- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hạ Thiên
- Chương 1: Chúng ta ngủ đi
Hạ Thiên
Chương 1: Chúng ta ngủ đi
Hạ Minh vẫn luôn tự hỏi một vấn đề, Hạ Thiên là thật sự thích hắn, hay chỉ là một loại du͙© vọиɠ chiếm hữu?
Ngày hôm qua Hạ Minh và đồng nghiệp nữ ăn tối cùng nhau, mấy ngày trước hắn giúp đồng nghiệp nữ một việc, bữa cơm này xem như cảm ơn. Trùng hợp bị Hạ Thiên liên hoan cùng bạn bè nhìn thấy, Hạ Minh muốn kêu Hạ Thiên một tiếng, Hạ Thiên liếc mắt nhìn hắn, xoay người liền đi rồi, để lại cho hắn một bóng lưng giống như tức giận.
Kết quả Hạ Minh về nhà, liền gặp phải vấn đề nan giải.
Hắn vào huyền quan đổi giày, ấn công tắc mở, đèn lại không sáng. Hắn hô một tiếng “Tiểu Hạ Thiên”, không ai đáp.
Trong nhà cúp điện, không biết nhãi ranh chạy đi đâu rồi, nửa đêm còn không về.
Hạ Minh mở đèn pin của di động, đi vào phòng ngủ, muốn thay vest trước.
Hắn mới cởi cà vạt xuống, một đôi tay liền vòng qua eo hắn.
Hạ Minh giật mình, hắn vừa quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt to sáng ngời, chiếu sáng cả đêm tối.
Là Hạ Thiên.
Hắn vừa định hỏi thằng nhãi ranh làm cái quỷ gì, dời mắt xuống, phát hiện Hạ Thiên thế nhưng mặc váy, còn là cái loại rất ngắn, hai chân thon dài lắc lư bên ngoài một cách vô tư.
Hô hấp Hạ Minh cứng lại, không biết tổ tông nhỏ này lại làm trò gì.
“Ba ba, hôm nay ba xịt nước hoa.” Tổ tông nhỏ lại cọ cọ vào người hắn, hai tay sờ lên trên, cởi nút áo sơmi cho hắn.
Hạ Minh “ừ” một tiếng đờ đẫn, quay đầu lại, muốn chụp bay tay của Hạ Thiên, “Hôm nay con lại muốn làm gì? Còn mặc váy.”
Hạ Thiên dịch tay xuống dưới trước khi hắn ra tay bắt lấy tay mình, biến thành vòng quanh eo Hạ Minh, cậu dán mặt vào lưng Hạ Minh. Cậu mười tám tuổi, bởi vì từng bị thương, vóc dáng không cao nổi, hiện tại chỉ tới bả vai Hạ Minh.
“Ba ba, ba thấy con mặc váy đẹp không?”
“Tổ tông nhỏ, con đừng nói với ba, con muốn làm giải phẫu chuyển giới.”
“Cũng không phải chưa nghĩ tới.”
“Đứa con ngốc, rốt cuộc con nghĩ cái gì trong đầu vậy?”
Nút áo của Hạ Minh đã cởi xong hết rồi, hắn vỗ vỗ cánh tay Hạ Thiên, Hạ Thiên liền buông hắn ra. Hắn chỉ lo cởϊ áσ sơmi của mình, đổi một cái áo thun bằng bông thoải mái hơn, nghe thấy một giọng nói nhỏ xíu sau lưng, “Nghĩ về ba nha.”
Hắn giật mình, mới phản ứng lại, là trả lời câu “Rốt cuộc con nghĩ cái gì trong đầu.”
Hắn không nghĩ nhiều lắm, Hạ Thiên luôn nhão nhão dính dính với hắn, cậu giống như mãi không lớn lên, vẫn luôn dừng lại ở mười ba tuổi.
Thay đồ xong, Hạ Minh muốn đi kiểm tra cầu dao, hắn nhớ rõ tiền điện tiền nước đều trả đúng hạn.
Hạ Thiên cản hắn, “Ba, chúng ta đi ngủ thôi.”
“Ba đi xem cầu dao trước đã.”
Hạ Thiên lôi kéo tay hắn không bỏ, “Con kiểm tra rồi, là nợ tiền.”
Hạ Minh bận rộn cả một ngày, mệt thật sự, để Hạ Thiên soi sáng cho hắn, rửa mặt xong liền leo lên giường.
Bởi vì cúp điện, hắn chỉ có thể tắm nước lạnh, chui vào ổ chăn mới cảm thấy lạnh. Hạ Thiên cọ cọ người hắn, sờ đến bàn tay lạnh lẽo của hắn, liền túm hai tay nhét vào bên trong áo trên.
Hạ Minh giật mình, muốn rút tay về, nhưng Hạ Thiên túm chặt, hai chân cũng gác trên người hắn, “Ba ba, tay ba thật lạnh, con ủ ấm cho ba.”
Hạ Minh thở phào một hơi, tiểu Hạ Thiên thật là tri kỷ.
Hạ Thiên đặt tay hắn ở trên ngực, một mảnh phẳng lỳ, không có thịt gì, nhưng da thịt tinh tế mềm mại, hắn còn có thể cảm nhận được nhịp tim tràn đầy sức sống xuyên qua da thịt.
Chỉ là, nhịp tim này, hình như có hơi mau?
“Làm sao vậy?”
Hạ Minh nghiêng đầu nhìn Hạ Thiên, Hạ Thiên cũng đang nhìn hắn. Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Hạ Thiên thò qua hôn hắn một cái, không phải hôn ở mặt, cằm, trán, mà là hôn ngoài miệng một cách chuẩn xác.
Đầu Hạ Minh nổ tung một chùm pháo hoa, nổ tan toàn bộ suy nghĩ của hắn, hắn hoàn toàn choáng váng.
Lúc hắn còn chưa phản ứng lại, Hạ Thiên đã cưỡi ở trên người hắn.
Hạ Minh không biết vì sao mình phải sợ hãi như thế, nhưng giờ phút này, hắn chính là không dám động, nhịp tim của hắn cũng đang tăng tốc một cách không chịu khống chế.
“Hạ Thiên, con…”
“Ba ba, ba có thể đừng thích người khác được không?” Hạ Thiên bò lên trên người Hạ Minh, hai tay bưng lấy mặt của Hạ Minh, “Con có thể mặc váy cho ba xem, con mặc váy cũng rất đẹp, ba ba có thể thích con không?”
Hạ Minh nuốt nước miếng, đồ ngốc cũng biết chuyện gì đang xảy ra vào giờ phút này. Hạ Minh cảm thấy đây là giây phút nghiêm túc nhất hắn gặp được trong suốt hơn ba mươi năm, hắn đang thầm suy xét phải giảng đạo lý thế nào với Hạ Thiên.
Hạ Thiên không đợi câu trả lời, lại hôn Hạ Minh một cái.
Hạ Minh cố gắng mở to mắt, muốn xác định có phải mình đang nằm mơ hay không.
“Hạ Thiên, con bình tĩnh một chút, hai ta tâm sự.” Hạ Minh một bên nói một bên muốn nhấc Hạ Thiên xuống khỏi người, nhưng nghĩ đến trên đùi Hạ Thiên có thương tích, lại không dám làm quá mạnh.
Hạ Thiên ôm chặt eo Hạ Minh, dán đầu ở ngực Hạ Minh, đầu tóc lông xù xù cọ cằm Hạ Minh. Hạ Minh không làm gì được Hạ Thiên giống như cao dán này.
Hạ Minh bất đắc dĩ, vỗ vỗ lưng Hạ Thiên, an ủi cậu, “Bảo bối, hiện giờ con còn nhỏ, không phân rõ thích cùng chiếm hữu dục. Con là bảo bối của ba, ba ở bên ai, địa vị của con đều sẽ không thay đổi. Hơn nữa, ba cũng chưa thích ai, cũng không tính toán ở chung với ai.”
Hạ Thiên ghé vào ngực hắn nở nụ cười, nhỏm dậy ôm cổ Hạ Minh, dán mặt Hạ Minh cọ cọ, “Thật sao? Chính là sao tim của ba lại đập nhanh như vậy?”
Hạ Minh ngẩn người, hắn cảm thấy mặt mình thoáng cái nóng lên. Đúng vậy, phải giải thích chuyện này thế nào nha?
Trọng lượng trên người đột nhiên giảm bớt, cuối cùng Hạ Thiên cũng dậy. Hạ Minh thở phào, cho rằng tổ tông nhỏ quậy xong rồi. Kết quả Hạ Thiên trở về thật mau, vòng lấy cổ Hạ Minh, mớm một thứ chất lỏng ngòn ngọt vào miệng hắn.
“Cái gì vậy?” Hạ Minh đẩy Hạ Thiên ra, hắn ngồi dậy xuống người, “Hôm nay ba đến phòng cho khách ngủ.”
Hạ Thiên ngồi trên giường, cười cười nhìn Hạ Minh. Ánh trăng chiếu lên người Hạ Thiên, Hạ Thiên trắng nõn không tì vết giống như một búp bê sứ. Một búp bê sứ nguy hiểm.
Hạ Minh nằm trên giường trong phòng cho khách, đầu óc mơ màng, loại tình huống này không thích hợp suy tư, hắn tính toán ngủ một giấc, mai dậy lại nghĩ biện pháp giải quyết.
Nhưng hắn không ngủ được, lăn qua lộn lại ở trên giường, trong người giống như có một ngọn lửa, phía dưới thế nhưng cứng, căng đến lợi hại.
Trong đầu hiện lên nụ hôn vừa rồi của Hạ Thiên, còn có chất lỏng ngòn ngọt không biết tên kia, hắn giận không thể át.
Bỗng dưng, truyền đến tiếng ổ khóa chuyển động, Hạ Thiên mở cửa phòng cho khách đi vào. Hạ Minh chính là sợ Hạ Thiên quấy rối nữa, cố ý khóa cửa, kết quả…
“Vừa rồi con đút cái gì cho ba?”
“Thuốc kích d** nha, ba ba.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Hạ Thiên
- Chương 1: Chúng ta ngủ đi