Edit: Tiểu Miêu
Beta: Tiểu Hương
Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)
~~~~~~~~~~
Tháng Chín thoáng chốc chỉ còn lại mấy ngày, tháng Mười đến trong nháy mắt
Nhiều người mong đợi kỳ nghỉ Quốc khánh* của tháng này, hi vọng bảy ngày này có thể đi ra ngoài vui chơi một lần cho thoả thích.
*Lễ Quốc khánh của Trung Quốc là ngày 1/10.
Lộ Vô Khả làm việc ở quán bar đã được hơn nửa tháng, không có bận như tưởng tượng, bình thường chỉ cần bưng rượu, chuyện khác không cần cô làm.
Bảy ngày lễ Quốc khánh quán bar chắc chắn đông khách, bạn của đàn chị là chủ quán nói làm trong mấy ngày lễ sẽ nhận tiền lương gấp đôi.
Buổi tối Lộ Vô Khả trở về liền gọi điện cho bà nội, mới vừa mở miệng đã bị bà cụ mắng.
"Kiếm được nhiều mấy đồng tiền dơ bẩn kia là thêm được miếng thịt? Khó khăn lắm mới có cái kỳ nghỉ dài mà không muốn về nhà phải không! "
Mẹ nào con nấy, tính tình xấu của bà cụ cùng với đứa con trai cả ngày chơi bời lêu lổng kia không khác nhau mấy.
Bình thường rất thương Lộ Vô Khả nhưng tức giận lên cũng có thể mắng cô tới cẩu huyết lâm đầu*.
*Cẩu huyết lâm đầu – 狗血淋头 – mắng chửi xối xả, mắng té tát.
Lộ Vô Khả chỉ mới nói vài câu là mấy ngày Quốc khánh muốn ở lại đi làm không về, bà cụ đã mắng cô một trận, còn cúp điện thoại luôn.
Không giống bà nhà người ta hỏi han cháu gái ân cần, hiền từ hòa ái căn bản cùng bà không liên quan chút nào.
Bà nội giọng lớn, A Thích nằm chơi di động ở giường bên cạnh cũng nghe được.
Thấy bà cụ đã cúp điện thoại, cô ấy vứt điện thoại lên giường, lăn lông lốc từ trên giường bò dậy gọi Lộ Vô Khả.
Lộ Vô Khả ngồi ở bàn học quay đầu lại nhìn cô ấy.
A Thích muốn an ủi cô, đắn đo tìm từ thật lâu mới nói: "Thật ra bà rất nhớ cậu, cậu nghĩ xem cậu bao lâu rồi chưa về. "
Kết quả nói xong phát hiện Lộ Vô Khả còn bình tĩnh hơn cả mình, nhìn mình như tên ngốc: " Tớ biết mà".
A Thích lúc này mới phản ứng lại " Cũng phải. "
Lộ Vô Khả hiểu bà cô nhất, dù gì đã sống với nhau hơn mười mấy năm, từ khi mẹ cô mất chính bà nội đã nuôi cô lớn.
Nhưng hiện tại bà nội lớn tuổi thân thể không còn được như trước kia, không thể làm việc nặng, Lộ Vô Khả có thể làm nhiều hơn một chút thì liền có thể làm nhiều hơn một chút.
A Thích lại hỏi Lộ Vô Khả : " Vậy cậu tính thế nào? Về nhà hay là ở lại đi làm? "
Lộ Vô Khả giống như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục cầm bút làm bài tập: " Về nhà, nếu không bà nội có thể tìm đến tận trường học."
A Thích cười: " Thật đúng vậy."
Nói xong lại nhìn đầu tóc Lộ Vô Khả mà phát sầu: " Lộ Vô Khả, tớ bắt đầu hối hận ngày đó dẫn cậu đi nhuộm tóc, sớm biết vậy mua tóc giả là được."
Cô ấy tưởng tượng đến tính tình ngoan cố của bà cụ liền chột dạ: " Nếu để bà nội nhìn thấy cái mái tóc so với bà chỉ kém mấy tuổi, có khả năng bà sẽ mồi lửa đốt trụi quả tóc này."
"Nếu biết tớ dạy hư cậu liền thảm hơn, tớ đời này cũng đừng nghĩ đến ăn một hạt gạo nào nhà cậu nữa, bà thấy tớ lần nào sẽ lấy chổi đánh tớ lần đó."
Lộ Vô Khả làm xong bài tập, xoay người ném lên bàn cô ấy, các cô học kỳ này có mấy môn là khoá học bắt buộc nên được học cùng nhau.
"Bài tập tớ bỏ trên bàn cậu, mau chép lại đi."
Chờ lát nữa đi học phải nộp bài tập, A Thích nghe bài tập đã làm xong, lăn lóc bò ra khỏi giường đi chép bài.
Trong ký túc xá có chút buồn, Lộ Vô Khả đi ra ngoài ban công thông khí.
Phía dưới có cái đèn đường bị hỏng, ánh sáng mỏng manh lập loè, giống hơi thở thoi thóp của người bệnh.
Lộ Vô Khả nhìn chằm chằm vào cái đèn đường kia, không biết nghĩ tới cái gì.
Trong mắt đen như mực, không có ánh sáng.
Phòng tắm ở ban công, lách cách một tiếng có người mở cửa đi ra.
Vu Hi Nhi một tay lau tóc, một tay cầm di động chơi, mắt không nhìn đường, bên ngoài lại tối, cô ấy ra cửa không chú ý liền đâm vào người Lộ Vô Khả, điện thoại không cầm chắc lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.
Lộ Vô Khả cũng không phát giác cô ấy ra tới, mới lấy lại tinh thần.
" Thật ngại quá."
"Ôi, xin lỗi." Vu Hi Nhi cũng đồng thời mở miệng.
Hai người liếc mắt nhìn một cái, Lộ Vô Khả nhắc nhở cô ấy: " Nhìn xem di động có hư không? "
Vu Hi Nhi lúc này mới ngồi xổm xuống cầm di động lên, màn hình không vỡ, cô ấy nói không sao cả.
Ký túc xá bốn người bốn tính cách, nói nhiều nhất thuộc về A Thích, Tưởng Thanh tính cách tốt, ai cũng chơi nhưng không thân, Vu Hi Nhi đôi khi mấy ngày không thấy bóng dáng, Lộ Vô Khả tuy rằng không hướng nội nhưng là người tương đối ít nói.
Cho nên ở ký túc xá này, hai người không thân nhau nhất chính là Vu Hi Nhi và Lộ Vô Khả.
Di động Vu Hi Nhi vang lên âm báo tin nhắn.
Lộ Vô Khả thức thời mà rời khỏi ban công.
Vu Hi Nhi không để ý đến quyền riêng tư của mình chút nào, cô ấy xem tin nhắn xong cũng không quan tâm Lộ Vô Khả còn ở đây hay không liền trả lời lại bằng giọng nói, ngữ khí không tính là tốt.
"Tôi nói không đi là không đi, anh là bố tôi hay sao anh quản tôi."
Lộ Vô Khả giống như không nghe được, bước chân cũng không dừng lại, về phòng thu dọn đồ chuẩn bị đi học.
----------------------------------------------
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenhdt.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Nhân duyên của Thẩm Ngật Tây người này đến chỗ nào cũng đều không tệ, đặc biệt ở trong cái vòng tròn kết giao của anh.
Giữa đàn ông có thể trở thành huynh đệ đôi khi chỉ cần dựa vào cái sở thích hợp nhau, một phút của câu chuyện cũng có thể chia sẻ với nhau chân thành.
Giống Thẩm Ngật Tây người chơi xe, trong cái vòng kết giao đó tùy tiện xách ra một người đều là tính khí hoang dã không sợ chết, giống như cái mạng được sinh ra là để dùng cho những cuộc đua.
Chơi đua xe đốt tiền, người có thể chơi được đều không phú cũng quý, nhưng cũng không chịu nổi mấy kẻ điên không sợ trời không sợ đất, người khác tồn tại là vì ăn uống muốn cuộc sống đầy đủ không lo thiếu thốn, anh là vì ăn bữa nay đua xe ngày mai không ăn cũng được.
Thẩm Ngật Tây có một người bạn là Vương Tiệm Đông chính là người như vậy. Trước kia là người thành thành thật thật đi đường quy củ, từ năm 26 tuổi ấy đυ.ng mặt với xe sau liền đi theo con đường này, đua xe chạy từ trời Nam đến đất Bắc lại không có sự nghiệp đàng hoàng, toàn bộ tài sản đều đem đổ vào.
Người này gần đây mới từ bên Quý Châu trở về, trên người nghèo đến nổi tiền ăn cơm cũng không có, một cuộc điện thoại gọi Thẩm Ngật Tây ra "cứu viện".
Lúc ấy Thẩm Ngật Tây cũng nhàn rỗi không có việc gì, đang bơi lội, nghe điện thoại xong thay đồ đi qua.
Nhìn thấy Vương Tiệm Đông giống như mấy tháng rồi chưa tắm rửa, tóc dài che mắt, râu ria xồm xoàm, lấy thêm cái chén nữa là không khác người ăn xin mấy.
Thẩm Ngật Tây hỏi hắn sao không " tân trang nhan sắc" một chút, Vương Tiệm Đông nói không có biện pháp, ngay cả tiền ăn cơm còn không có chứ nói gì đến tiền đi cắt tóc, mát xa.
Thẩm Ngật Tây dẫn hắn đi ăn cơm, anh chưa tới giờ ăn cơm chiều nên ngồi đối diện tay vắt lên lưng ghế, hút thuốc.
Vương Tiệm Đông khoảng ba mươi mấy tuổi, ở trước mặt Thẩm Ngật Tây lại tự giác cúi đầu càn quét bữa tiệc lớn trước mắt ngon lành, giống như mấy tháng rồi không ăn cơm.
Thẩm Ngật Tây hút xong hơi thuốc cuối cùng, thò người kéo gạt tàn qua, bóp tắt tàn thuốc ở bên trong.
Anh hỏi: "Lần này đi chỗ nào? "
Vương Tiệm Đông trong miệng nhét hai miếng thịt lớn, mở miệng nói mơ hồ không rõ: " Quý Châu, bên kia mới xây xong một đường đua mới."
Thẩm Ngật Tây dựa vào ghế, bật lửa cầm trong tay chơi: " Như thế nào? "
Nhắc tới xe Vương Tiệm Đông rõ ràng có tinh thần, sự tự ti trong xương cốt bị quét sạch, giọng nói trung niên tục tằng: " Một chữ thôi, đã! Bên kia tất cả đều là núi, chạy lên rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ."
Thẩm Ngật Tây chỉ nghe, cười cười.
Vương Tiệm Đông lại hỏi anh: " Bên kia có người đồn, nói đường đua kia có khả năng sẽ có người muốn đầu tư tổ chức cuộc đua, khoảng một hai tháng nữa, đến lúc đó cậu có đi không? "
Thẩm Ngật Tây đem bật lửa ném lên trên bàn, giọng điệu không chút để ý:" Vì cái gì không đi? "
Du͙ƈ vọиɠ tranh đua thắng bại của đàn ông đều ăn vào tận trong máu thịt, chỗ nào có kíƈɦ ŧɦíƈɦ liền đi vào.
Vương Tiệm Đông hướng anh giơ giơ ngón cái: " Không hổ danh là người trẻ tuổi có thực lực cùng tiềm năng nhất."
Thẩm Ngật Tây cánh tay vắt trên ghế, không khách khí mà cười một tiếng: " Đi thi đấu cùng cái này có cái rắm quan hệ."
"Đừng tâng bốc quá lên, không thú vị." Anh nói.
Nói xong lấy thuốc với bật lửa trên bàn: " Anh ăn đi, tôi ra ngoài hít thở không khí."
Ăn xong đưa Vương Tiệm Đông về, đi ngang qua tiệm cắt tóc Thẩm Ngật Tây dừng xe đối diện tiệm, bảo Vương Tiệm Đông đem quả đầu kia cắt đi.
Đây là một trấn trong lòng thành phố, Vương Tiệm Đông có nhà ở đây.
Chỉ là một trấn nhỏ bình thường, mái nhà dân cao thấp đan xen, xe máy với xe đạp xuyên phố luồn hẻm.
Tiệm cắt tóc đối diện treo biển hiệu cắt tóc, Vương Tiệm Đông xuống xe băng qua đường cái.
Thẩm Ngật Tây không đi theo, hạ cửa sổ hút điếu thuốc gϊếŧ thời gian.
Vương Tiệm Đông ở cửa tiệm gặp người quen, một cô gái từ bên trong đi ra, hắn chắc nhận biết người này, gật đầu chào hỏi.
Thẩm Ngật Tây hút thuốc, không quan tâm.
Mấy đứa con nít đùa giỡn chạy ngang qua, anh liếc mắt thoáng nhìn liền thấy được cô gái đứng trước mặt Vương Tiệm Đông.
Thoạt nhìn cô gái đó với Vương Tiệm Đông cũng không quen thuộc lắm, khả năng ngay cả giao tình cũng không có, nếu không phải Vương Tiệm Đông chào hỏi trước thì có khi người ta cũng chẳng thèm nhìn hắn.
Thấy rõ gương mặt kia, Thẩm Ngật Tây cười cười.
Vương Tiệm Đông với Lộ Vô Khả cũng chỉ gật đầu chào nhau, sau đó liền rời đi.
Thẩm Ngật Tây từ ánh mắt đầu tiên liền chú ý tới mái tóc cô đã nhuộm lại, không khác màu tóc ban đầu mấy.
Một đầu tóc đen lại thêm gương mặt vừa nhỏ vừa ngây thơ.
Cô kéo theo cái vali đen, chắc là về nhà.
Thẩm Ngật Tây mới nhớ tới mấy ngày này là ngày nghỉ dài hạn, lại nghĩ tới lúc trước ở dưới khu dạy học nhìn thấy mái tóc màu xám như cụ già của cô, anh buồn cười.
Vừa nhìn là biết nhuộm lại tóc đen rồi mới về nhà.
Ở trước mặt người nhà giả vờ làm con gái ngoan nhìn cũng giống lắm.
Anh nhìn bóng dáng cô, cánh tay vươn ra ngoài cửa sổ búng búng tàn thuốc.
Lộ Vô Khả kéo vali nhanh chóng biến mất ở góc đường, dòng người chen chúc, Thẩm Ngật Tây thu hồi ánh mắt.
Đàn ông cắt tóc không phiền toái như phụ nữ, Vương Tiệm Đông mười mấy hai mươi phút sau đã đi ra rồi.
Mới vừa kéo cửa lên xe, liền nghe Thẩm Ngật Tây hỏi hắn: "Anh quen cô gái nhỏ lúc nãy? "
Vương Tiệm Đông bị anh hỏi ngốc: " Người nào? "
Trong xe khói thuốc hơi nồng, Thẩm Ngật Tây mở cửa sổ thông gió, liếc mắt nhìn hắn.
Trong miệng anh còn ngậm thuốc, nâng cằm chỉ chỉ tiệm cắt tóc đối diện: " Chính là người xách vali lúc nãy. "
Nói như vậy Vương Tiệm Đông mới biết được anh nói ai, bừng tỉnh đại ngộ: "À, cậu nói em ấy hả, là con gái nhà lão Lộ, sống trước nhà tôi. "
"Sống trước nhà anh? "
"Chính là khu nhà trước nhà tôi", Vương Tiệm Đông nói, "Nơi chúng tôi ở có một ít khu nhà dân cư cũ, không có như hiện tại được chú ý đến, hai khu nhà cách nhau con hẻm nhỏ, đối phương ở trong nhà nói gì đều nghe được rõ ràng. Nhà lão Lộ cũng ở lầu 3, thường xuyên qua lại liền quen biết. "
Thẩm Ngật Tây cánh tay gác trên cửa sổ xe, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Qua một lúc anh hỏi: " Lúc nãy anh nói ngày mai đi chỗ nào? "
Vừa rồi cơm nước xong trên đường lại đây Vương Tiệm Đông nói với Thẩm Ngật Tây ngày mai đi chỗ nào đó đua xe, còn hỏi anh ngày mai có đi không, so tài một trận.
Thẩm Ngật Tây không biết có chuyện gì, liền từ chối.
Vương Tiệm Đông nói: " Ở bên kia Thành Nam, chỗ đó tối mai có tổ chức thi đấu tự phát."
Tổ chức đua xe tự phát không nhiều quy tắc, chỉ cần kíƈɦ ŧɦíƈɦ là đủ, Thẩm Ngật Tây nghe vậy nhướng mày.
Vương Tiệm Đông nóng lòng muốn thử: " Cậu có đi không?"
Thẩm Ngật Tây không trả lời vấn đề này của hắn mà hỏi: " Nhà anh có phòng dư không? "
"Phòng có rất nhiều," Vương Tiệm Đông nói, " Chỉ là ở không được thoải mái như mấy chỗ bình thường cậu ở."
Thẩm Ngật Tây khởi động xe, đánh tay lái: " Ở đâu chả như nhau. "
Đều là đàn ông với nhau, chút tâm tư nhỏ này với con gái không lừa được ai, ngay cả Vương Tiệm Đông là đàn ông ba mươi mấy tuổi, hắn cũng từ trẻ tuổi trở thành.
Vương Tiệm Đông trong lòng rõ rành rành hỏi: " Đối với con gái nhà lão Lộ có ý tứ? "
Thẩm Ngật Tây không nói đúng, cũng không nói không đúng.
Chỉ hừ cười: "Anh nói xem? "