Cố Tuyên Duy rốt cuộc cũng đem Hà Tất đang xù lông buông ra.
“Đùa với cậu một chút thôi! Làm gì mà coi như thật vậy! Tôi có thể coi trọng cậu sao? Tôi mù hả?” Cố Tuyên Duy trừng Hà Tất một cái, cơm cũng không thèm ăn, trở về phòng.
Căn phòng lớn lập tức yên tĩnh lại. Hà Tất ngồi trước bàn ăn ngẩn người, nghĩ nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng. Cố Tuyên Duy tuy không nổi tiếng, nhưng dù gì cũng là diễn viên, gặp qua nhiều trai xinh gái đẹp như vậy, sao có khả năng coi trọng mình được.
Y cảm thấy mình chính là một tên tiểu tử chân lấm tay bùn, còn người ta là vương công quý tộc, chẳng qua là chơi đùa mình một chút mà thôi.
Ở một diễn biến khác, Cố Tuyên Duy sau khi về phòng liền lên giường nằm, nhìn trần nhà xuất thân. Vốn dĩ hắn đối với Hà Tất cũng chẳng ôm tâm tư gì, chỉ cảm thấy trêu chọc
tên đó rất vui. Nhưng khi đối phương dứt khoát từ chối mình, trong lòng hắn lại cảm thấy rất khó chịu.
Dựa vào cái gì chứ! Cố Tuyên Duy nghĩ nghĩ, ông đây là minh tinh, vừa đẹp trai lại có tiền, dựa vào cái gì mà không kết giao với ông!