sẽ huỷ đi tôn nghiêm cùng tự tin của em. Cứ như vậy, thật lâu sau tôi mới phát hiện chính mình sớm đã không thể không có em bên cạnh. Tôi là một tên khốn nạn.
Có chuyện tôi nhất thiết phải hướng em giải thích, lúc tôi say liền không rõ tại sao lại nơi nơi nói bậy chuyện của chúng ta, càng không biết mấy tên khốn kia có ý đồ như vậy đối với em. Sáng hôm đó, tôi đến nhà em thấy bọn họ quần áo bất chính mà từ trong nhà em đi ra, lập tức liền hiểu sai, mới có thể nhất thời xúc động mới nói mấy loại lời nói hỗn trướng rằng sau cùng đại gia
chơi 3P, mới có thể làm cho em hiểu lầm. Nếu tôi sớm một chút minh bạch, nếu không phải tôi có suy nghĩ điên rồ, tôi sẽ không hoang đường lâu như vậy.
Ngẫm lại mọi việc thật sự có chút buồn cười, em có biết hay không tôi cùng em thật giống nhau, cẩn thận cùng nỗ lực duy trì hiện trạng, chính là sợ hãi em ở thời điểm biết tôi chuyển biến sau đó sẽ bắt đầu chán ghét tôi. Hãm đến càng sâu liền càng không dám cho em biết, kỳ thật tôi cũng không rõ ràng như thế nào là yêu một người. Tôi tuy nói có nhiều tình nhân là đồng tính, nhưng sẽ lại có ai đối với tôi nghiêm túc?
Khi hài tử của Stephanie được sinh ra, tôi cùng cô ấy đã li hôn. Đây chỉ đơn giản là một trò hề. Tôi lúc trước cũng không nên đáp ứng, chỉ là khi đó tôi cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Em mắng thật sự rất đúng, bất luận là vì cái gì, tôi cũng nên tôn trọng em, không nên loại sự tình con ngoài dã thú này cũng không thương lượng với em một chút. Khi thấy cha mẹ em, thấy thế giới của người Hạ Tinh, tôi mới sâu sắc mà cảm nhận được em cùng với tôi ở bên nhau, là có bao nhiêu áp lực đè lên vai em. Ở bệnh viện, tôi nhìn một đôi vợi chồng, mới phát hiện được sự chăm sóc giữa hai người với nhau, là điều mà em chưa bao giờ nhận được từ tôi. Rõ ràng trong lòng có rất nhiều chua xót, lại chỉ có thể làm bộ hạnh phúc, thời khắc kia em rốt cuộc là có loại tâm tình như thế nào? Kỳ thật em vẫn luôn như vậy, ở trước mặt tôi cậy mạnh, mang theo mặt nạ đem chính mình che dấu rất kĩ, đủ đến cho tôi luôn nghĩ rằng em cùng với những người đồng tính luyến ái mà tôi biết giống nhau, chỉ cần một bạn giường, kết quả làm em bị thương tổn, cũng tự làm tổn thương chính mình.
Tôi biết em quyết tâm cùng tôi đoạn tuyệt hết thảy liên hệ, nếu tôi rời Úc Châu đi, em có thể hay không sẽ nhanh chóng về bệnh viện trị liệu? Bác sĩ nói thân thể em thực yếu, một người nơi nơi chạy loạn rất nguy hiểm. Chỉ cần em chịu về bệnh viện, tôi cái gì cũng đều đáp ứng em.
Tử Hiên, có chút lời nói tuy biết rằng đã muộn, nhưng tôi nghĩ tôi vẫn muốn nói với em: I love U.
Thiếu Phong. ”
Trong ký ức tôi không hề rời đi quán cà phê, nhưng lúc tỉnh dậy đích xác là tôi đang ở trong phòng. Tối hôm qua hết thảy liền tựa như một giấc mộng, chẳng qua là có nhiều hơn một phong thư đã được in ra. Cẩn thận mà đọc lại một lần, cũng không biết là nên nhớ từ chỗ nào. Thiếu Phong tựa hồ so với trong tưởng tưởng của tôi thì hiểu rõ về tôi hơn. Nếu Thiếu Phong nói chính là sự thật, việc tôi cùng anh ta lại như thế nào sẽ bỏ qua nhiều như vậy? Vì cái gì anh ta trước nay cái gì cũng không nói? Chẳng lẽ anh ta cùng tôi giống nhau, sợ hãi mất sự cân bằng vốn có kia?
Có nên tin tưởng loại người mà tôi vẫn luôn yêu không?
Toi quay trở lại quán cà phê có Internet kia, ngồi ở cùng một vị trí, mở ra cùng cái hòm thư, nhìn cùng một cái tên, đẩy cùng con chuột, mở ra phong thư tiếp theo.
” Tử Hiên:
Tôi đã rời Úc Châu đi, em có thể an tâm về bệnh viện.
Hôm nay rốt cuộc về tới nhà của chúng ta. Trước kia chưa bao giờ cảm thấy nơi này có cái gì đặc biệt, hiện tại nơi này lại là nơi mà hài từ ra đời, cũng là nơi mà tôi cùng với em sống một cuộc sống vui vẻ nhất. Càng ngày lại càng không rõ tôi vì sao lại không biết trân trọng em, cho đến tận thời điểm không thể vãn hồi mới cảm thấy hối hận sâu sắc. Nếu tất cả có thể trở về như lúc trước thì thật tốt.
Tôi thấy đồ vật em chuẩn bị cho hài tửu, nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Không biết vì cái gì gần đây trong đầu luôn xuất hiện hình ảnh em ngồi ở trước cửa sổ sát đất dưới ánh mặt trời. Sau khi mang thai hài tử em trở nên dị thường ôn nhu, bên miệng luôn có ý cười nhợt nhạt, luôn thích cuộn mình ngồi trên chiếc ghế nhỏ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, chờ tôi không chịu nổi nữa sẽ tiến đến ôm em vào lòng. Tôi rốt cuộc biết vì cái gì em lại thích đem tay của tôi đặt trên bụng nhỏ sau đó lẳng lặng dựa vào tôi muốn tôi cẩn thận nghe một chút loại âm thanh nhỏ như vậy. Kỳ thật, em chính là hy vọng làm hài tử nhận thức phụ thân hắn mà thôi, đúng không? Ở thời điểm em cần tôi nhất thì tôi lại chạy tới New York, tôi thật là đáng chết. Bác sĩ nói nếu như khi ở trong phôi thai mà hài tử không nhận được sự quan tâm của cả cha và mẹ có thẻ khi lớn lên sẽ không được khỏe. Hắn còn nói cho tôi cơ thể mẹ bởi vì cảm xúc thường lâm vào trạng thái bất an trong một thời gian dài, mới có thể trở nên suy yếu như vậy. Hắn nói em không có khả năng không biết chính mình tình trạng không tốt, chỉ là không muốn nhắc tới trước mặt bác sĩ mà thôi. Tử Hiên, tôi đoán em trong khoảng thời gian này nhất định thực sợ hãi đi? Mà tôi lại ở cùng thời điểm như vậy lại chạy đi cùng người khác kết hôn sinh con. Mẹ nem nói đúng, tôi không đáng để cho em yêu, chỉ vì muốn lưu lại hài tử tràn ngập hận ý, mà làm cho bản thân mình đầy thương tích.
Tôi quyết định ở lại chỗ này, không trở về New York nữa. Nơi này có quá nhiều hình bóng của em, có quá nhiều kí ức tốt đẹp giữa chúng ta.
Tôi chỉ hy vọng có một ngày, chúng ta có thể ở chỗ này một lần nữa bắt đầu lại.
Thiếu Phong. ”
Đã quá muộn rồi…… Một lần rồi lại một lần nữa bắt đầu chỉ mang cho tôi càng ngày càng nặng sự đả kích. Trước kia tôi có thể làm con lật đật, chính là hiện tại đã không có khả năng đó. Trước kia bất luận như thế nào tôi đều sẽ bảo vệ trái tim của bản thân, nhưng sau khi biết có hài tử, hết thảy liền không giống nhau. Khi ở Chicago, tôi đã ngây ngốc đem hết thảy chính mình thả đi. Trái tim đã bị chiếm giữ, dù thu thế nào cũng thu không trở lại, liền giống như thân thể tôi hư yếu, có dưỡng thế nào cũng không được. Hiện tại tôi giống như cái xác không hồn, cái gì cũng đều trống rỗng, vậy thì lấy cái gì để một lần nữa bắt đầu?
Nhắm mắt lại, tôi cẩn thận cảm giác ngồi trước cửa sổ. Cố ý hoặc vô tình mà dụ dỗ Thiếu Phong tới cùng chia sẽ niềm vui sướиɠ khi có hài tử, bao nhiêu lần tôi thiếu chút nữa đem bí mật nói ra, nhưng cuối cùng cũng không dám, chính là không dám nói ra…… Nếu không phải tôi quá nhút nhát, hậu quả có lẽ sẽ không nghiêm trọng như vậy.
” Tử Hiên:
Hôm nay khi dọn nhà mới phát hiện chúng ta này là hai cái ngu ngốc thế nhưng náo loạn một cái liền cỡ nào buồn cười. Tôi vẫn luôn cho rằng em cũng không thích cùng người khác chung sống, mới không chịu chuyển đến nhà tôi cũng không chịu bảo tôi ở lại nhà em sống chung. Kết quả đi một vòng mới biết háo ra ngay từ đầu tôi đã sai. Những năm gần đây em có vài lần dọn nhà, nhưng bất luận dọn đến nơi nào em đều sẽ chuẩn bị hai cái tủ quần áo, hai cái bàn làm việc cùng một chiếc giường đôi. Kỳ thật trong thế giới của em vẫn luôn có vị trí của tôi, mới có thể nháo ra thành một trận người ngoài không biết chúng ta ở chung liền chê cười. Chúng ta thật là hai đồ ngốc, mà tôi lại là ngốc đến hết thuốc chữa.
Hai cái tủ quần áo, một tủ là quần áo hàng hiệu, một tủ là quần áo bình thường, cùng với ký túc xá trước kia chúng ta ở giống nhau như đúc, chỉ là đổi chỗ mà thôi. Tôi bất tri bất giác lại nghĩ tơi em, tôi nghĩ em cũng, đúng không? Nguyên lai tôi cùng với em ngay từ đầu đã sai.
Nhìn lại cuốn album ảnh của chúng ta, tôi thực tin tưởng lời mẹ em nói. Hắn nói tôi phải tốt số lắm mới có được một người vừa có thể là nam vừa có thể là nữ ở bên cạnh, tôi còn bị
mù chạy đi tìm nữ nhân. Khi đó tôi bị mắng đến không hiểu ra sao, hiện tại tôi rốt cuộc cũng
minh bạch mẹ của em là đang nói cái gì. Đích xác, lúc trước em từ thật sự rất nam tính rồi trở nên trung tính lúc nào tôi cũng không để ý? Tôi thật là mắt bị mù mới có thể đối với việc em thay đổi làm như không thấy.
Vừa rồi không cẩn thận phát hiện mấy bản báo cáo của em, mới phát hiện nguyên lai cho tới nay em cũng không phải ở cùng tôi nói giỡn. Em thật sự mỗi cách ba tháng đều định kỳ đến bệnh viện tư làm kiểm tra, lại còn đã giằng co nhiều năm. Nếu em lo lắng như vậy, vì cái gì không cự tuyệt tôi? Kỳ thật em cũng không cần lo lắng, bởi vì ở trước thời điểm em đi kiểm tra, tôi đã trở nên thực ngoan. Hơn nữa lúc trước, khi làʍ t̠ìиɦ với người ngoài tôi đều có biện pháp phòng ngừa.
Vì cái gì tôi đến bây giờ mới hiểu được, em căn bản là không phải là một người thích nói giỡn. Em quá nghiêm túc là vết thương trí mạng, tôi không nghiêm túc cũng là vết thương trí mạng. Nếu tôi sớm phát hiện, em liền không cần suốt ngày lo sợ.
Tôi không nghĩ tới nguyên lai chính mình ngốc như vậy, lại còn có ngốc lâu đến như vậy. Tôi không nghĩ tới lúc trước bởi vì không phục em liền nghi tôi mắc
AIDS mới nhất thời xúc động đùa dai như vậy làm em tổn thương nghiêm trọng. Vô pháp tưởng tượng em mấy năm nay là sống như thế nào?. Nếu vẫn luôn lo lắng, vì cái gì em lại cũng không cự tuyệt tôi?
Thiếu Phong. ”
Vô nghĩa! Ngươi rõ ràng như vậy tại sao còn hỏi chính là muốn ta xấu hổ!
Tôi mặt đổ bừng bừng mà đem hòm thư tắt đi, trong lòng lập tức phi thường không thoải mái. Biết chính mình ngốc là một chuyện, còn Thiếu Phong biết lại là một chuyện khác. Sớm biết như vậy đã đem mấy tờ giấy kia thiêu hủy, miễn phải lưu tại nơi đó giờ lại khiến bản thân xấu hổ!
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hạ Tinh Chi Tử
- Chương 20