Ninh Tranh là khóc mà chạy về nhà, hai má dính đầy nước mắt, mắt sưng đỏ như quả hạch đào. Quận chúa cao ngạo điêu ngoa cùng thiếu tướng quân trẻ tuổi nóng tính tựa hồ ở chung không hòa hảo. Lão Vương phi cùng Tĩnh Dung an ủi khuyên giải nàng mấy câu, Ninh Tranh ở nhà mẹ đẻ mấy ngày mới chịu theo người của Tướng quân phủ trở về, tựa hồ là không cam nguyện, nhưng cũng không thể làm gì hơn.
Lão Vương phi thở dài nói.
“Nha đầu kia tính tình vẫn dữ dằn a, như thế nào cũng không sửa được.” Lại xoay sang bắt đầu trách móc lão Hầu gia, không nên dạy nữ nhi múa đao múa kiếm a. Lão hầu gia sờ sờ cái mũi, không dám lên tiếng.
Ninh Hoài Cảnh lén tìm tỷ phu mình uống rượu, nam nhân uống hết ly này lại ly khác, cũng không nhiều lời, chỉ đơn giản nói thê tử không thông cảm mà cố tình gây sự này nọ, Ninh Hoài Cảnh khuyên hắn vài câu, hắn tựa hồ cũng không nghe, lúc gần đi mới vỗ vỗ vai Ninh Hoài Cảnh.
“Đừng cười ta, đệ rồi cũng sẽ có ngày này.”
Ninh Hoài Cảnh nói, “Ta không cười huynh, ta thông cảm với huynh.”
Hắn không tin, ha hả cười, bàn tay đặt trên vai Ninh Hoài Cảnh không tự giác siết chặt.
“Hôn nay ngươi khuyên ta nhiều rồi, ta cũng nên khuyên lại ngươi một câu, thừa dịp ngày này còn chưa đến, rượu nên uống thì nhanh uống, thứ nên chơi thì nhanh chơi, người nên yêu…”
“Thì nhanh yêu.” Ninh Hoài Cảnh tiếp nhận khuyên bảo, chậm rãi rót cho mình một ly rượu, “Người nên yêu thì nhanh yêu, đúng không?”
“Đúng vậy!”
Bộp một tiếng, tỷ phu vỗ vai hắn thật sự dùng sức a, Ninh Hoài Cảnh âm thầm nhe răng. Nam nhân say rượu, dùng ánh mắt gần như thương hại nhìn hắn, lời nói thâm sâu.
“Mặc kệ sau này có thế nào, ít nhất đệ đã từng say, từng chơi, từng yêu, vậy là đủ rồi.”
Hắn đưa tay lần theo tường, loạng choạng bước ra khỏi cửa. Nam nhân trên chiến trường thập tử nhất sinh chưa từng e ngại, giờ phút này khóe mắt lại hồng hồng.
Sở Tĩnh Dung nói, lão thiên gia nếu ở mặt này cho ngươi nhiều một chút, hiển nhiên sẽ ở mặt khác lấy đi của ngươi một chút. Mỗi người đều có bổn phận của mình, có số mệnh của mình, không có gì hay để tranh đoạt hay oán hận cả, chỉ cần nghĩ thoáng ra là được.
Thôi tiểu công tử hiển nhiên là không muốn nghĩ thoáng, vì Ngọc Phiêu Phiêu, hắn cùng đại ca nhà mình trở mặt. Thôi gia đại ca cũng không phải bồ tát mà để hắn tùy hứng nháo loạn mãi, viết một phong thơ, nói cho bạn bè thân hữu Thôi Minh Húc không còn là con cháu Thôi gia nữa.
Ninh Hoài Cảnh âm thầm khen Thôi Minh Húc một tiếng: thật sự có khí phách nha!
Hôm sau nghe Từ Khách Thu nói, Thôi tiểu công tử đã vào Tề phủ ở thành Bắc ở tạm, cũng chính là phủ của vị tiểu Tề đại nhân ngốc ngốc hồ hồ kia.
Nhất thời nhưng lại đoán không ra, Thôi Minh Húc này, rốt cuộc là đang muốn gì?
Ngoài đường tình cờ gặp Tề Gia mấy lần, tiểu ngốc tử vẫn là một bộ dáng mệt mỏi bộn bề nhiều việc, không phải đi chỗ này thì là đi chỗ khác.
Ninh Hoài Cảnh gọi y lại, nói vài tính xấu của Thôi Minh Húc cho y, lại nói tiểu Tề đại nhân phải vất vả rồi, cố nhượng hắn một chút là được.
Từ Khách Thu ở một bên trợn trắng mắt.
“Đại ca hắn cũng không thèm nhường hắn, ngươi bảo y nhường hắn, vậy ai nhường y?”
Tiểu Tề trước sau vẫn nhe răng ha hả cười.
“Không sao, ta biết mà.” Cúi đầu, ôm một đống giấy bút cùng điểm tâm rời đi.
Đợi y đi xa, Từ Khách Thu mới thở phì phò nói.
“Ai nhìn vào cũng hiểu, chỉ có gã Minh Húc ngu ngốc mắt mù kia mới nhìn không hiểu, còn nói gì mà thiên hạ đệ nhất tài tử!”
Ninh Hoài Cảnh vỗ vỗ lưng y, kéo y đi tiếp.
Này một năm trời đông giá rét, Trung Liệt Bá, cũng chính là cha của Từ Khách Thu, đột nhiên bệnh nặng, tuy mạng còn, nhưng cả người bị liệt, có lẽ cả đời này cũng không đứng dậy nổi nữa.
Phu nhân Từ gia cùng hai đứa con dâu khóc đến hôn thiên địa ám, Vấn Thu và Hàn Thu thay phiên ngồi bên giường trông chừng, trong phủ đâu đâu cũng là mùi dược liệu.
Từ Khách Thu cũng đi vào thăm, chắc vì đã quá mức bi thương hay gì gì đó, Từ phu nhân và hai đứa con trai thấy y vào phòng lại không ngăn cản.
Trung Liệt Bá nằm trên giường, mặt mày trắng bệch, hai mắt nhắm chặt, hơi thở yếu ớt, khóe miệng còn dính chút thuốc vừa uống chưa kịp lau khô. Trước nay hắn luôn rất yêu quý chòm râu của mình, thường thường chăm sóc, dùng ngón tay xoa xoa xoay xoay. Hiện nay, cái cằm đầy đặn đã gầy trơ xương, chòm râu cũng ngả sang trắng xám.
Thái y trong cung phái tới nói, sau này từ ngực trở xuống sẽ không động đậy được. Vị tước gia phong lưu vô hạn này tuổi già nhất định rất thê lương.
Từ Khách Thu đứng ở bên giường, cũng không ngồi xuống, chỉ cúi đầu nhìn, sau đó đem góc chăn sửa sửa lại một chút rồi lui ra ngoài. Lúc ra cửa, Từ gia phu nhân vẫn không nói gì, từ đầu đến cuối chỉ là khóc lại khóc. Đứng ngoài cửa thêm chốc lát, Từ Khách Thu mới trở về phòng mình, đọc sách một chút, sau đó đứng dậy đến gõ cửa phòng mẹ mình.
Hoa khôi năm xưa nổi danh Giang Nam đang ngồi trong phòng soi gương, trên tay là bản ca phổ lần đó Từ Khách Thu đem cho Xuân Phong Đắc Ý lâu, sau này được Ninh Hoài Cảnh chuộc lại. Từ Khách Thu từng hỏi hắn rốt cuộc đã cho Xuân Phong ma ma bao nhiêu bạc, hắn thà chết cũng không chịu nói. Tú bà khôn khéo dĩ nhiên cũng không nói, mỗi lần đều dùng quạt họa hình mỹ nhân che hết nửa khuôn mặt béo tròn, nhìn Từ Khách Thu mà cười cười, ra vẻ thần bí.
Từ Khách Thu nói.
“Mẹ, con để cơm trên bàn, nhớ ăn đó. Buổi tối con sẽ không về, mẹ nhớ ngủ sớm chút nha.”
Nữ nhân nghe tiếng, không quay đầu lại, nhìn gương gật gật đầu, có điểm cứng nhắc, chỉ là môi còn tô đỏ, vẻ mặt cũng đã xuống sắc rất nhiều. Một người bị vứt bỏ thật lâu, nhiệt tâm cỡ nào cũng sẽ lạnh đi, tâm chết, mệnh cũng mất đi một nửa. Nàng hiện tại mỗi ngày đều im lặng ngồi trong phòng, soi gương, chải đầu, vẽ mày. Có đôi khi hứng khởi sẽ ngâm nga mấy câu, ngẫu nghiên còn có thể đứng dậy xoay vài vòng, dáng điệu thướt tha. Chuyện Trung Liệt Bá bệnh nặng, không ai nói cho nàng, hiển nhiên nàng cũng sẽ không biết.
Từ Khách Thu nghĩ muốn nói cho nàng, lời đến bên miệng lại nuốt trở vào, khẽ cắn môi, đóng cửa bước ra ngoài.
Gần cuối năm, ai nấy đều chuẩn bị cùng người nhà đoàn tụ. Sinh ý của Xuân Phong Đắc Ý lâu cũng giảm đi không ít, tuy nhiên tú bà lắm trò nhiều mánh, trên lầu dưới lầu vẫn là ca múa trêu đùa, náo nhiệt không kém xưa là bao. Ngồi trong phòng ở tuốt trên lầu, tiếng cười nói cũng như chỉ cách một vách gỗ.
Trong phòng thứ ba phía bên trái của phòng thiên tự nhị hào, Từ Khách Thu không đốt đèn, nhìn ánh đèn rực rỡ ngoài hành lang xuyên qua khe cửa, chiếu đến sa mạn, một mảnh đỏ rực.
Từ Khách Thu ngồi trên giường, nghe dưới lầu ca cơ đang y hi mà đàn hát, là “Tương tư điệu”. Mẹ nói, đây là khúc năm xưa bà hát hay nhất, năm đó ở Giang Nam không ai không biết. Trong chốc lát, ca khúc đổi sang “Trường tương tư”, tiếp đến là “Điệp luyến hoa”, “Tử dạ ca”… Giữa chốn trăng hoa ca từ cũng toàn nói về tình yêu, đau khổ vấn vương. Cho dù là lưỡng tình tương duyệt, tình nồng ý mật, kỳ thực tối nay là vợ chồng, sáng mai mở cửa đi ra, biết ai còn nhớ được ai?
Miên man suy nghĩ rất nhiều, có khi nhớ đến Trung Liệt Bá nằm một chỗ trên giường, có khi nhớ đến đôi môi đỏ tươi của mẹ, cũng có lúc nhớ tới bóng dáng vội vàng của Tề Gia, rồi lại nhớ đến Hoài Tuyên và Tĩnh Dung mà Ninh Hoài Cảnh thường hay nói. Từ Khách Thu chợt thấy có chút hoảng hốt, thậm chí còn không nghe được tiếng cửa phòng bị khai mở.
Thẳng đến khi hào quang trước mắt bị một thân ảnh nam nhân cao lớn che mất, Từ Khách Thu mới theo bản năng ngẩn đầu, “Hoài Cảnh a…”
Hắn rất ít khi gọi tên Ninh Hoài Cảnh, xưa nay đều là mang cả họ lẫn tên ra mà gọi, khi đùa thì bảo hắn tiểu Hầu gia, khi mắng thì bảo hắn không tiền đồ. Gọi thẳng tục danh thân thiết đến vậy, ngay cả Từ Khách Thu cũng không phát hiện, ngữ điệu của mình thật giống như khi Ninh Hoài Cảnh mở miệng “Khách Thu a…”
Ninh Hoài Cảnh trả lời. “Ừ, là ta. Ta ở đây.”
Đưa tay ôm Từ Khách Thu vào lòng, lúc này người nọ mới thở dài một hơi. Ninh Hoài Cảnh vỗ vỗ lưng y, thanh âm trầm thấp, thực ôn nhu.
“Không sao, không sao cả, có ta ở đây.”
Từ Khách Thu không biết có nghe được không, đưa tay gắt gao vòng qua lưng hắn, tựa như một đứa nhỏ bị kinh hách khó khăn lắm mới tìm được chỗ dựa.
Ninh Hoài Cảnh đem những sợi tóc tán loạn của y búi lại, kiên nhẫn chờ y mở miệng.
Qua thật lâu sau, người bên dưới mới bắt đầu.
“Hắn năm đó là một người rất cao to…” Từ Khách Thu nói. Lần đầu tiên gặp, mình phải dùng hết sức ngẩng đầu mới có thể nhìn được mặt hắn, đứng trước hắn, cảm giác hắn cao thật cao, tựa như người khổng lồ đỉnh thiên lập địa trong thần thoại.
Ninh Hoài Cảnh biết y nói đến ai, hai ngày trước hắn cũng cùng phụ thân đến thăm Trung Liệt Bá. “Ta biết, cha ta cũng từng nói vậy.”
“Ta vẫn còn hận hắn.” Từ Khách Thu nói tiếp.
Ninh Hoài Cảnh gật gật đầu.
“Hôm nay ta nhìn hắn, hắn vẫn không để ý đến ta.”
Ninh Hoài Cảnh nói. “Đó là ông ấy còn đang ngủ.”
“Ta vẫn nhìn hắn, thầm nghĩ, không biết nếu tỉnh lại, hắn có nhận ra ta hay không.”
“Sau đó… ông ấy tỉnh chưa?”
“Ta không biết.”
“Ngươi chạy trốn?”
“Đúng vậy, ta chạy trốn.”
Dưới ánh sáng mờ nhạt chỉ có thể nhìn thấy được bóng dáng đối phương, Ninh Hoài Cảnh ôm Từ Khách Thu thật chặt. “Ngươi thật là không có tiền đồ.”
Từ Khách Thu vẫn chôn chặt mặt trong ngực hắn. “Đúng vậy, ta không có tiền đồ.”
“Chính là, ta thích ngươi. Ta sẽ luôn ở bên cạnh ngươi. Cho đến khi…”
“Đến khi…”
“Đến khi không thể ở cùng nhau nữa.”
“Cho đến khi chúng ta không thể ở cùng nhau nữa.”
Ca cơ dưới lầu đã hát sang khúc khác, là “Lâm Giang tiên”
Úc tích ngọ kiều kiều thường ẩm,Tọa trung đa thị hào anh.Trường câu lưu nguyệt khứ vô thanh.Hạnh hoa sơ ảnh lý,Xuy địch đáo thiên minh