"Chú... đó là ai? Tại sao quần áo xộc xệch ngồi trên đùi chú."
"Hạ Sam, em tới đây làm gì?"
Hạ Sam siết chặt tay, tức run người nhìn cô gái chậm rãi thong thả kéo vớ chân lên, trước khi đi còn không quên nháy mắt đưa tình với Tần Lỗi.
Sau khi cô gái trẻ đó đi Tần Lỗi nhạt giọng:
"Sao lại tới đây?"
Hạ Sam bước tới: "Vì sao tránh mặt em?"
"Bận!"
Hạ Sam cười nhạt, nếu ngày hôm qua bạn cô không gửi những bức hình anh ở hộp đêm, và hôm nay tận mắt chứng kiến cảnh này có lẽ cô sẽ tin anh bận công việc thật. Bận mới không không có thời gian trả lời tin nhắn, nghe điện thoại của cô.
Từ cái đêm sảy ra quan hệ, xong liền tránh xa cô.
Tần Lỗi dập tắt điếu thuốc ung dung đứng dậy, hắn vào thẳng vấn đề.
"Sam Sam, nếu em tìm tôi vì đêm hôm đó thì ra một cái giá đi, tôi bồi thường."
"Sao chứ? Bồi thường?"
"Hôm đó là em tự nguyện cho tôi, tôi không có ý sẽ chịu trách nhiệm, Sam Sam, cuộc đời tôi ghét nhất là hai chữ hôn nhân."
"Tần Lỗi!"
Tần Lỗi cũng không thèm quan tâm tới hốc mắt của Hạ Sam đỏ lên, vẫn lạnh lùng mà nói.
"Em ra giá đi!"
"Tần Lỗi, chú nghĩ em tới đây để tống t.iề.n sao?"
"Không vì t.iề.n vậy em muốn thứ gì? Sam Sam, thứ tôi cho em được cũng chỉ có vậy."
Hạ Sam nắm chặt tay, cô không nói gì trực tiếp xoay người, Tần Lỗi nhíu mày lập tức giữ cô lại.
"Em đi đâu."
Hạ Sam hất cánh tay đang nắm giữ mình ra: "Tôi đi về."
"Sam Sam, tôi cho em cơ hội lần cuối, em muốn bao nhiêu..."
Bốp.
Hạ Sam dứt khoát vung tay tát thẳng mạnh vào mặt Tần Lỗi một cái, cô nhếch môi.
"Không cần t.iề.n, thứ tôi cần là cái này thôi! Tần Lỗi, tôi nhìn nhầm chú rồi."
"Em..."
40 năm, đây là lần đầu Tần Lỗi bị tát, mà còn là một cô bé đánh.
Hạ Sam nuốt nước mắt: "Chú yên tâm, từ nay tôi sẽ không làm phiền chú nữa."
Dứt lời, Hạ Sam xoay người rời khỏi phòng làm việc của Tần Lỗi. Cô kiên cường không rơi một giọt nước mắt, ra tới xe đột nhiên vỡ òa khóc lớn.
Hạ Sam...mày ngu rồi mới đi thích ông chú già tệ bạc đó.
Hạ Sam ngồi trong xe khóc rất lâu, xong cũng tự lau nước mắt trên mặt rồi lái xe rời khỏi.
Từ ngày hôm đó Hạ Sam giữ đúng lời hứa, không hề làm phiền Tần Lỗi.
Không quấy, không rối, không gọi, không nhắn, hoàn toàn sóng yên biển lặng.
Tần Lỗi không bị cô làm phiền cũng nhẹ nhõm.
Bẳng đi vài tuần.
"Chị dâu, sao lại gọi em về gấp vậy."
"Gọi chú về để họp gia đình bàn chuyện cưới xin cho Tần Vân, con trai chị."
Tần Lỗi nhíu mày: "Mới 27 cưới gì mà sớm thế?"
Mẹ của Tần Vân mỉm cười, dáng vẻ vừa dịu dàng vừa đoan trang. Tần Lỗi đi vào phòng khách, nhìn thấy cháu trai liền hỏi.
"Sao lại cưới sớm vậy, cô gái đó là ai?"
"Là bé con thanh mai trúc mã với cháu, Hạ Sam."
Nghe tới cái tên Hạ Sam khiến Tần Lỗi phút chốc trở nên cứng người, mãi một lúc sau hắn mới có phản ứng.
"Hạ Sam?"
"Vâng, là con gái nhà họ Hạ."
Tần Lỗi không nói gì, ngồi vào ghế, đột nhiên nghe mọi người thảo luận về chuyện cưới xin của cháu trai làm Tần Lỗi khó chịu trong người.
Kết thúc, hắn cùng cháu trai đi lên trên lầu.
"Tần Vân!"
"Dạ!"
"Tại sao lại cưới gấp như vậy?"
"Sam Sam có thai rồi, nên làm gấp một chút."
Tần Lỗi đứng hình, trong đầu nhảy số khẳng định cái thai đó không phải của cháu trai. Tần Vân mỉm cười, không hề giấu giếm thừa nhận.
"Cháu không phải bố đứa bé."
"Tần Vân? Cháu chấp nhận đỗ vỏ?"
"Cái đó không quan trọng, miễn là đem lại cho Sam Sam một mái ấm là được."
Tần Vân nghiêm mặt bồi thêm một câu.
"Như vậy cũng trượng nghĩa hơn thằng khốn nào đó ăn xong lại dửng dưng phủi mông, không chịu trách nhiệm."
Tần Lỗi sa sầm: "???"