Chương 19: Một đêm kinh hoàng (3)

Thẩm vương sau khi trở lại thành Bích Lạc liền vội vã cùng người hầu của mình tiến cung.

Tam hoàng tử không cần dò hỏi cũng biết Thẩm Minh Quyết đi đâu. Hắn dẫn theo vài tên thị vệ đến phòng của Quế công công. Cửa vừa mở ra, Bắc Lạc Thụy đã bị mùi máu tươi xộc đến dọa cho choáng váng mà lùi lại vài bước.

"Tam hoàng tử."

Từ trong bóng tối, một bóng dáng cao lớn chầm chậm bước ra. Dù phải đi đường cả một ngày trời nhưng từ đầu tóc đến trang phục của vị vương gia vẫn sạch sẽ, hoàn toàn không nhiễm một giọt máu nào. Tuy nhiên sự uy nghiêm cùng sát khí tỏa ra từ người hắn vẫn khiến người xung quanh cảm thấy cảnh giác mà rút kiếm ra.

"Hỗn xược!" Tam hoàng từ lạnh lùng ra lệnh cho người hầu nhanh chóng thu kiếm lại.

"Tam hoàng tử, thần khuyên người tốt nhất không nên tiến vào trong phòng. Dạ Hiên đang giải quyết nốt phần còn lại để tránh người trong cung thấy tình cảnh quá khó coi. Nhi tử của thần ở cung của người phải không? Vậy làm phiền tam hoàng tử dẫn đường rồi."

Thẩm vương gia đầy nho nhã mà mỉm cười với Bắc Lạc Thụy. Không ai biết rốt cuộc Thẩm Minh Quyết đã làm gì trong đó, cũng không biết rốt cuộc số người chết là bao nhiêu. Tam hoàng tử không tò mò mà bình tĩnh xoay lưng lại, đi về phía Phong Linh cung.

"Thẩm vương, ta có thể hỏi ngài một câu được không?"

"Xin tam hoàng tử cứ nói."

"Vương gia, ta..."

"Là nhi tử của thần đã đem đến rắc rối cho thái tử. Thần thay nhi tử thành tâm xin lỗi người."

"Không phải. Là do ta bất tài!" Khi hai người đối mặt, Thẩm Minh Quyết mới phát hiện hai mắt của thái tử đã đỏ đến đáng sợ, ngay cả khóe môi cũng đã rỉ ra chút máu. "Bởi vì ta không xứng đáng với vị trí thái tử nên lũ hoạn quan mới khinh thường ta. Ta... ngay cả thư đồng của bản thân cũng không thể bảo vệ được..."

Xem ra thái tử vẫn chưa biết người đứng sau mọi chuyện là hoàng hậu nương nương.

"Vậy thái tử cần phải cố gắng thật nhiều để xứng với vị trí thái tử của ngài rồi."

"Ngài vẫn để Thẩm Hà làm thư đồng cho sao?" Nghe Thẩm Minh Quyết nói vậy, Bắc Lạc Yến vui mừng đến nỗi hai mắt sáng rực. Nhưng sau đó hắn lại có chút mê man mà tự hỏi bản thân. "Ta... ta có thể ư?"

"Tất nhiên." Khóe môi vị Thẩm vương gia dần cong lên. "Thẩm Ngọc Hà con ta còn phải phụ thuộc vào ngài nữa mà."

******

Sau khi tiễn thái tử rời đi, Thẩm Minh Quyết mới lại gần giường bệnh của thiếu. Thẩm Ngọc Hà yên tĩnh nằm trên giường, tay chân đều quấn băng vải. Dù đã chìm vào giấc ngủ nhưng hai mày của thiếu niên vẫn nhíu chặt đầy đau đớn. Hắn dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt phẳng trán thiếu niên. Thẩm Ngọc Hà cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên người phụ thân mình, trong vô thức y ghé sát vào tay người đàn ông mà cọ cọ.

"Ngọc Hà, phụ thân có lỗi với con. Phụ thân không thể giúp con trả thù kẻ đứng sau hãm hại con."

"Vương gia." Ngoài cửa chợt xuất hiện bóng dáng cao lớn của Dạ Hiên.

"Dạ Hiên, đem thiếu gia về vương phủ đi."

Thẩm Minh Quyết thở dài muốn rút tay ra nhưng ống tay áo đã bị người giữ chặt lấy. Hắn rũ mắt nhìn thiếu niên mang gương mặt đầy nước mắt đang ôm chặt lấy tay áo hắn. Thẩm vương gia nhắm mắt vào một lúc sau đó liền mở mắt ra, hắn giúp thiếu niên lau nước mắt sau đó nhẹ nhàng rút tay ra.

"Đem thiếu gia về đi. Hiện tại ta vẫn chưa thể về được."

Dạ Hiên ngoan ngoãn phục tùng mệnh lệnh của Thẩm Minh Quyết. Hắn cẩn thận ôm Thẩm Ngọc Hà rời đi. Nhìn thiếu niên không ngừng rơi nước mắt trong lòng ngực mình, miệng còn lẩm bẩm gọi tên vương gia, gã thị vệ nhịn không được mà cúi đầu hôn lên mi mắt y. Phía xa xa vang lên tiếng người hầu thông báo:

"Lam công công tới."

Lam công công là gã thái giám thân cận bên người hoàng đế.

- -------------------------------------------

Lâu Vũ: Hình như lâu lắm rồi ta chưa xuất hiện...

Bắc Lạc Hoài: Nhìn ta đi!

Bắc Lạc Thụy: Ở đây tồn tại những người xuất hiện thường xuyên nhưng chỉ để ho và cái rồi cho xuống sân...

Hoàng thượng: Đường đường là đế vương Bắc Lạc mà ngay cả cái tên ta còn chưa có các ngươi kêu cái gì?

Cà Phê:???