Edit: Cá vàng nhỏ
“Em thật sự không cảm thấy bạn trai của em có hơi…… Kỳ quái hay sao?”
Ánh sáng đèn được bật lên sau khi trời đã tối, tiệm lẩu vẫn như cũ nhộn nhịp người qua lại, thậm chí còn xếp hẳn thành một hàng dài để đến tận số 42 ngoài cửa. Người phục vụ di chuyển khắp nơi dọn dẹp bắt đũa, những âm thanh nổi tiếp nhau vang lên leng keng, leng keng nhưng nhanh chóng bị át đi bởi tiếng nói chuyện ầm ĩ của mọi người xung quanh. Trong bầu không khí như vậy, Tưởng Manh Viện đột nhiên hạ thấp giọng khiến Chu Hướng Tinh đang tập trung nấu ăn nhất thời không kịp phản ứng.
"Cái gì?" Cậu gắp thịt cừu ra khỏi nước sốt mè đen, nhìn cô bạn thân đã xa nhà hơn ba tháng này. Lông mày cậu nhướng lên, biểu cảm khuôn mặt cũng không phong phú lắm, chỉ có duy nhất một biểu cảm nghiêm túc. Như nghĩ đến điều gì đó, cậu đem mấy miếng thịt dê cho vào miệng ăn thử, có chút do dự hỏi: “Vì sao chị lại nói như vậy?”
"Thì là vì cái sự việc làm trước đấy." Tưởng Manh Viện nói tiếp: “Không hiểu vì sao, mấy tháng nay ngày nào chị cũng không thể ngủ được, cho dù nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, đó là việc mà một người bình thường có thể làm được sao?”
Sau khi nói xong, Manh Viện tự biết lời nói của mình có chút khó nghe, tốt xấu gì thì người đó cũng là bạn trai của Hướng Tinh, vì thế bèn lựa lời nói: "Cũng không hẳn là người không bình thường, cứ xem như bạn trai của em tương đối kì quái đi!"
Sự việc lần trước kia........
Chu Hướng Tinh biết cô bạn thân của mình đang ám chỉ điều gì. Ba tháng trước, trước khi Tưởng Manh Viện chưa có rời khỏi thành phố này, cậu đã dẫn bạn trai của mình tới gặp Manh Viện.
Cậu biết rõ bạn trai của mình rất dễ suy nghĩ lung tung, bởi vậy trước kia đến địa điểm đã hẹn, cậu đã dành hẳn một tiếng đồng hồ để kể rõ ràng cho bạn trai nghe toàn bộ những chuyện thanh bạch trong quá khứ của chính mình cùng Tưởng Manh Viện,
—— không phải là bạn gái cũ; không phải là bạch nguyệt quang; không trải qua tình cảm nam nữ; chưa từng đóng giả bạn trai, bạn gái; gia đình không thúc ép việc kết hôn, cả hai đều có người yêu, đều là người có giới tính thứ ba. Có thể nói không có bất cứ mối quan hệ gì ngoài tình bạn đơn thuần. Và trong tương lai cũng sẽ không phát sinh ra bất cứ loại chuyện quá đáng nào.
Khi đó, bạn trai của cậu đang ngồi trên ghế sofa, ôm đầu gối, chỉ lộ ra một đôi mắt đen như mực ở giữa khuỷu tay cong lại, dường như anh ấy đang ngoan ngoãn gật đầu.
Thầm chí, khi vừa mới gặp mặt, hết thảy mọi chuyện đều vô cùng tự nhiên, bạn trai cậu còn chủ động bắt tay người ta.
Ngồi được một lúc thì Chu Hướng Tinh xin phép đi về sinh một lát, đến khi quay lại, cậu nhìn thấy một con dao ăn được cắm trên bàn gỗ trước mặt Tưởng Manh Viện.
Tưởng Manh Viện bị dọa đến ngốc tại chỗ, hai tay để chéo ở trước ngực mà bạn trai của cậu chỉ quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cậu, đứng yên không nhúc nhích, không nói gì cả. Sau đó, cậu thử rút nhiều lần nhưng hoàn toàn không thể tự mình rút con dao ra được. Người phục vụ thấy vậy bèn buộc thêm một cái khăn, cuối cùng mới rút được con dao ra.
Khi con dao vừa rút ra, đó đập vào góc bàn, phát ra một tiếng không lớn, không nhỏ "bùm" . Nhìn vào vết lõm thâm đen trên bàn, suy nghĩ đâu tiên trong đầu Chu Hướng Tinh là: Cái lực độ này nhất định có thể đâm chết bất cứ cái gì kể cả con người.
Ngày đó, cậu phải bồi thường tiền đổi bàn mới, lại còn bị nhà hàng đó kéo vào danh đen.
Khi cậu dò hỏi bạn trai vì cái gì mà làm như vậy, bạn trai rất bình tĩnh nhìn cậu, kéo góc áo của cậu mãi không buông, như thế anh ấy cảm thấy có lỗi nhưng lại hoàn toàn không biết mình làm sai cái gì, sau khi suy nghĩ nửa ngày anh ấy mới nói: "Ở trên bàn lúc đó có con sâu!"
"Con sâu kia đâu?"
"Bị dính ở dưới lỗ đó."
Bọn họ đã rời khỏi nhà hàng và cậu sẽ không thể nào biết liệu thực sự có một con sâu ở dưới đó với cơ thể bị nghiền nát hay không.
Chu Hướng Tinh chỉ vào Tưởng Manh Viện đang đứng bên cạnh. Không cần mở miệng dùng tài hùng biện, bạn trai liền tự giác đi tới nói xin lỗi: “Thực xin lỗi, lúc đó tôi không chú ý nên đã dọa cô sợ.”
Lúc ấy, Tưởng Manh Viện lắc đầu một cách cứng nhắc, miệng nói không sao cả.
Nhưng hôm nay, Tưởng Manh Viện lại đem chuyện ấy nhắc lại một lần nữa.
"Lúc ấy, tớ tưởng hắn ta định đâm vào tay của tớ." Bầu không khí thoải mái ban đầu bỗng có chút căng thẳng. Cô gái nâng cái ly lên, nhấp một ngụm nước ô mai, cố gắng trấn an bản thân, làm như chưa từng xuất hiện vẻ sợ hãi nào cả. Nhưng đôi mắt mơ hồ cùng với ngón tay cái không ngừng cọ sát mép ly, đã thể hiện hết sự hoảng loạn trong nội tâm của Tưởng Manh Viện.
“Lúc đó, ánh mắt của anh ta hướng thẳng nhìn chằm chằm chị,........ Căn bản chưa từng để ý trên mặt bàn có con sâu hay không. Nếu không phải lúc ấy, chị muốn đổi một đôi đũa khác thì bàn tay của chị sẽ không thể nào trách được nhát đâm của con dao kia."
Giọng điệu của Tưởng Manh Viện vẫn còn run rẩy khi nhắc tới chuyện này.
Manh Viện nhìn cậu bạn thân trước mặt mình. Dưới ánh sáng mờ ảo của đèn ở trong góc, trên mái tóc ngắn màu đen của cậu thanh niên lộ ra một sợi bạch ngân, không biết cậu ta đã nhuộm highlight từ khi nào. Cho tới nay, Chu Hướng Tinh vẫn là một trong những người luôn được mọi người xung quanh quan tâm, để ý. Cậu ta có vẻ ngoài thanh tú, tính cách hướng nội, mặc dù thỉnh thoảng tỏ ra nghiêm túc, lạnh nhạt và thờ ơ khi đối xử với mọi người nhưng Manh Viện biết bạn thân của mình là người rất biết kiềm chế. Có vẻ như vì điều này mà cậu ta lại bị gắn cái mác "lạnh lùng", càng khiến nhiều người biết đến cậu ta hơn.
Cũng càng dễ dàng thu hút được sự chú ý của một số người kì lạ.