Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hạ Sốt

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Tiểu Hương

Beta: Tiểu Miêu

Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày đó Thẩm Ngật Tây không hề chọc cô khó xử, hay nói cách khác anh hoàn toàn không có ý đó.

Lúc Lộ Vô Khả rời đi, sau lưng truyền đến giọng nói của người kia với chủ tiệm, lấy cho anh một bao thuốc lá.

Từ ngày đó về sau, Lộ Vô Khả rất ít gặp lại Thẩm Ngật Tây.

Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đang đến gần, các câu lạc bộ lớn đang bận rộn tập luyện các tiết mục. Những tiết mục có thể được biểu diễn đã được lên lịch vào đầu học kỳ trước.

Việc lựa chọn chương trình của các nhà lãnh đạo trường giống như sóng to nghịch cát, đã cắt giảm rất nhiều từ hơn một trăm tiết mục.

Tính cách của Lộ Vô Khả không hướng nội nhưng cũng không hướng ngoại, khi mới bước vào năm thứ nhất, tất cả mọi người đối với trường đại học đều mang mong muốn được phỏng vấn tham gia vào nhiều câu lạc bộ.

Cô ngược lại khoẻ, mỗi ngày ăn xong nằm trên giường, cầm tờ rơi phát trên đường gấp thành mấy chục con hạc giấy.

Sau này vẫn là A Thích kiên quyết kéo đi tham gia một câu lạc bộ.

Lộ Vô Khả tham gia câu lạc bộ vũ đạo. Học kỳ trước, đàn chị của câu lạc bộ đã tổ chức cho cô một buổi biểu diễn khiêu vũ solo cổ điển. Trải qua 3 buổi tập luyện và sàng lọc, tiết mục của cô được giữ lại.

Buổi chiều thứ năm Lộ Vô Khả không có lớp, sau khi ở ký túc xá một lát, cô thu dọn đồ đạc đi đến phòng tập múa.

Lúc này hầu hết mọi người đang nghỉ trưa, đi bộ thấy cả phòng học đều trống không, không có người, Lộ Vô Khả cầm lấy chìa khóa mà đàn chị đưa cho, mở cửa đi vào.

Trong phòng ba mặt đều là tường kính, sàn gỗ màu nâu đậm.

Lộ Vô Khả đi vào trong, cởϊ áσ len dệt kim hở cổ xuống, đem túi cùng nhau đặt xuống đất.

Cô mặc trên người áo chữ T bó sát màu đen, con gái ở độ tuổi này mọi bộ phận trên cơ thể đều đẹp nhất, những đường cong được phác thảo ra một cách sống động, đẹp mắt.

A Thích luôn nói Lộ Vô Khả có khuôn mặt và bộ ngực lớn mà bao cô gái hằng mơ ước.

Cô ấy nói đây quả thực là ăn cơm trời ban, thời điểm Thượng Đế tạo ra Lộ Vô Khả khẳng định đã mở mắt to ra.

Lộ Vô Khả tiện tay dùng dây thun cột tóc lại, vài sợi tóc rơi ở trên gáy trắng nõn tinh tế, vận động làm nóng người một chút rồi mới bật nhạc.

Khúc đàn tranh tỳ bà được hợp tấu chậm rãi phát ra, trong phòng tập trống không vọng lên tiếng nhạc.

Lộ Vô Khả để nhạc đó, ngồi khoanh chân dưới đất không nhúc nhích nhìn chằm chằm các ngón chân, phát ngốc một lát.

Bài nhạc trôi qua được nửa khúc cô mới hồi hồn.

Cô thò tay đem máy phát nhạc đưa đến phía trước, từ mặt đất đứng dậy tập múa.

Tuy là khiêu vũ cổ điển nhưng cũng không thể bớt sức so với điệu Jazz mấy, động tác có độ khó cao cũng không ít, Lộ Vô Khả sau mấy lần tập cơ thể liền nóng lên.

Sau khi luyện tập mệt mỏi Lộ Vô Khả ngồi nghỉ ngơi, vài sợi tóc trên đầu tùy ý rơi xuống.

Đàn chị của câu lạc bộ gửi tin nhắn cho cô, kêu cô đến câu lạc bộ mở cuộc họp, họp xong thì đến giờ ăn, thuận tiện cùng nhau đi ăn tối.

Lộ Vô Khả lấy áo mặc vào, bỏ điện thoại vào túi xách, kéo khóa rồi chuẩn bị đứng dậy, ngẩng đầu liền thấy ánh mắt một người đứng ở ngoài phòng tập.

Chính xác mà nói, người kia ở bên ngoài phòng bên cạnh, gần cửa sau.

Thẩm Ngật Tây dựa lưng vào thành lan can, hai tay gác lên phía sau.

Anh cắn cắn điếu thuốc không châm lửa đang ngậm trong miệng.

Lộ Vô Khả không biết anh ở đó nhìn vào trong này bao lâu hoặc là nói chỉ tình cờ liếc mắt nhìn hướng bên này.

Mấy ngày nay mặt trời rất gay gắt, Thẩm Ngật Tây hẳn là cảm thấy chói mắt, híp híp mắt quay đầu.

Lộ Vô Khả cũng quay đầu đi chỗ khác, đứng lên cầm túi xách ra khỏi phòng học.

Chìa khóa cắm ở trên lỗ, Lộ Vô Khả thuận tay lấy ra rồi khóa cửa.

Chung quanh im lặng chỉ cần cây kim rơi cũng có thể nghe được, chỉ có phòng bên cạnh truyền đến vài tiếng nói chuyện.

Tiếng bấm khóa vang lên, Thẩm Ngật Tây tựa hồ men theo ánh sáng nhìn cô một chút. Đơn giản là bị thanh âm thu hút nên dẫn tới hành động trong vô thức.

Lộ Vô Khả cầm chìa khóa, hướng hành lang bên kia đi qua.

Phòng bên vang lên tiếng nhạc mạnh mẽ, sôi nổi, là nhạc có vũ đạo gợi cảm của nhóm nhạc nữ Hàn Quốc.

Thời điểm đến cầu thang bên kia, có mấy nam sinh nghênh ngang đi tới.

"Cái cô gái Nghiêm Doanh Doanh này thật dính người nhỉ", một người nam nói, "Ngay từ đầu còn không nhìn ra cô ta có thể làm nũng như thế, Ngật ca chính là đang chơi game cũng phải tới đón cô ta sau khi tập xong."

Lúc đầu Nghiêm Doanh Doanh theo đuổi người hay thẹn thùng, xấu hổ, không qua vài ngày liền làm nũng, giận dỗi hạ bút thành văn*.

*hạ bút thành văn – 信手拈来 - đặt bút xuống viết thành bài văn không cần suy nghĩ, ở đây có thể hiểu nôm na là thành thạo, điêu luyện, giỏi trong khi làm việc gì đó, thì Nghiêm Doanh Doanh rất giỏi làm nũng~~~

Sự thật chứng minh chiêu này quả nhiên đều khiến người ta đau lòng, muốn chiều chuộng, là nam nhân thì ai không thích kiểu này chứ.

"Đợi một lát đi uống rượu, cô ta cũng đi?"

"Dĩ nhiên, không thì có cái rắm chúng ta tới đây đón cùng." Tề Tư Minh vừa nói xong nhìn thấy Lộ Vô Khả đối diện đi tới.

Hắn từ cái nhìn đầu tiên liền nhận ra cô, Tề Tư Minh người này rất dễ thân, chỉ cần đã gặp qua ai đều có thể nói chuyện, nhìn thấy Lộ Vô Khả hắn theo bản năng muốn chào hỏi.

"Trà sữa ——"

Vừa nói hai chữ liền phản ứng kịp bản thân lanh mồm lanh miệng, nghĩ nghĩ sửa miệng thì nhất thời nhớ không ra tên cô.

Lộ Vô Khả nhìn hắn một cái, lại dời mắt, lập tức đi ngang qua hắn.

Tề Tư Minh chậc một tiếng.

Một bên mấy người bạn không tốt nhìn thấy đến rõ ràng, cười đến không khép miệng, đem Tề Tư Minh ra bắt đầu nói đùa.

"Đối với người ta có ý kia? Cậu nhìn đi người cũng không thèm để ý tới cậu."

"Tề Tư Minh, trong lòng phải biết mình được mấy điểm chứ? Cậu không phải họ Thẩm."

" Mẹ nó," Tề Tư Minh tức cười, "Trong lòng tụi bây hiểu rõ nhỉ."

---------------------

Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ truyenhdt.com: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).

Thẩm Ngật Tây xa xa nghe thấy nhóm người kia la hét ồn ào đi về bên này.

Tề Tư Minh cách anh thật xa liền cao giọng hỏi: "Nhảy xong chưa?"

Thẩm Ngật Tây nghiêng đầu nhìn hắn, lười mở miệng, hướng phòng học nâng nâng cằm.

Tề Tư Minh thấy ý này liền biết là chưa xong, đi về phía anh.

Trong phòng học mấy nữ sinh đang tập nhảy, đều là chuyên ngành vũ đạo, mỗi cơ thể cùng khuôn mẫu giống như được khắc ra, chỗ có thịt nên có thịt, hai cái chân tựa như đôi đũa*.

*hai cái chân tựa như đôi đũa có thể hiểu là thẳng và nuột.

Mấy người nam nhìn đến thẳng mắt, kêu Thẩm Ngật Tây nói bạn gái giới thiệu một chút.

Thẩm Ngật Tây tìm Tề Tư Minh muốn bật lửa, cúi đầu châm thuốc lá.

Nghe vậy anh nâng mắt nhìn, trên mí mắt mang theo một nếp gấp thật sâu.

Rồi sau đó anh cười một cái, bật lửa ném về người Tề Tư Minh: " Tự mình tìm đi."

Chỉ có Tề Tư Minh biết Thẩm Ngật Tây lười quản những chuyện hư hỏng này, hắn hướng Thẩm Ngật Tây ở bên cạnh hành động giống nhau, cùng anh dựa vào trên lan can.

"Ồ, mới nãy Ngật ca có nhìn thấy em gái trà sữa không? Tôi thấy cô ấy từ bên này đi qua."

Thẩm Ngật Tây đứng như không đứng, một bên tay gác trên thành, kẹp điếu thuốc đưa đến bên miệng hút.

Anh chắc là không ấn tượng mấy, nhả ra ngụm khói: "Ai?"

" Mẹ nó, Ngật ca cậu như vậy không được rồi", Tề Tư Minh nói đùa, " Mới qua vài ngày, lúc này cậu liền chút ấn tượng cũng không có, làm gì mà trí nhớ kém nhanh vậy."

Thẩm Ngật Tây cũng không nhìn hắn, không chút để ý từ trong lỗ mũi khẽ cười một tiếng.

"Được hay không tôi không biết", anh giống như đang bàn thời tiết hôm nay không tệ, " Ngược lại tôi biết tôi là bố cậu."

Tề Tư Minh đùa còn chưa xong trái lại còn làm con người ta, hắn nói: "Con trai thì con trai thôi, làm bổn phận này không phải nhỏ tuổi hơn sao, quá được."

Nói xong lại hỏi Thẩm Ngật Tây: "Đêm nay chọn quán bar nào?"

Có người nghe hỏi như thế, lập tức phấn khích, đưa ra đề nghị: " Đi Thành Nam đi, không phải gần đây bên kia có mấy người mới sao."

Tề Tư Minh liền chậc chậc vài tiếng, lắc đầu: "Huynh đệ, đúng là chưa đủ tuổi....chưa đủ tuổi."

Người nam chỉ vào mũi hắn cười mắng: "Đừng mẹ nó giả vờ với tôi, phim kia là thứ cậu xem nhiều nhất!"

Tề Tư Minh cười ra tiếng, đập một cái trên vai hắn: "Tôi vừa có phim liền gửi cho cậu, cái này có phúc cùng hưởng có họa cùng chia, cậu lại bán đứng tôi"

Hai người ngươi một câu ta một câu đùa cực kỳ vui vẻ, kỳ thật mới mở mồm ra chính là đã nghiện mồm mép, là nam đều sẽ xem qua loại phim kia, ở đây ai dám nói không xem qua thì chính là mở mắt nói dối.

Mấy chàng trai nói chuyện với nhau không thua gì so với các cô gái, nói nói rồi gác lại vấn đề quay trở lại câu hỏi ban đầu: "Nếu không đêm nay liền đi Thành Nam đi, bạn gái Ngật ca lần trước không phải nói cũng muốn đi qua kia chơi sao?"

" Phải không?", Tề Tư Minh quay đầu nhìn Thẩm Ngật Tây đang thản nhiên tựa vào trên lan can, "Ngật ca, bạn gái của cậu có nói qua?"

Thẩm Ngật Tây đã hút hết nửa điếu thuốc, dường như không nghĩ ngợi gì, bật cười: " Chắc vậy."

Cũng không biết là thật lòng nghe bạn gái nói qua hay là hoàn toàn không để ý, nói mò.

"Nhìn xem, nhìn xem," bên cạnh có người bắt đầu ồn ào, " Phải học hỏi nhiều ở Ngật ca, cậu ấy không cần phải lấy bản lĩnh dỗ dành người ta ra, chỉ cần dựa vào gương mặt kia bạn gái liền vui lòng rồi."

Tề Tư Minh cùng người kia kẻ xướng người hoạ: " Mẫu bạn trai tốt hắn không làm ai làm, đều học hỏi hết cho tôi!"

Các nam sinh cười ha ha, dẫn tới nữ sinh trong phòng học đầu đều nhìn về bên này thăm dò.

Kết cục Tề Tư Minh ồn ào bị Thẩm Ngật Tây đá một phát.

Anh từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều là ý cười: "Đừng mẹ nó đem tôi tâng bốc lên như vậy."

Tề Tư Minh cười né tránh, bắt đầu quậy: "Nhưng tụi bây đừng nói đến đức hạnh này của Ngật ca, hắn bây giờ có khả năng không nhận ra bạn gái của mình là ai trong phòng tập đâu."

"Thật hay giả?"

Người gọi Phương Hoành Diệp mới vừa vừa ồn ào, hắn tò mò hỏi: "Ngật ca, cậu thật sự nhận không ra?"

Thẩm Ngật Tây mặc cho bọn họ nói cái gì đều là bộ dạng bình chân như vại, thản nhiên quét mắt nhìn phòng tập một chút, nhẹ nhàng ném một ra câu.

"Nhận ra tôi được lợi gì?", anh nói, "Đùa với khỉ cũng được cho tiền chứ?"

Phương Hoành Diệp nghe lời này liền biết ý tứ gì, nghĩ Thẩm Ngật Tây không nhận ra được, lập tức đồng ý, hắn so so một con số: " Đúng vậy, nhận ra được một con số."

Thẩm Ngật Tây liếc mắt nhìn hắn khẽ cười một tiếng, không nói gì, quay đầu nhìn trong phòng tập.

Anh đại khái quét mắt: "Thứ ba hàng đầu tiên."

Lúc anh nói lời này Nghiêm Doanh Doanh bên trong phòng giống như nghe được, quay đầu nhìn anh.

Xấu hổ đến mặt đỏ rần.

"Ơ, thật đã đoán đúng."

" Lớn lên trông không tệ."

"Phương Hoành Diệp," có người cười trên nỗi đau của người khác, " Đưa tiền đây, một con số này."

Phương Hoành Diệp mở rộng tầm mắt, đám người này bọn hắn không phải chơi không nổi, một đám có thể ở trong cái vòng này ít nhiều đều có tiền, thua tiền cũng không có gì không vui. Hắn cười: " Chậc, không hổ là Ngật ca."

Cũng chỉ có Tề Tư Minh hiểu rõ những ý nghĩ quỷ quái của Thẩm Ngật Tây, có thù tất báo, người khác muốn thừa cơ đừng nghĩ sẽ được bỏ qua.

Hắn nghiêng người, thời điểm mọi người không ai chú ý tới dựng ngón cái với Thẩm Ngật Tây: "Cậu, thật mẹ nó mang thù."

Phương Hoành Diệp nói xong chuẩn bị trả tiền, lại bị Thẩm Ngật Tây ngăn lại.

Anh cười, vỗ vỗ lưng Phương Hoành Diệp, đối mặt đám người nói: "Đêm nay hắn bao toàn bộ, các cậu chơi vui vẻ nhé."

Phương Hoành Diệp vừa nghe lời này ngăn anh lại: " Ơ, đã nói rượu nhất định phải uống cùng nhau, cậu không đi ván này có ý nghĩa gì nữa."

Thẩm Ngật Tây cười cười, giọng điệu không tính nhã nhặn: "Không cái rắm, cậu tìm không ra mới gọi không có ý nghĩa."

Nói xong một bên tay để trong túi quần, đứng dậy.

Tề Tư Minh hỏi anh: " Không đi thật hả?"

"Không đi ở lại nơi này làm điêu khắc chắc?" Thẩm Ngật Tây hẳn là đang phiền chán, không lưu tình chút nào rời đi.

Tề Tư Minh cùng Phương Hoành Diệp nói: "Lần trước Ưng Tử cùng Ngật ca đánh cuộc thua nên mời khách, cuối cùng vẫn là Ngật ca bỏ tiền ra, nhưng đêm nay lần này hắn không đi, cậu bữa này muốn trốn cũng không được."

Phương Hoành Diệp lực chú ý đã không còn ở nơi này, hắn trợn mắt há mồm, mắt nhìn trong phòng tập lại nhìn bóng lưng Thẩm Ngật Tây: "Không phải chứ, cậu ta cứ như vậy ném bạn gái ở nơi này hả?"

Tề Tư Minh chậc một tiếng: "Cái này có gì đâu, tôi cùng cậu đánh cược, ngày mai hai người bọn họ không có quan hệ gì nữa."

Hắn cũng không biết nói cho ai nghe: "Cho nên mới nói con gái biết điều thì thấy tốt liền nhận*, đừng hơi chút được sủng rồi được đà lấn tới, Ngật ca tính tình không có tốt như vậy đâu."

*thấy tốt liền nhận -见好就收- ý nói phải biết chừng mực, không nên tham lam.

"Ngật ca thật mẹ nó biết đùa, tâm mấy cô gái này sắp nát."

Tề Tư Minh hai tay nghênh ngang gác trên lan can, giọng điệu không cho là đúng: "Cái này đều là ngươi tình ta nguyện, biết Ngật ca chỉ chơi chơi mà một đám bọn họ cứ nhào lên như thường, trách ai được."

Hắn nói: "Cứ đợi xem về sau ai có thể khiến cho Ngật ca thu hồi tâm."

Phương Hoành Diệp nói: "Tôi thấy cái mộng tưởng hão huyền này của cậu không thực tế lắm."

"Chưa chắc là không được", Tề Tư Minh dường như nhìn thấu, "Có thể ngày nào có người đem hồn cậu ta câu đi mất."
« Chương TrướcChương Tiếp »